Mấy năm nay đã mấy lần Tưởng Tự gặp lại bạn cùng lớp và bạn bè thời cấp ba, có lúc ở buổi họp mặt, có lúc chỉ tình cờ. Không một ngoại lệ, lời đánh giá họ dành cho Tưởng Tự đều là "thay đổi nhiều quá" và phần lớn giọng điệu đều đượm vẻ tiếc nuối.
Anh bắt đầu im lặng kiệm lời, lắm lúc không thích nói chuyện. Nếu gặp những người anh ghét như Kỳ Quan thuở cấp ba, anh có cách thức xử lý của người trưởng thành chứ không bốc đồng, liều lĩnh như thuở ban đầu nữa. Đối diện với những vấn đề nan giải hoặc những đêm thâu mất ngủ, đôi khi anh sẽ học cách hút một điếu thuốc.
Trải qua bao năm bằng cách thức như thế, học mãi thành quen, suýt nữa anh ngỡ rằng đây chính là dáng vẻ của mình. Mãi đến khi gặp lại Trì Việt, anh chợt hốt hoảng, bắt đầu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bối rối chẳng biết phải làm sao.
Tưởng Tự muốn mình giữ được thể diện của một người trưởng thành gặp lại người yêu cũ, nhưng lại nhỏ nhen hy vọng Tưởng Tự trong tim Trì Việt sẽ mãi căng tràn sức sống như lá thường xuân mơn mởn mà hắn từng nói thuở nào.
Nhưng anh không thể nào lạnh lùng với Trì Việt, cũng chẳng cách nào lưu giữ vẹn nguyên thiếu niên rạng rỡ trẻ trung của mười năm về trước và gặp lại Trì Việt bằng dáng vẻ ấy thêm một lần.
Phải chăng Trì Việt sẽ tiếc cho anh như những người khác đã từng?
Sống ở tầng ba nên Tưởng Tự không đi thang máy mà lê từng bước lên lầu. Tâm trí anh đang nghĩ về mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ của Trì Việt kể từ khi trùng phùng, nghĩ về cây thường xuân và đàn ghi-ta trong nhà hắn, và cả nét mặt của hắn khi anh nói muốn hút thuốc.
Vào phòng khách, Tưởng Tự không bật đèn, trước hết anh bước ra phía trước ban công trong bóng tối.
Cách ô cửa sổ, nước mưa lặng lẽ vô thanh, dưới bóng cây long não, xe của Trì Việt vẫn còn ở đó chưa đi. Tưởng Tự đứng đợi trong bóng tối ba phút mà đối phương vẫn đậu xe ở đó.
Một suy nghĩ từ từ xuất hiện, sáng tỏ hệt một vầng trăng trong tim Tưởng Tự.
Giống cái đêm nhiều năm về trước sau khi buổi biểu diễn lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, anh và Trì Việt dạo bước trong trường. Vào một khoảnh khắc nào đó, không một lý do, anh chợt cảm nhận được có lẽ Trì Việt hơi hơi thích mình.
Ngay giờ phút này, khi ngoài trời đang mưa bão không ngừng, anh nghe thấy nhịp tim của mình chợt lên chợt xuống trùng khớp với buổi đêm thuở nào.
Tưởng Tự bất ngờ quay người, đẩy cửa lao nhanh xuống lầu.
... Mặc kệ hắn có tiếc nuối hay không, mặc kệ mình thay đổi ít nhiều, mặc kệ hắn thấy thế nào, Tưởng Tự nghĩ một cách bất chấp.
Họ không cần đợi thêm một lần mười năm nữa.
Hai cây long não dưới chung cư đơn nguyên lặng lẽ vươn cành lá che khuất dáng hình hai con người đứng trong mưa. Mưa mùa đông thời điểm này lạnh buốt xương, nhưng dường như Tưởng Tự chẳng cảm nhận được. Anh nhìn đăm đăm vào đôi mắt của Trì Việt, nét cười trong mắt anh ngày càng đậm, cuối cùng trái tim cũng dần lắng xuống.
"Ngày trước em tỏ tình với anh..."
Tưởng Tự chợt lùi lại một bước, nhìn Trì Việt chằm chằm, từ tốn cất lời như đang hồi tưởng lại.
"Chính đêm Giao thừa năm đó, lúc hai đứa ngắm pháo hoa."
"Anh đã từ chối em đúng không?"
Trì Việt: "..."
Hắn giấu nhẹm cảm xúc trên mặt, trông rất đỗi điềm tĩnh: "Có hả, anh không nhớ."
"Bớt giả vờ."
Tưởng Tự cười nhạt, hơi nhướng mày, đôi mắt ngời sáng lạ thường. Anh có ý làm khó Trì Việt một tẹo, nhưng lại chẳng nỡ từ chối thẳng, lát sau anh cố tình tỏ ra khó xử mà bảo.
"Em khó theo đuổi lắm, thôi thì trước hết cho anh một cơ hội." Tưởng Tự nói với vẻ chân thành, tiện tay vỗ vai Trì Việt: "Thể hiện cho tốt."
Vỗ một cái mà tay dính đầy nước mưa.
Cuối cùng Tưởng Tự đã muộn màng nhận ra hai người có nhà có cửa có xe kế bên lại đứng trong mưa những hai phút... Khờ quá đi mất.
Yết hầu khẽ nhấp nhô, anh hỏi: "Muốn lên nhà không?"
Sau khi tắm nước nóng, Tưởng Tự lại cảm thấy hành động "hồi nãy mình vừa nói mình khó theo đuổi mà vừa ngoảnh đầu đã dẫn Trì Việt lên nhà" đúng là khó có thể đánh giá.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn cầm bộ quần áo vừa lục tìm được đi gõ cửa nhà tắm.
Trì Việt mở cửa, Tưởng Tự đưa quần áo cho hắn: "Thay."
Nói xong, Tưởng Tự bổ sung thêm một câu: "Chưa mặc lần nào."
Trì Việt nhìn anh, giọng điệu bình thản: "Mặc rồi cũng không sao."
"..." Tưởng Tự đóng cửa nhà tắm với đôi tai đỏ bừng, nhốt luôn ai kia bên trong.
Đến khi Trì Việt tắm xong ra ngoài, Tưởng Tự đã ngủ thiếp đi trên sô pha trong phòng khách. Tấm thảm len màu gạo được đắp một cách lộn xộn trên người anh, thế nhưng vẫn che kín chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra bên ngoài.
Đã ngồi một chuyến bay dài và dầm mưa, giờ đây tinh thần được thả lỏng, anh buồn ngủ tới nỗi tiếng bước chân của Trì Việt cũng chẳng đánh thức được anh.
Trì Việt lại gần chạm trán anh, nhiệt độ bình thường. Hắn ngước mắt nhìn phòng ngủ của Tưởng Tự, cửa phòng đang mở.
Trì Việt nhấc tấm thảm để qua một bên, duỗi tay dồn sức ôm bổng Tưởng Tự lên rồi đưa anh vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn đắp cho anh thật kín.
Sau một hồi đưa đẩy, cuối cùng Tưởng Tự cũng có phản ứng. Anh miễn cưỡng hé mắt một xíu giữa cơn buồn ngủ tột độ thì thấy Trì Việt.
Ý thức chưa tỉnh táo hẳn, anh quên bẵng bây giờ là mấy giờ và đây là đâu, cứ thế mơ màng thốt khẽ một câu nói mơ chẳng ăn nhập gì.
"Tớ chưa làm xong bài tập."
Cánh tay đang đắp chăn cho anh khựng lại.
Ngày trước họ túm tụm trong phòng Tưởng Tự để làm bài tập. Có lúc thầy Lý nhẫn tâm giao quá nhiều đề, Tưởng Tự sẽ giải đề tới nỗi díu cả mắt, buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn kiên cường chống đỡ. Trì Việt không nhìn nổi nữa bèn bảo anh đi ngủ, anh sẽ tủi thân bảo rằng "Tớ chưa làm xong bài tập".
Tưởng Tự kéo chăn giém dưới cằm Tưởng Tự, ngồi xổm khẽ đáp lại một câu giống trước kia.
"Tớ làm giúp cậu."
Cuối cùng Tưởng Tự cũng yên tâm nhắm mắt, một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn, Trì Việt lặng lẽ nhìn dáng vẻ anh say ngủ, sau rốt hắn cúi đầu chạm nhẹ bờ môi lên mi tâm anh.
Hình như lần cuối cùng Trì Việt được thấy dáng vẻ say ngủ của Tưởng Tự là vào một mùa đông thế này. Tháng Một, tiết trời rét lạnh.
Lúc đó quan hệ trong gia đình đã rất căng thẳng. Thời gian tự học buổi tối của Trì Việt quá dài nên hắn không thể để mắt Trì Học Lương mãi, gã bắt đầu uống rượu nhiều hơn.
Trì Việt chỉ nhớ lúc đó là tối thứ Sáu, ngày duy nhất trong tuần mà hắn không có giờ tự học buổi tối. Từ Thuyền chăm chỉ làm việc một năm đã trở thành nhân viên xuất sắc trong công ty giúp việc, được thưởng một khoản tiền. Hiếm khi niềm hân hoan và hy vọng xuất hiện trên gương mặt của người phụ nữ cần mẫn kiệm lời ấy. Cô mua một bộn thức ăn định cải thiện bữa ăn cho gia đình.
Chiều hôm đó không biết Trì Học Lương đã đi đâu, Từ Thuyền bận bịu nấu nướng tới bảy tám giờ, nấu cả bàn đồ ăn, còn đặc biệt hầm canh gà ác cả một buổi chiều cho Trì Việt và Trì Nhuế Nhuế.
Đến khi ba mẹ con ngồi vào bàn ăn thì trời đã tối. Hiếm khi trong nhà yên tĩnh. Từ Thuyền múc canh cho hai anh em, cô cũng nói nhiều thêm đôi câu.
"Quản lý còn tuyên dương mẹ, cho mẹ phát biểu chia sẻ ở đại hội công nhân viên... Mẹ không dám, mẹ cũng không biết nói gì." Từ Thuyền cười chua chát, giọng nói nhẹ nhàng: "Quản lý nói sang năm công ty sẽ tăng lương cơ bản cho các công nhân viên xuất sắc như mẹ, mỗi tháng sẽ được phát thêm tám trăm tệ."
Trì Việt im lặng lắng nghe, chưa kịp húp hết chén canh thì có tiếng va đập nặng nề từ ngoài cửa vọng vào.
Bầu không khí hoà thuận ngắn ngủi và câu nói của Từ Thuyền đồng loạt ngưng bặt.
Trì Học Lương đã về.
Không biết gã rượu chè ở đâu, vừa vào nhà đã ngã xuống sô pha, bất động thở hồng hộc. Trì Nhuế Nhuế không dám hó hé, Trì Việt xem như không có gã trong nhà, chỉ có Từ Thuyền hỏi khẽ một câu: "Anh ăn cơm chưa?"
Trì Học Lương liếc nhìn bàn ăn bằng đôi mắt đỏ bừng xung huyết do uống nhiều rượu, lên tiếng giữa cơn say bí tỉ: "Nhân lúc tao không ở nhà nấu biết bao nhiêu món, ăn ngon quá ha?"
Trì Việt đặt chén xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn sang.
"... Em gọi cho anh mà anh không nghe máy." Giọng Từ Thuyền nhỏ xíu: "Hôm nay em được nhận thưởng nên cả nhà ăn mừng chút thôi."
Mỗi một câu của Trì Học Lương đều ngấm hơi rượu. Gã ậm ờ hỏi: "Thưởng bao nhiêu?"
"Hai ngàn."
"Hai ngàn." Trì Học Lương cười khẩy: "Hồi trước lúc tao làm lãnh đạo, tiền thưởng của tao phải thêm một con số không vào phía sau đấy biết chưa."
Gã vùng vằng ngồi dậy: "Hồi trước... thằng khác tặng tao một chai rượu thôi đã hai ngàn, bây giờ mày làm cho người ta một năm được có tí tiền,... ăn mừng... không thấy mất mặt hay gì... mà còn ăn mừng..."
"Sao em lại mất mặt?" Giọng Từ Thuyền run run, cô nhìn Trì Học Lương, lần đầu tiên phản bác gã: "Em kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình thì mất mặt chỗ nào?"
Có lẽ lần đầu tiên Từ Thuyền phản bác gã nên thoạt tiên gã sững người, ngay sau đó cơn giận và nỗi nhục làm gã choáng váng đầu óc, bắt đầu mắng chửi thậm tệ: "Ngày nào cũng chạy sang nhà thằng khác, ai biết mày kiếm tiền kiểu gì!"
Mặt Từ Thuyền tái nhợt ngay tức khắc, thậm chí đứng không vững phải vịn vào mép bàn ăn, đôi mắt ửng đỏ nhìn chòng chọc người vừa thốt ra câu này - chồng của cô.
Ngay giây sau, Trì Việt chợt nổi điên, đấm một cú vào mặt Trì Học Lương, lao vào ẩu đả với gã.
Cảnh tượng thế này đã từng xảy ra trước đó, cơ mà lần này lại càng nghiêm trọng. Trì Học Lương như nổi điên, cả phòng khách bao gồm những món nấu khi nãy bị phá sạch toàn bộ. Trì Nhuế Nhuế khiếp sợ khóc to, Từ Thuyền can ngăn, vô tình bị mảnh chai bể trong tay Trì Học Lương cắt trúng xương lông mày.
Cuối cùng Trì Học Lương ngã quỵ, Trì Việt đưa Từ Thuyền và Trì Nhuế Nhuế đi bệnh viện, mang theo cả căn cước nhân dân của họ để họ tìm khách sạn tạm trú đừng về.
Từ Thuyền hoảng loạn tóm lấy Trì Việt, siết tay hắn hằn vết đỏ: "Còn con thì sao?"
"Con về nhà ngủ kẻo ông ta ra ngoài nổi điên ảnh hưởng người khác."
Từ Thuyền vẫn giữ chặt tay hắn không buông, trong mắt chất chứa nỗi bất an, vết thương trên xương lông mày vẫn đang rỉ máu. Trì Việt nói tiếp: "Ngày mai con còn phải đi học."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh. Câu này như liều thuốc an thần khiến sự bất an trong mắt Từ Thuyền vơi đi nhiều, cuối cùng cô cũng buông tay.
Tiễn hai mẹ con, Trì Việt về nhà đóng cửa, bước hai bước vào phòng khách.
Bãi chiến trường còn nguyên trên sàn nhà. Món cá đù vàng hấp Trì Nhuế Nhuế thích ăn, măng om dầu và cả gà ác 40 tệ một cân mà Từ Thuyền cắn răng mua về... Ban nãy Trì Học Lương lật bàn khiến toàn bộ thức ăn rơi vương vãi, sàn nhà dính dầu mỡ, mọi thứ đã nguội lạnh, ắt sẽ khó dọn sạch được.
Con gấu bông Patrick mà Tưởng Tự đã gắp cho Trì Nhuế Nhuế lúc ba người họ chơi gắp thú bông lần trước đang co ro trong góc sô pha. Trì Nhuế Nhuế thích nó lắm, tối nào cũng nằng nặc đòi ôm ngủ, nhưng hôm nay em đi vội quá nên chẳng ai nhớ ra nó.
Sau chuyện ban nãy trời đã tối mịt, đèn trong phòng khách chưa bật, Trì Việt đứng tại chỗ, cả người khuất trong bóng tối. Cửa phòng ngủ chính đang khép, hắn nghe thấy tiếng ngáy inh tai nhức óc ở bên trong vọng ra ngoài, từng tiếng nối tiếp như tín hiệu tấn công nào đó chui vào tai hắn.
Không có gió, dây thường xuân trên ban công như bất động. Ngoại trừ tiếng ngáy trong phòng ngủ chính, cả thế giới tĩnh lặng hệt một tầng chân không.
Không biết Trì Học Lương vốn dĩ ngã quỵ trong phòng khách bò về phòng ngủ bằng cách nào. Gã đã ngủ.
Sau khi phá hư cả bàn thức ăn, đánh nhau với con trai, khiến vợ con cả nhà cũng không thể ở, chỉ đành ra ngoài thuê khách sạn ở tạm, Trì Học Lương đi ngủ.
Trên áo hoodie của Trì Việt vẫn còn dính vết canh bị bắn lên khi nãy, nhưng hắn không vào nhà vệ sinh để lau chùi, thậm chí hắn chẳng thèm nhúc nhích. Trong nhà ngoại trừ tiếng ngáy thì chẳng còn âm thanh nào khác, Trì Việt cảm giác đầu mình chưa bao giờ bình tĩnh và tỉnh táo như bây giờ.
... Từ Thuyền có thể nuôi Trì Nhuế Nhuế khôn lớn, chữa khỏi bệnh cho con bé không?
Chắc có. Cô thương Trì Nhuế Nhuế và còn là người chịu khổ giỏi nhất mà Trì Việt từng gặp. Trong tấm thẻ ngân hàng hắn cho cô có tiền làm thêm hắn dành dụm cho Trì Nhuế Nhuế khám bệnh, mật khẩu là sinh nhật em, hắn có nói với cô rồi, chắc có thể giúp đỡ hai mẹ con một thời gian.
... Sau khi Trì Nhuế Nhuế khôn lớn có thể hiếu thảo với mẹ, chăm sóc mẹ tới cuối đời không?
Chắc có. Cô bé luôn nghe lời, từ nhỏ đã biết mẹ sống cực khổ. Sữa trường học phát cho bữa trưa cũng phải mang về cho mẹ và anh, thầy cô khuyên cũng không được. Con bé lớn khôn sẽ không bỏ lại mẹ mình không quan tâm.
Nhà thuê mướn, hắn rất xin lỗi chủ nhà, nếu phải đền tiền thì cứ rút tiền trong thẻ của hắn.
Trại giam cách đây không xa, đi bộ chừng mười năm phút hoặc gọi xe.
Đứng trong màn đêm suy nghĩ khoảng mười phút, sau khi suy nghĩ hết những việc này, cuối cùng Trì Việt cũng hành động.
Hắn vẫn không bật đèn, trong bóng tối hắn ngoảnh đầu khóa chết cửa ra vào, kéo khoá cửa phòng của mình và Trì Nhuế Nhuế.
Rồi hắn vào nhà bếp.
Từ Thuyền đã dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, chén đũa dao thớt được phân chia rõ ràng trên kệ.
Gần như chẳng cần suy nghĩ, Trì Việt rút con dao chặt xương khỏi giá đựng dao.
Tiếng ngáy của Trì Học Lương nặng nề như tiếng sấm trong tầng mây dày đặc, Trì Việt cầm dao quay lưng bước từng bước về phía phòng ngủ chính giữa âm thanh ấy.
Cả căn phòng tối tăm và vắng lặng, vậy nên bất kỳ âm thanh nào cũng phóng đại vô tận. Tiếng ngáy, tiếng ma sát giữa giày và mặt đất khi đi chuyển, tiếng hít thở và cả tiếng kẽo kẹt khe khẽ khi Trì Việt đẩy cửa phòng ngủ chính...
Bịch!
Âm thanh vang dội trên ban công phá vỡ sự tĩnh lặng.
Trì Việt choàng tỉnh, ngoảnh đầu nhìn sang.
Cành lá thường xuân chao đảo dữ dội trong không trung, lá rụng đầy đất. Tưởng Tự ngã trên ban công, phát ra tiếng trầm nặng.
Cậu leo từ tầng ba xuống ban công tầng hai rồi nhảy vào, đứng không vững nên trượt té. Lúc này cậu đang thở gấp, phủi bụi trên người rồi nhìn Trì Việt, lúc lên tiếng âm thanh còn chưa vững.
"Lúc về tới cổng khu dân cư tớ thấy cô Từ và Trì Nhuế Nhuế... Sao hồi nãy cậu không mở cửa cho tớ?"
Yết hầu nhấp nhô, Trì Việt như choàng tỉnh khỏi cơn mơ.
"...Tớ không nghe thấy."
Hắn không biết Tưởng Tự gõ cửa lúc nào, có lẽ hắn đã bỏ lỡ lúc đưa hai mẹ con Từ Thuyền ra ngoài, hoặc khi nãy hắn tập trung quá nên không nghe thấy.
Bấy giờ hắn mới nhận ra trong phòng là đêm tối vô tận, ngoài ban công trăng lại tròn đầy. Trăng treo trên ngọn cây hoa quế úa tàn, treo sau lưng Tưởng Tự, tròn và sáng đến lạ.
Tưởng Tự bước đến trong ánh trăng dịu dàng, nhẹ nhàng rút con dao trong tay Trì Việt đặt qua một bên.
Cậu không hỏi đã xảy ra chuyện gì, không hỏi hắn tại sao phải cầm dao. Cậu chỉ kéo tay hắn đi về phía cửa, giọng run run nhưng kiên định hệt tay của cậu.
"Không sao." Tưởng Tự nói: "Tụi mình đi thôi."
Tối hôm đó Tưởng Tự dắt Trì Việt về nhà mình.
Vốn dĩ ba mẹ của cậu đi tham dự tiệc họp mặt bạn bè của Hứa Đình Nhu, ăn uống xong người lớn còn phải chơi mạt chược và trò chuyện. Tưởng Tự ngồi không yên, mượn cớ chưa làm xong bài tập để chạy về, từ xa đã thấy Trì Nhuế Nhuế và Từ Thuyền bị thương đang lên xe taxi trước cổng khu dân cư.
Nỗi sợ không biết từ đâu ập đến bủa vây Tưởng Tự, thôi thúc cậu chạy vọt lên đập cửa nhà Trì Việt, thế nhưng không ai đáp lại.
Tưởng Tự không dám chậm trễ, bèn chạy lên tầng, trèo xuống từ ban công.
Ban công kiểu cũ, dàn hoa thường xuân và dây leo bám đầy lan can xi măng chạm rỗng nên cũng dễ leo, thế nhưng Tưởng Tự vẫn té, mắt cá chân bị trật hơi sưng.
Cậu bảo Trì Việt đi tắm rồi thay quần áo ngủ của mình, học theo dáng vẻ của Hứa Đình Nhu xử lý vết thương cho hắn và mình. Đến khi băng bó xong, hai người co ro trên giường Tưởng Tự rồi tắt đèn.
Họ không nói chuyện. Tưởng Tự áp sát ngực Trì Việt, hai người như mèo con cún con ôm nhau sưởi ấm. Cậu giữ chặt tay hắn cho đến khi ngủ cũng không buông.
Cậu cứ ngỡ làm như thế có thể giữ được Trì Việt, không cho hắn quay lại chốn dơ bẩn ở tầng dưới nữa.
Trăng tối đó tròn vằng vặc, chẳng bị che khuất chút nào. Trăng dịu dàng và sáng rực, đẹp đẽ như thể dễ dàng nát tan. Hiếm khi gặp được đêm trăng thế này ở thành phố, nói một cách văn nghệ hơn thì hẳn là "trăng sáng khó gặp".
Quả nhiên mãi sau này Trì Việt không gặp được ánh trăng như vậy nữa, cũng không còn gặp được Tưởng Tự.
Mà trong cơn mưa đông đêm nay, tiếng nước ngoài trời đầm đìa và cũng chẳng có trăng.
Nhưng không sao hết.
Rồi họ sẽ trưởng thành.
***
Tử Lộc
Tôi nhận ra kiểu "cho một cục kẹo rồi cho một dao" thế này rất ổn áp, bằng không không biết mấy bạn sẽ khóc cỡ nào nữa (cười bất đắc dĩ cưng chiều).