Lần này Ôn Văn không ngăn cản, tùy ý để những công kích kia tấn công mình.
Trên người Ôn Văn đột nhiên phừng lên ngọn lửa màu đen, những ngọn lửa này cắn nuốt núi đao ở bên dưới và biển lửa ở bên trên.
Những ngọn lửa này vốn là sức mạnh của trạm thu nhận, mà hiện giờ sức mạnh của trạm thu nhận đã bị Ôn Văn mặc trên người, vì thế đối mặt với tập kích của Phong Quỷ Thần, chúng sẽ tự động chống đỡ giúp Ôn Văn.
Thế nhưng đòn tấn công của Phong Quỷ Thần không dừng ở đó, khi nãy chỉ là chiêu thức kéo dài thời gian, sát chiêu chân chính vẫn đang chuẩn bị.
Theo lời Ôn Văn có thể suy đoán Ôn Văn chính là người ở trên đảo, mà hắn có thể đuổi theo tới nơi này, chứng tỏ chạy trốn ở trước mặt Ôn Văn là vô dụng.
Hắn chỉ có thể buông tay đánh cuộc một phen!
Sau khi núi đao và biển lửa biến mất, Ôn Văn ngước nhìn bầu trời, phát ra tiếng hét kinh hãi: "Wow! Thế trận lớn thật đấy, ai mà có thể tiểu được như vậy chứ, với lại ăn bao nhiêu quýt mới có nước tiểu vàng như vậy?"
Chỉ thấy trên bầu trời lơ lửng một dòng sông màu vàng, con sông này có vô số loại quỷ vặn vẹo phát ra tiếng tru đau khổ.
"Chịu chết đi!"
Trán Phong Quỷ Thần nổi gân xanh, vung tay về phía Ôn Văn, toàn bộ nước sông bắt đầu dội xuống.
"Phong thần quỷ thuật, sông địa ngục giáng xuống!"
Dòng sông màu vàng kia có uy lực mạnh mẽ, Phong Quỷ Thần không hổ là Tai Biến ngàn năm, một chiêu này thoạt nhìn có uy lực mười phần, chiêu thức này có thể tính là sát chiêu ở trong chiêu thức cấp Tai Biến.
"Sông... tao cũng có."
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, khẽ vươn tay thì có một cây kiếm dài màu đen dần dần xuất hiện trong tay.
Trên thân kiếm có khắc lằn vân dòng sông máu đỏ ngòm, nó là kiếm Huyết Hà của Ôn Văn.
Kiếm Huyết Hà vừa xuất hiện thì trời đất lập tức biến sắc, một dòng sông máu lớn tới khó có thể tưởng tượng chảy xuôi trên bầu trời và mặt đất, dòng sông này xuất hiện làm con sông địa ngục của Phong Quỷ Thần trông giống như một nhánh sông nhỏ.
Mắt Phong Quỷ Thần dựng thẳng, hắn đã biết người trước mắt là ai, cây kiếm này vừa xuất hiện thì hắn đã biết toàn bộ.
Ngoại trừ kẻ đã đánh bại đại hiền giả, còn ai có được sức mạnh như vậy chứ?
Hơi thở trên cây kiếm này vượt quá sức mạnh của Phong Quỷ Thần, đạt tới tiêu chuẩn thu nhận chí cao, thậm chí là càng cao hơn.
Kiếm Huyết Hà có tính mệnh tương giao với Ôn Văn, Ôn Văn trở nên mạnh mẽ thì kiếm Huyết Hà cũng sẽ mạnh mẽ, nó vĩnh viễn phù hợp với cấp bậc của Ôn Văn.
Hiện giờ Phong Quỷ Thần đã biết mình không thể nào địch lại, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiên trì chiến đấu.
Ôn Văn dùng một tay nắm chặt kiếm Huyết Hà, kiếm dài vung một phát, tung ra một chiêu kiếm.
Ngụy kiếm thuật – tai kiếp thác nước máu!
Hai dòng sông đụng vào nhau, chỉ giằng co vài giây thì dòng sông của Phong Quỷ Thần đã hoàn toàn tan vỡ, sau đó hắn nghe thấy tiếng thác nước, cơ thể hắn cũng bắt đầu hòa tan.
Một lát sau, một cái đầu lâu rơi xuống, bị Ôn Văn đưa hai ngón tay chụp được.
Chiêu thức ngày xưa phải dốc toàn bực mới có thể tung ra, hiện giờ có thể tiện tay sử dụng, đối thủ từng đau não khổ chiến mới có thể ngang tài ngang sức, giờ đây chỉ một kiếm là chém chết.
Ngay lúc này đây, Ôn Văn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau khi thăng cấp Tai Biến, anh đã không còn dựa vào trạm thu nhận, cảnh giới thực lực cũng thăng cấp cực nhanh.
Ôn Văn đã thông qua thử thách ban đầu, kế thừa một phần di sản của người áo đen, có thể nói Ôn Văn hiện giờ có cùng một dạng thiên phú với người áo đen lúc còn trẻ.
