Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 67

Có lẽ do dầm mưa nên Tưởng Tự bắt đầu sốt nhẹ ngay trong đêm.

Anh ngủ mê man nên không nhận ra, chỉ thấy khát. Nửa ly nước được đặt trên tủ đầu giường, anh mơ màng lần mò ly nước, uống một hơi hết sạch mà vẫn thấy cổ họng khó chịu.

Tưởng Tự chỉ đành cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn đôi chút. Anh mò mẫm nhấn công tắc đèn, nhổm dậy khỏi giường, bưng ly lê bước ra ngoài với cái đầu nặng trịch.

Anh mở cửa phòng, tiện tay mở đèn phòng khách.

Chỉ thuận tay nhưng lại nhấn trúng đèn trần, đèn sáng đột ngột hơi chói mắt, Tưởng Tự buộc phải nhắm mắt một lúc rồi nghe ai đó hỏi mình: "Em muốn uống nước à?"

Tưởng Tự sửng sốt, mở bừng hai mắt thì thấy Trì Việt đã đứng dậy khỏi sô pha, đến trước mặt anh.

Trì Việt mặc bộ đồ ở nhà màu xanh đậm mà anh đã đưa cho hắn lúc tắm, nghe giọng không giống như vừa thức giấc. Hắn đến trước mặt Tưởng Tự, đón lấy ly nước trong tay anh một cách rất đỗi tự nhiên.

Ký ức trở lại, cuối cùng anh cũng nhớ ra chuyện tối qua.

Anh nhìn Trì Việt, đối phương có vẻ tỉnh táo, hai mắt đang nhìn anh chăm chú. Ý thức của Tưởng Tự hơi trì trệ, mất tự nhiên cụp mắt: "... Em tưởng anh đi rồi."

"Xin lỗi em." Trì Việt ngỡ Tưởng Tự không vui, bèn xin lỗi vì mình đã ở lại rồi giải thích: "Em dầm mưa, anh sợ em bị bệnh."

Hắn khẽ nhíu mày nhìn đôi môi bong tróc và nét mặt hoang mang của Tưởng Tự, duỗi tay nhẹ nhàng áp lên trán anh.

Tay hắn lạnh hơn nhiệt độ trên trán Tưởng Tự, khi đặt tay lên khiến anh rất thoải mái. Anh không nhịn được hé mắt liếc nhìn hắn thì thấy hắn đang nhíu chặt hàng mày.

"Hình như sốt nhẹ, trong nhà em có nhiệt kế không?"

"...Có, trong tủ phòng khách."

Đang nói thì Tưởng Tự định tự đi tìm hòm thuốc, Trì Việt cản anh lại rồi bảo anh ra chỗ sô pha.

Tưởng Tự ngồi trên sô pha, tấm thảm len đặt kế bên đang trải mở lộn xộn, bên trên còn còn vương chút hơi ấm. Tưởng Tự thấy hơi lạnh, bèn kéo thảm đắp nửa người dưới của mình.

Trì Việt đã tìm được hòm thuốc, lục tìm nhiệt kế trong hòm cho Tưởng Tự đo nhiệt độ. Hắn còn rót cho Tưởng Tự một ly nước ấm, đặt vào tay đối phương.

Tưởng Tự uống hai hớp nước, âm thanh nhắc nhở "bíp bíp" của nhiệt kế vang lên. Trì Việt nhìn thử, nhiệt kế hiển thị 37.5 độ.

"Sốt nhẹ." Hắn chuyển ánh nhìn từ nhiệt kế sang Tưởng Tự, dò hỏi ý anh.

"Tụi mình đi bệnh viện nhé?"

Bị bệnh mà còn ngay giữa đêm, Tưởng Tự chỉ thấy váng đầu, chẳng muốn động đậy. Nghe hai chữ "bệnh viện", anh lắc đầu ngay tức khắc: "Không đi."

Tưởng Tự rất kiên quyết, vả lại anh không sốt quá cao nên Trì Việt cũng không khăng khăng nữa, chỉ dịu giọng hỏi: "Vậy tụi mình uống thuốc nhé?"

Dường như khi nói những câu ấy hắn chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, nom tự nhiên và ấm áp. Ý thức chậm chạp, anh chợt cười trêu một câu: "Anh đang dỗ Nhuế Nhuế hay gì?"

