Cơn mưa rả rích lặng rơi trên cửa sổ sát sàn, để mặc dòng nước ngấm thành vết mưa ngoằn ngoèo. Trong nhà đang mở điều hoà, dù nhiệt độ ở mức ấm nhưng bầu không khí lại lạnh lẽo.
Tưởng Tự đặt một loạt câu hỏi như đang biện hộ trước tòa, nhưng giọng điệu không bình tĩnh như lúc làm việc, thậm chí nói tới câu sau cuối thì âm đuôi của anh còn run run, hơi thở dồn dập thấy rõ, song vẫn chẳng trốn tránh mà nhìn trực diện người trước mặt chẳng rời.
Trong thinh lặng, Trì Việt cụp mắt nhìn anh chăm chú. Lồng ng.ực khẽ phập phồng, đuôi mắt hoe đỏ, vì cảm xúc quá đỗi mãnh liệt nên khóe mắt đuôi mày còn vương chút nước, đôi mắt vững vàng nhìn hắn chòng chọc, trong mắt chất chứa lòng can đảm và sự trong sáng mà hắn từng quen.
Thực ra Tưởng Tự hỏi nhiều như thế nhưng quy kết lại chỉ có một câu.
Vì sao khi tôi giả vờ quên lãng mọi chuyện trong quá khứ, cố gắng sắm vai một người trưởng thành thì anh cứ phải đột ngột xuất hiện, đối xử với tôi tốt đẹp như trước kia?
Tim quặn thắt, Trì Việt cụp mắt, cúi đầu, duỗi tay nắm hờ cổ tay run run của Tưởng Tự, dắt anh đến trước sô pha để anh ngồi xuống.
Sau đó hắn quỳ xổm trước mặt anh, rút một tờ khăn giấy trên bàn, gấp lại rồi giơ tay nhẹ nhàng che mắt anh, giúp anh lau đi chút ẩm ướt trên hàng mi.
Tờ giấy mỏng manh tạm thời che khuất tầm nhìn, Tưởng Tự không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được ánh đèn êm dịu mờ ảo qua tờ khăn giấy nọ. Giọng Trì Việt còn dịu dàng hơn cả động tác của hắn, giờ khắc này đồng thời truyền đến nơi anh.
"Em thấy ảnh tôi đăng tải rồi à?"
Vì động tác của đối phương nên tâm trạng bức bối nặng nề của Tưởng Tự khi nãy trở nên rời rạc, nhưng cảm xúc lại dịu xuống một cách lạ thường. Anh trầm mặc không đáp lời, Trì Việt lấy khăn giấy trước mắt anh đi. Tưởng Tự lại nhìn thấy ánh sáng, thấy Trì Việt nửa ngồi trước mặt mình.
Chút nỗi niềm sau cuối cũng tiêu tán sạch sẽ, anh rời mắt nói khẽ: "Sao anh biết trường của tôi?"
Được hỏi thì Trì Việt trả lời, ánh mắt và giọng điệu vẫn bình thản.
"Lúc học đại học tôi có gặp cô Chu một lần."
Cụ thể là khi hắn sắp tốt nghiệp.
Hắn học đại học ở thành phố Thân, thành tích thi đại học xuất sắc, nhưng vì trợ cấp nên hắn đã từ bỏ những ngôi trường và chuyên ngành tốt hơn. Vì đạt kết quả xuất sắc nên hắn đã nhận được suất thực tập ở công ty hiện tại vào năm tư.
Trì Nhuế Nhuế sắp lên cấp hai, em nộp đơn xin nội trú ở trường, không nhọc Trì Việt phải chăm sóc mình nữa. Mỗi ngày Trì Việt lui tới công ty và trường học, thỉnh thoảng phải đi công tác ngắn ngày.
Hắn tình cờ gặp được Chu Chi Bạch trên con tàu cao tốc đến Hàng Châu để công tác. Cô đi tham dự hôn lễ của bạn, tình cờ ngồi cùng một toa xe với hắn, ngẩng đầu thì chạm mặt nhau.
Chu Chi Bạch không ngờ sẽ gặp được Trì Việt, nét mặt của cô nom còn kích động hơn cả hắn, hỏi han tình hình gần đây của hắn không ngớt.
Năm đó gia đình Trì Việt bỗng dưng gặp biến cố, là giáo viên chủ nhiệm cô phải chạy đôn chạy đáo, lúc nào cũng lo hắn sắp thi đại học sẽ chịu ảnh hưởng, rồi lại sợ quan tâm quá mức sẽ tổn thương lòng tự trọng của học trò. Cô chỉ có thể cố hết sức giúp hắn xử lý các thủ tục bên trường. May sao về sau cô cố tình xem thử thì thấy kết quả thi cử của hắn khá tốt, có lẽ sẽ đậu một trường giỏi.
Đối diện với những lời hỏi han từ Chu Chi Bạch, Trì Việt nói tên trường, cũng là một ngôi trường có tiếng nhưng chuyên ngành tài chính lại trái ngược hoàn toàn với những ngành hắn từng cân nhắc.
Chu Chi Bạch sững người, trả lời ngay: "Tốt lắm, tốt lắm."
Chu Chi Bạch nhớ hồi lớp 11 có dẫn sắp nhỏ tham gia một cuộc thi tiếng Anh, mời sắp nhỏ ăn một bữa và nói về nguyện vọng tương lai. Lúc đó họ ngồi tán gẫu với nhau, bình luận đủ các ngành học phù hợp hay không phù hợp. Cô khuyến khích sắp nhỏ đi khắp chân trời góc bể, học ngành mà mình thích.
Lúc đó cô thật lòng cho rằng những bạn trẻ ấy có thể dễ dàng lựa chọn cuộc đời mà mình thích.
Khoé mắt Chu Chi Bạch cay cay. Cô cúi đầu uống nước, khôi phục vẻ mặt tự nhiên.
"Hồi đó thầy Lý muốn đào em sang lớp tự nhiên, bây giờ xem như thầy cũng toại nguyện." Chu Chi Bạch trêu: "Ai như Tưởng Tự, làm cán sự môn của cô ba năm, kết quả chạy đi học luật, làm cô giận dễ sợ."
Nét cười nhạt nhoà khẽ cứng lại, Trì Việt lặp lại lần nữa: "Luật?"
Chu Chi Bạch thấy hắn không biết thì mới nhớ ra khi ấy hắn không có ở trường, thậm chí không có mặt ở thành phố Ninh.
"Em ấy thi đậu một trường ở Bắc Kinh, học luật, cũng sắp tốt nghiệp rồi." Chu Chi Bạch nói.
Lúc xuống xe hai người trao đổi phương thức liên lạc. Trước khi chia tay, Trì Việt hỏi tên trường của Tưởng Tự.
"... Thế là về sau anh tới trường tôi." Tưởng Tự nói.
Tối nay không uống rượu nhưng anh cảm tưởng như mình đã ngà say, can đảm hơn hẳn. Hoặc anh không say, nhưng trong khoảnh khắc ở riêng với Trì Việt thế này, thường xuân và đàn ghi-ta trong nhà hắn đã tiếp thêm tự tin cho anh, dường như anh đã về lại tuổi 17 liều lĩnh. Anh nhìn chằm chằm hắn và hỏi: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
Trì Việt nhìn anh chăm chú, trả lời: "Anh chỉ... muốn xem thử thôi."
Hôm tốt nghiệp trong trường đông nghịt người, Trì Việt không có mặt ở đó quá lâu nhưng hắn vẫn đi rất nhiều nơi.
Thư viện, toà nhà dạy và học, tường đỏ cỏ xanh, cây bạch quả vẫn chưa kịp chuyển sắc vàng và những bạn sinh viên mặc trang phục tốt nghiệp qua lại trong khuôn viên trường. Trì Việt lướt qua họ, lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được cuộc sống bốn năm đại học của Tưởng Tự trong môi trường ấy.
Trước khi đi, hắn chụp vài bức ảnh kỷ niệm ngày Tưởng Tự tốt nghiệp, hy vọng đối phương có tương lai xán lạn.
Khác với Tưởng Tự chôn kín Trì Việt trong tim, không cho phép bất cứ ai kể cả bản thân lật mở lại, đã bao khoảnh khắc suốt những năm qua Trì Việt bất chợt nghĩ về Tưởng Tự.
Hắn sẽ nghĩ giờ này Tưởng Tự đang nơi đâu, đang sống thế nào.
Tốt nhất là suôn sẻ tốt đẹp, trọn vẹn viên mãn, thành tích xuất sắc, bạn bè hoà hảo. Với tính cách của Tưởng Tự, có lẽ anh sẽ tham gia hội sinh viên hoặc câu lạc bộ, kết bạn với nhiều người. Cũng có khả năng anh sẽ gặp được người tốt đẹp hơn ở trường đại học và bắt đầu một mối tình khác.
Hắn hy vọng mọi mong ước của Trì Việt có thể trở thành hiện thực, mỗi một thời khắc đều xuôi chèo mát mái, mãi mãi trong sáng và nhiệt huyết như lần đầu họ gặp nhau thuở 17 tuổi.
Hắn đã dự đoán vô vàn cuộc đời cho Tưởng Tự, điều hắn không mong muốn nhìn thấy nhất chính là như bây giờ... Đã bao năm trôi qua nhưng Tưởng Tự vẫn đau khổ vì hắn.
Mưa ngoài trời thêm nặng hạt, mưa rơi trên cửa sổ sát sàn vang vọng thành tiếng. Phòng khách vẫn tĩnh lặng như cũ.
Thực ra Trì Việt chưa trả lời rất nhiều câu hỏi của Tưởng Tự, nhưng anh không hỏi thêm nữa. Trì Việt cũng không tiếp tục chủ đề này mà hỏi: "Em đói chưa?"
Bao năm qua, tài nghệ nấu nướng của Trì Việt vẫn tốt như cũ, động tác thành thạo điêu luyện. Vài món ăn gia đình thường thấy, phần lớn đều có mùi vị thanh đạm chứ không cay, chỉ mỗi món thịt bò có cho thêm ớt xanh. Trì Việt giải thích: "Ớt ngọt, không cay. Nếu ăn không quen thì em cứ lựa ra."
Tưởng Tự nhớ khi nãy trên xe anh có nói anh sẽ chọn món, đối phương nói đã biết. Anh lặng lẽ và một miếng cơm, chợt lên tiếng: "Thực ra bây giờ tôi ăn cay được rồi."
Tưởng Tự không còn kén chọn không ăn cái này không ăn cái kia, mua cháo còn đòi đổi với Trì Việt như hồi cấp ba nữa. Suy cho cùng anh đã đi làm được chừng ấy năm, không thể mỗi một lần lại bắt người khác chiều theo khẩu vị của mình.
Trì Việt hỏi ngược lại: "Em thích chứ?"
Tưởng Tự sững sờ.
Giọng hắn dửng dưng: "Không thích thì đừng ăn."
Bầu không khí giữa hai người trên bàn ăn đã tốt hơn ban nãy, nói về công việc, nói đến trường đại học, nhắc cả Trì Nhuế Nhuế.
Thuở Trì Việt mới vào đại học, Trì Nhuế Nhuế mới học lớp ba, Tưởng Tự không thể tưởng tượng được những rối ren và vất vả trong đó. Giờ đây đối phương chỉ điềm nhiên kể lại.
"Thực ra vẫn tốt lắm, có điều Trì Nhuế Nhuế đi học thì hơi rắc rối." Trì Việt trả lời: "Thầy cô ở trường và cảnh sát phụ trách vụ án của ba mẹ tôi trước kia đã giúp đỡ rất nhiều."
Hắn nói ngắn gọn như thể những năm ấy họ sống thực sự dễ dàng.
"Con bé sắp được nghỉ. Nếu rảnh, em có thể tới gặp con bé." Trì Việt nói: "Con bé nhớ em lắm."
Tưởng Tự gật đầu, nhớ ra điều gì nên anh nói: "Chắc phải sau Tết."
Anh giải thích: "Tuần sau tôi về thành phố Ninh, sẽ ở lại khá lâu."
Sắp đến Tết, anh phải về thành phố Ninh đón Tết với ba mẹ.
Ăn xong bữa cơm đã là 9 giờ, gần đến giờ ngủ nghỉ, Tưởng Tự đứng dậy tạm biệt.
Trì Việt không nhiều lời, chỉ nói: "Tôi đưa em về."
Tưởng Tự do dự chốc lát, sau cuối vẫn nói địa chỉ. Nơi hai người sống cách nhau khá xa, suốt chặng đường trong xe im phăng phắc, chỉ có tiếng chỉ đường thỉnh thoảng vang lên và tiếng mưa rơi trên cửa sổ xe.
Chưa thấy ngớt mưa mà trái lại mưa có xu hướng ngày càng to, mưa nhốt họ trong xe tạo thành một không gian nhỏ hẹp.
Tưởng Tự chợt hỏi: "Anh có thuốc lá không, tôi muốn hút một điếu."
Ngay giây sau, Trì Việt đạp chân thắng, âm thanh ma sát bén nhọn từ phía sau truyền tới.
Hắn ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự chằm chằm, chốc sau mới lên tiếng bằng âm giọng khàn khàn.
"Không có, tôi cai thuốc rồi."
Tưởng Tự tỏ vẻ không bất ngờ, cười với hắn rồi trả lời: "Vậy thôi."
Đến khi tới dưới chung cư đơn nguyên mà Tưởng Tự ở, mưa ngoài trời vẫn nặng hạt. Trên xe Trì Việt không có dù, hắn nhìn thời tiết rồi nhíu mày hỏi: "Em có muốn đợi một lát không?"
Tưởng Tự lắc đầu: "Chỉ cách hai bước chân thôi."
Anh mở cửa xuống xe, đóng cửa xe lại, đội mưa chạy vào chung cư.
Trì Việt trông theo bóng dáng anh biến mất trong màn mưa, không vội rời đi ngay. Hắn tắt đèn, tắt máy, ngồi một mình trong xe, chìm vào màn đêm.
Hắn ngẩng đầu nhìn toà chung cư mà Tưởng Tự ở, chung cư không cao giờ đây đã tắt hết đèn, sừng sững trong màn mưa.
Hắn đợi một lúc, vẫn không có ánh đèn nhà nào sáng lên.
Trì Việt sửng sốt, khẽ chau mày. Ngay lúc đó điện thoại reo vang, ảnh đại diện của Tưởng Tự nhấp nháy trên màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất.
Trì Việt nghe máy, đầu bên kia Tưởng Tự hỏi: "Sao anh chưa đi?"
Mấy giây sau Trì Việt mới trả lời: "Muốn thấy em về tới nhà."
Đầu bên kia điện thoại lặng thinh một lúc cho đến khi Tưởng Tự cúp máy. Như dự cảm được điều gì, Trì Việt ngoảnh đầu. Tưởng Tự trở lại, bước vào cơn mưa bão chạy đến chỗ hắn.
Dây thần kinh giật nảy, Trì Việt lập tức xuống xe.
Tưởng Tự đã đến trước mặt Trì Việt. Trì Việt cụp mắt nhìn anh, đôi mắt tối tăm, giọng trầm khàn.
"Mưa to cỡ này, em điên hả?"
"Có lẽ."
Tưởng Tự chẳng mảy may quan tâm, ngẩng đầu cười với Trì Việt. Trong tiếng mưa vang dội, giọng anh rất đỗi rõ ràng.
"Thực ra khi nãy ở nhà anh, điều tôi muốn hỏi không phải vì sao anh tới trường của tôi, mà còn cả câu hỏi từ rất lâu về trước cho đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời tôi."
Không đợi Trì Việt lên tiếng, Tưởng Tự tự nói tiếp.
"Mà thôi bỏ đi, tôi thấy tôi đã tìm được nguyên nhân rồi, chỉ thiếu ít bằng chứng thôi. Vậy nên bây giờ tôi anh cho thời gian nói một câu, xem như lời tự thuật sau cuối trước toà."
Tưởng Tự lặp lại lần nữa: "Câu cuối cùng đấy Trì Việt. Nếu anh nói sai, chúng ta thôi đừng gặp nhau nữa."
Mưa rơi trên mặt anh làm ướt cả gương mặt, bao gồm cả hàng mi. Mắt anh như ngậm sương, song vẫn nhìn chòng chọc người trước mặt.
Mười năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng sự bướng bỉnh ẩn trong xương cốt của Tưởng Tự vẫn tiếp tục sinh trưởng theo tháng năm.
"Anh phải nghĩ cho kỹ nên nói gì."
Ánh đèn đường trước chung cư mờ nhoè, mưa như trút nước, cả thế giới nhoè đi không rõ. Hai người đứng trong mưa, trong mắt chỉ có ảnh ngược của đối phương.
Trì Việt nhìn Tưởng Tự, trái tim và yết hầu siết căng. Nước mưa xuôi theo quần áo thấm vào da thịt khiến máu thịt của hắn lạnh đau lạnh đớn, rồi lại thét gào muốn thoát khỏi lồng giam.
Tưởng Tự quá thông minh, Trì Việt nghĩ.
Anh tìm được bằng chứng chứng minh tình yêu mà hắn khó lòng giấu nổi trong mỗi một câu, mỗi một hành động kể từ khi hai người trùng phùng.
Hắn giơ tay chạm vào gương mặt đẫm nước lạnh lẽo của anh, như chạm được nước mắt của anh một buổi tối của nhiều năm về trước.
Cuối cùng Trì Việt lên tiếng trong màn mưa ngút trời.
"Tưởng Tự, lần này để anh theo đuổi em được không?"