Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 344

Editor: Trước tiên, tôi xin thông báo lý do mình để Tần Trụ xưng hô với Tiểu Mục là: anh – em, thay vì tôi – em như trước đây. Chủ yếu là vì trước đây Ngài là quái vật cấp Thần, tôi muốn dùng xưng hô đặc biệt một chút cho Ngài. Nhưng bây giờ Ngài đã thành con người, tôi muốn đổi một cách xưng hô nghe gần gũi hơn một chút, phù hợp với thân phận con người của anh ấy. 

Tuy nhiên nếu bạn thấy xưng hô tôi – em lứng lừng lưng hơn thì tôi cũng không ngại chuẩn bị thêm 1 phiên bản xưng hô như thế để mọi người đọc. Ở ngay bên dưới phần này nhé, chịu khó lướt xuống dưới.

Theo lý, người yêu chết đi sống lại, người trong lòng mất đi lại tìm được, Mục Tư Thần nên vui mừng khôn xiết, không cần quan tâm đến ánh nhìn người khác mà cùng Tần Trụ say đắm hôn nhau trong hồ.

Lúc này không cần quan tâm đến ánh mắt của thế tục, chỉ cần có nhau là đủ.

Thế nhưng Mục Tư Thần đã được tôi luyện quá nhiều ở thế giới khác, để chống lại sự ô nhiễm của quái vật cấp Thần, sức tự chủ của Mục Tư Thần đã đạt đến trình độ siêu phàm.

Cậu chỉ ôm chặt Tần Trụ một lúc, đã bị tiếng hắt hơi liên tục của Hạ Phi bên cạnh làm cho tỉnh táo.

Không phải Mục Tư Thần lo lắng cho Hạ Phi, mà là nghĩ đến Tần Trụ đã trở thành người bình thường, ngâm mình trong hồ nước lạnh lẽo vào đầu thu như vậy, liệu có bị cảm lạnh không.

Trời mới biết Tần Trụ đã ngâm mình dưới đáy hồ bao lâu mới bơi lên, lỡ như bị bệnh thì không ổn đâu.

Tần Trụ là người từ thế giới khác, thuốc của thế giới này có hiệu quả với anh ấy hay không còn chưa biết.

Ngoài ra, Tần Trụ không có thân phận ở thế giới thực, phải nhờ Cục đặc biệt giúp anh ấy sắp xếp một thân phận.

Cần phải giúp Tần Trụ tìm một công việc phù hợp với anh ấy, không biết cậu có thể dùng công trạng của mình để đổi cho người nhà một công việc hay không, hoặc công việc mà Cục đặc biệt sắp xếp cho cậu, có thể chuyển giao cho Tần Trụ hay không.

Tóm lại, có quá nhiều việc cần giải quyết.

Trước tiên nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn học, cậu đưa Tần Trụ và Hạ Phi lên bờ.

Các bạn học và giáo viên nhiệt tình vây quanh họ, cố vấn của trường cũng đã đến. Mục Tư Thần nhíu mày, nếu trường học xác định Tần Trụ nhảy hồ, nhất định sẽ yêu cầu anh xuất trình giấy tờ, cho dù có Cục đặc biệt bảo lãnh, chuyện cũng sẽ trở nên rất phiền phức.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Phi hắt hơi mạnh.

Tiếng hắt hơi của Hạ Phi càng nhắc nhở Mục Tư Thần, nếu họ bị cố vấn đưa đi, Tần Trụ bị cảm lạnh sẽ không tốt. Hiện tại việc ưu tiên nhất vẫn là tìm cho Tần Trụ một chỗ để thay bộ quần áo ướt, sau đó tắm nước nóng, tránh bị cảm lạnh.

Mục Tư Thần mỉm cười nói với mọi người: “Tôi và bạn tôi không phải nhảy hồ, mà là trong lúc đùa giỡn không cẩn thận ngã xuống, cảm ơn mọi người đã giúp chúng tôi lên bờ, thật sự rất phiền mọi người. Nhưng mọi người có thể giữ bí mật giúp chúng tôi được không? Chúng tôi không muốn bị lãnh đạo trường gọi đi nói chuyện.”

Lời nói của cậu như có ma lực vậy, những người xung quanh nghe xong lập tức gật đầu nói: “Tôi tin tưởng cậu, một người tốt bụng và thân thiện như cậu sẽ không nói dối đâu. Chúng tôi sẽ không nói ra đâu, mấy người mau về nghỉ ngơi đi, lần sau phải cẩn thận nhé!”

Mục Tư Thần ra lệnh một tiếng, mọi người bao gồm cả cố vấn “vèo” một cái chạy mất, sợ làm phiền mấy người Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: “…”

Nếu không phải thuộc tính “vạn người mê” của cậu là do ý thức thế giới ban tặng, cậu còn thực sự lo lắng mình đã mang ô nhiễm về thế giới thực, những người này còn nghe lời hơn cả cư dân thị trấn Hy Vọng.

Bên bờ hồ chỉ còn lại ba người, Hạ Phi nói: “Hắt xì! E là tôi sắp bị cảm lạnh rồi, tôi phải về ký túc xá tắm nước nóng.”

Mục Tư Thần liếc nhìn cậu ta, dùng giọng điệu bình tĩnh và vô tình nói: “Ông sang ký túc xá bên cạnh mà tắm, ký túc xá của chúng ta dành cho Tần Trụ.”

Hạ Phi kinh hãi nói: “Hắt xì! Miệng ông 37 độ mà sao lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy? Ông có nghe thấy tiếng tôi hắt hơi không? Ông có thấy cơ thể cường tráng, ngực nở nang của anh ấy không? Bây giờ người cần tắm nước nóng hơn chính là tôi, người anh em đáng yêu cùng chung khổ, cùng chung vui với ông, Hạ Phi đấy! Hắt xì!”

“Ừm, vậy nên mời ông đi sang phòng bên cạnh.” Mục Tư Thần nói.

