Người đó không biết vì sợ hãi hay do lương tâm cắn rứt mà quay đầu bỏ chạy. Nhưng không ngờ lại bị đám đông vây lại, cuối cùng bị quan sai bắt về quỳ trước mặt quan huyện.
Có người lớn gan hỏi: “Quan huyện đại nhân, tại sao ngài lại nói người này chính là kẻ trộm tiền?”
Người đàn ông bị bắt cũng lớn tiếng kêu oan: “Đúng vậy, tại sao chứ? Giữa ban ngày ban mặt, mọi người hãy làm chứng cho tôi. Tôi chỉ muốn giúp đứa trẻ này thôi, đại nhân, tôi bị oan!”
Quan huyện hừ một tiếng, rồi giải thích với mọi người: “Các ngươi nhìn tay đứa trẻ này đầy dầu mỡ, số tiền nó đã đếm chắc chắn cũng bị dính dầu.”
Quan huyện vuốt râu rồi nói tiếp: “Người này ném đồng tiền vào chậu nước, lập tức trên mặt nước nổi lên một lớp váng dầu. Vì vậy, đồng tiền của hắn chính là tiền đã trộm khi đứa trẻ này ngủ!”
Quan huyện liếc nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất và nói: “Ta nói muốn thẩm vấn hòn đá chỉ là để khiến ngươi tiến lại gần mà thôi.”
Người làm quan đều là những kẻ thông minh, quan huyện sau khi nghe gợi ý của nha dịch liền hiểu ngay được mấu chốt của vấn đề.
Không cần nha dịch hỏi Trần Nhạc, quan huyện tự mình có thể giải thích nguyên nhân cho mọi người tại hiện trường.
Mọi người đều kêu lên “thì ra là vậy”, sau đó quay đầu khen ngợi quan huyện và quan phủ, đồng thời mắng chửi tên trộm vài câu, thậm chí còn ném vài cọng rau vào gã.
Quan huyện cảm thấy đắc ý nhưng không biểu lộ ra ngoài, thay vào đó ông trở nên uy nghiêm hơn khi nói với tên trộm: “Vật chứng đã ở đây, ngươi còn gì để chối cãi nữa? Người đâu, áp giải hắn về phủ.”
Nói xong, quan huyện phất tay áo, quay người đi một cách oai phong cũng dẫn đoàn người rời đi.
Chẳng qua vị nha dịch đã nói chuyện với Trần Nhạc trước đó quay đầu nhìn lại Trần Nhạc một lần, nhưng không nói gì thêm mà chỉ theo đoàn trở về phủ.
Trần Nhạc cũng không để ý, chờ đến khi đám đông tan hết, hắn và Tô Dương tiếp tục đi về hướng cổng trấn.
Trên đường đi, họ ghé vào tiệm gạo mua 10 cân gạo ngon, rồi mua thêm vài loại rau quả bên lề đường.
Dần dần, cái giỏ tre trên lưng Trần Nhạc đầy lên.
Hiện tại, Trần Nhạc đã khá giả hơn một chút, hắn định cải thiện bữa ăn của mình, hơn nữa đã nói là sẽ chăm sóc Tô Dương đến trắng trẻo mập mạp, thì phải thực hiện từ hôm nay.
Tô Dương nhìn cái giỏ tre ngày càng nặng dần khi mua đồ, cậu muốn giúp Trần Nhạc đeo nên định lấy nó từ lưng Trần Nhạc mang trên lưng mình.
Trần Nhạc biết Tô Dương muốn giúp đỡ, nhưng hắn lo rằng cái giỏ tre sẽ làm gãy xương nhỏ của Tô Dương nên vội vàng ngăn lại, hắn nói hắn có thể tự mình mang giỏ tre.
Lần đầu tiên Tô Dương chủ động muốn giúp đỡ đã thất bại.
Hai người đi đến con hẻm nhỏ gần cổng trấn, Trần Nhạc nhìn vào trong, quầy thịt heo vẫn còn đó, trời đã về chiều, quầy thịt heo cũng thưa thớt khách.
Sau quầy thịt, Trương đồ tể ngồi đó, dùng tay chống cằm ngủ gật.
Trần Nhạc tiến lại gần, một lần nữa mua hết chỗ thịt heo và xương heo còn lại.
Trần Nhạc thấy khi Tô Dương nhìn thấy gạo ngon và thịt, mắt cậu tròn xoe, đôi mắt to tròn trên gương mặt gầy gò càng nổi bật, thậm chí ánh mắt còn tập trung hơn vài phần.
Trần Nhạc cảm thấy có chút buồn cười nhưng cũng có chút xót xa, điều này khiến hắn cảm thấy việc mua gạo và thịt là một quyết định đúng đắn.
Sau khi mua xong thịt heo, hai người tiếp tục đi về phía trước, đến dưới gốc cây lớn bên cạnh cổng trấn, ở đó đã có vài người chờ sẵn.
Những người đã hẹn trước để đi xe cũng lần lượt đến, họ đều rất ngạc nhiên khi thấy Trần Nhạc và cậu thiếu niên đi phía sau hắn.
Có người tò mò không chịu nổi, tiến lại gần hỏi Trần Nhạc: “Trần Nhạc, cậu ấy là ai thế? Có phải anh mua từ trạm môi giới phải không? Anh định cưới phu lang à?”
Nói xong, người đó còn cười hì hì, nháy mắt với Trần Nhạc, rõ ràng việc mua phu lang không phải là điều xa lạ.
Những người khác cũng nhìn về phía này, khi nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, họ bắt đầu xì xào bàn tán.
Trần Nhạc nghe xong thì mặt đen lại, cảm thấy những lời họ nói thật khó nghe.
Trần Nhạc nhìn về phía Tô Dương cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng cơ thể cậu khẽ co lại một chút.
Hiếm lắm Tô Dương mới cảm thấy thoải mái hơn một chút khi ở bên Trần Nhạc, giờ đây lại như quay về lúc đầu.
Trần Nhạc nghĩ, liệu Tô Dương có cho rằng hắn là một người có ý đồ xấu không.
Nghĩ đến điều này, Trần Nhạc cũng cảm thấy hơi tức giận, hắn trừng mắt nhìn người tò mò kia một cái, giữ vẻ mặt lạnh lùng không trả lời.
Một số người cũng lần lượt đến hỏi, nhưng không ai nhận được câu trả lời từ Trần Nhạc, họ đành rời đi trong sự thất vọng.
Nhưng mà Tô Dương cũng hiểu điều này. Từ khi có người đầu tiên tiến lại gần, cậu vẫn luôn cúi đầu.
Tô Dương thực ra biết rõ, những ca nhi bị bán cho trạm môi giới, thông thường kết cục cuối cùng của họ sẽ ra sao.
Người bình thường nếu muốn mua người làm việc, họ sẽ chọn từ hán tử. Chỉ khi chọn phu lang, họ mới chọn trong số những ca nhi.
Tô Dương chưa bao giờ đến trạm môi giới, nhưng cậu đã nghe người khác nói về nó và cũng từng chứng kiến tận mắt.
Khi còn ở Tô gia thôn, có vài ca nhi bị mua về, mấy hán tử không cưới được phu lang thường sẽ làm như vậy.
Giống như Nhị Bì Tử trong thôn, gã mua một ca nhi từ trạm môi giới.
Nhưng tính cách của Nhị Bì Tử không tốt lắm, gã không đánh thì cũng chửi rủa ca nhi đó, thậm chí còn không cho ăn.
Tô Dương từng thấy ca nhi đó ngồi bên sườn đồi đào rau dại ăn sống, trông rất đáng thương.
Nhưng so với Tô Dương lúc đó, cậu có gì hơn để mà thương hại người khác chứ?
