Trạm Thu Nhận Tai Ách ( Dịch Full )

Chương 80 - Chương 1148 - Mộng Yểm Mộng Lam

Chương 1148 - Mộng yểm Mộng Lam

Trong một thành phố phối màu đỏ đen, vài bóng dáng chật vật kinh hoảng chạy trốn.

Trong nhóm người này có nhà kinh doanh mặc đồ vest đeo kính, có quân lính súng thật đạn thật, có người đàn ông đeo khoen mũi, còn có một người phụ nữ mặc quần áo thể thao.

"Chạy mau, bằng không tên kia lại đuổi tới rồi." Người đàn ông đeo khoen nghiêm nghị nói.

Người đàn ông áo vest chạy hai bước thì đột nhiên trực tiếp ngồi xuống tảng đá ở ven đường.

"Muốn chạy thì mấy người chạy đi, tôi chạy không nổi nữa rồi, nơi này là giấc mơ, chúng ta vốn không thoát nổi tên đó, thực tế thì kẻ đó vẫn luôn đùa giỡn chúng ta, thay vì chạy điên loạn giống như đám chuột, không bằng chết sớm một chút coi như giải thoát."

Chạy trốn suốt mấy ngày, nhìn số lượng bạn đồng hành ở bên cạnh ngày càng ít đi, người đàn ông mặc vest sớm đã mất đi ý chí cầu sinh.

Người đàn ông đeo khoen mũi cũng dừng lại, có ý muốn trách móc người đàn ông mặc vest, nhưng lúc này thật sự là không nói nên lời.

Người đàn ông mặc vest này là ông chủ của người đàn ông đen khoen mũi, đã dùng tiền để người đàn ông đeo khoen này giúp mình trồng mộng.

Trồng mộng là gì? Tức là thông qua phương pháp lừa gạt trong giấc mơ tiềm thức gieo một ý nghĩ vào đầu

Ý nghĩ này sẽ phản ánh tới hiện thực, người này sẽ nghĩ rằng là bản thân mình muốn làm như vậy chứ không phải bị người ta cưỡng chế mà có.

Người đàn ông mặc vest dựa vào năng lực trồng mộng này đã kiếm được rất nhiều lợi ích phi pháp, vì thế càng chơi càng lớn, gặp phải khó khăn liền muốn thông qua trồng mộng giải quyết.

Mà người đàn ông đeo khoen này là người giải mộng còn mạnh hơn Mevna, hắn có thể kéo người vào giấc mơ tiềm thức, đồng thời cũng có năng lực nhất định trong giấc mơ tiềm thức.

Về phần những người khác trong đội ngũ, bọn họ là diễn viên được mời tới để thay đổi suy nghĩ của đối phương.

Nhưng đi trên bờ sông thì làm gì có chuyện không ướt giày, lần này bọn họ đã gặp trúng một cây đinh cứng, là sự tồn tại khủng bố nhất trong giấc mơ.

Mộng yểm!

Mộng yểm là sinh vật mạnh nhất ở trong giấc mơ, xem sinh vật khác trong giấc mơ là thức ăn, đồng thời có năng lực giết người trong mộng.

Thông thường mộng yểm tuân thủ nguyên tắc duy trì phát triển bền vững, bọn họ sẽ làm giấc mơ rối tung lên và ăn một bữa no nê, nhưng sẽ không trực tiếp đùa chết người.

Bởi vì giết quá nhiều người không chỉ dẫn tới chút phiền phức mà còn dẫn tới lượng thức ăn giảm bớt, chuyện này đối với bọn họ là mất nhiều hơn được.

Vì thế phần lớn người bị mộng yểm tập kích chỉ cảm thấy mình có một cơn ác mộng khủng khiếp, sau đó thần kinh suy nhược hai ngày thì không sao nữa.

Có điều tham gia vào giấc mộng của người khác như người đàn ông mặc vest và người đàn ông đeo khoen mũi thì tương đương gia tăng đồ ăn cho mộng yểm, là hành vi khiêu khích thái quá, vì thế mộng yểm sẽ tiến hành trả thù rất tàn nhẫn.

Bởi vì người đàn ông mặc vest mà đám người phải dừng lại nghỉ ngơi một chốc, đợi hơn mười phút cũng không thấy mộng yểm tập kích, lúc bọn họ cho rằng mình đã an toàn thì một lưỡi dao màu xám bạc đâm từ sau lưng thọt thẳng tới trước ngực của người đàn ông mặc vest!

Phía sau ông ta xuất hiện một bóng dáng kỳ lạ, đó là một con quái vật có cơ thể như thây khô khoác áo choàng xám bạc.

Quái vật kia không phải mộng yểm, nó là một sinh vật giấc mơ cấp bậc thấp hơn, tên là yêu quái giấc mơ, là nanh vuốt của mộng yểm, mộng yểm thường dựa vào sinh vật này để tiến hành đày đọa người nằm mơ.

Người đàn ông mặc vest bị yêu quái giấc mơ đâm thủng ngực vẫn chưa chết, chỉ bị cố định chặt chẽ trên người yêu quái giấc mơ, thậm chí hắn cũng không cảm nhận được đau đớn.