Hạ Phi tức giận bơi đến bên cạnh Mục Tư Thần, dùng sức hắt hơi vào mặt hắn: “Hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì!”

Nhất định phải để Tiểu Mục nhìn thấy tình trạng cơ thể của cậu ta!

Mục Tư Thần cũng không phải là loại người độc ác, nghe thấy tiếng hắt hơi của Hạ Phi, trong lòng có chút không đành lòng, nghĩ rằng hay là để Hạ Phi ở ký túc xá tắm, cậu và Tần Trụ đi tìm chỗ khác ở bên ngoài.

Lúc này, Tần Trụ đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Phi, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi lập tức ngoan ngoãn, ngay cả hắt hơi cũng dừng lại, cậu ta nói: “OK! Tôi đi ký túc xá khác. Bây giờ tôi về ký túc xá lấy đồ, đảm bảo mấy người về ký túc xá sẽ không thấy tôi, tạm biệt.”

Nói xong cậu ta cưỡi chiếc xe máy điện nhỏ của mình, “vèo vèo vèo” chạy về ký túc xá trước.

Mục Tư Thần liếc nhìn Tần Trụ, lần này Tần Trụ lại không mặc bộ quân phục màu đen vàng, chỉ mặc một chiếc quần màu đen vàng, và một chiếc áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi ướt đẫm dính vào ngực, lộ ra đường nét cơ ngực của Tần Trụ.

Mục Tư Thần chưa từng thấy anh như vậy, mặt hơi đỏ lên, cố gắng chỉ nhìn vào mặt Tần Trụ nói: “Về ký túc xá của em trước đi, e dẫn anh về.”

“Ừm.” Tần Trụ gật đầu, để Mục Tư Thần nắm tay dẫn về ký túc xá, trông có vẻ ngoan ngoãn.

Gió thu thổi vào mặt có chút lạnh, cuối cùng cũng khiến lương tâm của Mục Tư Thần tỉnh táo lại một chút, cậu có chút lo lắng nói: “Hạ Phi còn đi xe điện về, cậu ấy không sợ bị cảm lạnh sao.”

“Cậu ta sẽ không bị cảm lạnh đâu.” Tần Trụ quả quyết nói.

Mục Tư Thần nhớ lại trước đó Tần Trụ đặt tay lên vai Hạ Phi, sau đó Hạ Phi không còn hắt hơi nữa, trong lòng có chút suy đoán.

Lúc nãy Hạ Phi rõ ràng là có triệu chứng cảm lạnh, tay Tần Trụ đặt lên người cậu ta, triệu chứng cảm lạnh liền biến mất, xem ra Tần Trụ ở vùng bị trũng cũng có thể sử dụng một ít sức mạnh.

Mục Tư Thần muốn hỏi về chuyện này, nhưng lại cảm thấy nói chuyện này vào lúc này có vẻ hơi mất hứng, nhưng cậu lại không biết nên nói gì để diễn đạt tâm trạng hiện tại của mình.

Đôi khi không gặp mặt thì nhớ nhung, gặp mặt lại có chút ngượng ngùng. Hai người dọc đường đi chẳng nói gì, chỉ nắm tay nhau không buông.

May mắn là ký túc xá của Mục Tư Thần không xa hồ nhân tạo của trường, 10 phút sau hai người đã trở về ký túc xá.

Hai bạn cùng phòng còn lại không có ở đây, Hạ Phi thì không biết chạy đến ký túc xá nào mượn phòng tắm.

Mục Tư Thần đóng cửa phòng, nhìn Tần Trụ, đột nhiên cảm thấy không gian ký túc xá hơi nhỏ.

Có lẽ là Tần Trụ quá cao.

Mục Tư Thần đẩy Tần Trụ vào phòng tắm nói: “Anh tắm trước đi, toàn thân anh đều ướt, đặc biệt là tóc. Em chỉ ướt người thôi, lau qua là được.”

Bước vào phòng tắm, cậu nói với Tần Trụ: “Đây là khăn mặt của em, sữa tắm của em, dầu gội của em, khăn tắm của em, em lấy thêm cho anh một bàn chải đánh răng mới, đây là…”

“Anh biết.” Tần Trụ đột nhiên nói: “Trước đây em thường giúp anh tắm ở đây, anh đều nhớ.”

“Không phải đây là lần đầu tiên anh đến đây sao, em lúc nào…”

Mục Tư Thần nói được nửa câu thì dừng lại, cả người “phừng” một cái biến thành con tôm luộc.

Cậu từng vô số lần dẫn bạch tuộc nhỏ đi tắm, trước tiên đặt bạch tuộc nhỏ sang một bên, cậu tắm trước, sau đó giúp bạch tuộc nhỏ tắm rửa, trong suốt quá trình, bạch tuộc nhỏ cứ đứng yên bên cạnh nhìn, yên tĩnh như một con búp bê thật sự.

“Em cũng ướt hết rồi, chúng ta có thể tắm chung.” Tần Trụ không biết nhớ lại kỷ niệm đẹp nào, mỉm cười: “Giống như trước đây.”

“Dừng lại! Mọi việc phải từng bước một.” Mục Tư Thần đẩy Tần Trụ vào phòng tắm, sau đó đóng chặt cửa phòng tắm.

Cuối cùng cũng tách biệt với Tần Trụ, Mục Tư Thần mới che khuôn mặt đang nóng bừng, rất muốn hỏi một câu, trước đây rốt cuộc mình nghĩ gì?

Biết rõ bạch tuộc nhỏ là phân thân cảm xúc của một quái vật cấp Thần, tại sao vẫn có thể thoải mái tắm rửa ngủ chung với bạch tuộc nhỏ? Hình như cậu còn uống rượu say rồi cắn bạch tuộc nhỏ nữa cơ!

“Mình đã làm gì vậy.” Mục Tư Thần vỗ trán tự nhủ.

Từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy “ào ào”, trong đầu Mục Tư Thần hiện lên hình ảnh mình và bạch tuộc nhỏ cùng nhau tắm gội, lần này bạch tuộc nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn cậu biến thành Tần Trụ, Mục Tư Thần lập tức tỉnh táo lại từ hồi ức, đầu đập mạnh vào tường hai cái.

Phải làm việc chính, phải liên lạc với Cục đặc biệt, còn phải chuẩn bị quần áo thay cho Tần Trụ, bản thân cậu cũng ướt, cần lau khô người rồi thay một bộ quần áo khác.

Mục Tư Thần lắc lắc đầu, trước tiên gửi tin nhắn cho Đan Kỳ, Lâm Vệ, Nhiễm Quốc Đống, nội dung là giống nhau, đều là “Tôi/cháu đã trở về, còn có một người bạn từ thế giới khác cũng trở về cùng tôi/cháu, có thể giúp tôi/cháu sắp xếp thân phận và công việc cho anh ấy không”.

Sau khi gửi tin nhắn, Mục Tư Thần đơn giản dùng nước nóng và chậu rửa mặt rồi nhúng một chiếc khăn tắm, dùng khăn nóng lau người, thay bộ quần áo khô ráo, cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Cậu bắt đầu lục tìm trong tủ quần áo những bộ đồ mà Tần Trụ có thể mặc.

Tần Trụ cao hơn cậu hẳn mười phân, quần áo của cậu mà mặc lên người Tần Trụ đều hơi nhỏ, áo thì có thể tìm một chiếc áo hoodie rộng rãi, quần và đồ lót thì hơi phiền phức, vẫn phải xuống tầng đi mua.

Nhưng để Tần Trụ một mình ở ký túc xá cũng không ổn.

Mục Tư Thần đang do dự thì Tần Trụ quấn khăn tắm của cậu, bước ra từ hơi nước đang bốc nghi ngút.

Mục Tư Thần bỗng nhiên không biết nên nhìn chỗ nào cho phải.

Nhìn mặt đi, mặt Tần Trụ hơi đỏ, tóc ướt dính vào hai bên má, ánh mắt sâu thẳm, lông mi dính vài giọt nước, ngưng tụ thành giọt nước, cứ cảm thấy hơi gợi cảm.

Nhìn xuống đi, chỉ cần nhìn thấy Tần Trụ quấn khăn tắm, Mục Tư Thần sẽ không dám nhìn nữa.

Cậu lấy một chiếc khăn khô đưa cho Tần Trụ nói: “Anh lau tóc đi.”

Tần Trụ nhận lấy khăn, liếc mắt nhìn giường của Mục Tư Thần, trên giường chất đống hai con búp bê bạch tuộc nhái.

Hạ Phi trở về ký túc xá, nhớ lại Mục Tư Thần thích bạch tuộc nhỏ, nhưng bạch tuộc nhỏ chắc chắn sẽ không trở lại, liền “chu đáo” đặt tất cả búp bê bạch tuộc bản nhái lên giường của Mục Tư Thần, một bên trái một bên phải đặt ở hai bên gối, để Mục Tư Thần có một vật thay thế.

Mục Tư Thần nói: “Em không có quần áo nào anh có thể mặc, anh đợi một chút, em xuống mua quần áo cho anh, nhưng bây giờ anh mặc gì đây…”

Cậu còn chưa nói hết câu, đã thấy Tần Trụ đưa tay kéo một cái, kéo ga trải giường của cậu xuống, khoác lên người.

Hai con búp bê bạch tuộc bản nhái rơi xuống.

Tần Trụ vung chiếc ga trải giường lên mà không để lại dấu vết nào, ga trải giường che khuất tầm nhìn của Mục Tư Thần.

Tận dụng cơ hội này, Tần Trụ nhanh chóng đá hai con búp bê bạch tuộc nhái xuống dưới bàn.

Tần Trụ quấn chặt ga trải giường, ngồi trên ghế, nhìn Mục Tư Thần nói: “Anh ở đây đợi em.”

Trong mắt Mục Tư Thần, Tần Trụ vừa đến thế giới này, cả người không có gì, chỉ có thể khoác chiếc ga trải giường, ánh mắt ngây thơ trong veo, giống như bạch tuộc nhỏ cần cậu chăm sóc lúc trước.

Tim cậu đột nhiên rung động, không nhịn được đưa tay véo nhẹ má Tần Trụ.

“Không còn đàn hồi.” Tần Trụ cúi đầu, dường như có chút buồn bã nói.

“Không không không, cho dù không đàn hồi, cảm giác chạm vào cũng rất tốt, em rất thích sờ… à không, em rất thích bẹo… à không, em đang nói gì vậy…” Mục Tư Thần thở dài nói.

Cậu nhìn Tần Trụ, giọng nói trở nên thấp hơn, lời nói ẩn chứa một chút yếu đuối, khẽ nói: “Em… quá vui mừng, em chưa bao giờ dám hy vọng mình có thể có được tất cả, có thể có được hạnh phúc như vậy, em có chút bối rối, em thậm chí nghi ngờ mình đang mơ. Tần Trụ, tất cả những điều này có thật không? Em đã chiến thắng ‘Cổ xưa’, anh cũng đã hồi sinh, anh thậm chí còn đến bên cạnh em, liệu đây có phải là giấc mơ vĩnh cửu mà ‘Cổ xưa’ tặng cho em sau khi em hòa nhập vào ‘Cổ xưa’ không?”

Tần Trụ đưa tay ra nói: “Em lại đây, cảm nhận xem đây có phải là giấc mộng hay không?”

Xung quanh không còn ghế nữa, Mục Tư Thần ngồi trên đùi Tần Trụ, bàn tay đặt lên cổ anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim bình thường của anh.

