Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 60

Tưởng Tự hối hận ngay khoảnh khắc anh đồng ý.

Thực ra anh có vô vàn lý do để từ chối. Về công, anh có thể nói mình là luật sư của đương sự còn lại, không tiện đi ăn riêng với Trì Việt; về tư, anh có thể nói họ đã không gặp nhiều năm, thực ra cả hai chẳng có gì để nói với nhau. Quá lắm anh cũng có thể dùng cái cớ đối phó Lâm Gia khi nãy: tăng ca, có việc, không rảnh.

Nhưng sau cuối, Tưởng Tự vẫn theo Trì Việt vào một nhà hàng. Anh bưng trà đại mạch ấm nóng trong tay, nghe Trì Việt nhỏ giọng gọi món.

Rõ ràng anh không thể từ chối Trì Việt, dù mười năm trước hay mười năm sau.

Nhận thức ấy khiến Tưởng Tự bồn chồn, không biết nên căm ghét Trì Việt hay chính bản thân mình. Anh mân mê ly thuỷ tinh trong tay, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nơi này là một nhà hàng món Quảng Đông trên tầng sáu trung tâm thương mại, bên ngoài khung cửa sổ là bầu trời và các công trình kiến trúc san sát nhau, nhìn mà bức bối.

Đến khi gọi món xong, nhân viên phục vụ rời đi, Trì Việt mới nhìn Tưởng Tự rồi mở lời trước.

"Từ Minh Xuyên là em họ của tôi." Hắn giải thích: "Nó nói với tôi phía đối phương có mời luật sư, tôi không biết đó là em."

Tưởng Tự buộc phải thu lại ánh nhìn đặt ngoài khung cửa sổ, một lần nữa nhìn người trước mặt.

"Cậu ta đâu rồi?"

"Tôi bảo nó về trường trước rồi."

Tưởng Tự khó nén nổi câu nhắc nhở: "Mười vạn tệ không phải khoản tiền nhỏ, tốt nhất anh nên bảo cậu ta nói cho bố mẹ biết."

Trì Việt gật đầu: "Tôi đã bảo nó cho ba mẹ biết chuyện, nó đồng ý rồi. Tối nay tôi sẽ gọi cho họ."

Hắn ngập ngừng rồi chuyển sang chủ đề liên quan tới Tưởng Tự: "Tôi cứ ngỡ em sẽ học ngoại ngữ."

"Sau này ngẫm lại thấy ra nước ngoài cũng chẳng đáng giá là bao."

Cảm xúc rối ren nên Tưởng Tự cũng trả lời ngắn gọn, nghe có vẻ bình tĩnh nhưng rất khuôn mẫu: "Học luật dễ kiếm việc hơn một chút."

Dừng mắt trên gương mặt của anh, Trì Việt nói: "Nghe không giống những gì mà em sẽ nói."

Tưởng Tự trả lời: "Có lẽ do tôi đã trưởng thành, nhận ra một số suy nghĩ của mình ngày xưa rất thiếu thực tế và ngây thơ."

Trà đại mạch trong tay dần trở ấm, Tưởng Tự bưng ly uống một hớp.

"Nên thực tế một chút thì hơn."

Khoảng lặng ngắn ngủi hiện hữu trên bàn ăn, Tưởng Tự chợt cảm giác thực chất những lời anh nói cũng rất trẻ con, bèn chủ động đổi đề tài: "Anh thì sao?"

Anh nhìn Trì Việt, đối phương đã cởi áo khoác khi vào nhà hàng, bây giờ chỉ mặc áo len màu đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, đeo một chiếc đồng hồ dòng Master của hãng Jaeger LeCoultre. Phần cổ tay với khớp xương rõ ràng lộ ra bên ngoài ẩn chứa sức mạnh của đàn ông trưởng thành.

"Mấy năm nay anh vẫn ở thành phố Thân à?"

"Hai năm đầu sau khi tốt nghiệp thì ở Quảng Châu, năm thứ ba thì tới trụ sở chính." Trì Việt trả lời rồi nói tên công ty.

Một công ty đầu tư tài chính nước ngoài nổi tiếng, một người chẳng hề hứng thú với tài chính như Tưởng Tự cũng từng nghe cái tên này. Công ty độc chiếm một toà nhà ngay trung tâm thành phố Ninh tấc đất tấc vàng, hình như nhân viên ở đây đã tiến hoá đến mức không cần ngủ nghỉ, tòa nhà văn phòng đèn đuốc sáng trưng suốt hai mươi bốn giờ. Ba năm trước thuở anh phụ trách một vụ án huy động vốn trái phép đã từng tới đó không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng ngang qua cổng công ty này.

Bức tường kính lóe sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khi ấy Trì Việt đang ở tầng lầu nào, vị trí nào, làm gì, thi thoảng có nhìn xuống một thoáng nào hay chăng.

Tưởng Tự vừa hoang mang vừa buồn cười. Thì ra anh đã từng kề cận Trì Việt đến nhường ấy, vậy mà họ chưa bao giờ chạm mặt nhau.

Anh tổng kết: Xem ra dù là thuở ban đầu hay hiện tại, họ vẫn chẳng có duyên.

Thế tại sao cứ phải là hôm nay, cả hai bất ngờ gặp lại nhau trong tình huống mình chẳng chuẩn bị gì?

Trì Việt không biết anh đang nghĩ gì trong lòng. Hắn hỏi: "Gia đình em vẫn khoẻ chứ?"

Hắn khựng lại rồi nói tiếp: "Trước đây anh có tới thành phố Ninh một chuyến, tầng trên nói gia đình em đã chuyển đi."

Tưởng Tự sững sờ: "Anh từng về đó?"

Tim giật thót, anh bỗng thấy hốt hoảng, vô thức liếm môi dưới, hỏi: "Anh... về đó làm gì?"

"Đi ngang qua lúc công tác." Trì Việt trả lời.

Trái tim lại chùng xuống, anh cười nhạo bản thân vì đã suy nghĩ linh tinh.

Người ngồi đối diện vẫn đang đợi anh trả lời. Tưởng Tự gật đầu: "Khoẻ lắm, năm ngoái mẹ tôi nghỉ hưu sớm, bây giờ ngày nào cũng đi nhảy quảng trường, tuần trước còn kể với tôi rằng mẹ đã là đội trưởng đội múa."

Nghe xong, Trì Việt khẽ cọ xát bụng ngón tay, mím môi nói: "... Thầy Tưởng thì sao?"

Giọng hắn rất khẽ, song giọng điệu của Tưởng Tự rất đỗi điềm tĩnh, cơ hồ đã biết đối phương muốn hỏi gì.

"Ba cũng khoẻ lắm, đi bộ đi dạo được hết, nhưng không thể đi xa vì sẽ bị đau, trời âm u có mưa cũng đau. Bác sĩ nói bị ngã từ trên cao xuống mà hồi phục thế này đã khá lắm rồi. Ba tôi cũng không quan tâm, ba nói như bây giờ là được rồi. Mẹ tôi sai bảo ba chuyện gì mà ba không muốn làm thì sẽ vờ đau chân."

Anh kể lại một cách nhẹ nhàng nhưng chẳng một ai trong cả hai cười. Ánh hoàng hôn ngoài kia dần tắt, tia sáng leo lắt len qua cửa sổ rọi lên người họ để lại phần bóng tối mờ.

"Gia đình tôi chuyển đi lúc tôi học năm ba... Không vì nguyên nhân nào khác, mẹ tôi tìm được một nơi có môi trường tốt hơn, mẹ thấy như thế sẽ hỗ trợ ba tôi hồi phục."

Trì Việt lặng im thật lâu. Tưởng Tự không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe hắn nói: "Xin lỗi."

Tưởng Tự tỏ vẻ thờ ơ: "Anh xin lỗi làm gì, chuyện ông dũng cảm làm việc nghĩa chẳng liên quan tới anh."

Anh không muốn nói về chuyện này thêm nữa, có qua có lại hỏi rằng: "Trì Nhuế Nhuế vẫn khoẻ chứ?"

"Khoẻ, con bé học mỹ thuật, chuẩn bị ra nước ngoài." Trì Việt trả lời rồi nói thêm: "Con bé nhớ em lắm, thỉnh thoảng lại nhắc em."

Tưởng Tự định nói điều gì nhưng sau rốt chỉ còn ba chữ ngắn gọn: "Thế thì tốt."

Từng món ăn được dọn lên bàn, nhân viên phục vụ đưa đủ món thì lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại hai người ở đó.

Trà trong ly đã vơi quá nửa, Trì Việt cầm bình trà sứ xanh bên cạnh bằng một tay, duỗi tay còn lại cầm ly thuỷ tinh giúp Tưởng Tự, lúc tiếp xúc khó tránh khỏi chạm trúng đầu ngón tay của anh.

Hơi ấm hoà vào hơi ấm, lần cuối họ chạm vào nhau thế này là mười năm trước. Tưởng Tự run run mất tự chủ, rụt phắt tay lại hòng che giấu, đồng thời rời mắt khỏi Trì Việt, vờ như đang tập trung nhìn đối phương rót trà.

Nước trà cuốn theo hơi nóng từ từ chảy ra. Tay Trì Việt rất vững, ngón tay thon dài sạch sẽ, chỉ có duy nhất một vết sẹo cũ trên ngón tay trái vô danh.

Trái tim đập mạnh ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy vết sẹo, cuối cùng vẻ mặt của anh cũng thoáng chút hoảng hốt.

Tưởng Tự không chắc liệu đó có phải vết sẹo anh đã tạo ra năm ấy... Sao sâu dữ vậy? Anh vừa chột dạ vừa kinh ngạc, không thể kiềm lòng ngồi thẳng người định xem kỹ hơn.

Đúng lúc Trì Việt đã rót đầy trà, khi đưa ly cho Tưởng Tự thì ngước mắt nhìn anh.

Tưởng Tự không tránh kịp bèn lấp liếm: "Đồng hồ đẹp đấy."

Trì Việt cúi đầu nhìn, trả lời: "Người ta tặng."

Ai lại tặng cái đồng hồ trị giá gần sáu con số. Tâm trí anh vừa nghĩ về vết sẹo vừa nghĩ về đồng hồ, về quá khứ và hiện tại, thế rồi bật thốt thành lời: "Ồ, người yêu?"

Trì Việt sửng sốt, ngừng tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Rốt cuộc hắn cũng tìm được chút ít bóng dáng của Tưởng Tự năm xưa vào giờ phút này, không hờ hững, không khuôn mẫu mà xông xáo, có gì là nói ngay, luôn muốn một câu trả lời trước bất cứ sự việc nào khiến anh tò mò.

Còn Tưởng Tự thì hối hận không thôi, muốn giơ tay vả cho mình một cái, chỉ mong sao thời gian quay ngược 30 giây thì anh tuyệt đối sẽ không hỏi một câu mất mặt như thế.

"Quà sinh nhật nhóm làm việc tặng tôi." Trì Việt trả lời: "Tôi chưa có người yêu."

Thực lòng Tưởng Tự không biết phải bày ra vẻ mặt thế nào, bèn cúi đầu ăn một miếng cá vược hấp để che giấu cảm xúc. Trì Việt đặt ly trà phía bên trái của Tưởng Tự làm nó khẽ vang tiếng.

"Em thì sao, đã có bạn trai chưa?" Trì Việt hỏi.

Vốn dĩ Tưởng Tự định gắp món măng tây chần, chưa kịp gắp thì nghe vậy nên anh ngừng tay, ngước mắt nhìn thẳng đối phương.

Đôi mắt đen láy như mực đang lặng lẽ nhìn anh chằm chằm, không thể nhìn thấu cảm xúc bên trong.

Bỗng dưng Tưởng Tự thấy giận dỗi lẫn tủi thân vô cớ. Anh buông đũa lạnh lùng trả lời.

"Không có, sợ bị người ta bỏ."

Bầu không khí trên bàn ăn khó tránh khỏi gượng gạo. Ánh mắt của Trì Việt khẽ thay đổi, yết hầu nhúc nhích như thể muốn nói điều gì nhưng rồi chẳng thốt tiếng nào.

Tưởng Tự trút hết những cảm xúc đã tích tụ kể từ khi gặp Trì Việt lên đối phương, nhưng giờ đây anh cảm thấy bắt ép người khác thế này cũng chẳng nghĩa lý gì. Họ đã trưởng thành cả rồi, sao còn dây dưa không dứt vì chuyện yêu đương chia tay?

Anh mím môi, định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, chưa kịp nghĩ xong thì Trì Việt đã hành động trước.

Hắn cầm đũa gắp một cọng măng tây mà khi nãy Tưởng Tự chưa ăn đặt vào chén của anh, cùng lúc đó giọng hắn vang lên.

"Không đâu." Trì Việt nói khẽ: "Chuyện trước đây đều do tôi."

Cơn chua xót xộc lên xoang mũi, Tưởng Tự cắn chặt răng tuyệt không để lộ cảm xúc, nhưng trái tim lại đau đớn run rẩy, khoé mắt cũng đỏ hoe.

Mười năm trước và mười năm sau vẫn khó chịu vì cùng một người. Anh buông xuôi mà nghĩ rằng, mày hết thuốc chữa thật rồi Tưởng Tự.

Một bữa cơm chẳng nếm được mùi vị gì, ra khỏi nhà hàng là cơn gió lạnh thấu xương ập tới. Tưởng Tự kéo khăn quàng cao hơn, lịch sự tạm biệt Trì Việt.

"Hẹn gặp anh lần sau."

Hai bên đều biết "lần sau" là thứ xa vời, chẳng biết còn phải bao lâu nữa. Trì Việt không gật đầu mà hỏi: "Tôi kết bạn WeChat với em được không?"

Tưởng Tự sững người, Trì Việt nói tiếp: "Hình như hồi trước em huỷ kết bạn với tôi rồi."

"..." Đúng là thế mà.

Tai Tưởng Tự ửng đỏ, đầu thì nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Thôi, tôi chỉ có tài khoản dành cho công việc.

Điện thoại hết pin, không kết bạn được.

Hoặc thẳng thắn hơn: Không cần thiết.

Anh suy nghĩ nửa ngày trời. Trì Việt luôn giữ im lặng, đút hai tay vào túi áo khoác, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.

Đối phương chờ đợi như thế càng khiến anh thấp thỏm không yên, bèn nhìn mặt đất hòng tránh ánh mắt của đối phương.

Trì Việt nhận ra nỗi lo của anh, hắn chợt nói: "Hay lần sau nhé."

Tưởng Tự sửng sốt, ngước nhìn hắn.

Ánh mắt của hắn sâu thẳm, hắn lùi lại một bước, giọng nói dịu dàng.

"Lần tới gặp nhau rồi kết bạn WeChat cũng được."

"... Không sao."

Tưởng Tự khó mà không mềm lòng, lấy điện thoại ra, mở mã QR và... vẫn kết bạn bằng tài khoản riêng.

Trên đường về Tưởng Tự tự khinh bỉ bản thân không biết bao nhiêu lần, đến khi tắm xong ở một mình lại không nhịn được mở WeChat.

Trì Việt vừa kết bạn nằm trên cùng danh sách tin nhắn. Ảnh đại diện đã thay đổi, không còn là vùng biển phát sáng sẫm màu năm ấy nữa. Phông nền là tấm kính mờ nhập nhoạng, trước tấm kính là một giỏ thường xuân nho nhỏ, cành lá rủ xuống tự nhiên, tuy nhỏ nhắn nhưng rất tươi tốt.

Tin nhắn hiển thị: Bạn đã kết bạn với Tầng dưới, bây giờ các bạn có thể trò chuyện bình thường.

Tưởng Tự giật thót, bỗng dưng ngộ ra Tầng dưới không phải ghi chú mà là tên WeChat của Trì Việt.

Tin nhắn ấy nằm trong điện thoại sao chói mắt lạ thường. Trong khoảnh khắc mơ hồ, hình như anh đã trở về quá khứ lúc anh giấu mình trong căn phòng ngủ nho nhỏ đổi ghi chú của đối phương.

Tưởng Tự lặng nhìn hồi lâu, sau cuối vẫn tắt điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment