Trì Học Lương lại bắt đầu say xỉn vào tháng Mười cùng năm gã tới thành phố Ninh.
Hơn hai tháng giả vờ làm người cha và người chồng tốt, cuối cùng gã cũng hết chịu nổi. Gã lấy cớ vừa xuất viện để khỏi đi làm, chỉ ở nhà nấu cơm, tới giờ thì đi đón Trì Nhuế Nhuế tan trường. Trái lại Từ Thuyền phải đi làm, Trì Việt phải đi học nên chẳng rảnh trông coi gã mãi.
Thoạt đầu gã lén ra ngoài uống rượu vào buổi sáng nhưng không dám uống nhiều, chỉ cho đỡ thèm rồi mò về nhà ngủ, ngủ hết buổi chiều mới tỉnh rượu rồi đi đón Trì Nhuế Nhuế tan học.
Một thời gian sau, chỉ nhón chút cho đỡ thèm không thoả mãn Trì Học Lương được nữa. Gã bắt đầu uống rượu tới tấp, giấu rượu trong nhà.
Người đầu tiên phát hiện là Trì Nhuế Nhuế, vì thỉnh thoảng cô bé phát hiện ba đón muộn, thỉnh thoảng trên người ba thoảng mùi rượu quen thuộc như trước kia. Em vừa sợ vừa căng thẳng, lén nói chuyện này với mẹ.
Trì Việt không rõ Từ Thuyền đã phát hiện từ trước hay biết chuyện nhờ Trì Nhuế Nhuế. Cô bận công việc, ngày nào cũng quét dọn vệ sinh, mệt tới nỗi chẳng thể đứng thẳng, về nhà giờ cơm chỉ đành khom lưng... Nhưng dù bận đến đâu đi nữa, cô vẫn nhận ra người sớm chiều ở chung đã thay đổi thế nào.
Ngày nọ Trì Việt tan trường sau buổi tự học tối, về tới nhà đã hơn 11 giờ. Từ Thuyền chưa ngủ, đang ngồi trong phòng khách ngẩn người nhìn ra ban công.
Ngoài trời chỉ tối đen một màu, chẳng thể thấy được gì. Thấy Trì Việt về, cô thôi nhìn, hoảng hốt đứng dậy, hỏi hắn có đói hay muốn ăn gì không.
Trì Việt nhìn đôi mắt đỏ hoe của Từ Thuyền rồi rời mắt, liếc nhìn khắp phòng khách.
Phòng khách sạch sẽ như có ai vừa cố tình quét dọn, chẳng thấy chậu cây nhỏ mà Trì Nhuế Nhuế trồng đặt trên bàn ăn đâu. Trì Việt bước sang, thấy mảnh vỡ chậu cây trong thùng rác ở phòng khách.
Hắn ném cặp, không trả lời câu hỏi của Từ Thuyền, mặc kệ tiếng gọi của cô, đi thẳng tới mở cửa phòng ngủ chính.
Mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt, Trì Học Lương nằm trên giường, còn mặc áo khoác chưa kịp cởi ra, trông vừa lôi thôi vừa nhăn nhúm. Gã ngáy như sấm, chừng như đã ngủ say.
Trì Việt chẳng mảy may ngạc nhiên, thậm chí cõi lòng hắn còn thấy nhẹ nhõm khi chuyện này "cuối cùng cũng tới". Hắn bước sang túm cổ áo gã, kéo gã xuống, nện cho một cú.
Kể từ hôm đó, họ bắt đầu đánh nhau, Trì Học Lương cũng buông xuôi nên ra tay ngày một tàn độc.
Gã luôn ghi hận trong lòng ba mẹ con chạy trốn bỏ lại gã ở Thiệu Giang. Gã cho rằng họ phản bội gia đình này trước. Thêm vào đó, trước đây gã hỏi Trì Nhuế Nhuế tìm trường tiểu học bằng cách nào, Từ Thuyền kể nhờ thầy Tưởng ở tầng trên giúp đỡ bằng giọng điệu đầy cảm kích.
