Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 78

“Anh là ai?”

Nghiêm Dương lạnh giọng hỏi.

Ánh mắt của Nhâm Lê đầu tiên là mê mang, sau đó trở nên cảnh giác, lạnh lùng nhìn Nghiêm Dương không nói lời nào.

Nghiêm Dương lặng lẽ cầm lấy thanh đao màu bạc bên hông, lại hỏi.

“Anh là ai?”

Nhâm Lê mở miệng.

“Ngươi có thể gọi cô là Tân.”

Nghiêm Dương thấy ‘Nhâm Lê’ mở miệng nói chuyện ngược lại bình tĩnh không ít, tối thiểu đã nói chuyện tức là là biểu thị không có ác ý.

Nghiêm Dương vừa định nói chuyện, đã thấy ‘Nhâm Lê’ hai tay ôm đầu, dáng vẻ cùng vẻ mặt thống khổ. Anh còn chưa kịp phản ứng, Nhâm Lê nháy mắt đã khôi phục tỉnh táo.

“Vừa rồi… làm sao vậy?”

Nhâm Lê chần chừ nói.

Nghiêm Dương:

“À, hình như em bị bám vào thân.”

Nhâm Lê nghe xong lời của Nghiêm Dương liền nhướng mày.

“Bám vào thân.”

Nghiêm Dương gật đầu.

“Đúng, hơn nữa người kia nói anh ta tên là ‘Tân’.”

Nhâm Lê cúi đầu nhìn ngọc cổ trên tay, đột nhiên nói:

“Có đôi khi chúng ta gọi ngọc thấm máu là huyết ngọc.”

Nghiêm Dương nhìn đường vân đỏ rực trên ngọc cổ, đột nhiên rùng mình ớn lạnh.

“Em là nói… đây chính là huyết ngọc?”

Nhâm Lê lắc đầu.

“Em vẫn chưa biết, A Dương, ngọc này có thể cho em mượn nghiên cứu một chút không?”

Nghiêm Dương cười khổ.

“Tuy rằng phòng nay đang được phong tỏa, nhưng cứ cách một giờ sẽ có người đến xem…”

Nhâm Lê ngẩng đầu, trên gương mặt búp bê lộ rõ vẻ đáng khinh.

“Cái đó thực ra không quan trọng…”

Nghiêm Dương vẻ mặt không được tự nhiên nhìn bộ dáng đáng khinh của nhóc con nhà mình, nói không nên lời.

Nhâm Lê đặt khối ngọc cổ kia ở trên bàn, sau đó lấy ra một tờ giấy vệ sinh, gập hai lần đặt vào trong hộp gỗ lim, mẩu giấy vệ sinh kia lập tức biến thành hình dáng giống hệt khối ngọc cổ.

Nghiêm Dương nhíu mi.

“Sao chưa từng thấy em làm trò ảo thuật này? Chưa bao giờ thấy em nhắc đến.”

Nhâm Lê chớp chớp mắt, cười cười lấy lòng.

“Thủ thuật che mắt, chỉ cần lấy ra sẽ bị lộ. A Dương tốt bụng, em cam đoan nhất định sẽ trả nó về trước khi đám hiện vật văn hóa này được chuyển đi.”

Nghiêm Dương đỡ trán, không nói gì.

‘Tôi là một thợ trát vôi, thợ trát vôi rất mạnh mẽ……’

Tiếng điện thoại vang lên, Nhâm Lê đưa mắt hỏi Nghiêm Dương, Nghiêm Dương gật đầu ý bảo nơi này có thể nghe được.

Nhâm Lê bấm điện thoại, bên kia mới nói được hai câu sắc mặt của Nhâm Lê liền thay đổi.

Một tin tức tốt, một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

Nhâm Lê đặt điện thoại xuống, nhìn Nghiêm Dương nói.

“Tin tốt.”

“Ừm, tin tốt là Tiểu Ngô và Vương Nghị tỉnh.”

“Vậy còn tin xấu?”

Nhâm Lê buông tay.

“Tin xấu là thần kinh của bọn họ có chút không bình thường.”

.

Bệnh viện Đông Tân, văn phòng phó Viện trưởng.

“Nhâm Lê, nơi này là bệnh viện, không phải nơi thu nhận những sự việc quái lạ.”

Y An đẩy kính mắt, giọng nói lạnh lùng.

Nhâm Lê cười cười xấu hổ.

“Đây không phải là nơi nhà mình giải quyết sự việc sao…”

Y An cười lạnh.

“Em cũng biết nơi này là nhà mình? Em thử tự tính xem mình đã bao lâu không đến đây rồi? Ha, ngài vẫn là đừng nên đến đây, mỗi lần ngài đến đều không có chuyện gì tốt!”

Nhâm Lê nhỏ giọng nói:

“Em nghỉ đông không được sao…”

Mắt Y An nheo lại.

“Em nói cái gì? Nghỉ đông?”

Nhâm Lê nhanh chóng lắc đầu.

“Không có, không thể nào, anh nghe nhầm rồi.”

Y An nghe thấy rất rõ ràng, không hề động lòng trước bộ dáng đáng thương của Nhâm Lê.

“Anh có thể hiểu là em nghỉ đông một năm hai lần, mỗi lần nửa năm sao?”

Nhâm Lê chắp hai tay lại.

“Em sai rồi, nhìn ánh mắt chân thành của em đi, em thật sự sai rồi. Anh, rất xin lỗi.”

Y An lạnh lùng nhìn Nhâm Lê, cuối cùng khoát tay.

“Nhâm Lê em có thể không gây chuyện nữa có được hay không? Chuyện người phụ nữ có thai chết trong bệnh viện mấy hôm trước còn chưa qua, hôm nay bệnh viện lại có thêm hai người bệnh thần kinh không rõ nguyên nhân, rồi còn đánh người khác.”

“Bọn họ… không phải người đánh người khác không có lý do.”

Nhâm Lê lấy khối ngọc cổ trong túi ra.

“Anh xem thử, đây là huyết ngọc đúng không?”

Y An cầm khối ngọc cổ, nhíu mi.

“Khối ngọc ở trong triển lãm kia? Nghiêm Dương giúp em lấy ra?”

Nhâm Lê gật đầu.

“Khối ngọc này giống như có thể khống chế tâm chí người khác, A Dương nói em bị bám lên người, nhưng em lại không hề cảm thấy gì cả… Cho nên em nghĩ có thể tính khống chế của nó chỉ là tạm thời không.”

Y An cau mày nhìn khối huyết ngọc kia, sau đó đặt dưới mũi ngửi ngửi.

“Có mùi máu tươi, có oán khí.”

Nhâm Lê kinh ngạc.

“Oán khí?”

“Mấy thứ đồ như thế này có cái nào không có oán khí chứ? Nhưng oán khí của khối ngọc này cảm giác không quá giống những thứ khác.”

Y An cầm ngọc cổ trong tay sờ sờ.

“Không quá giống?”

Nhâm Lê càng kinh ngạc.

Y An gật đầu.

“Huyết ngọc bình thường chỉ là khi người được hạ táng thì cho ngậm một thứ bằng ngọc, bị người ta mạnh mẽ nhét vào mới hình thành, thứ này rõ ràng là không phải.”

Nếu người mới chết, ngọc bị nhét thẳng một hơi vào cho nuốt xuống, sẽ bị đè nén rơi vào cổ họng, tiến vào bên trong mạch máu dày đặc, đến khoảng ngàn năm, máu thịt thấm vào, tơ máu sẽ chạy thẳng vào trong tâm, hình thành nên huyết ngọc.”

Nhâm Lê từng xem qua miêu tả về huyết ngọc ở trên sách, không thể hiểu được vì sao khối huyết ngọc này lại khác với khối huyết ngọc khác, phương pháp chế tạo không phải vẫn là một sao?

Y An thu hết vẻ mặt của Nhâm Lê vào đắt mắt, biết Nhâm Lê vẫn chưa nghĩ ra, nhưng anh cũng không có ý định giúp Nhâm Lê hiểu, cứ để Nhâm Lê tự mình hiểu rõ đi.

“Anh, em không nghĩ ra.”

Nhâm Lê tội nghiệp nhìn Y An.

Trong lòng Y An đột nhiêm mềm nhũn, thở dài.

“Máu bên trong khối huyết ngọc này không phải trải qua nhuộm máu quanh năm suốt tháng mà thành, khi nó được tạo thành không biết là người nào đã thông qua phương pháp gì cho máu vào trong.”

Vẻ mặt Nhâm Lê là không thể tin nổi.

“Làm sao có thể?”

Y An giống như rất mỏi mệt, cũng không trả lời câu hỏi của Nhâm Lê.

“Đi tìm Nghiêm Dương đi, anh còn bận việc.”

