Tô Dương ngơ ngác trở lại ngồi thẫn thờ trên ghế.
Hai cậu trai ngốc nghếch, một người lần đầu tiên không cần phải làm gì, chỉ biết ngồi đó mà ngơ ngác.
Người còn lại là lần đầu tiên sau nhiều năm có người thân, suy nghĩ mọi thứ không được chu đáo, nghĩ gì là chạy đi làm đó, vui đến mức quên cả bản thân.
Trần Nhạc sau khi đổ nước nóng vào bồn tắm, nhẹ nhàng đẩy Tô Dương vào phòng, nói: “Em tắm trước đi, anh đi nấu bữa tối, cứ từ từ, tắm xong chắc là có thể ăn rồi.”
Trần Nhạc không biết rằng, những đứa trẻ nhà nghèo tắm rửa thường chỉ cần vài bước là xong, lau sạch là được.
Tô Dương nghĩ thầm, chẳng lẽ mình phải dùng cả thời gian nấu ăn để tắm sao, anh ấy có phải thấy mình quá bẩn rồi không? Hay là ghét mùi trên cơ thể mình nhưng ngại không dám nói?
Tô Dương chỉ biết rụt rè đáp lại: “Vâng.” Sau đó từ từ đóng cửa lại.
Khi đã đóng cửa, Tô Dương còn đưa tay lên gần mũi mình ngửi ngửi.
Trời cao chứng giám, Trần Nhạc tuyệt đối không có ý ghét bỏ Tô Dương, thực sự chỉ muốn cậu tắm từ từ, không cần vội.
Hai người lại lần nữa suy nghĩ khác nhau.
Trần Nhạc trở lại bếp, nấu cơm rồi bắt đầu làm thức ăn.
Hắn định nấu một phần thịt mua hôm nay, chủ yếu là để bồi bổ cho Tô Dương, thứ hai là vì thịt để lâu không tốt, cố gắng ăn hết trong vài ngày tới.
Thế nên hắn quyết định làm khoai tây xào thịt và địa tam tiên.
Trần Nhạc bày thức ăn lên bàn, nhưng Tô Dương vẫn chưa ra khỏi phòng, khiến Trần Nhạc không thể ngồi yên được.
Cái này, hình như hơi lâu rồi nhỉ.
Trần Nhạc nghĩ, mình nấu một bữa ăn mất ít nhất cũng nửa giờ, nước cũng nên nguội rồi chứ.
Vì vậy Trần Nhạc đứng dậy, gõ cửa phòng nói: “Tiểu Dương, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Tô Dương với giọng hơi ngại ngùng trả lời: “Em, em xong rồi, nhưng em không có quần áo.”
Giọng của Tô Dương ngày càng nhỏ, đến từ cuối cùng Trần Nhạc gần như không nghe được.
Một lúc sau, Trần Nhạc mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Tô Dương.
Bởi vì lúc Trần Nhạc dẫn Tô Dương từ trạm môi giới về nhà, Tô Dương không có cả một chiếc túi, bây giờ Tô Dương thay quần áo bẩn ra, nhưng lại không có quần áo khác để thay, ngại không dám nói, nên cứ ở lì trong phòng mãi.
Sợ Tô Dương bị cảm lạnh, Trần Nhạc vội nói: “Anh có một bộ quần áo mới chưa từng mặc, em mặc tạm đi, sau này anh sẽ làm bộ mới cho em, đừng để bị cảm lạnh, quần áo để trong tủ áo trong phòng, anh vào lấy cho em.”
“Không cần, không cần, em tự lấy được rồi.” Giọng Tô Dương hoảng hốt truyền ra từ bên trong.
Trần Nhạc nghe Tô Dương nói, vỗ đầu mình một cái, nghĩ lại mình nói cái gì không biết, người ta ở trong đó, cần gì mình phải lấy giúp?
Trần Nhạc vội an ủi: “Được được được, quần áo trong tủ áo em lấy cái nào cũng được, đều là quần áo mới, đều mặc được.”
Nói xong, Trần Nhạc ngồi trở lại bàn ăn, ân hận vì những gì mình vừa nói.
Trong lòng cũng may mắn vì trước đó đã nhờ An ca sao làm vài bộ quần áo mới, nếu không bây giờ chẳng có bộ nào ra hồn.
Trần Nhạc ngồi một lúc, đứng dậy vào bếp múc cơm.
Không lâu sau, Tô Dương cũng ra khỏi phòng.
Tô Dương mặc bộ quần áo không vừa, ống tay áo và ống quần đều dài ra một đoạn, thêm vào dáng người gầy gò, khiến cho bộ quần áo trông rộng thùng thình, làm Tô Dương trông càng nhỏ bé.
Tô Dương đã rửa sạch hết bụi bẩn trên mặt, Trần Nhạc giờ mới thật sự nhìn rõ mặt mũi Tô Dương.
Một cái đầu tròn nhỏ, có lẽ vừa tắm xong nên đôi mắt to tròn long lanh càng nổi bật trên khuôn mặt gầy, giữa hai hàng lông mày cong có một nốt ruồi không rõ ràng lắm, dưới chiếc mũi nhỏ xinh là đôi môi tươi cười tự nhiên.
Tô Dương chắc mới gội đầu, mái tóc dài ướt đẫm xõa sau đầu, Tô Dương cười ngượng ngùng với Trần Nhạc, đôi tay giấu trong ống tay áo kéo kéo quần áo, nói: “Em làm ướt sàn nhà rồi.”
Nụ cười của Tô Dương làm trái tim Trần Nhạc mềm lại.
Nghe thấy lời Tô Dương, Trần Nhạc mới sực tỉnh, nói: “Không sao đâu, một lát là khô thôi, nhưng sao em không lau khô tóc, trời vẫn còn lạnh đừng để bị cảm.”
Vừa nói Trần Nhạc vừa vào phòng lấy một chiếc khăn sạch, kéo Tô Dương ngồi xuống giường, nhẹ nhàng lau khô tóc cho cậu.
Sau đó, Trần Nhạc cuộn tay áo và ống quần quá dài lên vài lần để không cản trở việc đi lại.
Tô Dương chỉ im lặng nhìn hành động của Trần Nhạc, thật lòng mà nói, cậu đã lâu rồi không trải qua cảm giác này.
Từ khi Tô Dương lớn lên hiểu chuyện, cậu biết cha và a ma mình vất vả, thời gian nghỉ ngơi về nhà cũng không nhiều, Tô Dương từ nhỏ đã không khiến người lớn phải lo lắng những việc này, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Hóa ra cảm giác được chăm sóc là như thế này, mũi Tô Dương hơi cay.
Trần Nhạc đứng dậy, nói với Tô Dương: “Đi thôi, chúng ta ăn cơm nào.”
Hai người ngồi vào bàn, Tô Dương nhìn thức ăn trên bàn hơi ngẩn ra.
Tô Dương chưa bao giờ thấy món khoai tây xào thịt có nhiều thịt hơn khoai tây, lại thêm cả một đĩa đều đầy dầu mỡ.
Khi Trần Nhạc gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Tô Dương, cậu mới tỉnh lại.
Tô Dương bưng chén đũa, lấy một miếng cơm đưa vào miệng, cơm trắng, mềm, còn mềm hơn cả cơm nhà bác cả cậu ăn.
Tô Dương lại liên tục xúc mấy miếng cơm trắng, thấy vậy Trần Nhạc vội nói: “Đừng chỉ ăn cơm, phải ăn thêm cả thức ăn nữa, như thế mới đầy đủ dinh dưỡng.”
Tô Dương không hiểu dinh dưỡng là gì, nhưng cũng ngoan ngoãn gắp một miếng khoai tây ăn.
Trần Nhạc thấy Tô Dương ăn cơm đến mức hai má phồng lên, mới bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Trần Nhạc ngăn Tô Dương lại khi cậu định giúp dọn bát đũa, tự mình rửa sạch bát đũa rồi đi tắm.
Ở cổ đại, buổi tối không có hoạt động giải trí gì, hai người chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Nhưng vấn đề khó xử lại xuất hiện, nhà Trần Nhạc chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường, một chiếc chăn.
Vào đêm tháng tư còn lạnh lẽo, việc ngủ dưới đất không phải là lựa chọn tốt.
Trần Nhạc đề nghị hai người ngủ cùng nhau, Tô Dương không từ chối, chỉ nhẹ nhàng nói một câu đồng ý.
Nhưng khi Trần Nhạc thấy Tô Dương bước vào phòng, đi bộ mà tay chân lúng túng, hắn biết cậu đang lo lắng.
Trần Nhạc lúc này mới nhận ra, mình không phân biệt giới tính, không có nghĩa là Tô Dương không có.
Trong mắt Tô Dương, đây không phải là hai người đàn ông ngủ chung giường, mà là một hán tử và một ca nhi ngủ chung.
Vậy nên việc Tô Dương lo lắng là hợp lý.
Trần Lạc cắn răng, định đề nghị mình sẽ nằm trên sàn cạnh giường, để Tô Dương ngủ trên giường, dù có lạnh cũng không sao.
Nhưng trước khi Trần Nhạc kịp nói gì, Tô Dương đã hít một hơi thật sâu, rồi trèo lên giường trước, nằm ở mép giường và nói với Trần Nhạc: “Anh ngủ ở trong đi, buổi tối em tiện chăm sóc anh, sáng dậy làm đồ ăn sáng cũng sẽ không làm phiền anh.”
Tô Dương biết cách ngủ này là do a ma cậu dạy, mặc dù lúc đó Tô Dương cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng cậu vẫn nghe theo một cách nghiêm túc.
A ma Tô Dương đã dạy cậu, khi nằm trên giường, phu lang nên nằm ở ngoài để phu quân nằm ở trong. Đây là cách mà hầu hết các gia đình đều áp dụng. Nếu buổi tối phu quân cần uống nước hay làm gì đó, phu lang có thể dễ dàng xuống giường lấy giúp. Buổi sáng dậy sớm làm đồ ăn sáng cũng sẽ không làm phiền người bên cạnh. Cách sắp xếp vị trí ngủ này là hợp lý nhất.
A ma Tô Dương dạy những điều này để hy vọng rằng sau này khi ở nhà chồng, Tô Dương có thể hiểu biết nhiều hơn về cách sống chung giữa chồng chồng với nhau, để mối quan hệ giữa hai người được tốt đẹp hơn.
Đúng vậy, hiện tại Tô Dương đã tự đặt mình vào vai trò « phu lang » rồi.
Trần Nhạc nhìn vị trí ngủ của Tô Dương, liền hiểu ngay cậu đang nghĩ gì. Trần Nhạc cũng không nghĩ thêm về việc ngủ dưới đất hay trên giường nữa, hắn đi đến bên giường, gõ nhẹ lên đầu Tô Dương nói: “Cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì vậy?”
Trần Nhạc ngồi xuống mép giường, còn dùng mông đụng vào Tô Dương và nói: “Anh đã lớn như vậy rồi, sao còn cần người khác phục vụ? Vừa mới nằm xuống đã nghĩ đến bữa sáng ngày mai, thật là, nằm vào bên trong đi.”
Tô Dương bị gõ đến hơi ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn di chuyển vào bên trong.
Tô Dương nghĩ thầm, sao mà lại khác với những gì a ma nói dữ vậy.
Trần Nhạc thổi tắt đèn dầu, nằm cạnh Tô Dương. Giường vốn đã nhỏ, giờ có hai người nằm thì càng chật chội.
Tô Dương cảm nhận được nguồn nhiệt không ngừng truyền từ bên cạnh, làm cậu cảm thấy căng thẳng đến nỗi không thở được.
Đây là lần đầu tiên Tô Dương nằm gần một hán tử như vậy.
Trần Nhạc thấy hơi thở bên cạnh dường như đã ngừng lại, không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn kéo chăn đắp lên người Tô Dương rồi nói: “Ngủ đi, mai anh sẽ làm cho em hai bộ quần áo vừa vặn.”
Hắn nói xong, liền nằm im và nhắm mắt ngủ.
Tô Dương cảm thấy người bên cạnh dường như thật sự không có bất kỳ động tác gì khác, hơi thở cũng đều đều và kéo dài, cậu mới dần cảm thấy yên tâm.
Hôm nay Tô Dương đã trải qua quá nhiều điều, cậu kéo chăn lên cơn buồn ngủ bắt đầu dâng trào.
Một lúc sau Trần Nhạc mở mắt, thực ra Trần Nhạc giả vờ như đã ngủ, để Tô Dương có thể thư giãn hơn.
Bởi vì Trần Nhạc biết rằng, trong tình huống vừa rồi, dù hắn làm gì hay nói gì, cũng chỉ làm Tô Dương thêm căng thẳng mà thôi.
Khi cảm thấy Tô Dương thực sự đã ngủ, Trần Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm nay Trần Nhạc dậy sớm để bắt xe đi lên trấn. Vì lo lắng không kịp xe, nên tối qua hắn không ngủ ngon, chẳng bao lâu sau, Trần Nhạc cũng rơi vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, gà trong thôn bắt đầu gáy, Tô Dương liền tỉnh dậy.
Tô Dương quay đầu nhìn, thấy Trần Nhạc vẫn đang ngủ say. Cậu nằm thêm một lúc, rồi từ từ kéo chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường, đi dép rồi bước ra khỏi phòng.
Tô Dương quan sát xung quanh trong và ngoài nhà một lượt, rồi mới lấy nước để rửa mặt. Nước lạnh vỗ vào mặt khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất.
Sau đó, Tô Dương cẩn thận nhóm lửa, quét dọn nhà cửa, lau bàn và bếp.
Nếu không phải Tô Dương không biết bữa sáng Trần Nhạc thích ăn gì và nơi lấy nước chỗ nào, thì cậu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng và đổ đầy nước trong bể luôn rồi.
Đây là thói quen mà Tô Dương đã hình thành từ khi còn ở Tô gia thôn, mỗi ngày bắt đầu từ khi mặt trời mọc đến khi đi ngủ vào buổi tối, mọi việc của cậu đều diễn ra như vậy.
Một lúc sau, khi Tô Dương hoàn thành công việc của mình, cậu tính đi chẻ củi.
Cậu đã cố gắng hết sức để không gây tiếng động, nhưng tiếng chẻ củi vẫn lọt vào tai Trần Nhạc.
Trần Nhạc tỉnh dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy người nằm cạnh đã không còn nữa.
Đưa tay sờ vào vị trí của Tô Dương thấy đã lạnh, cho thấy Tô Dương đã dậy từ lâu.
Trần Nhạc ngồi dậy xoa đầu, tự trách mình sao lại ngủ say đến mức không biết người ra ngoài từ lúc nào.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo mang giày, rồi đi về phía phát ra âm thanh.
_______
Tô Tiểu Dương: Tui là người siêng năng!
Trần Tiểu Nhạc: Tui lười!