“Không phải giấc mộng.” Giọng điệu chắc chắn của Tần Trụ trấn an tâm trạng của Mục Tư Thần: “Em đã đánh thức ‘bản ngã’ của vô số người, em đã đánh thức hy vọng của vô số thế giới, tạo ra kỳ tích. Hãy tin tưởng bản thân, em có sức mạnh để tạo nên kỳ tích.”

Sự bất an của Mục Tư Thần dần biến mất.

“Làm sao anh đến được thế giới của em?” Mục Tư Thần hỏi.

Tần Trụ nói: “Anh đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy anh cùng rất nhiều người khác tiêu diệt côn trùng có hại, bọn anh chiến đấu rất lâu, rất lâu, mới tiêu diệt hết những con côn trùng có hại này. Sau đó xuất hiện một cánh cổng ánh sáng, các đồng đội đều đi về phía cánh cổng đó, họ nói đó là nơi linh hồn về.”

“Anh không đi ư?” Mục Tư Thần hỏi.

“Anh vốn định đi, nhưng bị người ta đẩy ra ngoài.” Tần Trụ cười.

“Ai?”

Tần Trụ nói: “Có anh chàng mọt sách thích viết truyện cổ tích, có cô gái luôn khuất phục trước số phận, có người tạm thời giữ ‘Nảy sinh’ giúp anh, còn có một con bướm, một chuỗi dữ liệu thích lải nhải, và một cái cuốc chữ thập.”

“Là bọn họ đấy.” Mục Tư Thần nửa là ưu tư nửa là nhớ nhung nói: “Sao bọn họ lại đẩy anh?”

“Bọn họ nói, sứ mệnh của chúng tôi đã hoàn thành, nhưng cậu còn phải thực hiện nguyện vọng của một người khác, đừng để cậu ấy cô đơn.” Tần Trụ nhìn Mục Tư Thần nói: “Anh biết một mình em ngủ không yên, luôn thích ôm bạch tuộc nhỏ đi ngủ, anh muốn đuổi đi sự cô đơn của em.”

Trong lòng Mục Tư Thần vô cùng mềm mại, cậu nhẹ nhàng cúi đầu, nồng nhiệt hôn Tần Trụ.

Tần Trụ cũng nhắm mắt, ôm lấy Mục Tư Thần.

Lúc này, cửa ký túc xá bị đá tung ra, hai bạn cùng phòng Hướng Nghiêu và Kỷ Tài Tuấn đầy mồ hôi xách bóng rổ đi vào.

Một tiếng “bốp” vang lên khi quả bóng rổ rơi xuống đất.

Hai người nhìn chằm chằm vào Mục Tư Thần và Tần Trụ.

Mục Tư Thần: “…”

Cậu không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, không biết phải giải thích như thế nào.

Chưa kịp để Mục Tư Thần nghĩ ra lời giải thích, thì nghe Hướng Nghiêu hét lên một tiếng thảm thiết rồi chạy sang phòng bên cạnh, lớn tiếng nói: “Anh Phi, ông cũng ở đây à? Ông biết gì chưa? Tiểu Mục lén lút yêu đương, cậu ấy lại là người đầu tiên trong ký túc xá chúng ta thoát khỏi kiếp FA, nam mama không đồng ý!”

Ngay sau đó, giọng nói của Kỷ Tài Tuấn vang lên: “Đừng có xưng là mẹ! Không phải, trọng tâm sai rồi, phải là bố cũng không đồng ý!”

“Cái gì? Yêu đương gì?” Hạ Phi một bước lao đến trước cửa ký túc xá, thấy Tần Trụ ôm Mục Tư Thần, lập tức nhanh trí đóng sầm cửa phòng, nhường không gian cho Mục Tư Thần và Tần Trụ.

Chỉ nghe Hạ Phi ở ngoài cửa lớn tiếng quát mắng hai bạn cùng phòng: “Cái gì mà bố với mẹ, Tiểu Mục yêu đương có liên quan gì đến mấy người, tôi thật sự chịu hết nổi mấy người rồi, ở chung phòng nhiều năm như vậy, không học được chút nào sự thông minh tài trí của tôi.”

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng ba người bên ngoài ký túc xá đánh nhau.

“Ồn quá.” Mục Tư Thần cười nói.

Dù có hơi phá hỏng bầu không khí, nhưng đó chính là bạn cùng phòng của cậu, những bạn cùng phòng tràn đầy sức sống và năng lượng.

Tần Trụ nhìn nụ cười của Mục Tư Thần, thì thầm: “Sau này có lẽ phải học cách chung sống với những con búp bê nhái.”

“Anh nói gì?” Mục Tư Thần không nghe rõ.

“Anh nói, anh đã hai mươi năm không làm người rồi, sau này có lẽ phải học cách làm người.” Tần Trụ nói.

Không thể biến quản lý ký túc xá và cố vấn của trường thành tín đồ, lợi dụng họ để trục xuất cả ba bạn cùng phòng của Mục Tư Thần ra khỏi lĩnh vực ký túc xá này, phải học cách kiềm chế. Tần Trụ âm thầm nuốt những lời trong lòng xuống.

“Đừng lo lắng, em sẽ dạy cậu.” Mục Tư Thần nói.

Cậu dựa vào Tần Trụ đang ôm mình không chịu buông tay, trong lòng không khỏi nghĩ: “Thật đúng là một con bạch tuộc lớn.”

Bất kể lúc nào, hễ gặp cậu là cứ ôm chặt không chịu buông.

Tần Trụ là người rất thích ôm.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày cầu dinh dưỡng dịch~

Mục Tư Thần: Tần Trụ, ở thế giới thực an toàn hơn chứ?

Tần Trụ: Không, nguy hiểm hơn.

Mục Tư Thần: Tại sao?

Tần Trụ: Từng giờ từng phút đều muốn từ bỏ danh hiệu “Thần bảo vệ nhân loại”, đánh chết mấy người bạn cùng phòng của em, nguy cơ mất kiểm soát lớn hơn ở thế giới kia.