Mục tiêu cuối cùng của anh chính là siêu việt cảnh giới Thần Thiên Giới, có địa vị ngang bằng với Chúa Tể Tối Cao cao cao tại thượng, trước khi đó thì con đường của Ôn Văn chỉ là một mảnh bằng phẳng.
Nếu như gặp lại đại hiền giả, Ôn Văn không cần nhờ tới nhóm nhân viên quản lý trung tâm giúp đỡ, cũng không cần mượn sức mạnh của tên ở tầng năm.
Chỉ dựa vào chính mình cũng có tự tin chém chết đại hiền giả ở thời điểm đỉnh cao.
"Quà đã có, trở về thôi."
Ôn Văn bước tới trước một bước, bóng dáng xuất hiện trên bán đảo nhỏ kia.
Hiện giờ không quản là nơi nào ở liên bang, anh chỉ cần bước một bước, thứ gọi là tốc độ đã mất đi ý nghĩa đối với anh, ít nhất ở đẳng cấp thì chính là vậy.
Lúc Ôn Văn trở lại, Đào Thanh Thanh và Hồ Ấu Lăng đã đợi sẵn ở bên hồ nhỏ chuẩn bị chịu phạt.
Lòng dạ Ôn Văn rất hẹp hòi, bọn họ để kẻ địch tới được tận đây, khẳng định sẽ không thiếu phần trả thù.
Ôn Văn nhìn hai cô nàng cúi đầu nhận sai mà bật cười, ném cái đầu trong tay tới.
"Tìm hộp quà gói món đồ chơi này lại, ngày mai tựa hồ là ngày trọng đại, tôi phải đưa thứ này tới làm quà."
Nhóm Đào Thanh Thanh cầm đầu, Hồ Ấu Lăng ngạc nhiên hỏi Ôn Văn: "Ông không nghiêm phạt bọn tôi à?"
Ôn Văn lắc đầu: "Hôm nay là ngày vui, việc tu luyện của tôi đã kết thúc, vì thế coi như hai cô gặp may."
Không đợi bọn họ vui vẻ bao lâu, Ôn Văn lại nói: "Có điều nghiêm phạt là không thể thiếu, giúp tôi chà lau tắm rửa đi, đã năm năm không tắm rồi."
Gương mặt hai cô nàng thoáng chốc biến thành khổ sở, Hồ Ấu Lăng lấy ra một chiếc khăn tắm.
Ôn Văn lắc đầu: "Không dùng thứ này được đâu."
Đào Thanh Thanh giơ tay lên, móng tay mọc dài.
Ôn Văn một lần nữa lắc đầu: "Không được dùng tay."
Hai người liếc nhìn nhau, đã hiểu ý Ôn Văn, đồng thời thở dài một tiếng, nên tới thì vẫn phải tới.
Một lát sau bọn họ cùng lấy ra một cái bàn chải sợi thép dài cả nét, trên râu bàn chải này có khắc ký hiệu đặc biệt, người siêu năng bình thường chạm vào sẽ bong một tầng da.
"Ài, đúng rồi, chính là cảm giác này!"
Trên người Ôn Văn không có chất bẩn, anh chỉ muốn cảm nhận cảm giác được kỳ cọ khi tắm mà thôi, nhưng anh da dày thịt béo, cho dù buông bỏ toàn bộ phòng ngự thì muốn có cảm giác khi tắm của người bình thường là chuyện rất xa xỉ.
Vì thế loại bàn chải đặc chế này có lực hơn xoa bóp.
Nhưng nhóm Đào Thanh Thanh không muốn dùng thứ này, dùng thứ đồ chơi này chẳng những mất tao nhã mà còn có trọng lượng lớn, còn phải tiêu hao năng lượng, mỗi lần chà cho Ôn Văn một phen đều phải mệt mỏi đau lưng...
Sau khi tắm rửa kỳ cọ kết thúc, Ôn Văn tinh thần sảng khoái đi tới thành phố gần đó ăn một bữa tiệc lớn, lại xem mấy bộ phim khá nổi dạo gần đây.
Thời gian nhanh chóng tới ngày hôm sau, Ôn Văn cầm hộp quà được Đào Thanh Thanh đóng gói cẩn thận đi tới sa mạc Tucker ở phía tây bắc khu Hoa Phủ, hôm nay sẽ có một nghi thức đặc biệt được cử hành ở đây.
Tất cả cường giả Tai Biến đều sẽ ở nơi này xem lễ, hơn nữa nghiêm chỉnh mà nói thì chuyện này cũng có liên quan tới Ôn Văn, vì thế anh đã tới.
Mà đầu của Phong Quỷ Thần chính là quà gặp mặt của anh dành cho nhóm cấp Tai Biến lâu rồi không gặp, tên tội phạm trốn chạy nguy hiểm nhất này đã bị giết, gánh nặng trên người bọn họ cũng nhẹ đi một chút.
Ôn Văn tới muộn, trước nay anh vốn không thích mấy loại nghi thức này, vì thế anh ở nhà xem phim, mãi tới khi đã không còn kịp mới tắt TV, cầm lấy hộp quà, bước một bước tới hội trường ở biên giới sa mạc Tucker.
[hết 1262]