Ở một đầu khác của thành phố, tắm xong, Trì Việt không sấy tóc mà đi tưới nước cho thường xuân.
Căn hộ cao tầng với phòng khách có cửa sổ sát sàn kiểu khép kín, nhiệt độ thường ngày phụ thuộc hoàn toàn vào sự điều chỉnh của điều hòa trung tâm, không có ban công lộ thiên giống năm đó ở thành phố Ninh để thường xuân có thể tiếp xúc với ánh mặt trời và mưa sương, mặc sức vươn cành lá khắp tầng trên tầng dưới.
Nhưng cái cây này ngoan cường lắm, đi theo hắn từ thành phố Ninh tới Quảng Châu, bây giờ lại chuyển tới thành phố Thân. Lá rủ xuôi xuống dưới, leo kín tường. Đã bao lần cành lá héo úa gần như lụi tàn, Trì Việt thử rất nhiều cách nhưng đều vô dụng, ngỡ nó sắp chết, nhưng rốt cuộc nó vẫn nảy chồi non, đua nhau phát triển, căng tràn sức sống.
Đã sáu năm tròn.
Thực ra hôm nay hắn nói dối Tưởng Tự việc hắn từng đi công tác ngang qua thành phố Ninh.
Chuyện năm đó xôn xao một cõi, cả thành phố Ninh bao gồm trường học đều truyền tai nhau một vụ án mạng nghiêm trọng đã xảy ra ở khu phố cũ, người vợ đâm chết chồng rồi tự sát, đứa con còn đang học ở THPT thành phố Ninh... À, còn ai ngoài Trì Việt nổi tiếng học lớp 12.
Khi đó chỉ hai tháng nữa là thi đại học. Để bảo vệ Trì Việt, Chu Chi Bạch đã phá lệ xin phép trường học cho Trì Việt ôn tập ở nhà, đến khi thi đại học sẽ về lại. Tiếng bàn tán rộn khắp nơi, căn nhà ở thành phố Ninh tạm thời bị niêm phong, Trì Việt dẫn Trì Nhuế Nhuế về sống tạm trong căn nhà cũ ở Thiệu Giang.
Những người thân quen với hắn như Chu Chi Bạch và Kiều Hợp Nhất đều an ủi hắn "Không sao, thi đại học xong rời thành phố Ninh là ổn thôi".
Ai nấy đều cho rằng sau sự kiện này, Trì Việt sẽ một mực muốn rời khỏi thành phố Ninh, một khi đã đi chắc chắn sẽ không quay lại.
Trên thực tế, ngoài thời đại học phải vừa làm vừa học, thi lấy chứng chỉ, đi làm thêm, chăm sóc Trì Nhuế Nhuế đến mức không còn thời gian thì sau khi đi làm, hắn từng về thành phố Ninh.
Lúc đó hắn vừa vào ngân hàng đầu tư được một năm, làm việc không kể ngày đêm. Sau khi hoàn thành dự án đầu tiên, hắn nhận được khoản tiền lời đầu tiên từ việc đầu tư.
Hắn được nghỉ vài ngày sau khi dự án kết thúc, nhưng vé máy bay từ Quảng Châu tới thành phố Ninh rất ít và cũng không có chuyến bay thẳng. Hắn chẳng mảy may do dự chuyển sang đi tàu cao tốc.
Đi tàu cao tốc từ Quảng Châu tới thành phố Ninh mất tổng cộng 8 tiếng 32 phút.
Bốn năm trôi qua, bất cứ tin tức xã hội chấn động nào cũng chìm vào quên lãng. Không biết khu dân cư đã được sửa chữa từ bao giờ, toàn bộ chung cư đơn nguyên bị phá đi xây lại trên nền đất ban đầu, khác hẳn trước đây. Chỉ có cây hoa quế trước chung cư vẫn ở đó, hoa ngả úa rụng đầy đất, chẳng để lại dấu vết nào.
Ban công xi măng kiểu cũ biến thành cửa sổ kính, tầng hai không có người ở, dây thường xuân vốn sum sê ở tầng ba đã mất tăm, trống hoác trống huơ.
Trì Việt gõ cửa. Một cặp vợ chồng trung niên xuất hiện, cảnh giác kéo cửa nhìn hắn, hỏi: "Cậu tìm ai?"
Trì Việt im lặng rất lâu, chuyến đi kéo dài khiến mặt hắn tái nhợt. Hắn trả lời: "Xin lỗi, tôi nhầm nhà."