Trì Việt cũng cười, đáp: "Anh đang dỗ em."

Cơn mưa lất phất ngoài trời chưa ngớt, trong phòng khách chỉ có hai người. Giọng Trì Việt cuốn hút chậm rãi tựa như tiếng mưa đêm dai dẳng dịu dàng truyền vào tai Tưởng Tự.

Ánh mắt của Tưởng Tự như một chú thỏ vội vàng bật nhảy khỏi gương mặt của Trì Việt, cúi đầu nhìn chiếc ly trong tay mình.

Trì Việt cũng không nói nữa, lục tìm thuốc dùng được trong hòm thuốc.

Không biết đã bao lâu Tưởng Tự chưa dùng hòm thuốc, thuốc trong hòm chỉ còn lẻ tẻ, ít thảm thương. Trì Việt tìm được một hộp Ibuprofen, còn bốn tháng nữa mới hết hạn sử dụng, không biết hiệu quả của thuốc có còn đảm bảo hay không.

Trì Việt do dự một lúc rồi bỏ lại thuốc vào hòm, nói: "Anh ra ngoài một lát."

Nghe vậy Tưởng Tự vội ngước nhìn hắn, ngẩn ngơ trả lời: "... Ò."

Cơn buồn ngủ và uể oải khiến anh chưa kịp hiểu được ý nghĩa của câu "ra ngoài một lát". Sau vài giây tĩnh lặng, thấy Trì Việt đã đứng dậy, Tưởng Tự thản nhiên hỏi rằng: "Anh có về lại đây không?"

Trì Việt sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự.

Đối phương cúi đầu không nhìn hắn, hàng mi khẽ rung rinh, sống lưng gầy guộc cứng đờ thấy rõ dưới ánh đèn.

"... Đương nhiên anh có về." Hắn ngồi cạnh Tưởng Tự, trả lời thật khẽ: "Anh ra ngoài mua thuốc cho em, nửa tiếng là về."

Hình như sống lưng của Tưởng Tự thả lỏng phần nào, nhưng anh vẫn không nhịn được phải phản bác: "Trong hòm có thuốc mà."

"Không hợp, với lại sắp hết hạn rồi." Trì Việt kiên nhẫn giải thích: "Không biết có còn tác dụng không."

"Không sao." Tưởng Tự kiên quyết: "Uống thuốc đó đi."

Sau rốt, Trì Việt vẫn phải nhượng bộ.

Hắn không ra ngoài, cho Tưởng Tự uống Ibuprofen theo hướng dẫn sử dụng rồi đưa anh về phòng. Hắn rót thêm một ly nước ấm đặt trên đầu giường, điều chỉnh nhiệt độ của điều hoà giúp anh.

Làm xong mọi việc, Trì Việt tắt đèn trong phòng.

Phòng ngủ bỗng tối sầm, nhưng cửa phòng chưa đóng. Tia sáng mờ nhoè ngoài phòng khách len lỏi vào phòng đủ để giúp Tưởng Tự dần thấy rõ Trì Việt cúi người, duỗi tay tỉ mẩn kéo chăn giúp anh.

Tưởng Tự lẳng lặng nhìn hắn, cho đến khi Trì Việt đứng lên ra ngoài, Tưởng Tự bất ngờ bật dậy ngồi trên giường.

Tiếng động bật người dậy phóng đại trong đêm, Trì Việt ngoảnh đầu nhìn anh. Tưởng Tự đang ngồi trên giường, nhìn thẳng Trì Việt giữa tia sáng nhập nhoạng.

Chiếc chăn Trì Việt đắp cho anh khi nãy đã lệch hẳn đi, anh không quan tâm, chỉ nhìn hắn rồi hỏi: "Anh phải đi rồi à?"

Tim Trì Việt chợt đau tê tái.

Cuối cùng hắn cũng hiểu nỗi bất an của Tưởng Tự từ đâu ra. Hắn về lại bên giường, ngồi cạnh Tưởng Tự.

"Anh không đi." Trì Việt trả lời: "Anh ở đây."

Tưởng Tự dùng chút ý chí còn sót lại trong cơn ốm để nhìn chằm chằm Trì Việt thật lâu như đang xác nhận đối phương có nói dối hay không. Sau rốt anh lại nằm xuống, yên lòng rụt người vào trong chăn, trở mình đối diện với Trì Việt.

Thấy Trì Việt vẫn ngồi bên mạn giường, cuối cùng Tưởng Tự cũng nhắm mắt.

Có thể do đổ bệnh, cũng có thể cho thuốc, Tưởng Tự nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhưng mãi mà ngủ chẳng yên, cứ cách nửa tiếng hoặc một tiếng sẽ choàng tỉnh, mơ màng cố gắng nhấc mí mắt nhìn xem Trì Việt có còn ở đó hay không.

Thấy Trì Việt vẫn ngồi bên cạnh, Tưởng Tự lại thả lỏng cả người, nhanh chóng nhắm mắt ngủ say.

Quá trình ấy rất ngắn, ngắn đến mức Trì Việt không biết rốt cuộc anh có tỉnh táo hay không. Nhưng sau vài lần như vậy, hắn chỉ đành cởi giày lên giường, ôm trọn cả tấm chăn lẫn Tưởng Tự vào lòng, vỗ nhẹ lưng anh như để an ủi.

Đến khi người trong vòng tay một lần nữa xuất hiện dấu hiệu bất an, Tưởng Tự chưa kịp mở mắt thì Trì Việt đã kịp thời nhỏ giọng đáp lời.

"Anh ở đây."

Cuối cùng Tưởng Tự không tỉnh giấc nữa.

Hôm sau lúc Tưởng Tự thức dậy đã gần trưa. Hiếm khi anh ngủ yên ổn lâu như vậy, lúc thức dậy còn thấy đau đầu nhưng không chóng mặt như tối hôm qua.

Anh mặc đồ ngủ ra khỏi phòng ngủ kèm theo quả đầu rối bù, tấm thảm len trên ghế sô pha đã được gấp gọn gàng đặt một bên. Trong căn bếp mà cả trăm năm Tưởng Tự chưa ghé thăm, Trì Việt với bờ vai rộng mặc chiếc áo len màu be nhạt xắn tay áo lên đến khuỷu tay đang chiên đậu hũ tôm, còn cháo yến mạch thì đang được đun trong nồi.

Trong nhà Tưởng Tự tuyệt đối không có những thứ này, chắc hẳn sáng sớm Trì Việt đã đi siêu thị.

Nhà bếp kiểu mở, mùi cháo thơm nức thoảng đưa ra ngoài. Tưởng Tự không nhúc nhích, tựa người vào tường nhìn một lúc, nhớ hồi cấp ba mình cũng đứng trước cửa bếp nhìn hắn rửa chén.

Lúc đó Tưởng Tự còn yêu thầm người ta nên chỉ ôm một bụng tâm sự thiếu nam, thầm nghĩ phải chăng mai này cũng có người nào khác chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngắm nhìn bóng lưng của Trì Việt và lặng im chờ đợi hắn.

Tưởng Tự nghĩ, đã mười năm trôi qua, thế mà người đó vẫn là mình.

Trì Việt cảm nhận được ánh mắt của anh bèn ngẩng đầu nhắc nhở: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Lo nghĩ cho Tưởng Tự đổ bệnh nên bữa ăn này rất thanh đạm. Ngoại trừ ba mẹ thỉnh thoảng đến thăm, hiếm khi Tưởng Tự được ăn đồ ăn nhà nấu chứ không phải đồ ăn mua ở ngoài. Anh ngồi xuống húp hết một chén cháo yến mạch, lục phủ ngũ tạng cũng ấm hẳn lên, còn giả vờ bình luận một cách nghiêm khắc: "Hơi ngọt."

Trì Việt cũng không phản bác, chỉ trả lời: "Lần sau anh sẽ để ý."

Hai chữ "lần sau" đã dọa Tưởng Tự sợ quên cả lời bình cho những món khác. Anh ăn sạch đồ ăn, no căng nằm im bất động trên sô pha.

Trì Việt dọn dẹp sạch sẽ tàn cục, lấy hòm thuốc đo lại nhiệt độ cơ thể của anh.

Tưởng Tự liếc nhìn, thuốc trong hòm đã được thay mới toàn bộ, có thêm không ít thuốc men thiết yếu.

Có lẽ do thuốc tối qua đã có tác dụng, nhiệt độ cơ thể Tưởng Tự đã bình thường trở lại.

Cuối cùng cơn mưa suốt đêm đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u. Thời tiết hôm nay không hợp để ra ngoài. Vào cuối tuần, hai người kéo rèm cửa sổ, túm tụm một chỗ ăn trái cây và xem phim. Họ xem một bộ phim trinh thám cũ được đánh giá cao.

Hễ ở bên cạnh Trì Việt là khả năng sinh hoạt của Tưởng Tự suy giảm nhanh chóng. Mượn cớ cơn ốm vừa khỏi, ngay cả bưởi mà anh cũng cần ai kia bóc vỏ sẵn đưa cho mình, còn mình thì nằm ườn ra ghế lười như ông hoàng. Thoạt đầu anh còn miễn cưỡng ngồi thẳng thớm, nhưng rồi tư thế dần xiêu vẹo theo diễn biến của bộ phim, sau cuối anh dứt khoát rúc vào lòng Trì Việt, tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất.

Anh chẳng thèm xem phim mà ngẩng đầu nhìn Trì Việt.

Trì Việt bóc xong trái bưởi, tách thành từng múi nhỏ, đặt bên miệng Tưởng Tự. Anh há miệng cắn bưởi, môi cọ nhẹ đầu ngón tay của hắn.

Trì Việt rủ mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nuốt bưởi, ậm ờ không rõ tiếng: "Nhìn gì?"

Trì Việt chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt sâu lắng, đầu ngón tay lướt qua môi trên của Tưởng Tự rồi dừng ở khoé môi, cọ nhẹ một cái rồi buông, lướt xuống dừng trên yết hầu của anh.

Anh vô thức nuốt nước bọt, yết hầu dưới tay Trì Việt khẽ nhấp nhô, vừa tê vừa ngứa.

Hòng che giấu sự căng thẳng, Tưởng Tự trách móc đối phương trước: "Em chỉ mới đồng ý cho anh theo đuổi em thôi, chú ý hành vi cử chỉ."

Như thể người nằm trên chân người ta không phải anh.

Trì Việt vặn hỏi: "Anh thế nào?"

Tưởng Tự cứng họng, định nói tối hôm qua anh ôm em ngủ đúng không, nhưng nhớ ra mình là người không cho đối phương đi, sự tự tin của anh yếu đi thấy rõ.

... Chẳng nhẽ nói anh đụng chạm làm em không xem phim được?

Anh mất tự nhiên co một chân lên, định nói gì đó để vớt vát mặt mũi thì đúng lúc này điện thoại reo.

Như được đại xá, Tưởng Tự trở mình đứng phắt dậy, chộp lấy chiếc điện thoại nằm kế bên.

Màn hình hiển thị người gọi là Khương Hiển.

Anh sững người một chốc rồi mới nghe máy: "Khương Hiển?"

Trì Việt nhấc mí mắt liếc nhìn sang bên này.

Tưởng Tự không phát giác, hỏi người ở đầu bên kia cuộc gọi: "Anh về rồi?"

Trì Việt chỉnh nhỏ âm lượng bộ phim, nghe thấy Tưởng Tự hỏi thời gian địa điểm rồi trả lời: "Được chứ."

Sau khi nhận cuộc gọi, Tưởng Tự ngoảnh đầu nhìn Trì Việt thì va phải đôi mắt đen như mực.

"Khương Hiển." Tưởng Tự nói: "Anh ấy bảo mới về nước hôm qua, tối nay hẹn ăn với nhau bữa cơm."

Trì Việt dửng dưng thốt một tiếng "à". Tưởng Tự không nhịn được cười, đá hắn một cú.

"À gì mà à, người ta kết hôn rồi."

Trì Việt cũng khó lòng dằn nổi khóe miệng nhếch lên. Tưởng Tự đá nhẹ hắn thêm một cú, hỏi: "Đi chung không?"

Lần này Trì Việt tóm lấy mắt cá chân của anh miết nhẹ một cái. Tưởng Tự để chân trần, thấy ngứa bèn rụt chân lại nhưng không được. Anh nghe hắn nói "Được".

Khương Hiển ra nước ngoài hồi đại học, học thạc sĩ và tiến sĩ ở Mỹ, hẹn hò và kết hôn ở nước ngoài, chỉ những dịp lễ Tết mới về nước. Mỗi lần đặt chân tới thành phố Thân, anh đều gọi Tưởng Tự đi ăn với nhau một bữa.

