Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 59

Từ Minh Xuyên theo sau, nét hoang mang hiện rõ trên gương mặt.

Mặc dù trên danh nghĩa cậu ta phải gọi Trì Việt là anh họ, nhưng từ bé đến lớn hiếm khi họ liên lạc với nhau. Theo lời kể của ba cậu ta, ngày xưa cô út rời nhà tới Thiệu Giang học Trung cấp Y khoa rồi yêu đương và lập gia đình ở đó, hiếm lắm mấy năm mới về một lần.

Về sau ba cậu ta có kể rằng ông không mấy đồng ý cuộc hôn nhân của cô út vì ông cảm thấy người đàn ông nọ không đáng tin. Nhưng "con gái lớn thường trái ý cha mẹ", hai anh em cãi nhau một trận, ông cũng mặc cho cô bỏ đi.

Đó là những chuyện mà ba của cậu ta kể lại khi say. Quá xa cách nhau nên quan hệ giữa hai anh em cũng dần lạnh nhạt, chỉ duy nhất một lần cô út chủ động liên hệ với ông để nhờ ông hỏi giúp xem ở thành phố Ninh có trường cấp ba nào tốt không.

Trước kia ba cậu ta từng làm việc ở thành phố Ninh vài năm, nhưng đó là chuyện trước khi ông kết hôn. Ông cũng không rõ, bèn nhờ người ta hỏi thăm giúp một phen, còn hỏi có phải cô út định chuyển tới thành phố Ninh hay không.

Cô út trả lời qua quýt, chỉ bảo định sang đó sống một thời gian, ba cậu ta cũng chẳng để chuyện này trong lòng.

Hơn một năm sau, nhà cô út gặp chuyện.

Khi đó Từ Minh Xuyên chưa tròn 10 tuổi nên chưa nhận thức được những việc này. Cậu ta chỉ nhớ hình như hồi ấy ba mẹ hoảng hốt lắm, thường xuyên đóng cửa nói chuyện với nhau. Ba cậu ta ra ngoài vài hôm rồi dắt một thiếu niên và một cô bé về nhà, bảo cậu ta gọi là anh họ và em họ.

Ông còn mang tro cốt của cô út về, bảo rằng phải an táng trong phần mộ dòng họ.

Hình như lúc đó rất nhiều họ hàng gần xa không đồng ý. Họ nói cô út là gái đã lấy chồng, hơn nữa còn chết chẳng lành, tiếng tăm không tốt nên làm vậy là không hợp lẽ.

Những lúc như thế, anh họ sẽ bảo em họ đi ngủ trước, sau đó hắn sẽ ngồi một bên nghe họ hàng bàn luận, chẳng hó hé lấy một từ, vẻ mặt thì lạnh lùng nhìn mà sợ.

Dẫu sao cũng là máu mủ ruột rà, sau rốt ba cậu ta vẫn là người quyết định, mặc ai phản đối vẫn kiên quyết an táng cô út.

Về sau em họ ở lại nhà cậu ta quá nửa kỳ nghỉ hè, mãi cho đến một lần đổ bệnh, Trì Việt quay lại đưa cô bé đi.

Thỉnh thoảng mẹ cậu ta tán gẫu với người khác vẫn thường nhắc lại chuyện này, còn thoáng tiếc thương: "Hồi đó tôi có nói với Trì Việt là thằng bé vừa tròn mười tám, còn phải đi học. Chi bằng để chúng tôi nhận nuôi Nhuế Nhuế, cứ coi như chúng tôi đã sinh cho Minh Xuyên một cô em gái."

"Trì Việt chưa kịp nói gì thì Nhuế Nhuế đã trào nước mắt ngay. Nói là khóc chứ con bé chẳng dám thốt thành tiếng, cứ kéo áo anh hai không dám buông như sợ anh hai bỏ mình lại."

"Cuối cùng Trì Việt lắc đầu, nói với tôi là 'Mợ ơi, con sẽ nuôi con bé'. Tôi thấy vậy cũng được. Ba mẹ chúng nó mất cả rồi, nếu còn chia tách hai anh em nữa thì đáng thương quá."

Về sau, cứ một hai năm Trì Việt sẽ dẫn Trì Nhuế Nhuế về một lần để tảo mộ Từ Thuyền. Gia đình cậu ta cũng chỉ gặp hai anh em Trì Việt vào dịp đó, nghe hắn kể đã thi đậu đại học, đã tốt nghiệp và công tác ở thành phố Thân, rồi kể Trì Nhuế Nhuế đang học ở đâu, thành tích thế nào.

Cậu ta thi đậu đại học ở thành phố Thân. Lúc báo danh, Trì Việt còn lái xe đón cậu ta và ba mẹ, gửi cho cậu ta một bao lì xì to tướng... Nhưng suốt hai năm Từ Minh Xuyên học đại học, họ chỉ gặp nhau mỗi lần này.

Nếu không vì chuyện lần này, Từ Minh Xuyên cũng ngại liên lạc với Trì Việt.

Thoạt đầu bị đánh cậu ta tức lắm, về sau lại dao động trước số tiền bồi thường mà đối phương đưa ra, nhưng lại lo đối phương thuê luật sư gài bẫy mình. Cậu ta không dám nói với ba mẹ, bạn bè cũng ngu ngơ chẳng khác gì mình, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có Trì Việt thích hợp nhất.

Lúc gọi cho Trì Việt, Từ Minh Xuyên thấp thỏm lắm, phải tập dượt tận mấy lần. Chẳng ngờ Trì Việt chỉ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý luôn.

Từ Minh Xuyên đã hiểu đại khái trong lòng rằng đối phương vẫn đang đền đáp ân tình thuở ấy ba cậu ta an táng Từ Thuyền bất chấp ý kiến của họ hàng.

Kết quả là vừa vào phòng hoà giải, cậu ta phát hiện anh họ của mình không giống lúc bình thường.

Trong ấn tượng của cậu ta, lúc nào đối phương cũng lạnh nhạt, hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Mãi cho đến khi nãy đối diện với anh luật sư bỗng dưng đứng lên rời phòng hòa giải, Từ Minh Xuyên còn chưa kịp hiểu đối phương định chơi chiêu gì thì Trì Việt đứng bên cạnh đã phản ứng ngay, lập tức quay lưng đi theo. Vì vội quá nên hắn còn vấp chân trên bậc thềm.

Từ Minh Xuyên không hiểu Trì Việt, chắc hẳn không một ai hiểu được Trì Việt của giờ phút này.

Hắn nhếch nhác như thể đã đi qua vô vàn dặm đường, và rồi không thể lường trước được, vào một khoảnh khắc nào đó hắn bất chợt lạc vào năm tháng đằng đẵng mênh mông.

Tưởng Tự còn nhếch nhác hơn cả hắn.

Ánh mặt trời mùa đông chẳng ấm là bao, nhợt nhạt đến mức chỉ còn là tia sáng trắng lóa. Gió lạnh như một con dao chẳng chút nương tình cắt qua gương mặt Tưởng Tự khiến anh choàng tỉnh khỏi trạng thái như bị tê liệt.

Lâu rồi không gặp.

Đúng là đã lâu lắm rồi. Nếu tính toán tròn đủ thì năm nay đã là năm thứ mười kể từ lần cuối họ gặp nhau. Anh không còn là Tưởng Tự mười tám tuổi, hắn cũng không còn là Trì Việt của năm đó.

Thứ ngăn cách họ là khoảng cách mười năm không thể nào vượt qua.

Gió lạnh phả thẳng vào mặt Tưởng Tự mới khiến anh nhận ra mình đã phản ứng quá khích.

Kế bên là đương sự của anh, sau lưng là đối tượng hoà giải hôm nay, đằng trước có cả cảnh sát phụ trách. Bây giờ anh đang ở trong khuôn viên đồn cảnh sát. Là luật sư, quả thực anh không nên mất kiểm soát cảm xúc.

Anh nhắm mắt mấy giây rồi mở ra, chấn chỉnh cảm xúc ổn thoả, quay người đối diện với người sau lưng.

Trì Việt cao hơn và cũng gầy hơn, đường nét gương mặt sắc sảo rõ ràng có thêm nét khôi ngô của đàn ông trưởng thành.

Tưởng Tự gật đầu với hắn rồi nói: "Lâu rồi không gặp."

Giọng điệu bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, nếu đầu ngón tay trong túi áo khoác không run run thì trông anh hoàn toàn bình thường.

Cuối cùng Lâm Gia cũng ngẫm ra. Cậu ta hỏi: "Tới lui nãy giờ thì ra hai người quen nhau?"

Tưởng Tự trả lời ngắn gọn: "Bạn cấp ba."

Anh không nhìn vẻ mặt của Trì Việt nữa mà ngoảnh đầu nhìn Lâm Gia, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại.