Mục Tư Thần: …

Ba người bạn cùng phòng không hề hay biết chạy qua từ bên cạnh, cười đùa ầm ĩ, may mắn thoát chết.

Chuyển chương tại đây (còn ai muốn đọc phiên bản xưng hô khác thì lướt xuống dưới):

«Chương 343: Chính truyện kết thúcChương 345: Ngoại truyện 2»  Chương 344: Ngoại truyện 1 – Phiên bản công xưng tôi

Theo lý, người yêu chết đi sống lại, người trong lòng mất đi lại tìm được, Mục Tư Thần nên vui mừng khôn xiết, không cần quan tâm đến ánh nhìn người khác mà cùng Tần Trụ say đắm hôn nhau trong hồ.

Lúc này không cần quan tâm đến ánh mắt của thế tục, chỉ cần có nhau là đủ.

Thế nhưng Mục Tư Thần đã được tôi luyện quá nhiều ở thế giới khác, để chống lại sự ô nhiễm của quái vật cấp Thần, sức tự chủ của Mục Tư Thần đã đạt đến trình độ siêu phàm.

Cậu chỉ ôm chặt Tần Trụ một lúc, đã bị tiếng hắt hơi liên tục của Hạ Phi bên cạnh làm cho tỉnh táo.

Không phải Mục Tư Thần lo lắng cho Hạ Phi, mà là nghĩ đến Tần Trụ đã trở thành người bình thường, ngâm mình trong hồ nước lạnh lẽo vào đầu thu như vậy, liệu có bị cảm lạnh không.

Trời mới biết Tần Trụ đã ngâm mình dưới đáy hồ bao lâu mới bơi lên, lỡ như bị bệnh thì không ổn đâu.

Tần Trụ là người từ thế giới khác, thuốc của thế giới này có hiệu quả với anh ấy hay không còn chưa biết.

Ngoài ra, Tần Trụ không có thân phận ở thế giới thực, phải nhờ Cục đặc biệt giúp anh ấy sắp xếp một thân phận.

Cần phải giúp Tần Trụ tìm một công việc phù hợp với anh ấy, không biết cậu có thể dùng công trạng của mình để đổi cho người nhà một công việc hay không, hoặc công việc mà Cục đặc biệt sắp xếp cho cậu, có thể chuyển giao cho Tần Trụ hay không.

Tóm lại, có quá nhiều việc cần giải quyết.

Trước tiên nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn học, cậu đưa Tần Trụ và Hạ Phi lên bờ.

Các bạn học và giáo viên nhiệt tình vây quanh họ, cố vấn của trường cũng đã đến. Mục Tư Thần nhíu mày, nếu trường học xác định Tần Trụ nhảy hồ, nhất định sẽ yêu cầu anh xuất trình giấy tờ, cho dù có Cục đặc biệt bảo lãnh, chuyện cũng sẽ trở nên rất phiền phức.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Phi hắt hơi mạnh.

Tiếng hắt hơi của Hạ Phi càng nhắc nhở Mục Tư Thần, nếu họ bị cố vấn đưa đi, Tần Trụ bị cảm lạnh sẽ không tốt. Hiện tại việc ưu tiên nhất vẫn là tìm cho Tần Trụ một chỗ để thay bộ quần áo ướt, sau đó tắm nước nóng, tránh bị cảm lạnh.

Mục Tư Thần mỉm cười nói với mọi người: “Tôi và bạn tôi không phải nhảy hồ, mà là trong lúc đùa giỡn không cẩn thận ngã xuống, cảm ơn mọi người đã giúp chúng tôi lên bờ, thật sự rất phiền mọi người. Nhưng mọi người có thể giữ bí mật giúp chúng tôi được không? Chúng tôi không muốn bị lãnh đạo trường gọi đi nói chuyện.”

Lời nói của cậu như có ma lực vậy, những người xung quanh nghe xong lập tức gật đầu nói: “Tôi tin tưởng cậu, một người tốt bụng và thân thiện như cậu sẽ không nói dối đâu. Chúng tôi sẽ không nói ra đâu, mấy người mau về nghỉ ngơi đi, lần sau phải cẩn thận nhé!”

Mục Tư Thần ra lệnh một tiếng, mọi người bao gồm cả cố vấn “vèo” một cái chạy mất, sợ làm phiền mấy người Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: “…”

Nếu không phải thuộc tính “vạn người mê” của cậu là do ý thức thế giới ban tặng, cậu còn thực sự lo lắng mình đã mang ô nhiễm về thế giới thực, những người này còn nghe lời hơn cả cư dân thị trấn Hy Vọng.

Bên bờ hồ chỉ còn lại ba người, Hạ Phi nói: “Hắt xì! E là tôi sắp bị cảm lạnh rồi, tôi phải về ký túc xá tắm nước nóng.”

Mục Tư Thần liếc nhìn cậu ta, dùng giọng điệu bình tĩnh và vô tình nói: “Ông sang ký túc xá bên cạnh mà tắm, ký túc xá của chúng ta dành cho Tần Trụ.”

Hạ Phi kinh hãi nói: “Hắt xì! Miệng ông 37 độ mà sao lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy? Ông có nghe thấy tiếng tôi hắt hơi không? Ông có thấy cơ thể cường tráng, ngực nở nang của anh ấy không? Bây giờ người cần tắm nước nóng hơn chính là tôi, người anh em đáng yêu cùng chung khổ, cùng chung vui với ông, Hạ Phi đấy! Hắt xì!”

“Ừm, vậy nên mời ông đi sang phòng bên cạnh.” Mục Tư Thần nói.

Hạ Phi tức giận bơi đến bên cạnh Mục Tư Thần, dùng sức hắt hơi vào mặt hắn: “Hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì hắt xì!”

Nhất định phải để Tiểu Mục nhìn thấy tình trạng cơ thể của cậu ta!

Mục Tư Thần cũng không phải là loại người độc ác, nghe thấy tiếng hắt hơi của Hạ Phi, trong lòng có chút không đành lòng, nghĩ rằng hay là để Hạ Phi ở ký túc xá tắm, cậu và Tần Trụ đi tìm chỗ khác ở bên ngoài.

Lúc này, Tần Trụ đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Phi, cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi lập tức ngoan ngoãn, ngay cả hắt hơi cũng dừng lại, cậu ta nói: “OK! Tôi đi ký túc xá khác. Bây giờ tôi về ký túc xá lấy đồ, đảm bảo mấy người về ký túc xá sẽ không thấy tôi, tạm biệt.”

Nói xong cậu ta cưỡi chiếc xe máy điện nhỏ của mình, “vèo vèo vèo” chạy về ký túc xá trước.

Mục Tư Thần liếc nhìn Tần Trụ, lần này Tần Trụ lại không mặc bộ quân phục màu đen vàng, chỉ mặc một chiếc quần màu đen vàng, và một chiếc áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi ướt đẫm dính vào ngực, lộ ra đường nét cơ ngực của Tần Trụ.

Mục Tư Thần chưa từng thấy anh như vậy, mặt hơi đỏ lên, cố gắng chỉ nhìn vào mặt Tần Trụ nói: “Về ký túc xá của em trước đi, e dẫn anh về.”

“Ừm.” Tần Trụ gật đầu, để Mục Tư Thần nắm tay dẫn về ký túc xá, trông có vẻ ngoan ngoãn.

Gió thu thổi vào mặt có chút lạnh, cuối cùng cũng khiến lương tâm của Mục Tư Thần tỉnh táo lại một chút, cậu có chút lo lắng nói: “Hạ Phi còn đi xe điện về, cậu ấy không sợ bị cảm lạnh sao.”

“Cậu ta sẽ không bị cảm lạnh đâu.” Tần Trụ quả quyết nói.

Mục Tư Thần nhớ lại trước đó Tần Trụ đặt tay lên vai Hạ Phi, sau đó Hạ Phi không còn hắt hơi nữa, trong lòng có chút suy đoán.

Lúc nãy Hạ Phi rõ ràng là có triệu chứng cảm lạnh, tay Tần Trụ đặt lên người cậu ta, triệu chứng cảm lạnh liền biến mất, xem ra Tần Trụ ở vùng bị trũng cũng có thể sử dụng một ít sức mạnh.

Mục Tư Thần muốn hỏi về chuyện này, nhưng lại cảm thấy nói chuyện này vào lúc này có vẻ hơi mất hứng, nhưng cậu lại không biết nên nói gì để diễn đạt tâm trạng hiện tại của mình.

Đôi khi không gặp mặt thì nhớ nhung, gặp mặt lại có chút ngượng ngùng. Hai người dọc đường đi chẳng nói gì, chỉ nắm tay nhau không buông.

May mắn là ký túc xá của Mục Tư Thần không xa hồ nhân tạo của trường, 10 phút sau hai người đã trở về ký túc xá.

Hai bạn cùng phòng còn lại không có ở đây, Hạ Phi thì không biết chạy đến ký túc xá nào mượn phòng tắm.

Mục Tư Thần đóng cửa phòng, nhìn Tần Trụ, đột nhiên cảm thấy không gian ký túc xá hơi nhỏ.

Có lẽ là Tần Trụ quá cao.

Mục Tư Thần đẩy Tần Trụ vào phòng tắm nói: “Anh tắm trước đi, toàn thân anh đều ướt, đặc biệt là tóc. Em chỉ ướt người thôi, lau qua là được.”

Bước vào phòng tắm, cậu nói với Tần Trụ: “Đây là khăn mặt của em, sữa tắm của em, dầu gội của em, khăn tắm của em, em lấy thêm cho anh một bàn chải đánh răng mới, đây là…”

“Tôi biết.” Tần Trụ đột nhiên nói: “Trước đây em thường giúp tôi tắm ở đây, tôi đều nhớ.”

“Không phải đây là lần đầu tiên anh đến đây sao, em lúc nào…”

Mục Tư Thần nói được nửa câu thì dừng lại, cả người “phừng” một cái biến thành con tôm luộc.

Cậu từng vô số lần dẫn bạch tuộc nhỏ đi tắm, trước tiên đặt bạch tuộc nhỏ sang một bên, cậu tắm trước, sau đó giúp bạch tuộc nhỏ tắm rửa, trong suốt quá trình, bạch tuộc nhỏ cứ đứng yên bên cạnh nhìn, yên tĩnh như một con búp bê thật sự.

“Em cũng ướt hết rồi, chúng ta có thể tắm chung.” Tần Trụ không biết nhớ lại kỷ niệm đẹp nào, mỉm cười: “Giống như trước đây.”

“Dừng lại! Mọi việc phải từng bước một.” Mục Tư Thần đẩy Tần Trụ vào phòng tắm, sau đó đóng chặt cửa phòng tắm.

Cuối cùng cũng tách biệt với Tần Trụ, Mục Tư Thần mới che khuôn mặt đang nóng bừng, rất muốn hỏi một câu, trước đây rốt cuộc mình nghĩ gì?

Biết rõ bạch tuộc nhỏ là phân thân cảm xúc của một quái vật cấp Thần, tại sao vẫn có thể thoải mái tắm rửa ngủ chung với bạch tuộc nhỏ? Hình như cậu còn uống rượu say rồi cắn bạch tuộc nhỏ nữa cơ!

“Mình đã làm gì vậy.” Mục Tư Thần vỗ trán tự nhủ.

Từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy “ào ào”, trong đầu Mục Tư Thần hiện lên hình ảnh mình và bạch tuộc nhỏ cùng nhau tắm gội, lần này bạch tuộc nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn cậu biến thành Tần Trụ, Mục Tư Thần lập tức tỉnh táo lại từ hồi ức, đầu đập mạnh vào tường hai cái.