Dù sao thì những người bị mua về từ tiệm nô lệ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Vì do Tô Dương tự chuẩn bị tinh thần khi bước chân vào trạm môi giới, nhưng khi nghe thấy mọi người xung quanh hỏi Trần Nhạc như vậy, cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và tự nhủ đừng sợ. Nhưng thực sự, Tô Dương vẫn cảm thấy có chút sợ hãi lo lắng, khuôn mặt cậu trở nên tái nhợt.
Khi chiếc xe lừa đến, Trần Nhạc và Tô Dương lặng lẽ leo lên xe theo mọi người, rồi ngồi im lặng trên suốt quãng đường về.
Trần Nhạc ngồi trên xe lừa, nhận thấy khuôn mặt Tô Dương không còn chút sắc màu nào. Nhưng giờ đang ở ngoài đường, không tiện nói gì để an ủi Tô Dương, mà Trần Nhạc cũng không biết phải nói gì.
Chỉ đành ngồi sát gần Tô Dương một chút, cả hai người chẳng nói gì nhiều cho đến khi về đến nhà.
Trần Nhạc đưa Tô Dương về đến nhà, lập tức kéo Tô Dương ngồi xuống, rồi tự mình ngồi nửa quỳ, nhìn vào mắt Tô Dương và nói: “Em… đừng nghe những lời người ta nói bậy, anh không có ý nghĩ đó đâu.”
Trần Nhạc liếm môi nói: “Anh… tên là Trần Nhạc, đây là thôn Thanh Hà, không xa Tô gia thôn của em lắm. Cha mẹ anh đều đã mất, giờ anh sống một mình. Anh mua em về là vì nhà anh quá lạnh lẽo, muốn có người ở cùng để nói chuyện.”
Trần Nhạc dừng lại một chút, như đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo: “Nếu em muốn, có thể coi anh như anh trai. Nếu em nhớ nhà, anh cũng có thể đưa em về thăm nhà ở Tô gia thôn.”
Nói xong, cả hai người im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Tô Dương mới khô khan nói một câu: “Em tên Tô Dương.”
Cậu dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Không cần về Tô gia thôn đâu, em không còn nhà nữa, không cần về.”
Trần Nhạc cảm thấy muốn tát mình một cái, đúng là không biết chọn lời mà nói, nếu gia đình thật sự coi Tô Dương là người thân, cậu đã không phải tự bán mình đến mức này.
Lại thêm một khoảng lặng, Trần Nhạc nhìn Tô Dương, thấy mặt và tay cậu còn dính bùn đất, người cậu bẩn thỉu, sợ cậu cảm thấy khó chịu, liền hỏi Tô Dương: “Em có muốn tắm không?”
Tô Dương nhìn đôi tay mình, rồi lại nhìn quần áo dính đầy bùn đất, đó đều là do hôm nay tự tay chôn cất cha mẹ để lại.
Dù sao ông chủ trạm môi giới chỉ cho Tô Dương nửa ngày, vì vậy cậu chỉ kịp cúi đầu lạy hai cái trước mộ đất, rồi không kịp dọn dẹp bản thân, đã vội vàng đi đến trạm môi giới.
Dù việc đầu tiên khi đến nhà người khác là tắm rửa có phần hơi ngại ngùng, nhưng bản thân bẩn thỉu thế này, có thể lau người chút cũng tốt rồi.
Hơn nữa, Tô Dương lén lút nhìn sắc mặt của Trần Nhạc, thấy hắn thực sự không để ý, nên cậu mới do dự gật đầu.
Khi Tô Dương gật đầu đồng ý, Trần Nhạc mới nhớ ra, nhà mình chẳng có thùng tắm.
Vì Trần Nhạc bình thường tắm chỉ bằng cách múc nước giếng, ở bên ngoài tạt qua tạt lại, vào mùa đông thì đun nóng nước giếng để lau người, coi như xong việc.
Trần Nhạc là người thô lỗ, làm vậy thì được.