Trong lúc hắn cảm thấy nghi ngờ, cảm giác đau đớn bứt rứt xuất hiện, làn da trên ngón trỏ tay phải của hắn bị bóc ra từng chút một, sau đó từng khối máu thịt rơi xuống, cuối cùng chỉ còn lại một khúc xương ngón tay không còn da thịt!

Sau đó loại biến đổi này xuất hiện trên một ngón tay khác!

Yêu quái giấc mơ dùng phương pháp này để tiến hành hình phạt lăng trì đối với người đàn ông mặc đồ vest này, nơi này là giấc mơ, chỉ cần mộng yểm không đồng ý, cho dù người đàn ông mặc vest biến thành bộ xương thì cũng không chết được, vì thế loại hình phạt này còn kinh khủng hơn lăng trì ngoài hiện thực.

Những người này nhìn thấy một màn này thì sợ tới tê rần da đầu, bắt đầu liều mạng chạy như điên.

Đổi lại là tình huống bình thường, hoảng sợ đến độ này thì sớm đã tự động thoát ra khỏi giấc mơ rồi, nhưng nơi này đã bị mộng yểm phong tỏa, trừ phi mộng yểm muốn, bằng không bọn họ sẽ bị vây ở nơi này cả đời.

"Ha ha ha ha... tiếp tục giãy giụa đi, càng giãy giụa thì hương vị của bọn mày lại càng tươi ngon hơn."

Một người phụ nữ mặc váy dài lộng lẫy hở cổ phong cách 'phóng khoáng' trông như không có não, dùng tư thế diêm dúa lòe loẹt nằm trên ghế sô pha.

Cô chính là mộng yểm, tên là Mộng Lam.

Đối với mộng yểm mà nói, tên và hình tượng thật sự không có ý nghĩa, có điều Mộng Lam bắt nạt nhân loại quá nhiều, vì thế có suy nghĩ học tập loài người.

Ở trong thị giác của cô, trong thành có vài luồng khói màu đỏ, chúng là đám người đang sợ hãi bỏ chạy trong thành phố.

Mộng Lam mím đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, sau đó hít nhẹ một hơi, luồng khí màu đỏ kia tràn vào trong miệng cô.

"Hương vị tươi ngon này, không quản là ăn bao nhiêu cũng không ngán..."

Sau khi ăn luồng khói đỏ này, vẻ mặt Mộng Lam đỏ hồng, phần cổ thon dài hơi ngẩng lên, hừ nhẹ.

Sau khi ăn một bữa ngon, Mộng Lam để yêu quái giấc mơ làm chó săn cho mình tiếp tục đuổi theo những người còn lại, nhưng không giết chết bọn họ, chờ năm tiếng sau rồi hãy giết, như vậy cô sẽ có hứng thú ăn thêm một bữa.

Sau khi ăn uống no đủ, Mộng Lam chuẩn bị ngủ một chút, dáng vẻ xung quanh cô bắt đầu thay đổi kịch liệt, biến thành một căn phòng ngủ lộng lẫy.

Nằm xuống không tới vài phút, Mộng Lam đột nhiên bật dậy, mắt lóe ánh sáng xanh.

Cô đói bụng, rất đói rất đói!

Hơn nữa cô có thể ngửi thấy một luồng hương vị ngọt ngào thơm lừng, cô muốn nuốt nó vào bụng, so với nó thì hương vị của đám người đang bị cô đùa giỡn giống như thức ăn thừa vậy.

"Món ngon à, chờ chị tới sủng ái cưng nào." Mộng Lam vươn đầu lưỡi liếm môi mình một chút.

Cô quay sang vung tay tới đám người đang chạy trốn, mấy chục yêu quái giấc mơ xuất hiện giết chết tất cả đám người, làn khói đỏ tạo thành những viên thuốc có màu đỏ thẫm.

Những viên thuốc này có thể giải quyết vấn đề đói khát của mộng yểm, mùi vị kém xa sợ hãi tươi mới, có điều vì món ngon mới xuất hiện, Mộng Lam đã không còn quan tâm tới những chi tiết nhỏ này nữa.

Nếu không nhanh một chút thì có khả năng sẽ bị đồng loại cướp mất!

...

Cá voi khổng lồ Thiên Mạc và cổ thần Ensuk trừng đôi mắt nhỏ, ve chúa như con ruồi không đầu bay loạn xạ, thần thú Kỳ Lân nằm trên bãi cỏ, ngủ say như một con chó con, Eiger biến thành đại ma thần khổng lồ liên tục di động trong hư không, ác ma Thương Bạch thì đang chơi vật tay với Lovevis...

Ôn Văn ngồi trên Ổ Hủy Diệt, nhìn đám đồ vật biến thái này, nhìn giấc mộng của mình như Husky phá nhà, trên mặt là biểu cảm bất đắc dĩ.

Lúc ban đầu anh còn cảm thấy cảnh trong mơ thực mới mẻ, nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy nhàm chán, cho dù là biến thái thì cũng không thích ở bên cạnh kẻ thù quá lâu.

"Mộng yểm à mộng yểm, mau tới đi nào, tao chờ mày tới sắp mốc meo luôn rồi đây."