Phải làm việc chính, phải liên lạc với Cục đặc biệt, còn phải chuẩn bị quần áo thay cho Tần Trụ, bản thân cậu cũng ướt, cần lau khô người rồi thay một bộ quần áo khác.

Mục Tư Thần lắc lắc đầu, trước tiên gửi tin nhắn cho Đan Kỳ, Lâm Vệ, Nhiễm Quốc Đống, nội dung là giống nhau, đều là “Tôi/cháu đã trở về, còn có một người bạn từ thế giới khác cũng trở về cùng tôi/cháu, có thể giúp tôi/cháu sắp xếp thân phận và công việc cho anh ấy không”.

Sau khi gửi tin nhắn, Mục Tư Thần đơn giản dùng nước nóng và chậu rửa mặt rồi nhúng một chiếc khăn tắm, dùng khăn nóng lau người, thay bộ quần áo khô ráo, cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Cậu bắt đầu lục tìm trong tủ quần áo những bộ đồ mà Tần Trụ có thể mặc.

Tần Trụ cao hơn cậu hẳn mười phân, quần áo của cậu mà mặc lên người Tần Trụ đều hơi nhỏ, áo thì có thể tìm một chiếc áo hoodie rộng rãi, quần và đồ lót thì hơi phiền phức, vẫn phải xuống tầng đi mua.

Nhưng để Tần Trụ một mình ở ký túc xá cũng không ổn.

Mục Tư Thần đang do dự thì Tần Trụ quấn khăn tắm của cậu, bước ra từ hơi nước đang bốc nghi ngút.

Mục Tư Thần bỗng nhiên không biết nên nhìn chỗ nào cho phải.

Nhìn mặt đi, mặt Tần Trụ hơi đỏ, tóc ướt dính vào hai bên má, ánh mắt sâu thẳm, lông mi dính vài giọt nước, ngưng tụ thành giọt nước, cứ cảm thấy hơi gợi cảm.

Nhìn xuống đi, chỉ cần nhìn thấy Tần Trụ quấn khăn tắm, Mục Tư Thần sẽ không dám nhìn nữa.

Cậu lấy một chiếc khăn khô đưa cho Tần Trụ nói: “Anh lau tóc đi.”

Tần Trụ nhận lấy khăn, liếc mắt nhìn giường của Mục Tư Thần, trên giường chất đống hai con búp bê bạch tuộc nhái.

Hạ Phi trở về ký túc xá, nhớ lại Mục Tư Thần thích bạch tuộc nhỏ, nhưng bạch tuộc nhỏ chắc chắn sẽ không trở lại, liền “chu đáo” đặt tất cả búp bê bạch tuộc bản nhái lên giường của Mục Tư Thần, một bên trái một bên phải đặt ở hai bên gối, để Mục Tư Thần có một vật thay thế.

Mục Tư Thần nói: “Em không có quần áo nào anh có thể mặc, anh đợi một chút, em xuống mua quần áo cho anh, nhưng bây giờ anh mặc gì đây…”

Cậu còn chưa nói hết câu, đã thấy Tần Trụ đưa tay kéo một cái, kéo ga trải giường của cậu xuống, khoác lên người.

Hai con búp bê bạch tuộc bản nhái rơi xuống.

Tần Trụ vung chiếc ga trải giường lên mà không để lại dấu vết nào, ga trải giường che khuất tầm nhìn của Mục Tư Thần.

Tận dụng cơ hội này, Tần Trụ nhanh chóng đá hai con búp bê bạch tuộc nhái xuống dưới bàn.

Tần Trụ quấn chặt ga trải giường, ngồi trên ghế, nhìn Mục Tư Thần nói: “Tôi ở đây đợi em.”

Trong mắt Mục Tư Thần, Tần Trụ vừa đến thế giới này, cả người không có gì, chỉ có thể khoác chiếc ga trải giường, ánh mắt ngây thơ trong veo, giống như bạch tuộc nhỏ cần cậu chăm sóc lúc trước.

Tim cậu đột nhiên rung động, không nhịn được đưa tay véo nhẹ má Tần Trụ.

“Không còn đàn hồi.” Tần Trụ cúi đầu, dường như có chút buồn bã nói.

“Không không không, cho dù không đàn hồi, cảm giác chạm vào cũng rất tốt, em rất thích sờ… à không, em rất thích bẹo… à không, em đang nói gì vậy…” Mục Tư Thần thở dài nói.

Cậu nhìn Tần Trụ, giọng nói trở nên thấp hơn, lời nói ẩn chứa một chút yếu đuối, khẽ nói: “Em… quá vui mừng, em chưa bao giờ dám hy vọng mình có thể có được tất cả, có thể có được hạnh phúc như vậy, em có chút bối rối, em thậm chí nghi ngờ mình đang mơ. Tần Trụ, tất cả những điều này có thật không? Em đã chiến thắng ‘Cổ xưa’, anh cũng đã hồi sinh, anh thậm chí còn đến bên cạnh em, liệu đây có phải là giấc mơ vĩnh cửu mà ‘Cổ xưa’ tặng cho em sau khi em hòa nhập vào ‘Cổ xưa’ không?”

Tần Trụ đưa tay ra nói: “Em lại đây, cảm nhận xem đây có phải là giấc mộng hay không?”

Xung quanh không còn ghế nữa, Mục Tư Thần ngồi trên đùi Tần Trụ, bàn tay đặt lên cổ anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim bình thường của anh.

“Không phải giấc mộng.” Giọng điệu chắc chắn của Tần Trụ trấn an tâm trạng của Mục Tư Thần: “Em đã đánh thức ‘bản ngã’ của vô số người, em đã đánh thức hy vọng của vô số thế giới, tạo ra kỳ tích. Hãy tin tưởng bản thân, em có sức mạnh để tạo nên kỳ tích.”

