Tên của ta là Bạt, là một vị Thần Tinh Giới chưởng quản hạn hán.
Mộng tưởng là yên yên ổn ổn sinh sống.
Rất lâu trước kia, có lẽ là một ngàn năm hay hai ngàn năm gì đó, ta đã có duyên tới thế giới này.
Sau khi rơi xuống đây thì ta đơn giản điều chỉnh khí hậu một chút, để nó thích hợp cho ta ở lại.
Nhưng đám sinh vật ngu xuẩn ở nơi này lại dám chỉ trích ta, nói ta đã biến ruộng đồng thành sa mạc.
Cái nồi này sao lại để ta gánh chứ, lượng mưa ở nơi này vốn đã ít, chúng còn chặt đi số cây ở gần đó, cho dù không có ta thì nơi này biến thành hoang mạc cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Cao lắm là bị ta thúc đẩy sớm hơn ngàn năm mà thôi, chúng có gì hay mà chỉ trích ta chứ?
Này có thể trách ta sao? Không thể!
Vì thế ta đã xiên đám dân bản xứ dám quát mắt ta lại rồi mang đi phơi khô, như vậy không còn ai dám tới gây sự, ta cũng an nhàn được một thời gian ngắn.
Sau đó nghe bọn chúng gọi ta là quái vật gây ra hạn hán, làm xấu thanh danh của ta, ta là đại nhân nên có đại lượng, chỉ cần ở thoải mái là được, cũng không so đo.
Nhưng sau đó lại tới một đám đáng ghét, chúng gào la đòi giết ta, giống như ta đã làm sai chuyện gì vậy.
Không phải là không có chuyện gì giết vài tên dân bản xứ chơi cho vui thôi à, mắc mớ gì tới bọn chúng?
Thực lực của ta siêu quần, anh dũng không gì sánh bằng, đám dân bản xứ căn bản không phải là đối thủ của ta, bị ta giết tới mức chạy trối chết.
Nhưng số lượng của chúng nhiều lắm, cuối cùng ta sơ ý bị đánh lén, sau đó bị phong ấn, bị nhốt dưới lòng đất tối đen như mực, chuyến này kéo dài mấy ngàn năm.
Nếu ông trời cho ta một cơ hội, ta sẽ tiên hạ thủ vi cường, giết chết hết bọn chúng.
Gần đây ta cảm giác được siêu năng lực của thế giới này ngày càng mạnh hơn, đại khái là chuẩn bị sáp nhập với thế giới trong đi?
Đến khi đó ta có thể thoát khỏi phong ấn này rồi tìm một chỗ tốt để sinh sống.
Hôm nay trời trong nắng ấm, bên ngoài nhất định có thời tiết rất tốt, hơn nữa bên ngoài cũng có rất nhiều người, đều là đám dân bản xứ ghê tởm.
Hình như chính đặt một cục sắt gì đó ở trên phong ấn, định làm gì vậy, gia cố phong ấn à, phong ấn ta lâu như vậy còn chưa đủ sao?
Đám dân bản xứ chết tiệt này, nếu ta có cơ hội thì nhất định phải phơi khô bọn mày!
Ầm!
Tiếng nổ to lớn truyền tới, năng lượng nóng rực mang theo sức mạnh ô nhiễm truyền vào phong ấn ở bên dưới, sức mạnh này làm ta cảm thấy thực thoải mái.
Ánh nắng ở bên ngoài cũng chiếu vào...
Ánh nắng mặt trời!
A, Chúa Tể Tối Cao vĩ đại, đám dân bản xứ này làm gì vậy, chúng thế mà lại thả ta ra.
Chờ sau khi ra ngoài, ta nhất định phải phanh thây xé xác đám dân bản xứ này, để bọn chúng cảm nhận được sự phẫn nộ của ta.
Chờ đã, phong ấn đã phá bỏ rồi, sao lại còn một cục sắt nữa?
Hơn nữa cục này có vẻ còn lớn hơn cục khi nãy một chút...
Thứ này lại nổ tung, nổ ta đau quá.
Đám dân bản xứ chết tiệt, bọn mày không thể chờ ta ra ngoài rồi hãy nổ sao, ta mới vừa thoát khỏi phong ấn, hành động bất tiện.
Tiếp đó là phát thứ ba, phát thứ tư, phát thứ năm...
Ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, hiện giờ ta đã hấp hối, tuyệt đối không sống qua được phát thứ năm.
Đám nhân loại độc ác này, vì đối phó Thần hạn hán vĩ đại như hắn mà dùng tới phương pháp bỉ ổi như vậy.
Ta tức giận phát ra tiếng gào cuối cùng.
"Đám dân bản xứ khốn kiếp bọn mày chết không được tử tế đâu!"
...
Sau khi vụ nổ kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu thảo luận uy lực của vụ nổ, chỉ có Kỵ Sĩ Đêm Tối chọt chọt lỗ tai.
"Khi nãy mọi người có nghe thấy gì không, gì mà chết không được tử tế ấy?"