Chương 1149 - Trạm thu nhận trong mơ

Trong hư không đột nhiên nứt ra một lỗ hổng, một người đàn ông đầu trọc mọc răng thỏ thò đầu tiến vào.

Đôi mắt Ôn Văn sáng lên: "Rốt cuộc cũng có mộng yểm tới rồi sao, mau tới gieo họa cho tao đi nào, tao là tai họa tốt nhất đây."

Mộng yểm liếm môi, cơn thèm ăn hối thúc hắn, làm hắn muốn xông vào trong giấc mơ này ăn ngấu nghiến.

Đột nhiên hắn nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng lộng lẫy ở trên người, ông ta cầm quyền trượng trong tay, trên người tỏa ra ánh sáng nồng đậm, ông lão này vừa thấy hắn liền mỉm cười nói: "Ca ngợi chủ ta, chủ ta sáng tạo vạn vật, mày cũng là vật do chủ ta..."

Ôn Văn thầm kêu một tiếng không tốt, còn không kịp ra tay ngăn cản thì mộng yểm đã bị lời nói kia dọa tới dựng tóc gáy, vội vàng rời khỏi giấc mơ của Ôn Văn.

Giấc mơ quá kỳ quái cũng không phải chuyện tốt, mộng yểm không dám tiến vào giấc mơ của Ôn Văn.

Danh hiệu và hình tượng của cường giả cấp Tai Biến đều ẩn chứa sức mạnh, cho dù chỉ là xuất hiện trong giấc mơ cũng không phải thứ mà mộng yểm có thể trêu chọc.

Nhìn nhóm cường giả Tai Biến xuất hiện nhan nhản trong cảnh trong mơ của mình, Ôn Văn bất đắc dĩ cào tóc, anh phải nghĩ cách lừa mộng yểm tiến vào mới được.

Nhóm cường giả Tai Biến này vì Ôn Văn mà sống, mặc dù Ôn Văn không có cách nào điều khiển bọn họ, nhưng bởi vì Ôn Văn không sợ hãi nên bọn họ cũng không tấn công Ôn Văn, chỉ là một dạng bối cảnh trong thế giới giấc mơ của Ôn Văn.

Phải dọn sạch số bối cảnh này thì mộng yểm mới có thể bước vào giấc mơ của Ôn Văn.

Trước khi tiến vào giấc mơ, Mevna từng lải nhải nói với Ôn Văn những điều cần chú ý, khi đó Ôn Văn có chút mất kiên nhẫn, nhưng trong những thứ này quả thực có kiến thức có thể dùng tới.

Bởi vì giấc mơ vì chủ nhân mà sống, thứ ở bên trong được quyết định bởi khi đó chủ nhân đang suy nghĩ điều gì.

Nói cách khách, suy nghĩ của chủ nhân giấc mơ có thể tác động tới tình huống trong giấc mơ ở một mức độ nào đó.

Trong giấc mơ của Ôn Văn xuất hiện nhiều cường giả Tai Biến như vậy là vì Ôn Văn thường xuyên tiếp xúc với sự tồn tại cấp bậc này.

Ngoại trừ người giải mộng, người bình thường muốn điều khiển giấc mơ sẽ rất khó khăn, có điều Ôn Văn nương theo sức mạnh của Mevna, giữ được tỉnh báo, có lẽ có thể chỉnh sửa lại tình huống một chút.

Anh nhìn xung quanh một vòng, xem Eigner là đối tượng thử nghiệm, muốn loại bỏ Eiger khỏi giấc mơ của mình, nhưng dùng sức chín trâu hai hổ cũng chỉ có thể làm hình tượng của hắn càng dữ tợn hơn.

Vì thế Ôn Văn có một chủ ý, đó chính là che chắn Eiger lại, để mộng yểm không nhìn thấy là được.

Anh thử tạo ra một vách tường ở xung quanh Eiger, đủ để che chắn hắn lại, từng bức tường đá hoa cương trống rỗng xuất hiện ngăn chặn Eiger chặt chẽ.

Người bình thường nếu muốn ảnh hưởng tới một ly nước ở trong mộng cũng phải trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, nhưng đối với người siêu năng hàng đầu như Ôn Văn, muốn làm chuyện này cũng không khó.

Thế nhưng tường đá hoa cương kiên cố cũng không ngăn được Eiger, Eiger chỉ run nhẹ cơ thể một cái, toàn bộ mặt tường đã biến thành mảnh vụn.

Chỉ Eiger mà Ôn Văn cũng không dễ dàng vây khốn thì nói chi tới những cường giả Tai Biến khác.

Ôn Văn suy nghĩ một hồi, đột nhiên chợt lóe ý tưởng, cười phá lên.

Anh bắt đầu búng tay, tiếng búng tay rất có tiết tấu, giống như phiên bản tốc độ cao.

Nương theo tiếng búng tay, hoàn cảnh trong giấc mơ nhanh chóng thay đổi, từng bức tường dựng lên, từng chắn song xuất hiện, giấc mơi vốn hoang đường hỗn loạn bắt đầu trở nên ngay ngắn rõ ràng.

Nhóm cường giả Tai Biến lang thang kia bị cường chế phạm vi hoạt động, cuối cùng bị nhốt trong phòng giam.

Ôn Văn đã xây dựng một trạm thu nhận ở trong giấc mơ của mình!

Trạm thu nhận là vật siêu năng mà Ôn Văn quen thuộc nhất, muốn biến giấc mơ thành dáng vẻ trạm thu nhận là chuyện rất dễ dàng, hơn nữa trạm thu nhận có khả năng vây khốn nhóm cường giả Tai Biến lang thang này, để bọn họ không đi lung tung trong giấc mơ.

Ôn Văn đi tới khu trung tâm của trạm thu nhận trong giấc mơ, ý thức bao trùm toàn bộ trạm thu nhận, chờ mộng yểm tới.

Chờ không tới nửa tiếng thì Ôn Văn đã cảm nhận được thay đổi, không khí trong mộng trở nên nặng nề hơn.

Ánh sáng, âm thanh đều có thay đổi vi diệu, có thể nói là bầu không khí trở nên rất áp lực, loại không khí này bình thường chỉ xuất hiện trong phim kinh dị.

Cho dù Ôn Văn dùng vòi sen cửa mặt cũng lo lắng trong vòi sẽ chảy ra máu.

"Sắp tới rồi, sắp tới rồi đúng không, mộng yểm yêu dấu, tao chờ mày lâu rồi!" Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên thực khoa trương, giống như lão thợ săn thấy con mồi tiến vào bẫy.

Sau khi giấc mơ biến thành bộ dáng trạm thu nhận, năng lực quản lý giấc mơ của Ôn Văn cũng mạnh hơn, có thể tiến tới mọi ngõ ngách trong giấc mơ bất cứ lúc nào.

Anh nhìn thấy từng thây khô mặc áo choàng màu xám bạc chui vào trong trạm thu nhận giấc mơ.

Đám yêu quái giấc mơ này cầm vũ khí giống như lưỡi hái phóng đại, chỉ tạo hình thôi cũng có thể làm người bình thường sợ tới run chân, hơn nữa nơi yêu quái giấc mơ xuất hiện sẽ làm xung quanh sinh ra tình trạng ăn mòn nhất định.

"Đám đồ chơi này hẳn là yêu quái giấc mơ mà Mevna đã nói đi, cô ta nói rằng chỉ có số Mevna cấp cao mới có thể điều khiển yêu quái giấc mơ."

"Xem ra lần này tới là con mồi lớn."

Đang suy nghĩ thì Ôn Văn phát hiện Mộng Lam ăn mặc phóng khoáng yên lặng xuất hiện trong không khí, trên mặt lộ ra vẻ mặt mong đợi, phía sau là một yêu quái giấc mơ cầm khay, trong khay hình như là một bộ dụng cụ ăn tinh xảo.

Ôn Văn kinh ngạc hô một tiếng: "Chậc.... mộng yểm còn có loại hình này sao, đúng là 'lớn' thật."

Sau khi tiến vào giấc mơ của Ôn Văn, Mộng Lam khụt khịt mũi, ngửi hương vị trong không khí.

"Aiz... thơm quá, là mùi của giấc mơ chất lượng siêu việt."

"Các con, mau tìm chủ nhân của giấc mơ ra đây, sau đó dọa hắn một chút."

"Người có được giấc mơ thơm ngon như vậy, chị đây không thể ăn sạch hắn trong một lần được, phải chia thành vài lần để thưởng thức."

Sau khi phái đám yêu quái giấc mơ hành động, Mộng Lam nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi tới bên tường cắn một cái.

Đối với mộng yểm thì mọi thứ trong giấc mơ đều có thể xem là thức ăn, chẳng qua thứ bọn họ thích nhất chính là sự sợ hãi của chủ nhân giấc mơ, loại giấc mơ chất lượng siêu cao như của Ôn Văn, cho dù là món đồ bình thường cũng có giá trị nhất định đối với mộng yểm.

"Ui ya...." Mộng Lam bụm miệng, khóe mắt ứa nước mắt lưng tròng: "Sao kiến trúc trong mộng người này lại cứng như vậy chứ, ngay cả kim cương bà đây cũng từng gặm rồi, lần đầu tiên thấy thứ mà mình không gặm nổi."

"Thôi bỏ đi vậy, dù sao thì mấy thứ này cũng không ăn được, mình vẫn nên nhấm nháp sợ hãi thì hơn."

Mộng Lam cũng không cảm thấy trạm thu nhận xuất hiện trong giấc mơ có gì kỳ quái, bởi vì trong mơ thì thứ gì cũng có khả năng xuất hiện, thậm chí Mộng Lam từng thấy một người lấy mặt trời làm quả bóng mà chơi đùa.

Những thứ ngoại vật ở trong giấc mộng căn bản không có ý nghĩa, cái mà mộng yểm cần chú ý chỉ là sinh mạng trong mộng.

Chương 1150 - Người phụ nữ độc ác

Người trong giấc mơ có thực lực tương đương với ngoài hiện thực.

Bởi vì bản thân ở trong mộng chính là hình chiếu của chính mình ở ngoài đời thực.

Nếu chủ nhân giấc mơ giữ được ý thức tỉnh táo thì sức mạnh sẽ được gia tăng rất lớn.

Có điều với tư cách là sinh vật giấc mơ, mộng yểm có ưu thế lớn hơn.

Ở trong mơ, cho dù là mộng yểm mới sinh ra cũng có thực lực cấp Tai Nạn.

Mộng yểm trưởng thành có thể chống cự với người siêu năng thượng tự, một số mộng yểm tinh anh thậm chí có thể xâm nhập giấc mơ của cường giả chân tự!

Đối mặt với đối thủ như vậy, người bình thường căn bản không có sức phản kháng.

Sau khi nhìn thấy mộng yểm sẽ rơi vào kết cục gì hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của mộng yểm, cho dù mộng yểm ra tay nhẹ thì người bị hại cũng có trải nghiệm khủng khiếp như địa ngục.

Có điều mộng yểm bình thường sẽ không chủ động tìm người siêu năng gây sự, bởi vì đối với mộng yểm mà nói, thứ có thực lực không phải thứ ngon, là thứ càng sợ hãi nhiều mới thơm ngon.

Người siêu năng không chỉ khó giải quyết, hơn nữa ý chí cũng cứng cỏi hơn người bình thường, đối phó với người siêu năng hoàn toàn là hành vi cố sức, chỉ có người siêu năng thuộc loại người giải mộng mới là món ngon đối với mộng yểm.

Cảnh tượng trong giấc mơ này nồng nặc mùi của người giải mộng, giống như một người giải mộng thơm ngon tìm một vị đầu bếp hàng đầu nấu nướng làm mình trở nên cực kỳ ngon miệng rồi bày ra trước mặt mộng yểm, đây là lực hấp dẫn mà Mộng Lam khó lòng chống cự được.

Đối mặt với món ngon như vậy, Mộng Lam quyết định chia ra ăn trong mười ngày, không... tốt nhất phải ăn hai mươi ngày, hi vọng sau hai mươi ngày sẽ không bị thiu.

Yêu quái giấc mơ khoác áo choàng đen bạc xuyên qua trong trạm thu nhận, tìm kiếm chủ nhân giấc mơ.

Chỉ cần tìm thấy chủ nhân giấc mơ, bọn chúng sẽ thực hiện mệnh lệnh của Mộng Lam, cho hắn biết cái gì là sợ hãi thật sự.

Người bình thường khi nằm mơ cảm nhận được không khí này thì trốn tránh còn không kịp.

Nhưng Ôn Văn thì không có ý tưởng này, anh đứng ở chỗ dễ thấy nhất, ngồi trên một cái ghế, dùng tư thế phách lối nhất để chờ đối phương tìm tới.

Yêu quái giấc mơ chạy nhanh nhất là kẻ phát hiện Ôn Văn đầu tiên, nó vươn đầu lưỡi khô đét đảo hai vòng, có lẽ là đang liếm môi.

Sau đó áo choàng màu xám bạc trên người nó nhanh chóng biến hình, cuối cùng biến thành một ông cụ lưng gù, chống gậy bước từng bước đi tới chỗ Ôn Văn.

Trong giấc mơ thì không cần phù hợp logic, vì thế người bình thường sẽ không sinh ra lòng nghi ngờ với cụ già đột nhiên xuất hiện.

Đợi đến khi tới đủ gần, yêu quái giấc mơ sẽ biến thành quái vật xúc tua vặn vẹo, hù dọa Ôn Văn chết khiếp rồi tính sau.

"Người trẻ tuổi, cậu..."

Ôn Văn không đợi ông cụ mở miệng nói hết đã lấy ra một khẩu súng trường, đây là một khẩu súng phóng lựu, phần băng đạn phồng to, bên trong chứa đầy lựu đạn uy lực mạnh mẽ.

Ầm!

Súng phóng lựu bắn vào người ông lão, cả người ông ta nổ tung, lớp ngụy trang nhân loại biến mất, máu thịt màu xám bạc nhanh chóng lúc nhúc khôi phục.

Lại nã thêm vài phát súng phóng lựu, cơ thể của yêu quái giấc mơ hoàn toàn tan vỡ, muốn khôi phục có lẽ cần một khoảng thời gian.

Vũ khí thông thường cho dù có uy lực mạnh mẽ thì cũng không có cách nào giết chết yêu quái giấc mơ, có điều Ôn Văn cũng không quan tâm có giết được hay không, chỉ cần cảm thấy thoải mái là đủ rồi.

Ôn Văn không biết từ đâu làm ra một điếu xì gà, ngậm bên miệng phà ra làn khói, chờ yêu quái giấc mơ khác tới.

Trong mơ chính là tốt như vậy, chỉ cần trong đầu Ôn Văn nghĩ gì, xung quanh sẽ xuất hiện thứ đó.

Âm thanh của súng phóng lựu hấp dẫn đám yêu quái giấc mơ, chúng ồ ạt xông tới.

Có con hóa thành người đẹp, có con hóa thành thú dữ khủng bố, có con biến thành thứ không thể diễn tả...

Hai bên tay trái phải của Ôn Văn cầm một khẩu súng phóng lựu, trên môi ngậm xì gà, mở ra hình thức vô song trong trạm thu nhận.

Ở trước mặt độ chuẩn xác và năng lực phản ứng mạnh mẽ của Ôn Văn, không quản đám yêu quái giấc mơ biến thành bộ dáng gì cũng đều bị đạn bắn trúng.

Càng quá đáng hơn là hai khẩu súng phóng lựu trong tay Ôn Văn là bản đạn vô hạn!

Mộng Lam đợi một hồi lâu cũng không thấy sợ hãi truyền tới thì trong lòng có chút nghi ngờ, bắt đầu đi tới chỗ Ôn Văn.

Vốn Mộng Lam không hề hứng thú với trạm thu nhận, có điều trên đường thỉnh thoảng liếc nhìn mấy căn phòng giam thì ánh mắt không thể nào thu lại.

Bên trong những phòng giam này giam giữ đám quái vật không trọn vẹn, hành động có chút cứng ngắc, thậm chí chỉ có một cái đuôi lộn xộn xung quanh.

Đây là vì chủ nhân giấc mơ không có ký ức quá sâu về chúng, vì thế thứ xuất hiện trong mộng không có được hình thái hoàn chỉnh.

Có điều chỉ như vậy cũng làm Mộng Lam khiếp sợ, những bộ phận này rất chân thật, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào phán đoán có thể tưởng tượng ra.

Điều này chứng tỏ ở một góc nào đó của thế giới thật sự tồn tại một chỗ như vậy, mà chủ nhân của giấc mơ này đã từng thấy nơi này.

Người như vậy sẽ là một người bình thường sao, lần này có phải bọn họ đã đụng trúng thiết bản rồi không?

Mộng Lam đang suy nghĩ thì một phát súng phóng lựu bắn vào người cô, nhưng không làm cô dao động chút nào.

Mặc dù trong số mộng yểm, Mộng Lam chỉ nằm trong tầng chót nhưng dù sao cô cũng là một mộng yểm cấp bậc chân tự!

Bởi vì tính đặc biệt của mộng yểm, Mộng Lam có thể phát ra thực lực vượt xa chân tự bình thường khi ở trong mơ, súng phóng lựu chỉ có thể đối phó chó săn dưới tay cô mà thôi, căn bản không có chút che dọa nào đối với cô.

"Chậc, cuối cùng mày cũng tới, tao chờ mày lâu lắm rồi."

Vừa nghe vậy, trong lòng Mộng Lam trầm xuống, người này có ý nhắm tới cô, có điều cô cũng không sợ, bởi vì cô rất tự tin với thực lực của mình.

Sau khi Ôn Văn nhìn thấy Mộng Lam thì thầm thở phào một hơi, gặp được mộng yểm là tốt rồi.

Mộng yểm có thể xuyên qua trong giấc mơ, chỉ cần hai giây là mộng yểm đã xuất hiện ở trước mặt, Ôn Văn không dám lộ ra thực lực.

Bởi vì một khi cảm nhận được nguy hiểm, mộng yểm sẽ lập tức rời khỏi giấc mơ này, đến khi đó muốn đuổi theo mộng yểm là chuyện khó lại càng khó.

Chẳng qua sau khi Mộng Lam xuất hiện ở trước mắt, Ôn Văn tự tin cô ta không thể nào rời khỏi giấc mơ này ngay lập tức.

"Cho cô này, mặc vào đi."

Ôn Văn ném cho Mộng Lam một chiếc áo khoác, làm Mộng Lam có chút sửng sốt.

"Tôi không chiến đấu với phụ nữ ăn mặc hở hang, lỡ bị thương thì sẽ bị trúng gió, vì thế cô ăn mặc đàng hoàng đi."

Đối với đối thủ 'phóng khoáng' như Mộng Lam, thật ra Ôn Văn rất thích, nếu như là ở thế giới hiện thực, anh chắc chắn sẽ đại chiến ba trăm hiệp với cô ta.

Chẳng qua dù sao hiện giờ cũng đang ở trong mộng, bên ngoài còn có Moyadi và Mevna đang trông coi, lúc nằm mơ sẽ không thể khống chế thân thể, lỡ như mơ thấy nội dung quá kích thích, cơ thể nổi lên phản ứng thì thật sự quá mất mặt.

Sau khi hiểu ý Ôn Văn, vẻ mặt Mộng Lam đỏ lên, cảm thấy mình bị Ôn Văn sỉ nhục.

Sau hai giây tức giận, Mộng Lam đột nhiên mỉm cười quyến rũ, kiểu quần áo nhanh chóng thay đổi, nửa người trên biến thành áo gile không gài nút, thân dưới thì biến thành váy xẻ tà tiết kiệm vải.

"Thì ra là vậy, đây là ngược điểm của mày đúng không, tao sẽ tận dụng thật tốt!"

Vẻ mặt Ôn Văn đỏ lên, tức giận đập khẩu súng phóng lựu trong tay, hổn hển nói: "Người phụ nữ này đúng là quá độc ác mà, phải dạy dỗ một trận."

Chương 1151 - Chiến đấu với mộng yểm

Nói chuyện không hợp ý, Ôn Văn thấy Mộng Lam không chịu mặc thêm quần áo liền bắt đầu ra tay.

Đối mặt với Mộng Lam vừa ra sân đã tạo ra áp lực cho đối thủ, Ôn Văn tự nhiên sẽ không đùa giỡn mà sử dụng súng phóng lựu đối địch.

Ầm một tiếng, giữa Ôn Văn và Mộng Lam phát ra một tiếng bùng nổ, Ôn Văn trực tiếp xông tới tung ra một đấm Tu La.

Nắm tay trực tiếp đánh vào bụng Mộng Lam, theo rốn lún vào, sau đó Mộng Lam giống như đạn pháo bay vọt ra sau mấy chục mét đụng vào vách tường trạm thu nhận giấc mơ, phát ra tiếng va chạm chấn động.

Ôn Văn cũng không ngừng tay, hô một tiếng, kiếm Huyết Hà rời vỏ, vô số tia kiếm quang bay về phía vị trí Mộng Lam rơi xuống, đây là bản chỉnh sửa học được từ chiêu kiếm khí bùng nổ của Kiều Phỉ Nhã.

Số kiếm khí mạnh mẽ này đủ để chém nát kim cương thành trạng thái nguyên tử, mà Mộng Lam không chút đề phòng nhận đủ đòn tấn công của Ôn Văn.

Đợi đến khi kiếm khí bùng nổ dừng lại, Ôn Văn đưa kiếm Huyết Hà ra sau, ánh kiếm đỏ đen quấn quanh, đồng thời màu sắc của nó cũng ngày càng đậm hơn.

Đây là một chiêu kiếm pháp phải tụ lực mới có thể sử dụng, chiêu thức không thể tính là tinh diệu, nhưng uy lực tuyệt đối mạnh mẽ.

Mộng Lam thừa nhận vô số đòn tấn công, chỉ còn lại một bộ xương cứng, máu thịt trên người nhanh chóng khôi phục, làn da lộ ra màu hồng phấn vi diệu.

Có điều quần áo cũng không thể hồi phục như cơ thể, vì thế Mộng Lam chỉ trần trụ vài giây, sau đó chộp lấy chiếc áo khoác trắng ở bên cạnh trùm lên người.

Tuy Mộng Lam muốn quấy rối tâm lý Ôn Văn, thế nhưng cũng không thể để mình bị chiếm tiện nghi khơi khơi như thế.

"Ai ui... mày là cường giả, ở thế giới hiện thực có lẽ là một ông lớn, nhưng giấc mơ chính là địa bàn của tao!"

Ôn Văn không muốn nói chuyện phiếm với Mộng Lam, tụ lực cần thiết cho chiêu kiếm kia đã chuẩn bị hoàn tất, Ôn Văn lao nhanh tới trước người Mộng Lam, chém ra một kiếm.

Với khoảng cách này thì Mộng Lam không thể nào trốn thoát, cô chỉ có thể dùng năng lực ngăn cản, có điều nếu muốn chồng đỡ chiêu kiếm do Ôn Văn tụ lực đánh ra thì không dễ dàng chút nào.

Mộng Lam không chút hốt hoảng, chỉ vung tay lên đã có một bức tường mỏng bị kéo tới, một kiếm này của Ôn Văn chém vào vách tường, cả người bị đẩy lui về sau, bị chấn động tới tê dại.

Giúp Mộng Lam đỡ kiếm chính là tường của trạm thu nhận!

"Chị đây đã nói rồi, giấc mơ chính là địa bàn của chị."

Mộng Lam che miệng cười, bức tường xung quanh chuyển động như dòng nước, tình huống kỳ dị lại đáng sợ.

Khi nãy động tác của Ôn Văn quá mãnh liệt, làm Mộng Lam hoảng sợ, chẳng qua khi cô hồi phục tinh thần, Ôn Văn muốn làm cô bị thương là chuyện rất khó.

Được xem là mộng yểm, cô không thể sáng tạo giấc mơ, chỉ có thể xuyên qua các giấc mơ để cướp thức ăn.

Nhưng với tư cách là kẻ săn mồi hàng đầu của thế giới giấc mơ, Mộng Lam có thể điều khiển thứ hiện hữu trong giấc mơ, quyền ưu tiên của loại điều khiển này còn trên cả chủ nhân giấc mơ!

Trước đó Mộng Lam từng nếm thử hương vị của trạm thu nhận, mặc dù không gặm nổi nhưng cô vẫn hiểu được trạm thu nhận cứng rắn cỡ nào, muốn ngăn cản đòn tấn công của Ôn Văn hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ cần ở trong tình cảnh này, cô sẽ có một tấm khiên tuyệt đối không thể bị phá hỏng.

Mà Ôn Văn là chủ nhân giấc mơ, anh có ấn tượng rất sâu sắc với trạm thu nhận, không thể làm chúng thay đổi theo tâm tình của mình ở trong giấc mơ.

Đã có khiên bảo vệ, kế tiếp chính là cần thứ tấn công kẻ địch.

Mộng Lam hét một tiếng, hoàn cảnh trong trạm thu nhận trở nên âm u hơn, trên tường xuất hiện những lằn máu, những lằn máu này hội tụ lại một chỗ, tạo thành vô số thương dài.

Kiếm dài của Ôn Văn vắt ngang trước ngực, quanh thân lóe ra vô số ánh kiếm màu đen, đã làm xong chuẩn bị tấn công Mộng Lam, trong lòng cảnh giác ngàn vạn lần.

Tuy từ hơi thở thì thực lực của Mộng Lam kém xa Ôn Văn, nhưng nơi này là giấc mơ, tình huống chiến đấu không thể nào so sánh với hiện thực.

Mộng Lam vung tay, cây thương ánh sáng màu máu nhắm về phía Ôn Văn.

Ôn Văn vội vàng điều khiển kiếm ánh sáng đen đón đỡ, sức chống đỡ của thương máu không cao, kiếm ánh sáng có thể dễ dàng ngăn cản số thương này.

Nhưng chuyện quỷ dị xuất hiện, cây thương ánh sáng giống như hình chiếu trực tiếp xuyên qua lớp phòng ngự kiếm ánh sáng của Ôn Văn, vọt thẳng tới chỗ anh.

Con ngươi Ôn Văn hơi co rút, ý thức được mình không thể ngăn cản những đòn tấn công này, vì thế vội vàng dùng năng lực di chuyển tức thời.

Tốc độ di chuyển của thương ánh sáng còn phóng đại hơn cả năng lực dịch chuyển của Ôn Văn, càng không hợp lý là theo cảm giác của Ôn Văn thì phạm vi sát thương của số thương ánh sáng này cũng không lớn, nhưng chỉ cần chúng tới đủ gần thì Ôn Văn sẽ đột nhiên bị thương.

Chiến đấu với Mộng Lam, ngoại trừ chút thuận lợi lúc ban đầu, khoảng thời gian còn lại rất khó khăn.

Sau khi trúng chiêu liên kích của Ôn Văn, Mộng Lam đột nhiên lại nắm giữ quyền chủ động chiến đấu, dễ dàng áp chế Ôn Văn.

Ôn Văn chỉ có thể dựa vào quen thuộc địa hình mà chạy trốn tứ tán, trong quá trình này anh thử sử dụng đủ loại năng lực, có điều những loại tấn công này không có tác dụng gì.

Xung quanh cơ thể Mộng Lam là một tầng tường trạm thu nhận, chúng sẽ ngăn cản tất cả đòn tấn công.

Mặt khác đặc tính Tai Biến 'Thực Hiện Lời Hứa' cũng không có tác dụng gì với Mộng Lam, đây là lần đầu tiên Ôn Văn trải nghiệm một trận chiến nghẹn khuất đến vậy.

Rõ ràng thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng lại bị đối phương dùng phương pháp xấu xa như vậy chiến thắng.

Này giống như đứa nhỏ chơi đánh bài, bạn cầm trong tay bốn lá bài Vua, đối phương cầm cả đống bài, bạn cảm thấy mình thắng chắc rồi.

Nhưng đối phương đột nhiên tung ra một chuỗi dài hơn cả số Pi... hơn nữa còn là Q bự, bạn phải nói lý lẽ kiểu gì đây?

Từ khi Mộng Lam bắt đầu nắm rõ được cách điều khiển trạm thu nhận, Ôn Văn phát hiện ngay cả việc chạy trốn của mình cũng trở nên không dễ dàng.

Tường ở xung quanh bắt đầu bao vây chặn đánh, vốn là sân nhà lúc này lại trở thành mồ chôn của anh.

Chạy một hồi thì Ôn Văn rốt cuộc cũng cùng đường, bị vài cây đinh đóng vào vách tường.

Mộng Lam bước đi như người mẫu tiến tới, hất cằm lộ ra nụ cười với Ôn Văn: "Em trai ngoan, chị sẽ yêu thương cưng."

Ôn Văn cười khổ một tiếng: "Cuối cùng tao cũng hiểu được vì sao lúc nhắc tới mộng yểm, Mộng Lam lại sợ đến như vậy, ít nhất ở trong giấc mơ thì bọn mày thật sự không thể nói lý."

"Rõ ràng là tao mạnh hơn, nhưng đối mặt với bọn mày lại không có biện pháp gì."

Mộng Lam chọt trán Ôn Văn một cái: "Em trai hư còn mạnh miệng sao, nếu chị đây thắng thì phải là chị mạnh hơn, cưng nên lo lắng xem mình sắp đối mặt với chuyện gì đi."

"Nói cho chị gái nghe xem, cưng thích bị cắt miếng hơn hay thích bị ăn trực tiếp hơn, hay thêm chút mỡ chiên giòn?"

Sắc mặt Ôn Văn khổ sở, sau đó lại bật cười: "Mày đúng là một ả phụ nữ độc ác, có điều tao vốn chưa từng nghĩa rằng những thủ đoạn khi nãy có thể bắt được mày."

Mộng Lam lùi về sau một bước, cảnh giác hỏi: "Mày có ý gì?"

Ôn Văn lắc đầu: "Không có ý gì cả, chỉ là... đã tới lúc nên để giấc mơ này trở về diện mạo vốn có của nó."

Âm thanh như vỏ trứng gà vỡ vụn truyền tới, trạm thu nhận giấc mơ được dựng lên thoáng chốc sụp đổ...

Truyện được tải từ TruyenYY

Bình Luận (0)
Comment