"Cậu thấy rồi đấy, tôi và đối phương có quen biết. Mặc dù hoà giải không cần xin lẩn tránh nhưng có một vài đương sự sẽ để ý những trường hợp tương tự. Họ sợ vì những nguyên nhân kiểu này nên luật sư không thể đảm bảo quyền lợi cho mình."

Tưởng Tự ngập ngừng: "Tôi có thể tìm luật sư khác giúp cậu trao đổi, công ty luật có..."

Lâm Gia trợn to mắt cắt ngang lời anh: "Vãi! Ai nói tôi để ý! Tôi không để ý!"

Câu mà Tưởng Tự định nói bỗng kẹt lại trong cổ họng.

Lâm Gia nổi điên: "Mấy ngày qua tôi đã nói rõ hết đầu đuôi câu chuyện cho anh, bây giờ đổi luật sư nghĩa là tôi phải kể lại! Tôi không quan tâm anh và bên kia có phải bạn học hay không, có là người yêu cũ thì cũng phải giải quyết cho tôi!"

Nói xong cậu ta mới phát hiện Tưởng Tự và người kia đều là đàn ông, nói như thế có vẻ không hợp lẽ cho lắm. Nhưng cậu ta cũng chẳng hơi đâu lo lắng nhiều như vậy, dù sao đi nữa chắc chắn Tưởng Tự hiểu được ý cậu ta.

Cảnh sát phụ trách cũng hiểu, nghe họ có quen biết thì chẳng kịp nổi giận vì chuyện khi nãy nữa mà vội nói: "Không ra toà mà xin tránh mặt làm gì. Người quen càng tốt, mọi người nói chuyện tử tế với nhau rồi tranh thủ giải quyết chuyện này đi. Giờ về lại phòng hoà giải cái đã."

Suy cho cùng trong những vụ án an ninh trật tự không quá nghiêm trọng thì hoà giải luôn là lựa chọn tối ưu. Mọi người lại lần nữa ngồi trong phòng hoà giải. Ly nước ban nãy của Tưởng Tự vẫn còn trên bàn, ly giấy đã biến dạng nhẹ, vài giọt nước vương vãi xung quanh tung toé thành gợn sóng.

Tưởng Tự kiềm nén cảm xúc, thảo luận với đối phương từng vấn đề một từ hoà giải tới bồi thường.

Trong chuyện này rõ ràng Lâm Gia chịu toàn bộ trách nhiệm, do vậy anh tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc lại chuyện xảy ra hôm đó mà chỉ dò hỏi thương tích của đối phương, có nhập viện không, có ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày và việc học không. Sau đó anh đề cập rằng Lâm Gia đã nhận thức được lỗi lầm và rất hối hận.

Lâm Gia mở miệng định chen lời song đành nhịn lại vì bị Tưởng Tự liếc mắt cảnh cáo, tiếp tục ủ rũ làm linh vật trang trí. Mắt cậu ta láo liên, hết nhìn Từ Minh Xuyên lại nhìn Tưởng Tự, rồi dừng mắt trên "anh bạn cũ" ngồi đối diện Tưởng Tự.

Đối phương im lặng lắng nghe Tưởng Tự nói. Thỉnh thoảng Từ Minh Xuyên không cãi lại được, ngoảnh đầu cầu cứu thì đối phương mới trả lời câu hỏi của Tưởng Tự.

Giọng hắn rất trầm, nói chuyện logic rành mạch, vừa nhìn đã biết là người đã va chạm trong công việc nhiều năm, hiểu rõ toàn bộ ý đồ của Tưởng Tự. Thỉnh thoảng nói đến những tình tiết như xác nhận bên có lỗi hay giám định thương tích, đối phương sẽ trao đổi thêm với Tưởng Tự vài câu.

Chỉ có một điều kỳ lạ duy nhất là cho dù đang nói hay đang im lặng, từ đầu đến cuối hắn luôn nhìn Tưởng Tự bằng ánh mắt sâu hun hút, quan sát anh từng chút một.

Còn Tưởng Tự lại trái ngược hoàn toàn, bất kể đang thảo luận hay trao đổi với đối phương, hoặc anh nhìn Từ Minh Xuyên, hoặc anh nhìn tài liệu trong tay chứ chưa bao giờ nhìn thẳng hắn.

Bàn luận gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Gia bồi thường cho đối phương toàn bộ viện phí và các thiệt hại khác, tổng cộng mười vạn tệ.

Tưởng Tự hỏi: "Nếu còn yêu cầu gì khác thì cậu cứ nói, chúng ta sẽ thương thảo cách giải quyết. Nếu không còn yêu cầu, vậy phiền cậu Từ Minh Xuyên ký giấy hoà giải với chúng tôi."