Nhóm người đồng loạt lắc đầu, tiếng nổ lớn như vậy, ai quan tâm tới tiếng nói chuyện bình thường chứ.
Ôn Văn cười he he nói: "Tôi nghe thấy, hơn nữa cũng biết là xảy ra chuyện gì."
Anh bước tới một bước, sau đó lui một bước, lúc trở lại trong tay cầm một khối thây khô.
"Xem đi, chính là thứ đồ chơi này, có lẽ là một quái vật Tai Biến bị phong ấn, vì bị phong ấn nên hành động bất tiện, bị loạt bom kia nổ chết."
Đôi mắt Kỵ Sĩ Đêm Tối đảo tròn một vòng, suy nghĩ cẩn thận lại chuyện xảy ra.
"Căn cứ theo ghi chép của sách cổ, sa mạc Tucker phong ấn một quái vật Tai Biến có thể gây hạn hán, chỉ là không rõ địa điểm phong ấn cho lắm, không ngờ lại trùng hợp như vậy..."
Sự tồn tại của quái vật hạn hán không phải bí mật trong giới người siêu năng, lúc giải thích sự mạnh mẽ của cường giả Tai Biến thường dùng quái vật hạn hán ra làm ví dụ.
Không ngờ quái vật hạn hán lại bị chết vì loại bom kiểu mới này, tuy quái vật hạn hán vì đủ nguyên nhân mà không thể không thừa nhận uy lực của bom, nhưng nó cũng chứng minh được ở trong hoàn cảnh thích hợp, thứ này thật sự có thể giết chết cường giả Tai Biến.
Nhóm người đều đồng ý sản xuất một lượng lớn loại bom này, bởi vì ước chừng một năm nữa địa cầu sẽ sáp nhập với thế giới trong, đến khi đó loại bom này chính là vũ khí lợi hại để chống đỡ ngoại địch.
Thế nhưng sử dụng thế nào cần phải có hạn chế nghiêm khắc, không thể để thứ này tràn lan, bằng không sẽ tạo thành đe dọa lớn cho sự an toàn của liên bang.
...
Sau khi trận hoạt động này kết thúc, Ôn Văn ở lại với mọi người một khoảng thời gian ngắn, cũng hiểu được chuyện ở liên bang hiện giờ.
Sau đó Ôn Văn tìm tới Kyogoku Kura: "Tôi nhớ năng lực của ông có thể đưa người ta ra kẽ hở thế giới đúng không?"
Kyogoku Kura gật đầu.
Ôn Văn hài lòng gật đầu: "Vậy tôi sẽ tìm một thời gian tốt, ông đưa tôi ra đó đi."
Kyogoku Kura kinh ngạc nhìn Ôn Văn: "Một khi tiến vào nơi đó thì không thể trở lại, sao ông phải ra đó chứ?"
Ôn Văn mỉm cười nói: "Tôi cần quyết đấu với một kẻ, tôi không rõ cuộc chiến đó sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế tiến hành ở bên ngoài thế giới thì sẽ an toàn hơn."
Kyogoku Kura rùng mình, có thể khiến Ôn Văn hiện giờ phải dùng từ quyết đấu, lại không thể xác định kết quả cuộc chiến, thực lực của kẻ này còn khủng bố hơn cả đại hiền giả trước kia.
"Ông không cần lo lắng vấn đề trở về, chỉ có cường giả Tai Biến thông thường mới ra ngoài rồi không thể quay lại, tôi đã thoát khỏi cấp độ này rồi."
"Nếu không phải lo lắng lá chắn bị tổn hại, tự tôi cũng có thể ra ngoài."
"Trước khi rời đi tôi sẽ tới Đảo Thợ Săn, nói chuyện với hội trưởng tiền nhiệm, để ông ấy không ngăn cản khi tôi quay trở lại."
Kyogoku Kura nhíu mày: "Hội trưởng tiền nhiệm đã biến thành một phần lá chắn che chở địa cầu, có lẽ ông ấy không thể đáp ứng yêu cầu của ông."
Ôn Văn cười ha hả: "Tôi cảm thấy ông ấy sẽ mở cửa sau cho tôi, quyết định như vậy nhé."
Sau khi chào hỏi Kyogoku Kura, Ôn Văn cảm nhận hơi thở một chút, sau đó xuất hiện trên Đảo Thợ Săn.
Srisin vừa mới trở lại Đảo Thợ Săn thì nhìn thấy Ôn Văn, lập tức nổi lên nghi hoặc, Ôn Văn muốn làm gì đây?
Sau khi Ôn Văn nói ra yêu cầu của mình, Srisin yên lặng suy tư một hồi, sau đó dẫn Ôn Văn tiến vào bên trong cá voi khổng lồ Thiên Mạc.
"Tôi không muốn để mọi người gặp hội trưởng hiện giờ, nhưng nếu là yêu cầu của cậu thì tôi có thể để cậu gặp một lần, hi vọng cậu đừng quá giật mình..."
[hết 1264]