Trì Học Lương ngộ độc rượu, hễ uống rượu là những suy nghĩ hoang đường bành trướng nghiêm trọng. Gã phỏng đoán tại sao không thân không thích mà đối phương phải giúp Trì Nhuế Nhuế tìm trường học, phải chăng đối phương cho rằng Từ Thuyền không chồng, mẹ góa con côi nên có suy nghĩ không yên phận.
Cả con người lẫn cuộc đời gã đều nhơ nhớp lộn xộn chỉ toàn thất bại, là nỗi vô vọng và bẩn thỉu có thể thấu tỏ chỉ bằng một ánh nhìn. Vậy nên gã không ngại phỏng đoán những đồng nghiệp từng giúp đỡ và ủng hộ tiệm đồ nướng cũng như hàng xóm giúp đỡ Từ Thuyền bằng những suy nghĩ xấu xa nhất.
Thoạt đầu gã vẫn giống trước kia, hễ say là bắt đầu chửi mắng, định động tay động chân.
Có lúc Trì Việt đã về nhà, có lúc hắn còn ở trường, nhưng chỉ cần phát hiện một lần thì Trì Việt sẽ thẳng tay đánh gã và hung ác hơn gã bội phần, y hệt một con chó điên. Sau vài lần như thế, Trì Học Lương bắt đầu sợ đứa con trai này.
Tưởng Tự cũng phát hiện vết thương trên người Trì Việt trong khoảng thời gian này.
Thực ra hôm đó tiết trời trở lạnh, mặc nhiều áo và Trì Việt giấu giếm cũng kỹ càng nên cậu khó lòng phát hiện được. Nhưng kể từ khi Trì Học Lương tới thành phố Ninh, mặc dù Trì Việt từng an ủi cậu chẳng có việc gì to tát, khi ở chung với cậu cũng chẳng khác gì trước kia, song không biết vì cớ gì mà Tưởng Tự cứ mãi bất an như có thanh gươm của Damocles treo lơ lửng trên đầu.
Họ vẫn ôn bài với nhau trong khoảng thời gian trước giờ tự học tối. Trời trở lạnh nên cả hai không học ngoài phòng mà tìm một phòng học trống chất đầy bàn ghế cũ để làm phòng tự học. Phòng tự học khá xa, bình thường chỉ có hai người họ, Tưởng Tự cũng bớt kiêng dè, tựa hẳn lên người Trì Việt để học thuộc bài, lười biếng đòi đối phương đỡ mình.
Một ngày nọ trong lúc ôn bài, cậu học thuộc được nửa bài văn thì tựa đầu lên vai Trì Việt. Trì Việt tiếp tục giải đề mặc cậu tìm vui.
Tưởng Tự tựa vào người Trì Việt học hết một bài văn nhưng vẫn không muốn nhúc nhích, bèn nghiêng đầu xem hắn giải đề.
Ngòi bút không lướt nhanh như trước kia, rõ ràng chỉ một bộ đề cơ bản nhưng tốc độ của Trì Việt chậm hơn hẳn, nét chữ cũng nguệch ngoạc hơn trước. Tưởng Tự nghiêm túc quan sát một lúc, phát hiện nguyên nhân do hắn cố tình kiểm soát tốc độ để hạn chế dùng sức cổ tay.
Trái tim từ từ trĩu nặng, cậu rời khỏi bờ vai của hắn, ngồi thẳng dậy, chẳng nói chẳng rằng đưa tay kéo tay áo bên phải của hắn lên một khúc.
Trì Việt định vô thức né tránh. Không biết Tưởng Tự lấy sức ở đâu mà đè chặt tay hắn không cho hắn trốn.
Ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ to rộng, kéo dài bóng hai người. Mọi vết sẹo hiện rõ mồn một trong tia sáng ấy.
Tưởng Tự thấy vết bầm tím do bị va chạm mạnh bạo mà Trì Việt giấu dưới tay áo.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cậu nghe thấy tiếng thanh gươm trên đỉnh đầu rơi xuống.
***
Diễn đàn kết thúc trọn vẹn, Tưởng Tự bay từ Bắc Kinh về thành phố Thân.
