Chỉ là câu khách sáo thường gặp nhất, nghe được ý chuyển đề tài từ đối phương, Tưởng Tự bèn gật đầu: "Tàm tạm."
"Anh thấy tốt lắm ấy chứ." Khương Hiển cười bảo: "Tốt hơn những lần anh gặp em trước đó nhiều. Hồi trước anh luôn có cảm giác em buông xuôi mặc kệ sự đời, định cống hiến cả đời mình cho sự nghiệp pháp luật."
Tưởng Tự cười: "Bây giờ thì sao?"
Khương Hiển liếc nhìn Trì Việt, trả lời: "Bây giờ trông em giống người sống hơn."
... Nghe cứ lạ lùng đáng sợ kiểu gì, thế nhưng Tưởng Tự hiểu ý anh ta. Tai anh nóng ran, giả ngốc hỏi vặn: "Ba mẹ anh biết anh ly hôn chưa?"
"Chưa biết, lần này về anh chuẩn bị nói cho ba mẹ hay."
Tưởng Tự nể phục lắm, nhìn Khương Hiển như đang nhìn dũng sĩ: "Tết nhất tới nơi, chắc ba mẹ anh không đánh anh đâu."
"Không đâu." Khương Hiển ám chỉ: "Năm đó em thẳng thắn với ba em có bị đánh chưa?"
Ở Mỹ bao nhiêu năm mà sao vẫn thạo chọc giận người ta thế không biết, Tưởng Tự im bặt, vô thức liếc mắt nhìn Trì Việt. Trì Việt ngồi bên cạnh nghe ra điều bí ẩn bèn liếc nhìn cậu rồi chuyển ánh nhìn sang Khương Hiển. Hắn hỏi: "Thẳng thắn chuyện gì?"
Khương Hiển nhủ thầm mình mới ly hôn mà sao phải ở đây làm ông tơ thế này. Mấy người quan tâm sự sống chết của tôi một tí được không?
Nhưng mười năm trôi qua, bây giờ hai người vẫn ngồi bên nhau, cũng không hẳn không giúp được.
Thế là ngoài mặt anh ta cười nhạt, trả lời: "Cậu đi mà hỏi nó, chuyện mấy năm trước rồi."
Trì Việt rủ mắt, đã đoán được loáng thoáng.
Ba người lại nói sang công việc. Ăn xong, khách sạn Khương Hiển ở ngay gần đây, Trì Việt lái xe đưa Tưởng Tự về nhà.
Trên chuyến xe về có mở nhạc nhẹ, bầu không khí thoải mái. Trì Việt đặt tay trên vô lăng gõ từng nhịp một. Trên ghế phụ lái, Tưởng Tự cúi đầu trả lời tin nhắn công việc.
Đồng nghiệp của một người bạn không mấy thân thiết nhờ tư vấn về một vụ án tụ tập đánh bạc. Đang cuối tuần mà đối phương gửi liền năm sáu tin nhắn thoại, nói năng ấp a ấp úng, lúc thì bạn tôi lúc thì người nhà tôi.
Nếu là ngày trước Tưởng Tự sẽ không mở nghe, nhưng hôm nay anh đang vui nên nghe hết một lượt, rồi gõ chữ trả lời các câu hỏi.
Đối phương lại gửi tiếp một loạt tin nhắn thoại, tin nào tin nấy dài năm mươi giây trở lên. Tưởng Tự tự thấy mình đã đủ nể tình, mà anh cũng lười gõ chữ, thế là anh mở tin nhắn thoại lịch sự trả lời một câu: "Chào anh, phí tư vấn trực tuyến của tôi là 1000 tệ một giờ."
Điện thoại im bặt.
Tưởng Tự đã quá quen. Anh ném điện thoại xuống, ngoảnh đầu nhìn Trì Việt.
"Còn giám đốc Trì thì sao, anh muốn hỏi gì?" Giọng Tưởng Tự đượm vẻ lười nhác, nhướng mày liếc nhìn Trì Việt: "Đừng nhịn nữa."
Trì Việt hỏi: "Cũng 1000 tệ một giờ à?"
Tưởng Tự suy tư vài giây, chẳng thể giấu được nét cười trong mắt, rộng lượng đáp lời: "Nể tình anh đưa em về, em giảm giá cho anh."
Nét cười thoáng hiện trên mặt Trì Việt rồi vụt tan. Hắn khẽ nói: "Thẳng thắn mà Khương Hiển nói khi nãy ám chỉ chuyện gì?"