Nhâm Lê tuy rằng vẫn còn nghi hoặc đầy đầu, nhưng Y An xây dựng sức ảnh hưởng đã lâu, Nhâm Lê thực sự không dám làm bừa, chỉ có thể cúp đuôi đi phòng bệnh tìm người yêu của mình, lúc đi ra còn không quên đóng cửa cho Y An.

Y An nhìn cửa đóng lại, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

“Đã hiểu chưa?”

Y An nhỏ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nhâm Lê nhỏ.

Nhâm Lê nhỏ lắc đầu.

“Anh, em chưa…”

Y An nhỏ vẻ mặt chán ghét nói:

“Thật ngốc, tự mình nghĩ đi.”

Nhâm Lê nhỏ nhìn chằm chằm vào đống bài tập, ngẩng đầu lên vẻ tội nghiệp nhìn Y An nhỏ.

“Anh, em không nghĩ ra…”

Y An nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu, lại một lần nữa giảng cho Nhâm Lê nhỏ đề toán học không hề khó kia.





Không biết từ bao giờ, quan hệ của bọn họ đã biến thành như vậy.

Trong phòng bệnh.

“Anh phát hiện gần đây số lần anh đến bệnh viện tăng lên rất nhanh.”

Nghiêm Dương hài hước nói.

Nhâm Lê ủ rũ vuốt tay.

“Bởi vì tất cả đều bắt nguồn từ bệnh viện.”

Nghiêm Dương cười ha ha.

“Thế nào? Y An đã nói cho em những gì rồi?”

Nhâm Lê bĩu môi.

“Còn có thể nói cái gì chứ, dù sao số em chính là bị mắng. Nhưng cuối cùng cũng có chút tin tức về khối ngọc kia.”

Nghiêm Dương:

“Sao rồi?”

Nhâm Lê nhìn chằm chằm Tiểu Ngô và Vương Nghị đang nằm im.

“Là huyết ngọc, nhưng không phải loại do thi thể trong mộ nhuộm ra. Theo như lời Y An nói thì lúc khối ngọc này được chế tạo thì đã có người ‘đặt’ máu vào trong, hơn nữa khối ngọc này còn mang theo oán khí.”

“Oán khí? Không phải em nói khối ngọc này có linh khí sao?”

Nghiêm Dương nói.

Nhâm Lê vò đầu.

“Em cũng không biết, em cũng chỉ cảm nhận được linh khí, nhưng Y An lại nói là có oán khí.”

Nói xong, lại nhịn không được, lấy huyết ngọc ra xem.

Nghiêm Dương cảm thấy tất cả những điều này giống như một trò ảo thuật, khối ngọc kỳ kỳ quái quái kia xem ra chính là một cái chốt mở, chỉ cần Nhâm Lê đụng vào sẽ lập tức biến thành một người khác.

Nghiêm Dương nhìn gương mặt kia của Nhâm Lê, đau đầu nói:

“Tân?”

‘Nhâm Lê’ gật đầu.

“Sao anh lại đến đây! Tiểu Lê nhà tôi đâu?”

Nghiêm Dương tuy rằng biết Tân vô hại, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng cho nhóc con nhà mình.

“Y không sao. Chỉ cần ngươi đưa Thừa đến trước mặt cô, cô sẽ rời đi.”

Nghiêm Dương nhìn cổ văn thoát ra từ miệng nhóc con nhà mình, cảm giác quái dị vô cùng.

“Thừa là ai? Anh là ai?”

Không đợi Nghiêm Dương hỏi xong, Tân đã ôm lấy đầu một lần nữa, trong nháy mắt Nhâm Lê lại trở lại.

Nghiêm Dương hờn dỗi.

“Bảo bối, anh vô cùng nghiêm túc nói cho em biết, từ giờ không cho phép chạm vào khối ngọc kia.”

Nhâm Lê nghi hoặc.

“Làm sao vậy?”

Nghiêm Dương tiếp túc xụ mặt.

“Anh có thể lấy Hi Hi ra thề, em thật sự là bị ám. Bởi vì loại tình huống này đều xảy ra sau khi em chạm vào khối ngọc kia, cho nên trước khi chưa làm rõ xem thứ này rốt cuộc có hại với thân thể hay không thì không cho phép em chạm vào nó. Còn nữa, kẻ ám em bảo anh gọi anh ta là ‘Tân’, phải tìm một người tên ‘Thừa’.”

Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương mặt không chút thay đổi, nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment