Lúc tàn tiệc, Tưởng Tự đã ngà say.
Bao năm qua tửu lượng của anh chẳng khá khẩm hơn nhưng lại thắng ở chỗ cách hành xử khi say không tệ. Khi nhận thấy mình đã say, anh sẽ vô thức kiểm soát bản thân nói ít lại, cử chỉ cũng chẳng khác bình thường là bao, vậy nên người khác khó lòng nhận ra anh đã say.
Tối nay cũng vậy, đã uống rượu thì không thể lái xe. Anh và Hà Nguy ra giao lộ, trông theo đối phương bắt xe rồi dặn thêm một câu "đi đường cẩn thận". Đợi cô nàng đi rồi, anh mới duỗi tay đón một chiếc taxi.
Vừa tốt nghiệp là anh tới thành phố Thân ngay, thuê một căn hộ hai phòng gồm một phòng làm việc và một phòng ngủ gần công ty luật. Phòng khách vừa rộng vừa thoáng, chỉ có mỗi sô pha và bàn trà, nói theo kiểu của Kiều Hợp Nhất là "quỷ mà tới cũng chẳng biết trốn ở đâu".
Ưu điểm duy nhất là phong cảnh. Ngoài cửa sổ sát sàn xanh ngắt một màu, hai cây long não sum sê căng tràn sức sống. Lúc nhìn ra bên ngoài, anh ngỡ như mình còn ở thành phố Ninh.
Về tới nhà đã muộn, bóng cây có đẹp đến đâu cũng đã náu mình vào đêm đen mịt mùng ánh trăng. Tưởng Tự cũng không còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh, tắm rửa vội vàng xong thì vùi mình trong tấm chăn.
Có lẽ do uống nhiều rượu, cũng có lẽ do chuyện cũ bị người ta khơi lại trong buổi họp mặt hôm nay, giấc mơ của Tưởng Tự đêm nay vừa hỗn loạn vừa rối ren. Ấy thế mà anh lại mơ thấy bao nhiêu chuyện quá khứ rời rạc.
***
Tưởng Tự mơ thấy mình đi đón ông bà ngoại tới thành phố Ninh với Tưởng Chính Hoa vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11. Hai cha con bận rộn đưa ông bà đi kiểm tra sức khoẻ, xác nhận không có vấn đề nào nghiêm trọng thì đưa ông bà về nhà. Tưởng Chính Hoa dìu ông ngoại đi sau, bảo cậu cầm túi đồ lớn nhỏ của ông bà lên trước.
Trong ký ức của Tưởng Tự, tiết trời hôm đó rõ là quang đãng, nhưng trong giấc mơ, thời tiết lại âm u mịt mù. Ánh sáng trên hành lang leo lắt, khi lên tới cầu thang tầng hai thì đúng lúc cửa nhà Trì Việt đang mở, một người đàn ông bước ra khỏi nhà.
Tưởng Tự bất ngờ tới nỗi sững người trong thoáng chốc, đứng trên cầu thang ngước nhìn đối phương.
Người đàn ông nọ rất cao, tính cách cũng hào sảng nhưng hơi gù, vì vậy nom uể oải quá đỗi. Gã ngoảnh đầu, gương mặt hằn đầy nếp nhăn, mắt thì nhìn Tưởng Tự.
Đôi mắt vẩn đục ngả vàng lẫn cả những tia máu li ti khiến người bị nhìn không thoải mái. Đối diện với ánh nhìn của Tưởng Tự, gã nhếch miệng cười với cậu, giọng khàn khàn: "Ở tầng trên à?"
Thấy Tưởng Tự gật đầu, gã trỏ vào cửa nhà Trì Việt, nói với vẻ rất đỗi thân quen: "Có thời gian thì xuống chơi, con trai chú xấp xỉ tuổi con đấy."
Tưởng Tự đã nhận ra điều gì, mắt trợn to, mặt cũng tái trắng trong nháy mắt. Cậu nghe đối phương nói: "Con trai chú tên Trì Việt, con quen chứ?"
Tưởng Tự hé miệng nhưng chẳng thể nói nên lời, đứng đực tại chỗ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đầu óc rối tung một nùi. Rõ ràng đang tháng Tám nhưng cậu lại tưởng như nhiệt độ giảm tới mức lạnh thấu xương. Ngay sau đó, cửa nhà tầng hai lại mở ra.
Trì Việt đứng trước cửa, như có một lớp băng ngưng đọng trên mặt. Hắn nhìn chòng chọc người đàn ông nọ, đè nén vô vàn cảm xúc trong cái nhìn ấy. Chốc sau, hắn lại ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự.
Lần đầu tiên Tưởng Tự nghe Trì Việt nói chuyện với mình bằng giọng điệu ra lệnh khó lòng phản bác và gượng gạo ngần này.