Lúc đi trời nắng chói chang, lúc về không khí lạnh kèm theo mưa bão bất ngờ ập đến, chuyến bay vốn hạ cánh lúc 4 giờ lại kéo dài đến gần 5 giờ mới hạ cánh. Lúc anh ra khỏi sân bay, mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt.
Sân bay đông nghịt, nhiều người không đem dù. Lối ra vào tàu điện ngầm chật kín người, lắm người chọn đặt xe. Tưởng Tự mở ứng dụng đặt xe, hệ thống hiển thị 97 người đang xếp hàng chờ, anh phải đợi một tiếng hai mươi phút nữa.
"..." Tưởng Tự hoa cả mắt, hối hả thoát khỏi ứng dụng.
Tối hôm qua Trì Việt hỏi tối nay ăn cơm cùng nhau được không, anh đã đồng ý, thế nhưng anh chẳng ngờ sẽ gặp thời tiết kiểu này.
Hai người hẹn nhau lúc 6 giờ, chắc chắn anh không tới kịp. Tưởng Tự lại bắt đầu bực bội, thời gian trên điện thoại mờ đi rồi lại bừng sáng. Anh do dự hồi lâu liệu có nên gọi cho Trì Việt để hắn đổi giờ hẹn hay chăng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng từ khi nhìn thấy những bức ảnh trên tường WeChat của Trì Việt, cả người anh rơi vào nỗi thấp thỏm khi có khi không. Anh rất muốn gặp và hỏi hắn ý nghĩa bài đăng trên tường WeChat.
... Chẳng nhẽ Trì Việt có bạn bè nào khác vừa hay học chung một trường với mình, đúng lúc tốt nghiệp vào ngày hôm đó, đúng lúc Trì Việt đi công tác ngang qua nên có chụp ảnh mà thôi.
Tưởng Tự vô cảm suy nghĩ. Nếu Trì Việt dám nói thế, anh sẽ xoá WeChat của hắn lần thứ hai.
Dòng xe cộ trong màn hơi nước tựa như bức tranh nhoè mờ, tất cả những chiếc xe taxi chạy ngang qua đều chở đầy khách. Tưởng Tự chờ năm phút rồi nản lòng mở WeChat.
Đúng lúc này Trì Việt gọi tới.
Tưởng Tự nghe máy. Trì Việt hỏi anh: "Em tới nơi chưa?"
"Tới sân bay rồi." Tưởng Tự đắn đo một chốc rồi nói tiếp: "Nhưng bây giờ bên ngoài đang mưa, có lẽ tôi sẽ..."
Chưa kịp thốt ra hai chữ tới trễ thì Trì Việt đã điềm nhiên nói tiếp.
"Mưa hơi lớn, em có tìm được bãi xe dưới tầng hầm không? Tôi đang đợi em ở đó."
Trong nháy mắt Tưởng Tự im bặt.
"Bãi đỗ xe P2, bên dưới nhà ga sân bay." Trì Việt ngẫm nghĩ rồi đổi lời: "Em ở đó đi, tôi lên tìm em."
"Thôi khỏi." Tưởng Tự hoàn hồn, giọng điệu đượm vẻ sốt ruột: "Tôi biết."
Mãi đến khi đã lên xe, Tưởng Tự mới choàng tỉnh, nhớ phải hỏi hắn: "Anh tới hồi nào vậy?"
Trì Việt lái xe về phía lối ra, dửng dưng trả lời câu hỏi của anh: "Chưa lâu lắm."
"Tít", dòng chữ hiển thị trên màn hình trước lối ra bãi đậu xe, âm thanh máy móc vô cảm thông báo: "Đỗ xe 1 giờ 22 phút, mời quý khách nộp phí 15 tệ."
Trì Việt: "..."
Tưởng Tự lặng lẽ cười rồi bình tĩnh trở lại, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Mưa liên miên rơi trên khung cửa, mưa mịt mù trắng xoá khắp nẻo, mờ nhoè khó thấy. Vì kẹt đường nên dòng xe từ từ chậm lại. Trì Việt để một tay trên bánh lái, tay còn lại tăng nhiệt độ máy sưởi trong xe.
Tưởng Tự dõi theo hành động của hắn qua khoé mắt, ngón tay vô thức cuộn lại rồi từ từ thả lỏng.
Trì Việt thay đổi rất nhiều so với thời cấp ba, có lẽ do vào xã hội đã lâu nên hắn không còn lạnh lùng xa cách cả ngàn dặm như trước đây, trông hắn vẫn kiệm lời nhưng phần lớn thời gian lại nói chuyện điềm đạm ôn hoà, cử chỉ thong dong có chừng mực. Trì Việt đã là một người đàn ông trưởng thành.
Người như hắn chắc hẳn bình thường được nhiều người yêu mến.
Vậy tại sao đến tận bây giờ Trì Việt vẫn độc thân?
Trong lòng anh đã loáng thoáng có đáp án, nhưng vừa xuất hiện đã bị một bé tí hon nhảy ra cười cợt anh tự ảo tưởng.
Bé líu ríu trong tâm trí Tưởng Tự, tra khảo anh: Anh quên năm đó sau khi thi đại học đã bị răn dạy những mấy hôm vì phiếu đăng ký nguyện vọng rồi hả? Anh bệnh như con ma dại gọi điện thoại bảo Trì Việt tới thăm anh một tí mà kết quả thế nào? Lúc đó anh ngồi một mình cả ngày trời trước cổng bến xe đường dài, sốt ngu người tới tận bây giờ hay gì?
Nhưng đồng thời có một bé tí hon khác xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng, chỉ đặt bài đăng trên tường WeChat của Trì Việt trước mặt Tưởng Tự như con át chủ bài trong trò chơi, hạ đo ván bé tí hon kia ngay tại chỗ.
Rốt cuộc mùa hè ở Bắc Kinh sáu năm trước trông như thế nào, Tưởng Tự chẳng còn nhớ rõ nữa.
Anh chỉ nhớ ngày tốt nghiệp nóng nực lạ thường, hình như nhiệt độ tăng đột biến lên 35 độ nhưng vẫn không thể ngăn cản đông đảo sinh viên tốt nghiệp ùa ra ngoài.
Góc nào trong khuôn viên trường cũng toàn là người, có người reo hò có người ôm chầm nhau mà khóc. Có cả những cặp đôi bộc bạch với nhau, bày biện sân bãi bằng hoa hồng và bóng bay sặc sỡ, sau khi thành công thì hào phóng tặng cho mỗi bạn đi ngang qua một quả bóng bay màu tím và bông hồng trắng.
Lúc đó, Trì Việt đang ở đâu?
Hắn ở đó lâu đến thế, liệu có thấy mình không?
Có lẽ không, hôm đó nóng quá, vừa đông người vừa hỗn loạn, hình như mình chỉ chụp vài tấm ảnh rồi về ký túc xá.
Trì Việt đợi ở trường lâu đến thế đã giữ tâm trạng thế nào để chụp đôi ba tấm ảnh rồi nói một câu "tương lai xán lạn" như kia?
Câu hỏi ấy nghẽn trong tim anh. Anh muốn hỏi Trì Việt, nhưng nếu đáp án khác với suy nghĩ của mình thì chỉ tổ khiến bản thân thất vọng. Chần chờ hồi lâu, sau rốt anh chỉ hỏi: "Chúng ta đi ăn ở đâu?"
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Trì Việt rẽ vào một giao lộ, hỏi: "Bây giờ có lẽ không đặt được bàn, tới nhà tôi được không?"
Tưởng Tự sửng sốt, không kịp tỏ thái độ. Trì Việt cũng không vội, im lặng chờ anh trả lời.
Sau rốt, miệng Tưởng Tự nhúc nhích nhưng anh chỉ nói một câu nghe chừng rất cay nghiệt, vậy mà giọng điệu thì mềm như bông: "Tôi chọn món."
Trì Việt cười nói: "Tôi nhớ mà."
Xe chạy vào khu dân cư rồi dừng trong bãi đỗ xe, Trì Việt dẫn Tưởng Tự vào thang máy rồi nhấn số tầng.
Vừa vào nhà là Trì Việt đã mở hết đèn. Hắn mời Tưởng Tự vào phòng khách, còn mình thì đi rót nước.
Khác với ô cửa sổ nhìn ra ngoài sẽ thấy cây cối của Tưởng Tự, nhà của Trì Việt nằm ở tầng 20, bên ngoài là kiến trúc cao tầng muôn hình muôn vẻ bằng bê tông cốt thép, giờ đây trong màn mưa mù trông chúng càng thêm lạnh lẽo và khó gần. Sắc xanh duy nhất đến từ cây thường xuân trong nhà hắn, sự tương phản với nội thất tông lạnh tối giản khiến nó càng sinh động thấy rõ.
Một cây đàn ghi-ta Eastman toàn thân đen nhánh được đặt trong chiếc tủ đứng kế bên thường xuân. Mười năm trôi qua, trông nó vẫn mới toanh.
Tưởng Tự như bị yểm phép, trân trân tại chỗ chẳng nhúc nhích, sững người nhìn hai món đồ đó hồi lâu.
Anh cứ ngỡ Trì Việt chỉ chọn bừa ảnh đại diện, chẳng ngờ là cây do hắn tự trồng.
Anh cứ ngỡ mười năm trôi qua, cây đàn kia đã biệt tích, thế nhưng nó vẫn được Trì Việt đặt cẩn thận trong tủ kính chẳng nhuốm bụi bặm.
Mãi đến khi Trì Việt rót cho anh một ly nước nóng để xua tan cái lạnh, hắn mới nhìn theo ánh mắt của anh.
"Trồng biết bao lâu mà vẫn bé tí tẹo." Trì Việt lẩn tránh cây ghi-ta, thay vào đó hắn đề cập cái cây trước: "Tôi không chăm tốt bằng em."
Tưởng Tự cúi đầu uống một hớp nước để giấu nhẹm cảm xúc phức tạp trong mắt. Anh nói khẽ: "Lúc chuyển nhà tôi không mang thường xuân của tôi theo, nó chết rồi."
Trì Việt lặng thinh phút chốc rồi trả lời: "Không sao, em có thể lấy cây này."
Tưởng Tự khách sáo mà rằng: "Lần đầu tiên tới nhà mà đã lấy đồ thì ngại lắm."
Trì Việt nói: "Em có thể lấy hết những thứ em thích."
Sự dịu dàng của Trì Việt khiến Tưởng Tự cảm giác như đang giẫm lên bông hệt mười năm trước, không biết có phải ngay giây sau đã bước hụt vào khoảng không hay không mà anh ngã bầm dập. Cơn khó chịu trong lòng lại trỗi dậy, anh lùi lại một bước, nhìn hắn qua màn hơi sương bốc lên từ ly nước nóng, cố ý nói: "Vậy anh cho tôi cây ghi-ta luôn nhé."
Phòng khách lặng đi một chốc, Trì Việt nói: "Chẳng phải em tặng nó cho tôi à?"
Tưởng Tự trả lời một cách gượng gạo: "Không muốn cho anh nữa."
Trì Việt nhìn vào mắt Tưởng Tự. Đôi mắt không lạnh lùng như giọng điệu của anh, hàng mi khẽ lay động, đủ cung bậc cảm xúc giao hòa trong mắt anh hoá thành dòng suối sâu thẳm dưới ánh đèn dịu dàng.
Trì Việt nhìn anh chăm chú, hỏi khẽ: "Tại sao?"
Tại sao, tại sao, Tưởng Tự cũng muốn hỏi bản thân. Anh nghẹn lời, cảm giác bất an mơ hồ sắp bùng phát. Anh dứt khoát mặc kệ, nhìn chằm chằm hắn, khí thế hùng hổ áp bức.
"Thế anh thì sao?"
"Tại sao hẹn tôi ăn cơm, tại sao đợi tôi ở sân bay, tại sao thuở đầu đã hứa sẽ gặp tôi mà lại lỡ hẹn, rồi bao năm qua sao không tìm tôi, tại sao phải tới trường tôi đúng cái ngày tôi tốt nghiệp?"