Hắn đợi dưới tầng rất lâu, đến khi mặt trời vốn nhô cao đã khuất bóng nơi đường chân trời, cả khu dân cư cũng tối mịt hẳn đi.
Một cây thường xuân héo rũ hệt cỏ dại mọc lẫn giữa đám cỏ dưới lầu. Có lẽ ai đó dọn dẹp vô tình bỏ sót một cây, thế là nó cắm đất sinh trưởng ở đây.
Đây chính là thứ duy nhất Trì Việt mang về từ thành phố Ninh.
Thực ra hắn có những cách khác có thể tìm được Tưởng Tự, chẳng hạn tới bệnh viện tìm Hứa Đình Nhu hoặc hỏi Kiều Hợp Nhất, hoặc hỏi thăm Chu Chi Bạch xem Tưởng Tự đang làm việc ở đâu, phương thức liên lạc hiện nay là gì, đang sống thế nào.
Nhưng hắn không làm gì cả.
Có lẽ do hắn cảm thấy thuở ấy bỏ đi trước vì không có khả năng gánh vác trách nhiệm và rồi bây giờ khi đã có năng lực gánh vác mọi thứ lại cố gắng níu kéo Tưởng Tự quay lại là hành vi quá mức tàn nhẫn.
Cũng có khả năng hắn sợ sau một quãng thời gian dài, Tưởng Tự đã bước tiếp và có cuộc sống mới, chỉ mình hắn vẫn chờ ở chỗ cũ, cố gắng níu kéo Tưởng Tự quay về.
Nhưng hôm nay Tưởng Tự đã giúp hắn nhận ra, kể cả khi mười năm đã trôi qua, dường như hai người họ vẫn đứng dưới cây hoa quế trước cửa chung cư đơn nguyên, bị hồi ức giam giữ, hoá thành hai bức tượng đá dưới lớp bùn cát của dòng chảy thời gian.
Hoạ chăng mười năm trước, khoảnh khắc Trì Học Lương xuất hiện trong phòng khách đã định trước họ sẽ bị cuốn vào dòng chảy này.
***
Trì Việt nhìn chòng chọc Trì Học Lương ngồi trong phòng khách, giọng hắn khẽ khàng như đang cất giấu bão táp.
"Sao ông lại ở đây?"
Từ Thuyền ra khỏi nhà bếp, căng thẳng xoa tay, cố gắng đánh trống lảng: "Con về rồi hả? Vừa đúng giờ cơm, tối nay mẹ nấu món con với Nhuế Nhuế thích ăn nhất..."
Trì Việt ngoảnh đầu nhìn cô, hỏi: "Sao ông ta lại ở đây?"
Lần đầu tiên Từ Thuyền thấy hắn có vẻ mặt như thế, từ ánh mắt với biểu cảm đều rét buốt như thể trong nháy mắt con cô đã xem cô như kẻ thù.
"Mẹ đã hứa với con thế nào?"
Cô hổ thẹn, cố gắng nhẹ nhàng giải thích: "Khoảng thời gian trước ba con bị xuất não huyết phải nhập viện, suýt mất mạng, cấp cứu tận mấy lần. Bạn bè của ba hết cách nên liên lạc với mẹ... Lần này ba của con biết lỗi thật rồi, ba đã xin lỗi mẹ, với lại cũng hơn một tháng ba chưa uống rượu."
"Chỉ có mẹ mới tin ông ta." Trì Việt cười gằn: "Chỉ có chết ông ta mới không uống."
Trì Học Lương sầm mặt trông như định chửi rủa, nhưng gã nhịn xuống rồi bảo: "Con có tin hay không ba chẳng quan tâm, mẹ con tin ba là được."
Trì Việt ngước mắt, chẳng mảy may thương xót: "Cút ra ngoài."
Mặt Trì Học Lương sung huyết đỏ bừng. Từ Thuyền kéo Trì Việt, nhỏ tiếng van nài: "Dù gì cũng là người một nhà, ông ấy là ba của con mà."
Đã là người một nhà sao căm thù tận xương cho được, gặp bệnh nặng hay tai ương thì vẫn phải nương tựa vào nhau mà sống, Từ Thuyền nhận thức như vậy.
Ắt hẳn cô chính là một người vợ hiền mẹ đảm tiêu chuẩn, hiền lành, dịu dàng, dành trọn tình cảm cho gia đình và chồng con, nhẫn nhục cam chịu, giàu đức hy sinh. Suy cho cùng biết bao con người đã sống như thế.
Vậy nên lúc Trì Học Lương đổ bệnh nằm viện không ai lo, quỳ xuống ăn năn xin lỗi, cô vẫn mềm lòng.
Đang trong nhà nhưng cả người hắn như bị mưa bão xối ướt, cơn rét buốt thấu xương nuốt chửng hắn.
Trên trán hắn có một vết sẹo mờ do Trì Học Lương cầm chai rượu đánh một ngày trước sinh nhật. Lúc đó hắn rời khu dân cư với cơ thể đẫm máu. Hôm sinh nhật ấy hắn đã đổi xe đi một mạch từ Thiệu Giang về thành phố Ninh.
Hắn cứ ngỡ mọi thứ đã khép lại trong trận ẩu đả và mùi máu tanh của đêm đó, ngay khoảnh khắc chai rượu nọ nện lên đầu hắn, ngay khoảnh khắc Trì Học Lương nói sẽ không tìm họ nữa khi gã cận kề cái chết.
Đó là lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được tự do, mọi việc khiến hắn phiền lòng được giải quyết sạch sẽ. Trên chuyến xe khách từ Thiệu Giang về thành phố Ninh, trong màn mưa và mùi tanh của máu, khoảng cách giữa hắn và Tưởng Tự dần rút ngắn như thể hắn đang hướng tới một cuộc đời mới.
Có người đưa tay kéo hắn ra khỏi bùn lầy.
Khoảnh khắc ấy, hắn muốn giết quách Trì Học Lương, muốn đưa Trì Nhuế Nhuế và Từ Thuyền bỏ đi. Hắn hoang mang đắn đo suy xét, và rồi hắn nghĩ: Còn Tưởng Tự thì sao?
***
Mặc dù đã kết bạn WeChat lại từ đầu, nhưng Tưởng Tự chưa chủ động liên hệ với Trì Việt.
Cuối năm không một luật sư nào không tăng ca, gần như không một ai trong công ty luật được nghỉ, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào hồ sơ vụ án. Tưởng Tự đã xem bản luận cứ bào chữa cho vụ án của Đặng Ba do Hà Nguy viết, sau khi chỉnh sửa vài chỗ thì nộp cho viện kiểm sát. Anh dẫn Hà Nguy đi trao đổi với kiểm sát viên nhiều lần về tiêu chuẩn tuyên án, tranh thủ xác nhận phương hướng xử lý cụ thể trước thềm năm mới.
Bản luận cứ bào chữa được viết một cách kỹ lưỡng, thêm cả trao đổi liên tục nên kiến nghị cuối cùng trong biên bản nhận tội và chấp hành hình phạt là chín tháng tù, hưởng án treo.
Mặc dù chưa xét xử trên Toà nhưng có lẽ kết quả sẽ thế này.
Xử lý xong một vụ án tội phạm về chức vụ khác, cuối cùng Tưởng Tự cũng được nghỉ. Thời điểm này Tết nhất đã cận kề, cả công ty luật hẹn nhau đi ăn coi như họp mặt cuối năm.
Hiển nhiên Tưởng Tự không thể từ chối hoạt động thế này. Mọi người đi ăn và hát karaoke, vui chơi tới nửa đêm.
Dù Tưởng Tự không thích nói chuyện nhưng tính cách rất được, do vậy anh được tất cả luật sư trong công ty luật yêu mến, đặc biệt là các luật sư trẻ. Anh được mời rượu suốt từ nhà hàng tới phòng riêng karaoke, rượu vang rượu trắng rượu ngoại lẫn lộn nên anh nhanh chóng hết chịu nổi, rúc vào sô pha không nói chuyện nữa.
Có luật sư mời anh hát cùng, Tưởng Tự lắc đầu nhưng đối phương không từ bỏ: "Bài này không được hả anh? Vậy em đổi bài khác! Hát một bài đi mà luật sư Tưởng!"
Bây giờ mọi người đang trong trạng thái ngà say, bầu không khí được đẩy lên cao trào, ai cũng hò reo cổ vũ. Tưởng Tự bất lực xin tha, cười gượng mà rằng: "Tôi hát lạc điệu thật, từ nhỏ tới lớn không sửa được, tha cho tôi nhé."
Nói xong chính anh là người sững lại trước, rủ mi như sực nhớ ra điều gì.
Những người khác không nhận ra, vẫn đang bận hùa nhau. Hà Nguy bước ra can ngăn, giải cứu thầy hướng dẫn của mình khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng: "Thôi không hát không hát, luật sư Tưởng muốn chơi trò chơi với tụi em."
Tưởng Tự vội ngồi vào, né tránh đám đông đòi anh hát.
Nhóm của Hà Nguy đang chơi đĩa xoay do phòng riêng karaoke cung cấp, trên vòng xoay có đủ các loại hình phạt. Tự uống ba ly, mời người bên cạnh uống một ly, uống rượu giao bôi,... là những hình phạt bình thường. Có cả các loại hình phạt như chống đẩy, bế kiểu công chúa, hôn người bên trái,...
Tưởng Tự có cảm giác vừa ra khỏi hang hổ đã lạc vào hang sói, giờ anh cũng ngại bỏ đi vì vừa nhờ ơn người ta, chỉ đành chơi cùng họ.
Đến lượt mình, anh cẩn thận xoay một vòng, rút được hình phạt không tốt cũng không xấu... Lời thật lòng.
Mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên. Ai cũng muốn nghe lời thật lòng của đoá hoa lạnh lùng công ty luật!
Câu hỏi do người liền trước đưa ra, người liền trước anh là Hà Nguy. Mọi người kiến nghị hỏi về người yêu cũ, hỏi chuyện yêu đương, hỏi hình mẫu lý tưởng, có người còn gợi ý hỏi về đêm đầu tiên, đúng là to gan lớn mật.
Nghe vậy Hà Nguy cười ngây ngô, ngoảnh đầu thì thấy Tưởng Tự đang nhìn mình bằng vẻ mặt dịu dàng. Anh nhắc: "Trong tay em còn mấy tập hồ sơ chưa giải quyết xong, anh đang nghĩ nên đòi em trước hay sau Tết."
Hà Nguy thôi cười, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, lên án những người khác: "Mọi người dung tục quá, ai đời đi hỏi mấy câu như thế!"
Cô nàng nghiêm túc suy nghĩ một phen, hỏi một câu nghe có vẻ rập khuôn nhưng thực lòng cô nàng rất muốn biết.
"Luật sư Tưởng, anh học luật và hành nghề đã lâu. Nhưng có bao giờ anh không muốn tuân thủ nguyên tắc và pháp luật chưa?"
Câu hỏi vừa được đưa ra là những người xung quanh đồng loạt thốt lên đầy thất vọng.
Có người cười bảo: "Yên tâm, dù một ngày nào đó tất cả những người ngồi đây phạm phải ranh giới pháp luật thì Tưởng Tự sẽ là 'đứa trẻ sót lại' của công ty luật chúng ta."
Vừa nói xong đã bị mọi người "phỉ phui cái mồm".
"Cậu mới phạm luật á, không cho nói mấy câu xui xẻo như thế!"
"Tôi giả dụ thôi, Tưởng Tự trời sinh làm luật sư đó!"
Hà Nguy cũng thấy câu hỏi này không hay lắm, đang định đổi câu hỏi thì thấy Tưởng Tự gật đầu dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng karaoke.
"Có."
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn anh.
"Có. Cơ mà lúc đó tôi chưa học luật mà đang học cấp ba..."
Anh im lặng một chốc, cuối cùng nói: "Sao chép bài có tính không?"
Cả nhóm đang tập trung tinh thần đồng loạt xụ mặt, bật thốt: "Tính cả chuyện này luôn hả!"
Tưởng Tự thong thả trả lời: "Sao chép, đạo văn, chiếm đoạt thành quả học tập của bạn bè đều bị coi là vi phạm nguyên tắc học thuật."
Mọi người: "..."
OK anh lách luật thành công, ai nấy câm nín tiếp tục trò chơi. Tưởng Tự đứng lên mượn cớ vào nhà vệ sinh.
Quán karaoke cách âm rất tốt, đóng cửa nhà vệ sinh là mọi âm thanh trong phòng riêng tức khắc xa vợi. Tưởng Tự đứng trước gương một lúc, anh uống nhiều là sự thật, rõ ràng bây giờ đang đứng im mà vẫn thấy chếnh choáng.
Anh cúi người mở nước, hứng một vốc rửa mặt cho tỉnh rồi đứng dậy.
Nước trên mặt nhỏ xuống, tóc trên trán dính nước, Tưởng Tự rút khăn giấy lau khô, để lộ đôi mắt ửng đỏ.
Câu Hà Nguy hỏi anh khi nãy vẫn ở trong đầu, Tưởng Tự không nhịn được bật cười thành tiếng.
Dù đã say nhưng ý thức vẫn còn đó. Trong vài giây lưỡng lự, anh vẫn không nhịn được bắt đầu tìm một câu trả lời thoải mái và bình thường.
Điều anh thực sự muốn nói là...
Lúc học cấp ba.
Tôi từng muốn giết một người.