"Đi lên."
Trái tim đập điên cuồng, Tưởng Tự ngoan ngoãn cất bước lên lầu. Lúc nghiêng người đi ngang qua hai người họ, cậu vẫn khó dằn lòng mà ngoảnh đầu liếc nhìn.
Cậu thấy khóe môi nhếch lên của Trì Học Lương từ từ xụ xuống, nét mặt dần rét căm. Dường như cậu ngửi được mùi rượu nồng nặc và mùi máu tanh nồng tới nỗi người ta thấy buồn nôn. Tiếng xe cứu thương từ loáng thoáng chuyển sang rõ ràng đến khi vang rền trong tâm trí cậu.
Tưởng Tự bước hụt trong cơn hoảng hốt, suýt ngã nhào. Khi ngẩng đầu lên, cậu không còn ở trên hành lang mà đang ở trạm xe trong một buổi chiều tà.
Trên màn hình LED hiển thị "Đang soát vé từ Thiệu Giang tới thành phố Ninh", cổng soát vé chỉ còn cậu và Trì Việt đứng trước mặt.
Trì Việt đưa balo trong tay cho Tưởng Tự, ánh mắt và giọng nói ấm áp như nhau.
Hắn nói: "Cậu về đi, đừng đợi tớ nữa."
Loa phát thanh liên tục thúc giục hành khách nhanh chóng lên xe. Tưởng Tự nghe giọng mình hoà lẫn trong đó, giọng nói rõ ràng và điềm tĩnh nhưng cánh tay cầm quai cặp run rẩy không ngớt.
"Cậu muốn chia tay tớ à?"
Trì Việt nhìn cậu rất lâu, bỗng dưng ánh mắt hắn hoá đau thương. Hắn lại gần hôn lên trán Tưởng Tự rồi nói...
***
Tưởng Tự choàng tỉnh, cả người đẫm mồ hôi lạnh.
Bên ngoài đã sáng choang, bóng cây long não và tia nắng lưa thưa rọi vào phòng khách, thỉnh thoảng có cả đôi ba tiếng chim. Tưởng Tự xem giờ, đã gần 10 giờ sáng.
Dù anh không cần đi làm chấm công đúng giờ song tình huống ngủ đến tận giờ này hiếm khi xảy ra. Nằm mơ cả đêm khiến anh kiệt sức. Ngẫm lại hôm nay không có cuộc hẹn trước nào, anh dứt khoát từ bỏ ý định tới công ty luật, quyết định ngâm bồn.
Một lần tắm kéo dài nửa tiếng, suýt nữa Tưởng Tự ngủ gục trong bồn tắm. Đến khi anh sấy khô tóc và mặc áo tắm ra ngoài, điện thoại trong phòng khách đã có hai cuộc gọi chưa nhận, người liên lạc hiển thị là giám đốc Hoàng - giám đốc của công ty luật Trung Tụng.
Tưởng Tự thầm nhủ chẳng nhẽ hiếm khi mình lười biếng một lần lại gặp vụ án đột xuất. Anh nhận cuộc gọi, giọng điệu của giám đốc Hoàng ở đầu bên kia rất thong dong, khách sáo bảo rằng: "Luật sư Tưởng đang chạy án bên ngoài à, có thời gian không?"
Tưởng Tự chẳng tỏ ý kiến, chỉ hỏi: "Sao vậy?"
Bấy giờ giám đốc Hoàng mới từ tốn thuật lại sự việc.
Ngoài hình sự, Trung Tụng còn đứng đầu ngành về mảng dân sự và thương mại. Trong đó có một công ty bất động sản hợp tác lâu dài với công ty luật, công ty luật phụ trách ủy thác và tư vấn nghiệp vụ pháp luật cho công ty bất động sản.
Vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan tới luật sư chuyên mảng hình sự như Tưởng Tự, nhưng chủ công ty này họ Lâm, hơn năm mươi tuổi, có một đứa con độc đinh 20 tuổi tên Lâm Gia. Tối hôm trước cậu ta ra ngoài uống rượu, không biết vì sao lại nảy sinh xung đột rồi đánh người ta.
"Chúng tôi cũng đã lập tức xác nhận không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng. Nhưng đối phương giận lắm, báo cảnh sát luôn."
Tưởng Tự hỏi: "Người kia có đánh trả không?"
"Trọng điểm là người ta là sinh viên đại học am hiểu pháp luật, không đánh trả mà quyết đoán báo cảnh sát, kiểm tra thương tích ngay tối hôm đó."
"Có giám định thương tích chưa?"
"Có rồi, bị thương nhẹ."
Giám đốc Hoàng luyên thuyên mãi không ngừng, nói chuyện rất khéo: "Hiện tại trong tình huống này chúng ta đồng ý bồi thường nhưng đối phương không đồng ý hòa giải. Cậu cũng biết mà, mấy năm nay những vụ ẩu đả đánh nhau có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Tổng giám đốc Chu hy vọng giải quyết nhanh chóng việc này... Tiền bồi thường không thành vấn đề, chủ yếu mong cậu có thể đi một chuyến để giúp đỡ công tác hòa giải ấy mà."
Đúng là vụ án kiểu này rất thường gặp, bất cứ công ty luật nào tranh tụng mảng hình sự cũng xử lý được. Nhưng ông chủ công ty này một năm trả cho công ty luật đến bảy con số, là người quen và cũng là khách hàng, do vậy phải tìm trực tiếp Tưởng Tự.
Tưởng Tự suy tư chốc lát rồi trả lời: "Bảo đương sự chiều nay đợi tôi ở phòng làm việc."
Đến chiều cậu chủ Lâm ung dung lái xe thể thao tới muộn, quả đầu vàng óng của cậu ta chói lóa cả mắt, muộn nửa tiếng mà vẫn nằm ườn trên sô pha nom như sắp chết tới nơi. Tưởng Tự kiên nhẫn hỏi cậu ta đôi ba câu, song cậu ta chỉ trả lời cho có, một hồi thì nói quên một hồi thì nói không nhớ rõ, rồi chính cậu ta lại là người mất kiên nhẫn trước.
"Hỏi xong chưa? Lát nữa tôi còn có việc, tôi cho anh thêm năm phút."
Sự kiên nhẫn của Tưởng Tự đã đạt giới hạn, anh lạnh lùng trả lời: "Không sao, thời gian thăm nuôi ở trại giam dài nửa tiếng, tới lúc đó chúng ta thảo luận chi tiết sau."
Có lẽ chưa bao giờ nghe ai nói vậy, mặt đối phương thoắt xanh thoắt trắng, nom muốn trút giận lắm nhưng đối diện với gương mặt của Tưởng Tự thì vẫn nén giận: "Anh có đảm bảo giải quyết thành công không?"
"Thế thì cậu không nên tìm luật sư mà nên tìm pháp sư mới đúng." Tưởng Tự bắt đầu thu dọn đồ đạc: "Nhờ người ta bói một quẻ giúp cậu xem có thể giải quyết thành công hay không."
Hai câu của Tưởng Tự đập tan già nửa khí thế của Lâm Gia. Thấy Tưởng Tự định đi, cuối cùng cậu ta cũng hoảng.
"Ý anh là sao, anh nhận phí luật sư của tôi mà bây giờ anh bỏ mặc tôi hả?"
"Ba cậu là người trả phí luật sư, không phải cậu."
Tưởng Tự đứng dậy, liếc nhìn cậu ta: "Tôi sẽ hoàn trả cho ông ấy."
Cậu chủ Lâm sững sờ nhìn gương mặt đối diện, vẻ ngông cuồng khi nãy biến mất tăm, thay vào đó là vẻ ủ rũ tiu nghỉu. Cậu ta ấp úng hồi lâu mới nói nhỏ một câu: "Tôi sai rồi được chưa."
Tưởng Tự không có tâm trạng diễn với cậu ta màn "lãng tử quay đầu ngàn vàng khó đổi". Anh xem giờ, giọng điệu thờ ơ: "Lát nữa tôi còn có việc, tôi cho cậu thêm năm phút nói rõ sự việc."
Lần này cậu chủ không dám quấy phá nữa mà thành thật kể lại sự việc: Cùng một quán bar, lúc ra vào đối phương vô tình va vào Lâm Gia, giẫm trúng đôi giày thể thao LV bản giới hạn cả thế giới chỉ có hai trăm đôi của cậu ta.
"Anh có biết đôi giày đó không được sản xuất nữa không! Tôi thấy thằng đần đó cố ý thì có!"
Tưởng Tự cạn lời thôi rồi, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Bên cảnh sát đã thông báo thời gian hoà giải tiếp theo chưa?"
Lâm Gia hoang mang. Tưởng Tự thẳng thừng từ bỏ việc trao đổi với cậu ta, gọi điện thoại liên hệ với đồn cảnh sát, tìm cảnh sát phụ trách vụ việc để xác nhận tình hình cụ thể.
Đối phương là sinh viên năm ba một trường đại học ở thành phố Thân, bị thương vùng đầu và cằm, xác thực không nghiêm trọng. Đoán chừng tối đó không nuốt trôi cơn tức nên đối phương tuyên bố nhất định phải cho Lâm Gia ngồi tù hai ngày.