Nhưng đối với một ca nhi thì như vậy có vẻ không ổn lắm.
Trần Nhạc nghĩ đến nhà Trần Lâm. Nhà họ có hai ca nhi lận, chắc chắn sẽ có thùng tắm.
Trần Nhạc nói với Tô Dương rằng mình sẽ đi mượn thùng tắm về cho cậu tắm rửa, chưa kịp đợi Tô Dương trả lời, hắn đã quay người chạy ra ngoài.
Tô Dương chẳng kịp ngăn Trần Nhạc lại.
Tô Dương không ngờ rằng việc tắm rửa mà Trần Nhạc nói lại cần đến thùng tắm, cậu nghĩ chỉ đơn giản là dùng nước để lau người thôi.
Vì từ nhỏ đến lớn, số lần Tô Dương được dùng thùng tắm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không ai nỡ đun cho Tô Dương cả một thùng nước lớn như vậy, vì củi có thể bán được tiền.
Vì vậy, Tô Dương trước đây chỉ dùng nước nóng để lau người, mà dùng nhiều nước nóng quá còn bị mắng.
Nhưng Tô Dương thấy Trần Nhạc đã đi mượn thùng tắm rồi, nên cậu chỉ có thể ngồi đó lo lắng, liếm đôi môi khô nứt của mình.
Trần Nhạc không biết những điều này, giờ hắn đang đứng trước cửa nhà Trần Lâm, giơ tay gõ cửa.
Người mở cửa là An ca sao.
Sau khi Trần Nhạc giải thích lý do mượn thùng tắm, An ca sao rất ngạc nhiên, mấy ngày trước vừa mới nói về chuyện này, hôm nay Trần Nhạc đã dẫn về một ca nhi từ trạm môi giới rồi sao?
An ca sao ngạc nhiên với tốc độ của Trần Nhạc, nhưng không nói gì, quay vào nhà lấy ra một cái thùng tắm, đưa cho Trần Nhạc.
An ca sao nói với Trần Nhạc: “Mấy ngày nữa nhà chú sẽ sang thăm cậu ấy, để cậu ấy quen dần đã.”
Trần Nhạc đáp: “Vâng, mấy ngày nữa con sẽ dẫn Tô Dương đến thăm mọi người.”
Vì chỉ có một mình Tô Dương ở nhà, Trần Nhạc không trò chuyện lâu, ôm thùng tắm quay về.
Nhưng hắn lại lập tức quay người lại, nhìn An ca sao chưa kịp đóng cửa, nói: “An ca sao, nhà chú có lá bưởi không?”
An ca sao hỏi lại: “Lá bưởi là gì?”
Trần Nhạc: “À, không sao, An ca sao, con về trước nhé, lát nữa con sẽ trả thùng tắm lại cho chú.”
Trần Nhạc chạy nhanh về nhà, hắn hỏi An ca sao có lá bưởi hay không, chỉ là thói quen ăn sâu trong máu của người dân thôi, không có cũng không sao.
Trần Nhạc ôm thùng tắm về, chào Tô Dương, rồi nhìn quanh một lượt.
Nhà Trần Nhạc chỉ có ba gian, hắn quay lại đặt thùng tắm vào phòng, rồi chạy vào bếp nhóm lửa đun nước.
Tô Dương nhìn Trần Nhạc bận rộn trước sau, mà bản thân lại ngồi trên ghế không biết làm gì.
Tô Dương từ từ di chuyển về phía bếp, nhỏ giọng hỏi Trần Nhạc: “Em có thể giúp gì không?”
Trần Nhạc không quay đầu lại, tiếp tục thổi lửa, nói: “Không cần, em cứ ngồi nghỉ đi.”
Lần thứ hai Tô Dương chủ động giúp đỡ lại thất bại.
——————–
Tô Tiêu Dương: Muốn giúp đỡ
Trần Tiểu Nhạc: Không, em không muốn