Mười vạn tệ với Lâm Gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với một vụ ẩu đả thương tích nhẹ thế này thì mười vạn là số tiền bồi thường cực kỳ cao. Đối với một sinh viên như Từ Minh Xuyên thì số tiền này rất hấp dẫn.

Cậu ta hoài nghi ngoảnh đầu nhìn Trì Việt. Cuối cùng Trì Việt cũng tạm thôi nhìn, trả lời: "Em tự quyết định là được."

Sau rốt, hai bên ký tên vào thoả thuận hoà giải, Lâm Gia lấy điện thoại chuyển khoản cho Từ Minh Xuyên ngay tại chỗ.

Giải quyết xong vụ việc, ra khỏi đồn cảnh sát, Lâm Gia thấy dễ chịu hơn hẳn, ngoảnh đầu nhìn sang Tưởng Tự bên cạnh.

Đối phương đang cúi đầu nhìn đồng hồ, mái tóc mềm mại rủ trước trán, đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng trông mượt mà, trắng trẻo như ngọc.

Mặc dù anh luật sư rất dữ nhưng tốt xấu gì cũng đẹp trai và hữu dụng. Lâm Gia hỏi: "Hay là tôi mời Luật sư Tưởng ăn bữa cơm nhé. Nhà hàng kiểu Tây hay Vinh Phủ Yến[1], đồ ăn gia đình hay món Tây, tuỳ anh chọn."

Tưởng Tự cười mỉm, nhắc nhở đối phương: "Cậu mới tốn mười vạn tệ đấy, tiết kiệm chút đi."

Lâm Gia chẳng buồn quan tâm: "Sợ gì, tôi có tiền."

Tưởng Tự định nói "đó là tiền của cậu hay tiền của ba cậu", nhưng thấy đối phương có lòng mời khách, nói vậy sẽ làm cậu ta mất hứng. Có lẽ sau này anh không gặp cậu chủ Lâm nữa, chẳng cần dạy đời người ta làm gì, vậy nên anh chỉ lắc đầu.

"Tôi không đi được, phải về công ty luật."

Lâm Gia không tin: "Gần 6 giờ mà anh chưa tan làm hả?"

"Tăng ca."

Lâm Gia bĩu môi, chẳng biết tin hay không, chỉ để lại một câu "Thế lần khác tôi tới tìm anh" rồi lái chiếc Ferrari phóng vụt đi.

Tưởng Tự thu lại nét cười, ngoảnh đầu nhìn.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Trì Việt đứng không xa không gần sau lưng Tưởng Tự như đang đợi anh nói chuyện xong với Lâm Gia.

Thấy Tưởng Tự nhìn mình, hắn tiến lên hai bước đến trước mặt anh, cụp mắt nhìn anh.

Lần đầu tiên sau mười năm hắn nghiêm túc quan sát Tưởng Tự ở khoảng cách gần thế này.

Mặt anh trắng sáng, không biết có phải vẫn mãi không bị rám nắng như trước hay không, hàng mi dài mảnh phủ xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt.

Ánh mắt của hắn khiến tim Tưởng Tự lại đập mạnh. Anh tránh nhìn thẳng đối phương, giọng điệu như đang xử lý công việc: "Còn tình tiết nào chưa trao đổi rõ ràng à?"

Trì Việt lắc đầu, nói khẽ: "Mời em ăn một bữa nhé luật sư Tưởng."

Trước cổng đồn cảnh sát nườm nượp người lui tới, hai người với ngoại hình thế này đứng đó rất bắt mắt. Tưởng Tự hoài nghi phải chăng Trì Việt cố ý. Lúc từ chối Lâm Gia anh không nói lớn, nhưng chỉ cách vài bước chân thì chẳng thể nào không nghe.

Hai câu trả lời "tăng ca" và "không ăn" quẩn quanh đầu lưỡi chỉ chực bật ra. Tưởng Tự ngẩng đầu nhìn vào mắt Trì Việt, đôi mắt sâu thẳm tựa như biển đêm nhìn anh chăm chú.

Cuối cùng anh vẫn thốt ra hai chữ: "Đi đâu?"

***

Tử Lộc

Lâm Gia: Thế lời mời của tôi thì sao?

***

Chú thích:

[1] 荣府宴 - Vinh Phủ Yến: Là một thương hiệu ẩm thực cao cấp dưới trướng Tân Vinh Ký phục vụ khách hàng trong các phòng riêng (private dining).

Bình Luận (0)
Comment