Tưởng Tự nói chuyện hồi lâu, nhờ cảnh sát phụ trách truyền đạt mong muốn hoà giải và thái độ bồi thường, hy vọng có thể trao đổi trực tiếp với đối phương.
Cảnh sát phụ trách rất dễ nói chuyện, có lẽ cũng không muốn phức tạp hoá vụ án này nên đã đồng ý chuyển lời giúp rồi gác lại cuộc gọi với Tưởng Tự.
Sáng hôm sau, cảnh sát phụ trách gọi tới bảo rằng đối phương đang do dự, có lẽ cảm thấy mình còn là sinh viên chưa thể quyết định nên đã thông báo cho người nhà. Người nhà cũng không đồng ý hòa giải.
Tưởng Tự hỏi ngay: "Anh cho tôi số điện thoại của người nhà để tôi nói chuyện với đối phương được không?"
Cảnh sát phụ trách vụ án rất có trách nhiệm, đã hỏi giúp anh nhưng người ta từ chối trao đổi riêng, chỉ đồng ý gặp mặt theo sắp xếp của đồn công an, thời gian được quyết định vào 3 giờ chiều hôm sau.
Hôm đó Tưởng Tự đưa Lâm Gia tới đồn công an sớm mười phút, dặn cậu ta bớt nói, lo làm vật trang trí bên cạnh mình là được. Không biết cậu ta sợ vào trong hay sợ Tưởng Tự mà dù trên mặt còn vẻ không ưa nhưng lại chẳng đáp trả.
Trong phòng hoà giải có đặt một chiếc bàn dài màu nâu, cảnh sát phụ trách rót nước cho họ, đợi đương sự còn lại tới.
Tưởng Tự bưng ly giấy, sắp xếp lại trong đầu phương hướng hòa giải khi hai bên gặp mặt. Có lẽ do phòng hoà giải nhỏ quá, bỗng dưng anh thấy tức ngực, cứ bồn chồn không yên.
Anh quy hết cho việc đêm qua không ngủ ngon, hít sâu một hơi và nhắm mắt lại để thả lỏng.
Ai đó đẩy cửa phòng hoà giải, có người bước vào.
Người bước vào là một chàng trai khoảng 20 tuổi, trán tím bầm, cằm dán băng gạc, rõ là đương sự đã giẫm giày của Lâm Gia.
Anh đá một cú vào chiếc ghế mà Lâm Gia đang ngồi chơi game, ra hiệu cho đối phương đứng lên. Cả hai vừa đứng lên thì một người khác theo sau đương sự bước vào phòng hoà giải.
Đối phương mặc áo khoác dài, dáng người cao ngất, mặt mũi lạnh lùng, vừa ngước lên thì cặp mắt bình thản va thẳng vào mắt Tưởng Tự.
Đầu Tưởng Tự vọng tiếng "ong" như thể ảo thính thấy vô vàn tiếng chuông ngân.
Máu trên mặt rút hơn phân nửa, anh đứng sững trước bàn nhìn chòng chọc người trước mặt, chiếc ly giấy mà anh chưa kịp để x.uống đã bị bóp biến dạng.
Đối phương thấy Tưởng Tự thì cũng bất chợt đứng đực tại chỗ, vẻ mặt thoắt đổi.
Cảnh sát phụ trách theo sau họ nhìn bốn người đứng đó với vẻ khó hiểu: "Sao vậy, ngồi đi."
Tiếng gọi ấy đã đánh thức Tưởng Tự. Anh đặt ly nước trong tay xuống, tay cũng run run, nói một câu "xin lỗi" rồi quay lưng ra khỏi phòng hoà giải.
Lâm Gia đứng kế bên trở tay không kịp, vội vàng nhảy chồm lên đuổi theo anh : "Tình huống này là sao?!"
"Tôi không nhận vụ án này được." Tưởng Tự nói: "Tôi sẽ hoàn lại phí luật sư và nói công ty luật chỉ định luật sư khác phụ trách... Tôi sẽ chi trả số tiền này, xin lỗi cậu."
Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, đã đến phòng hoà giải nhưng đột ngột đổi ý là điều cấm kỵ trong ngành. Suýt nữa Lâm Gia giận nôn cả máu, định mắng "anh chơi tôi hả!", nhưng cậu ta chưa kịp thốt nên lời thì nhận ra Tưởng Tự đang run.
Không phải kiểu run rẩy dữ dội mà cả người run nhè nhẹ giống như rùng mình vì quá lạnh.
Lâm Gia bối rối: "Anh... sao thế?"
Tưởng Tự chưa kịp nói gì thì có một giọng đàn ông trầm ấm êm tai truyền đến từ phía sau.
Hắn nói: "Tưởng Tự, lâu rồi không gặp."