Sự bất an của Mục Tư Thần dần biến mất.

“Làm sao anh đến được thế giới của em?” Mục Tư Thần hỏi.

Tần Trụ nói: “Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy tôi cùng rất nhiều người khác tiêu diệt côn trùng có hại, bọn tôi chiến đấu rất lâu, rất lâu, mới tiêu diệt hết những con côn trùng có hại này. Sau đó xuất hiện một cánh cổng ánh sáng, các đồng đội đều đi về phía cánh cổng đó, họ nói đó là nơi linh hồn về.”

“Anh không đi ư?” Mục Tư Thần hỏi.

“Tôi vốn định đi, nhưng bị người ta đẩy ra ngoài.” Tần Trụ cười.

“Ai?”

Tần Trụ nói: “Có anh chàng mọt sách thích viết truyện cổ tích, có cô gái luôn khuất phục trước số phận, có người tạm thời giữ ‘Nảy sinh’ giúp tôi, còn có một con bướm, một chuỗi dữ liệu thích lải nhải, và một cái cuốc chữ thập.”

“Là bọn họ đấy.” Mục Tư Thần nửa là ưu tư nửa là nhớ nhung nói: “Sao bọn họ lại đẩy anh?”

“Bọn họ nói, sứ mệnh của chúng tôi đã hoàn thành, nhưng cậu còn phải thực hiện nguyện vọng của một người khác, đừng để cậu ấy cô đơn.” Tần Trụ nhìn Mục Tư Thần nói: “Tôi biết một mình em ngủ không yên, luôn thích ôm bạch tuộc nhỏ đi ngủ, tôi muốn đuổi đi sự cô đơn của em.”

Trong lòng Mục Tư Thần vô cùng mềm mại, cậu nhẹ nhàng cúi đầu, nồng nhiệt hôn Tần Trụ.

Tần Trụ cũng nhắm mắt, ôm lấy Mục Tư Thần.

Lúc này, cửa ký túc xá bị đá tung ra, hai bạn cùng phòng Hướng Nghiêu và Kỷ Tài Tuấn đầy mồ hôi xách bóng rổ đi vào.

Một tiếng “bốp” vang lên khi quả bóng rổ rơi xuống đất.

Hai người nhìn chằm chằm vào Mục Tư Thần và Tần Trụ.

Mục Tư Thần: “…”

Cậu không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, không biết phải giải thích như thế nào.

Chưa kịp để Mục Tư Thần nghĩ ra lời giải thích, thì nghe Hướng Nghiêu hét lên một tiếng thảm thiết rồi chạy sang phòng bên cạnh, lớn tiếng nói: “Anh Phi, ông cũng ở đây à? Ông biết gì chưa? Tiểu Mục lén lút yêu đương, cậu ấy lại là người đầu tiên trong ký túc xá chúng ta thoát khỏi kiếp FA, nam mama không đồng ý!”

Ngay sau đó, giọng nói của Kỷ Tài Tuấn vang lên: “Đừng có xưng là mẹ! Không phải, trọng tâm sai rồi, phải là bố cũng không đồng ý!”

“Cái gì? Yêu đương gì?” Hạ Phi một bước lao đến trước cửa ký túc xá, thấy Tần Trụ ôm Mục Tư Thần, lập tức nhanh trí đóng sầm cửa phòng, nhường không gian cho Mục Tư Thần và Tần Trụ.

Chỉ nghe Hạ Phi ở ngoài cửa lớn tiếng quát mắng hai bạn cùng phòng: “Cái gì mà bố với mẹ, Tiểu Mục yêu đương có liên quan gì đến mấy người, tôi thật sự chịu hết nổi mấy người rồi, ở chung phòng nhiều năm như vậy, không học được chút nào sự thông minh tài trí của tôi.”

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng ba người bên ngoài ký túc xá đánh nhau.

“Ồn quá.” Mục Tư Thần cười nói.

Dù có hơi phá hỏng bầu không khí, nhưng đó chính là bạn cùng phòng của cậu, những bạn cùng phòng tràn đầy sức sống và năng lượng.

Tần Trụ nhìn nụ cười của Mục Tư Thần, thì thầm: “Sau này có lẽ phải học cách chung sống với những con búp bê nhái.”

“Anh nói gì?” Mục Tư Thần không nghe rõ.

“Tôi nói, tôi đã hai mươi năm không làm người rồi, sau này có lẽ phải học cách làm người.” Tần Trụ nói.

Không thể biến quản lý ký túc xá và cố vấn của trường thành tín đồ, lợi dụng họ để trục xuất cả ba bạn cùng phòng của Mục Tư Thần ra khỏi lĩnh vực ký túc xá này, phải học cách kiềm chế. Tần Trụ âm thầm nuốt những lời trong lòng xuống.

“Đừng lo lắng, em sẽ dạy cậu.” Mục Tư Thần nói.

Cậu dựa vào Tần Trụ đang ôm mình không chịu buông tay, trong lòng không khỏi nghĩ: “Thật đúng là một con bạch tuộc lớn.”

Bất kể lúc nào, hễ gặp cậu là cứ ôm chặt không chịu buông.

Tần Trụ là người rất thích ôm.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày cầu dinh dưỡng dịch~

Mục Tư Thần: Tần Trụ, ở thế giới thực an toàn hơn chứ?

Tần Trụ: Không, nguy hiểm hơn.

Mục Tư Thần: Tại sao?

Tần Trụ: Từng giờ từng phút đều muốn từ bỏ danh hiệu “Thần bảo vệ nhân loại”, đánh chết mấy người bạn cùng phòng của em, nguy cơ mất kiểm soát lớn hơn ở thế giới kia.

Mục Tư Thần: …

Ba người bạn cùng phòng không hề hay biết chạy qua từ bên cạnh, cười đùa ầm ĩ, may mắn thoát chết.

Bình Luận (0)
Comment