Tưởng Tự đã đoán được hắn sẽ hỏi việc này, suy nghĩ một lúc để lựa lời rồi mới trả lời.
"Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ thấy em còn độc thân nên cứ đòi giới thiệu đối tượng xem mắt cho em."
"Thoạt đầu em còn tìm cớ công việc bận khoảng cách xa các kiểu để từ chối, về sau thấy cứ mãi tìm lý do cũng nhọc quá. Ba mẹ mệt, em cũng mệt. Thế là em dứt khoát nhân dịp về nhà thẳng thắn với họ luôn."
Trì Việt im lặng lắng nghe, giọng Tưởng Tự rất đỗi thản nhiên.
"Em nói với ba mẹ thực ra em thích đàn ông."
Lát sau, giọng Trì Việt khàn đi: "Sau đó thế nào?"
Nhận ra sự căng thẳng của hắn, anh bật cười.
"Chắc ba mẹ cũng bị em làm cho giật mình. Ba em thì tạm ổn, chứ mẹ em giận mấy ngày liền... Cơ mà cũng chỉ vài ngày thôi, con người mẹ em khẩu xà tâm phật, anh cũng biết rồi đấy."
Anh kể lại một cách nhẹ nhàng, lược bỏ biết bao nhiêu sự giằng co, trao đổi và thinh lặng khi ấy, cả chuyện Hứa Đình Nhu giận anh tận nửa năm không thèm nói chuyện, không nhận cuộc gọi của anh. Sau rốt nhờ Tưởng Chính Hoa cố gắng giảng hoà, cả gia đình vẫn nhượng bộ vì thương.
Nhưng Trì Việt chẳng thể tưởng tượng được, hắn im lặng thật lâu. Xe chạy vào khu dân cư, rẽ qua một ngã đường, vững vàng dừng lại dưới bóng hai cây long não.
Hôm sau phải đi làm, Trì Việt phải về nơi hắn sống. Tưởng Tự cởi dây an toàn, ngoảnh đầu nói "đi đường cẩn thận" với người ngồi trên ghế lái.
Một câu mang hàm nghĩa tạm biệt, thế nhưng bàn tay đặt trên cửa xe vẫn chưa mở cửa. Trái lại Trì Việt là người mở cửa xe trước, hắn nói: "Anh đưa em lên nhà."
Bấy giờ trời đã sẩm tối, tầng nhà Tưởng Tự cũng không cao, chẳng biết có lý do gì buộc lòng phải tiễn bước hay không nhưng Tưởng Tự chẳng phản bác. Hai người vào thang máy lên lầu. Tới cửa nhà, Tưởng Tự ngoảnh đầu nhìn Trì Việt.
Trên hành lang tịnh không một tiếng động, hai người đứng cách nhau nửa mét. Khi ánh mắt họ va vào nhau, Trì Việt bất ngờ lên tiếng, trên hành lang trống trải giọng hắn trầm thấp và rõ ràng lạ thường: "Có thể tuần sau anh phải đi công tác ở Hàng Châu, đúng lúc Trì Nhuế Nhuế cũng được nghỉ, anh sẽ dẫn con bé về thành phố Thân."
Trì Nhuế Nhuế luyện vẽ chuyên sâu tại phòng tranh ở Hàng Châu và chuẩn bị ra nước ngoài, trước đây Trì Việt có nhắc. Tưởng Tự "à" một tiếng, không nhịn được hỏi rằng: "Anh đi bao lâu?"
"Bốn năm ngày."
Khoảng một tuần, đúng lúc Tưởng Tự cũng được nghỉ về lại thành phố Ninh, có lẽ lần gặp kế tiếp của hai người phải đợi đến khi kỳ nghỉ Tết kết thúc.
Tưởng Tự thất vọng trong lòng nhưng không thể hiện ra ngoài, vờ như không có việc gì mà nhìn Trì Việt, định nói một câu "Năm sau gặp nhé".
Nhưng anh chưa kịp thốt thành lời thì va phải đôi mắt của Trì Việt.
Cảm xúc trong mắt đối phương quá đỗi nồng nàn, Tưởng Tự nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà chỉ thấy đầu chuếnh choáng. Anh bật thốt một câu: "Anh chưa trả phí tư vấn cho em."
Âm giọng của Trì Việt trầm ấm, nghe mê hoặc lòng người: "Trả thế nào luật sư Tưởng?"
Tưởng Tự lặng thinh nhìn Trì Việt.
Trong không gian yên tĩnh, Trì Việt tiến lên một bước, Tưởng Tự vô thức lùi lại một bước, tì lên cửa.
Trì Việt tiến lên từng bước áp sát anh, một tay lướt dọc theo gáy anh rồi đặt sau cổ. Tưởng Tự ngẩng đầu, một tay nắm vạt áo khoác của hắn kéo xuống nhè nhẹ, ép hắn phải cúi đầu.
Trì Việt để mặc anh kéo, khom lưng đặt một nụ hôn lên môi anh, ngậm, liếm, cọ sát từng chút một. Tưởng Tự thở dồn dập, bàn tay nắm áo Trì Việt nhũn ra, miệng cũng hơi hé như muốn hít thở.
Trì Việt đẩy mở môi răng của anh rồi đưa sâu vào bên trong, hơi thở và đầu lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau đầy ướt át. Tưởng Tự vô thức nuốt xuống, cả người nhũn ra, cuối cùng bàn tay cũng buông áo của Trì Việt, không biết nên đặt ở đâu bèn dứt khoát đưa tay ôm cổ đối phương, kề sát vào nhau.
Một tay hắn giữ gáy Tưởng Tự, một tay ôm eo anh để anh không trượt xuống. Trì Việt nghe thấy từng tiếng thở gấp của anh, kèm theo cả tiếng hậm hực khó chịu.
Thấy Tưởng Tự thật lòng sắp không đứng nổi nữa, cuối cùng Trì Việt cũng rút ra, tỉ mẩn hôn từng chút một lên khóe môi, yết hầu và cổ anh như vỗ về. Bàn tay trên eo lướt qua vùng eo bụng của Tưởng Tự, lướt qua cả bộ phận khó nói nào đó, sau đó dừng lại trong túi của anh. Trì Việt thò tay vào, lục tìm một chiếc bật lửa màu đen.
Giọng hắn khàn đặc, thở hổn hển: "Tịch thu."
Tưởng Tự: "..."
Quả nhiên vật đổi sao dời. Tưởng Tự định kháng nghị nhưng Trì Việt lại kề cận, dịu dàng mút khoé môi anh, nói khẽ: "Lần sau anh mang kẹo cho em."
Trong nháy máy Tưởng Tự hết giận, chớp đôi mắt lóng lánh nước, đáp lại nụ hôn của đối phương.
......
Tắm xong, Tưởng Tự mặc áo choàng tắm ngẩn người trước gương.
Bờ môi của người trong gương đỏ bừng, hơi sưng, trên cổ lưu lại đủ các dấu vết, hơi nước trong nhà tắm hun nóng khiến chúng càng thêm rõ ràng.
Kẻ đầu sỏ đi rồi, ngày mai anh phải tới công ty luật, Tưởng Tự suy tư liệu mình có cái áo cổ cao nào có thể che hết những dấu vết này hay không. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy phiền chết đi được, anh thầm nhủ Trì Việt được nước lấn tới, rồi lại mắng bản thân tâm chí không vững.
Ngước mắt lên lại, đôi mắt của người trong gương sáng long lanh, rõ ràng đang giấu nét cười.
"..." Tưởng Tự ngoảnh đầu, tự lừa mình dối người, không nhìn mình trong gương nữa.
9 giờ sáng hôm sau, luật sư Tưởng đúng giờ có mặt chấm công ở công ty luật, vẫn dáng cao chân dài tao nhã như ngọc. Anh còn quấn một chiếc khăn quàng hoạ tiết caro màu đen xám, kết hợp với quần áo cùng tông màu khiến khí chất thành đạt chạm mức tối đa.
Dù Hà Nguy đã nhìn quen mắt người hướng dẫn của mình nhưng vẫn cầm lòng không đậu nhìn thêm vài lần với vẻ si mê.
Ra vào văn phòng được vài lần, sự si mê dần bị sự nghi hoặc thay thế. Hà Nguy nhìn điều hòa đang hoạt động chăm chỉ trong văn phòng rồi nhìn sang luật sư Tưởng chưa từng cởi khăn quàng kể từ khi bước vào, cuối cùng cô nàng không nhịn được phải hỏi: "Luật sư Tưởng, anh không nóng ạ?"
Bàn tay đang lật xem tài liệu khựng lại chốc lát, Tưởng Tự ho khẽ một tiếng: "Anh bị cảm."
"À à." Hà Nguy bừng tỉnh: "Mấy hôm nay trời lạnh, trên bàn em có thuốc cảm, anh có cần không?"
Tưởng Tự kéo khăn quàng cao hơn, giọng điệu điềm nhiên: "...Anh uống rồi."
Nói xong bèn lảng sang chuyện khác: "Mang bản ý kiến bào chữa em viết lần trước vào đây anh xem."
Hà Nguy nhận lệnh, một lúc sau cô nàng lại đẩy cửa phòng làm việc rồi thò đầu vào: "Luật sư Tưởng, có người tìm anh."
Vốn dĩ sáng hôm nay Tưởng Tự không có hẹn, anh cứ ngỡ vị khách nào đó có công việc đột xuất, kết quả người đẩy cửa bước vào lại là Lâm Gia.
Lần cuối anh gặp cậu chủ này là khi giúp đối phương giải quyết việc hòa giải với đương sự, kết quả lại bắt gặp Trì Việt ở đó. Về sau nghe nói Lâm Gia bị ba mình khoá thẻ nhốt ở nhà, nhìn cậu ta bây giờ thì chắc đã được trả lại tự do.
Quả đầu màu vàng kim của cậu ta đã chuyển thành màu đỏ cam, kết hợp với bộ đồ trắng đúng là chói lóa cả mắt người khác. Cậu ta vô tư ngả người lên ghế sô pha.
"Luật sư Tưởng ơi, lâu rồi không gặp."
Tưởng Tự chẳng mảy may khách sáo: "Sao, cậu lại đánh ai?"
Nỗi đau bị răn dạy lại xộc thẳng lên đầu, vẻ kiêu căng của Lâm Gia tan biến già nửa: "Tôi là khách hàng của anh, anh nói chuyện dễ nghe tí được không?"
Vẻ thư thái như mèo vào cuối tuần đã biến mất tăm, Tưởng Tự lại trở thành luật sư Tưởng lạnh lùng. Anh trả lời: "Căn cứ theo hợp đồng thì quan hệ uỷ thác giữa hai chúng ta đã kết thúc. Rốt cuộc cậu có việc gì?"
"Đúng lúc đi ngang qua chỗ các anh nên tôi lên xem anh tí thôi." Lâm Gia không vui: "Tôi còn đặt trà sữa cho công ty các anh nữa kìa."
Bên ngoài cửa kính mờ, quả nhiên một nhóm người đang ríu rít chia nhau trà sữa. Ít nhiều gì cũng là đồ do người ta mang tới, giọng điệu của Tưởng Tự hoà hoãn hơn. Anh trêu cậu ta: "Xem ra cậu chủ lại có tiền rồi."
"Đương nhiên." Lâm Gia đắc ý hẳn, nheo mắt nhìn Tưởng Tự: "Cuối tuần này là sinh nhật tôi, tôi tổ chức party, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh."
"Chúc mừng sinh nhật cậu trước vậy." Tưởng Tự lịch sự gửi câu chúc rồi từ chối luôn: "Party thì tôi không đến được."
Lâm Gia tặc lưỡi: "Có thể nói hai chúng ta hoạn nạn có nhau, tôi mời anh đi ăn anh không đi, mời sinh nhật cũng không đi nốt. Anh có bạn bè gì không đấy?"
Cậu chủ nổi giận, độc đoán ra lệnh: "Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh. Anh có biết sinh nhật hai mươi tuổi quan trọng cỡ nào không!"
Nếu giải quyết một vụ án mà trở thành người "đồng cam cộng khổ" với đương sự thì chắc hoạn nạn của Tưởng Tự cũng nhiều nhặn lắm. Chiều nay anh còn phải tới viện kiểm sát nên chẳng buồn đôi co với Lâm Gia, bắt đầu đuổi người.
"Không biết. Sau 18 tuổi là tôi không tổ chức sinh nhật nữa." Tưởng Tự thờ ơ: "Cậu còn ngồi tiếp thì tôi thu phí, cậu có biết phí nói chuyện với tôi đắt lắm không?"
Vẻ mặt lạnh lùng của anh khiến Lâm Gia sờ sợ, cậu ta bất mãn: "Gì vậy trời, thấy anh từng giúp tôi, xem anh là bạn bè nên tôi mới mời anh."
"Cảm ơn cậu chủ." Tưởng Tự thở dài, vẫn tìm cớ: "Cuối tuần tôi về nhà rồi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."