Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 79

Cuối cùng nhờ tiếng rên rỉ của Vương Nghị đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa Nhâm Lê và Nghiêm Dương, Nhâm Lê thấy Vương Nghị không có dấu hiệu tỉnh lại, nhanh trí chuyển sự chú ý của Nghiêm Dương lên người Vương Nghị.

“Anh họ em nói Vương Nghị và Tiểu Ngô là đột nhiên tỉnh lai, sau đó bọn họ nhảy từ trên giường xuống dùng công kích đặc biệt tấn công dân thường, cuối cùng bị tiểu thư y tá trưởng dũng cảm dùng kim giúp yên lặng… A không là bình tĩnh.”

“Công kích đặc biệt?”

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Bởi vì cảm kích nhân viên đã được bảo vệ và bồi thường, phó Viện trưởng đại nhân anh minh cho những người đó nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa có được tin tức gì.”

Nghiêm Dương trừng Nhâm Lê.

“Nói chuyện hẳn hoi!”

Nhâm Lê thè lưỡi, cười hắc hắc hai tiếng.

Đang nói chuyện, Vương Nghị đã tỉnh lại, Tiểu Ngô ở bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh gì.

Vương Nghị mê mang nhìn Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Vương Nghị?”

Nghiêm Dương gọi một tiếng.

Vương Nghị đang mê mang nghe được tiếng nói, nhất thời giống như phát điên nhảy xuống giường, lao thẳng về phía Nghiêm Dương.

Nhâm Lê đứng phía sau Nghiêm Dương hú lên quái dị nhô đầu ra ném một lá bùa về phía Vương Nghị. Lá bùa nhìn nhẹ nhàng lại giống như đá tảng dính lên người Vương Nghị, Vương Nghị tức khắc yên lặng, vẫn giữ nguyên tư thế đứng giương nanh múa vuốt.

“Đây là có chuyện gì?!”

Nghiêm Dương không bình tĩnh nổi, anh có thể chấp nhận thuộc hạ của mình không có chút động tĩnh nằm ở trên giường, nhưng không thể chấp nhận bọn họ giống như chó điên gặp người liền cắn.

Dù sao hồn phách rời khỏi thân thể còn có thể chữa được, tỷ lệ tử vong của bệnh chó dại chính là trăm phần trăm!

Nhâm Lê vẻ mặt cầu xin.

“Em không biết, thật sự không biết mà, có muốn tháo bùa định thân xuống xem có tiếp tục phát triển hay không không?”

Nghiêm Dương:

“…”

Nhâm Lê cụp mắt.

“Em có một cách tốt.”

Mười phút sau.

Nghiêm Dương nhìn Vương Nghị bị trói thành cái bánh chưng đặt ở trên giường liền thầm bi ai cho cậu ta, một đứa nhóc đang yên lành trong một ngày liền thay đổi ba hình thái liên tục từ hồn phách rời khỏi thân thể thành chó điên rồi bánh chưng thật sự là rất không dễ chịu.

Nhâm Lê không biết lấy ở đâu ra một cái gậy gỗ, cậu dán một lá bùa ở đầu gậy, đứng ở một chỗ xa xa gần Vương Nghị rồi đưa gậy đến sát Vương Nghị.

“Em em em, em giải bùa nhé.”

Nghiêm Dương buồn bực, sao nhóc con nhà mình hôm nay lại thay đổi nhiều thế chứ?

Nhâm Lê giống như biết Nghiêm Dương đã nghĩ gì liền xấu hổ cười cười với anh.

“Em giờ bị một con chó điên đuổi theo nên có chút sợ hãi loại chó có hình thể to lớn rồi…”

Rồi…

Rồi…



Rồi…

Nghiêm Dương yên lặng nghiêng đầu, xem ra nhóc con nhà mình bị kẻ tên ‘Tân’ kia ảnh hưởng không nhẹ…

Nhâm Lê thật cẩn thận dùng gậy gỗ chọc Vương Nghị, Vương Nghị từ từ tỉnh lại.

“…Vương Nghị?”

Nghiêm Dương không biết Vương Nghị là bị làm sao, cẩn thận gọi một tiếng.

Vương Nghị nhìn Nghiêm Dương, giãy dụa, trừng mắt, nhe răng.

Nghiêm Dương đỡ trán, nhìn về phía Nhâm Lê.

“Bảo bối em thật sự không thể để cậu ta bình thường chút sao?”

“Chắc là… có thể…”

Nhâm Lê không chắc chắn nói.

“Vậy phiền em giúp cậu ta giống người hơn một chút.”

Nghiêm Dương nói.

Nhâm Lê vò đầu, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa màu đỏ dán lên gậy gỗ, lại đưa gậy gỗ sang chọc lên trán Vương Nghị.

Ánh mắt Vương Nghị từ hung ác chuyển sang mê mang, lại từ mê mang biến thành dại ra.

“Được rồi được rồi, bây giờ có thể hỏi rồi đó.”

Nhâm Lê rút gậy gỗ lại.

“Đây là…”

Nghiêm Dương nghi hoặc.

Nhâm Lê xua tay.

“Anh có thể hiểu là một loại thôi miên hay gì đó, dù sao hiện tại cậu ta cũng rất nghe lời.”

Nghiêm Dương hoài nghi nhìn Nhâm Lê, sau đó nói với Vương Nghị:

“Vương Nghị?”

Vương Nghị tiếp tục dại ra.

Nghiêm Dương hắc tuyến.

“Tìm được Thừa đại nhân.”

Vương Nghị lên tiếng.

“???”

Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê, ý hỏi đây là có chuyện gì.

Nhâm Lê cũng hoang mang tột độ.

“Thừa đại nhân?”

Vương Nghị tiếp tục:

“Tìm được Thừa đại nhân.”

Nhâm Lê:

“Anh nói cái người tên ‘Tân’ kia bảo chúng ta đi tìm ‘Thừa’?”

Nghiêm Dương gật đầu.

Nhâm Lê:

“Như vậy…”

Còn chưa nói xong, Nhâm Lê lại một lần nữa biến thân thành công.

Nghiêm Dương kinh ngạc.

“Cậu ấy không có chạm vào khối ngọc mà?”

Tân cười cứng ngắc:

“Hiện tại không cần thông qua môi giới là huyết ngọc nữa.”

“Giúp cô tìm được Thừa cô sẽ rời đi, cô nói được thì làm được.”

Tân nói.

“Nhưng tôi căn bản không biết ‘Thừa’ mà anh nói là ai, hơn nữa… Nơi này đã không còn là niên đại của anh nữa.”

Nghiêm Dương bình tĩnh nói.

Tân nhíu mày.

“Hồn phách Tân không có ở đây… Ta không cảm nhận được hắn.”

Nghiêm Dương nhìn Vương Nghị hai mắt khẽ đảo rồi lại một lần nữa hôn mê.

“Sau đó?”

Tân:

“Thừa vẫn chưa chuyển thế… Giúp cô tìm được hắn, cô sẽ để những người này khôi phục.”

“Ý của anh là… Thừa ở âm phủ?”

Nghiêm Dương thử hỏi.

Tân sắc mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cô sẽ làm cho kẻ hại Thừa cả đời không được siêu sinh.”

Nghiêm Dương nhíu mày, anh biết hiện tại nên làm gì, nhưng quả thực là rất phiền toái.

“Cha nuôi, cha thật sự muốn đi sao…?”

Hi Hi do dự hỏi.

Nghiêm Dương gật gật đầu, chỉ về phía Tân.

“Cha nuôi chỉ có đi đến đó mới có thể đưa cha con về.”

Hi Hi hoang mang nhìn ‘Nhâm Lê’.

“Không giống…”

Nghiêm Dương gật đầu.

“Đúng vậy, không giống nhau.”

Hi Hi vặn vẹo thân mình.

“Cha nuôi, Hi Hi đánh không lại hắn…”

Tân nghe được mấy lời của Hi Hi, nhìn về phía bé, sau đó nở nụ cười coi như dịu dàng.

Nghiêm Dương:

“Hi Hi không cần đánh bại anh ta, Hi Hi chỉ cần đưa cha nuôi và anh ta xuống âm phủ là được. Con gái ngoan hẳn là biết dùng cái gương này chứ?”

Hi Hi gật đầu, ngoan ngoãn nói:

“Biết dùng, A Tháp có dạy Hi Hi.”

Nghiêm Dương nghi hoặc.

“A Tháp?”

Hi Hi nghiêng đầu suy nghĩ.

“Cha gọi A Tháp là A Tu.”

Nghiêm Dương hiểu được, A Tháp = A Tu = Chung Ly Tu.

“Hai người, đã được chưa?”

Tân không được tự nhiên mở miệng.

Nghiêm Dương gật đầu.

“Có thể, anh lại đây đi.”

Tân buông bức tranh Hi Hi vẽ xuống rồi đi qua, nhìn Hi Hi rồi đột nhiên nói một câu:

“Ngươi tên gì?”

Hi Hi nhìn ‘Nhâm Lê’ rồi lại nhìn nhìn Nghiêm Dương, nhỏ giọng nói:

“Hi Hi…”

Tân nhìn Hi Hi.

“Giúp… ta, tìm được a đồ của ta, ta rất trông đợi.”

Nghiêm Dương nghi hoặc nhìn Tân, lại nghi hoặc nhìn Hi Hi.

Hi Hi nhỏ giọng nói.

“A đồ có nghĩa là vợ…”

Nghiêm Dương ‘ừ?’ một tiếng, Hi Hi không nhắc lại nữa, hai tay cầm Âm dương quỷ kính nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm ngôn ngữ Nghiêm Dương nghe không hiểu. Âm dương quỷ kính bắt đầu tản ra hào quang, hào quang bao phủ Nghiêm Dương cùng Tân, Hi Hi đột nhiên mở to mắt, Nghiêm Dương và Tân biến mất trong phòng, Âm dương quỷ kính lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Hi Hi nghiêng đầu, nhìn nhìn Âm dương quỷ kính, sau đó ôm nó chạy đến trước TV ngồi xem hoạt hình.

Âm phủ.

“Anh có thể cảm nhận được hơi thở của Thừa sao?”

Nghiêm Dương nhìn Quỷ Môn Quan trước mắt, hỏi.

Tân gật đầu, chỉ vào Quỷ Môn Quan.

“Cô chỉ có thể cảm giác được Thừa ở nơi nào, không cảm nhận được cụ thể.”

Nghiêm Dương cười cười chế giễu.

“Nhóc con nhà tôi nói cho tôi rồi, dương thế lớn bao nhiêu thì âm phủ rộng bấy nhiêu.”

Tân trầm mặc.

Nghiêm Dương vuốt ve Phá hồn trên tay, nếu có Mị Dạ ở đây thì tốt rồi…

“Nhớ tôi vậy sao?”

Tóc bạc mắt đỏ, một thân áo đen, nụ cười thản nhiên.

“Sao anh lại đến đây?”

Vẻ mặt Nghiêm Dương là vô cùng khó hiểu.

“Vì sao ta không thể đến? Dù sao nơi này cũng là ‘nhà’ của ta, hẳn là ta mới là người nên hỏi ngài được không?”

Mị Dạ nhíu mi.

Nghiêm Dương chỉ chỉ vào Tân.

“Xin nhờ anh một chuyện.”

Tân từ sau khi nhìn thấy Mị Dạ liền không mở miệng nói gì, hiện tại cũng vẫn giữ nguyên dáng vẻ im lặng.

Mị Dạ nhìn nhìn ‘Nhâm Lê’, sau đó cười lạnh.

“Ngươi đúng là có can đảm rất lớn, chỉ là kẻ được làm thiên tử chốn nhân gian, lại dám ám lên người y?”

Tân mở miệng, Nghiêm Dương nghe ra được có chút chua xót.

“Ta chỉ muốn tìm được hắn.”

‘Hắn’ này là ai, không cần nói cũng biết.

Mị Dạ trầm mặc, sau đó cười nói:

“Muốn ta giúp đỡ? Đi thôi, nhưng cái giá của ngươi là bao nhiêu?”

Sắc mặt của Tân trở nên khó coi.

“Ngài muốn thứ gì?”

Mị Dạ cười như không cười đưa mắt nhìn Nghiêm Dương.

“Lại nói, ta cũng không thiếu thứ gì cả.”

Nghiêm Dương ngoại trừ lúc nghe được mấy chữ ‘Thiên tử của nhân gian’ thì lộ vẻ không thể hiểu nổi, hiện tại nhìn thấy bộ dáng tôn kính của Tân với Mị Dạ liền cảm thấy kỳ diệu, nhịn không được mở miệng hỏi:

“Mị Dạ, anh đang làm việc gì?”

Mị Dạ ‘xì’ một tiếng bật cười, chỉ chỉ vào mình.

“Ta sao? Chẳng làm gì cả, ngồi ăn chờ chết thôi.”

Sau đó khoát tay, nói với Tân:

“Quên đi quên đi, hôm nay tâm tình ta tốt, đi cùng ta đến đây đi.”

Bình Luận (0)
Comment