Trước đây chỉ mỗi Tưởng Tự đến điểm hẹn, vậy nên lúc thấy một người đi bên cạnh anh, Khương Hiển hơi bất ngờ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi chào hỏi người ta.

Tưởng Tự giới thiệu với Trì Việt bằng một câu: "Khương Hiển, bạn của em", rồi anh lại nói với Khương Hiển: "Trì Việt, bạn..."

Anh khựng lại, không biết nên dùng từ gì để giới thiệu hắn. Trái lại Khương Hiển sững người khi nghe thấy cái tên này, ngoảnh đầu cẩn thận quan sát Trì Việt vài giây.

Trì Việt bình thản nhìn trực diện anh ta. Khương Hiển cười: "Anh biết, bạn học của em, tụi anh từng gặp rồi."

Nghe anh ta nói thế, Tưởng Tự nhớ mang máng hình như có chuyện này thật.

Khương Hiển đưa tay trước, Trì Việt cũng duỗi tay bắt tay anh ta, nói: "Chào anh."

Ba người ngồi vào chỗ, gọi nhân viên phục vụ để đặt món. Khương Hiển ngồi một mình một bên, Tưởng Tự và Trì Việt rất mực tự nhiên ngồi cùng nhau. Khương Hiển trò chuyện với hai người, lúc ngước mắt thì đôi mắt sau tròng kính lướt qua hai người họ một cách tự nhiên.

***

Thực ra lần đầu đầu tiên gặp Trì Việt anh ta chẳng ấn tượng sâu sắc gì về người này, chỉ nhớ hôm đó đối phương ra khỏi trường với Tưởng Tự, kiệm lời, trông rất đẹp trai.

Anh ta ghi nhớ cái tên này sau khi Tưởng Tự thi đại học xong.

Khoảng thời gian đó trường đại học của anh ta được nghỉ, đúng lúc Tưởng Tự điền đơn đăng ký nguyện vọng. Dì Hứa gọi tới bảo Tưởng Tự cứ lần lữa mãi chưa quyết định đăng ký học ở đâu, hỏi liệu anh ta có thể đánh giá trường và chuyên ngành giúp cậu được không.

Hiển nhiên Khương Hiển đồng ý, bắt xe tới nhà Tưởng Tự. Chiều hôm đó dì Hứa đi tái khám ở trung tâm phục hồi với chú Tưởng, trong nhà chỉ có một mình Tưởng Tự. Khương Hiển gõ cửa nửa ngày trời thì cậu mới mở cửa, chân bước liêu xiêu, cả khuôn mặt ửng đỏ bất thường, rõ là đang sốt.

Thế này còn điền nguyện vọng gì nữa, Khương Hiển vội vàng xách cậu tới bệnh viện cộng đồng, vất vả truyền nước biển. Khương Hiển ngồi cạnh cậu, hỏi cậu cớ sao không nói cho ba mẹ biết mình đổ bệnh.

Giọng Tưởng Tự khàn đi vì cơn sốt, cậu trả lời: "Em tưởng ngủ một giấc sẽ khỏi."

Khương Hiển giận tới nỗi bật cười: "Tự bản thân em không nhận ra có nghiêm trọng không à?"

Tưởng Tự không nói nữa.

Lúc đó cậu mặc áo tay ngắn màu trắng, đắp áo khoác trên người, có thể thấy rõ đường nét sống lưng gầy guộc, tóc rối, môi nứt nẻ, ánh mắt mơ màng nhìn đăm đăm phía trước, thoạt nhìn tinh thần rất sa sút.

Khương Hiển cũng ngại mắng cậu, nói lảng sang chủ đề khác như đang trò chuyện: "Mẹ em bảo anh tới giúp em xem nguyện vọng... Chờ em khoẻ rồi hẵng xem, anh thấy em không được minh mẫn cho lắm."

Tưởng Tự nín thinh, nếu không phải cứ mở to hai mắt thì suýt nữa sự im lặng đã khiến Khương Hiển nghĩ rằng cậu đã ngủ.

Cho đến khi chai nước biển gần hết, Tưởng Tự mới chợt nói: "Em quên cầm điện thoại."

Hồi nãy đi vội quá, đúng là đã quên mang theo. Khương Hiển hỏi: "Chán hả, em chơi game trên điện thoại của anh đi."

Tưởng Tự lắc đầu, nói khẽ: "Em sợ có người gọi cho em."

"Thế làm sao bây giờ, anh về lấy giúp em nhé?" Khương Hiển nhìn thử, còn hai chai nước biển nữa: "Em ở một mình có ổn không?"

Tưởng Tự im lặng một hồi rồi nói: "Thôi, chắc cậu ấy không gọi đâu."

Khương Hiển sửng sốt, hỏi: "Ai?"

Tưởng Tự không nói nữa, chỉ tựa vào ghế nhắm mắt lại.

Khương Hiển chỉ cho rằng đối phương sốt mụ người nên không gặng hỏi thêm. Ngay khi anh ta tưởng cậu đã ngủ thì giọng cậu chợt vang lên, vẫn khàn đặc như cũ.

"Em mượn điện thoại của anh gọi một cuộc được không?"

Khương Hiển đưa điện thoại cho cậu, tay trái của Tưởng Tự đang gắn kim nên cậu dùng tay phải từ từ nhấn phím, gọi tới một dãy số điện thoại.

Cuộc gọi reo hồi lâu mới có người nhận, Khương Hiển ngồi bên cạnh nghe Tưởng Tự nói một câu: "Trì Việt, là tớ."

Trong bệnh viện rất yên tĩnh, Tưởng Tự cũng nói thật khẽ. Thoạt đầu cậu chỉ hỏi: "Cậu đăng ký nguyện vọng chưa?", một lúc sau lại hỏi thêm: "Tớ muốn tới Bắc Kinh, cậu thì sao?"

Hai câu rất đỗi bình thường, dường như chỉ đơn thuần là cuộc trò chuyện giữa bạn bè bình thường.

Sau đó Tưởng Tự im lặng một lúc, có lẽ đang nghe bên kia trả lời. Cậu nói tiếp: "Cậu đã nói lên đại học là hai đứa sẽ được ở bên nhau cơ mà?"

Giọng cậu khi nói câu này rất bình tĩnh, có cả sự chậm chạp do cơn sốt gây ra. Khương Hiển kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự. Đối phương không để ý anh ta mà dừng mắt trên nền nhà, hàng mi khẽ rung động.

Lát sau, Tưởng Tự lần nữa cất lời: "Tay cậu đỡ hơn chưa? Hình như hôm đó bị chảy máu."

Giọng cậu rất trầm, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tớ không nên cãi nhau với cậu, không nên cắn cậu, không nên nói tớ ghét cậu."

"Cậu về thăm tớ được không?" Khương Hiển nghe giọng cậu dần trầm xuống, chứa đựng đôi phần nũng nịu và nài nỉ: "Hôm nay tớ bị bệnh, tớ khó chịu lắm."

Có lẽ đầu bên kia hỏi Tưởng Tự bị bệnh gì, hỏi cặn kẽ lắm. Giọng Tưởng Tự dần trở nên dịu ngoan, trả lời đối phương rằng cậu bị sốt, đang truyền nước, rồi kiên trì hỏi lại một lần liệu đối phương có thể tới thăm cậu không.

Sau cuối, có lẽ người bên kia đã cho Tưởng Tự câu trả lời khiến cậu hài lòng, cả người cậu dần thoát khỏi trạng thái căng thẳng, nom như cây con sắp héo rũ được tưới nước, cả người tươi tắn hơn hẳn.

Cậu đáp "ừ" với đầu bên kia.

Cúp máy, Tưởng Tự trả lại điện thoại cho Khương Hiển, còn cười với anh ta.

Sau rốt Khương Hiển vẫn không hỏi người ở đầu bên kia cuộc gọi và cậu có quan hệ gì, cũng không kể chuyện này cho bất cứ ai khác. Anh ta cũng không biết rốt cuộc hai người có gặp nhau không.

Anh ta chỉ biết sau hôm đó, anh ta không còn nghe cái tên "Trì Việt" từ miệng Tưởng Tự nữa.

***

Những năm qua, mỗi lần anh ta gặp Tưởng Tự, đối phương trưởng thành chín chắn hơn thấy rõ, ăn nói khéo léo, không còn là đứa nhóc kén ăn nhõng nhẽo như trước kia. Trọng điểm là rõ ràng mỗi lần gặp nhau, đối phương trông rất khoẻ mạnh.

Nhưng Khương Hiển cứ có cảm giác sau cuộc gọi lúc bị sốt vào hôm đó, cậu bé yếu đuối và hoang mang vẫn còn nằm lại trong thân thể của Tưởng Tự. Trong những khoảnh khắc Tưởng Tự bất chợt lặng im hoặc thẫn thờ, anh ta luôn cảm tưởng mình đã thấy được cậu bé Tưởng Tự đổ bệnh xuất hiện, đến tận hôm nay vẫn chưa khỏi bệnh.

Nhưng Tưởng Tự của hôm nay lại khác.

Hôm nay trông anh rất sáng sủa, có cả vẻ thoải mái mà chính bản thân anh cũng không nhận ra, nhất là khi anh ngoảnh đầu nói chuyện với Trì Việt thì chẳng thể nào giấu được đôi mắt cong cong nhuốm nét cười.

Như thể căn bệnh mười năm trước rốt cuộc cũng tự lành.

Chủ đề xoay quanh Khương Hiển khó khăn lắm mới về nước. Tưởng Tự hỏi: "Người yêu của anh đâu, lần này chị không về với anh à?"

Người yêu của Khương Hiển là bạn cao học của anh ta ở nước ngoài, người gốc Hoa. Họ kết hôn ba năm trước, ban đầu Khương Hiển quyết định ở lại nước ngoài cũng vì người yêu, thỉnh thoảng đối phương sẽ về nước với Khương Hiển, Tưởng Tự từng gặp hai lần.

"Ly hôn rồi." Khương Hiển uống trà, giọng điệu dửng dưng: "Làm thủ tục hồi tháng Mười."

Không ngờ sẽ nghe được đáp án thế này, Tưởng Tự tỏ vẻ bất ngờ. Ngay cả Trì Việt ngồi kế bên cũng nhìn sang.

"Tại sao?"

Khương Hiển: "Tính cách không hợp."

Tưởng Tự lặng thinh.

Khương Hiển cười bảo: "Lý do tầm thường quá nhỉ, nhưng đành chịu thôi. Thỉnh thoảng chính em cũng không biết tại sao hai người sống chung với nhau lại ngày một mệt thêm. Em ấy thà ở lại phòng thí nghiệm chứ không muốn gặp anh, anh thà tăng ca chứ không muốn về nhà."

"Hôm đó là sinh nhật anh, tự dưng em ấy về nhà nấu một bàn đồ ăn, còn mua cả bánh kem." Khương Hiển nói: "Anh cảm động lắm, anh thấy mình nên cố gắng để cứu vãn gia đình này."

"Kết quả vừa thổi nến xong, bên này anh ước gia đình êm ấm, bên kia cô ấy rút quách tờ đơn ly hôn ra."

Tưởng Tự: "..."

Anh hơi mắc cười, nhưng nghe chừng Khương Hiển cũng thảm thật, bèn véo đùi mình để nhịn cười.

Trì Việt thấy vậy bèn kéo tay anh giữ trong lòng bàn tay mình, không cho anh nhéo.

Khương Hiển không phát hiện động tĩnh dưới bàn, nhún vai trông rất thản nhiên: "Chịu, hôn nhân là chuyện của hai bên. Người ta thấy không hạnh phúc thì đương nhiên có quyền kết thúc, thế nên người ta rời đi."

Tưởng Tự lấy trà thay rượu cụng ly với anh ta tỏ ý an ủi: "Anh đừng buồn."

Khương Hiển lắc đầu, cười bảo: "Anh không buồn, anh chỉ bất ngờ quá đỗi. Em nghĩ mà xem, chưa kịp cắt bánh kem luôn đấy. Bỗng dưng người yêu của em nói với em surprise! Tụi mình chia tay đi! thì em thấy sao?"

Anh ta tiện thể đưa ví dụ, chẳng ngờ vừa nói vậy là cả Tưởng Tự lẫn Trì Việt đều thoáng khựng lại.

Trì Việt nghiêng đầu nhìn Tưởng Tự, miệng hơi mím, tay nhẹ nhàng mân mê tách trà. Tưởng Tự cụp mắt điều chỉnh biểu cảm rồi vội ngẩng đầu, trông rất bình thường.

Nhưng một người tinh tế như Khương Hiển lập tức phát hiện động tác nhỏ nhặt ấy, hiểu ra có lẽ mình đã nói sai.

Anh ta đặt tách trà xuống, cười nhìn Tưởng Tự, thản nhiên đổi đề tài: "Em thì sao, dạo này sống thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment