Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 70

Thoạt đầu Từ Thuyền chỉ nghĩ Trì Nhuế Nhuế còn ở trong khu dân cư, nhưng cô đi tìm khắp khu dân cư, thậm chí cả công viên xung quanh mà chẳng thấy cô bé đâu. Thời gian ngày càng trễ, nỗi sợ nuốt chửng tim cô. Cô xông vào phòng ngủ lay tỉnh Trì Học Lương ngủ say như chết, hỏi gã Trì Nhuế Nhuế đi đâu.

Trì Học Lương đã say mụ đầu, hoàn toàn không hiểu Từ Thuyền nói gì, ú ớ dăm ba câu lủng củng rồi ngủ tiếp.

Từ Thuyền ngơ ngác nhìn gã đàn ông trên giường một lúc rồi quay lưng ra ngoài. Cô sốt ruột muốn điên, thậm chí người phụ nữ cả cuộc đời này không muốn gây phiền hà cho người khác không nghĩ được phải nhờ ai giúp đỡ, chỉ có thể một mình tìm men theo khắp khu phố, đúng lúc gặp được Hứa Đình Nhu vừa tan làm.

Hứa Đình Nhu bình tĩnh hơn Từ Thuyền nhiều. Nghe tin Trì Nhuế Nhuế đi lạc, cô lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát rồi theo Từ Thuyền tìm một lượt hết những chỗ có khả năng cô bé sẽ đi. Đến khi Trì Việt và Tưởng Tự kết thúc buổi tự học, Hứa Đình Nhu lại gọi điện thoại bảo họ khoan hẵng về, đi loanh quanh tìm cô bé.

Nghe tin Trì Nhuế Nhuế mất tích, Trì Việt biến sắc ngay tức khắc. Tưởng Tự lập tức nắm tay hắn, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sốt ruột, tụi mình tìm cùng nhau."

Lúc đó vừa tan trường, cậu gọi cho Kiều Hợp Nhất nhờ giúp một tay, Kiều Hợp Nhất nghe vậy bèn gọi cả bọn Chung Thiên Thuỵ. Mọi người nghe tin em gái của Trì Việt mất tích thì chẳng buồn về nhà, không nói không rằng bắt đầu đi tìm cô bé.

Lúc đó đã gần giữa đêm, đêm đầu tháng Ba hãy còn rét mà đầu ai nấy cũng đầy mồ hôi. Sau rốt Tưởng Tự tìm được Trì Nhuế Nhuế mơ màng ngủ trong công viên gần trường. Cô bé co ro một mình trong góc bồn hoa, có lẽ đã quá muộn nên em gần như ngủ mất.

Tưởng Tự tưởng như hồn mình đã về lại xác, vội vàng thông báo cho Kiều Hợp Nhất và nhóm Chung Thiên Thuỵ rằng đã tìm thấy cô bé, rồi gọi cho Trì Việt.

Trì Việt và Tưởng Tự chia nhau đi tìm, hắn nói một câu ngắn gọn "Tớ tới ngay" rồi cúp mắt.

Tưởng Tự ngồi xổm đánh thức cô bé, đôi mắt của Trì Nhuế Nhuế chuyển từ mơ màng sang tỉnh táo. Thấy rõ là Tưởng Tự, em không nhịn được bắt đầu mím môi khóc nấc lên như thể cuối cùng nỗi tủi thân cũng được trút ra ngoài.

Tưởng Tự cởi áo khoác đắp cho cô bé để chắn gió, lau nước mắt cho em, giọng điệu rất đỗi dịu dàng: "Em ở đây làm gì thế?"

Trì Nhuế Nhuế nức nở trả lời: "Em đợi anh hai tan học."

Cô bé chỉ muốn đi tìm Trì Việt, nhưng em không biết trường của hắn nằm ở đâu, loanh quanh luẩn quẩn lại quên cả đường đi. Trời tối dần mà em thì sợ, chỉ biết núp trong bồn hoa không dám nhúc nhích.

"Anh hai tan trường trễ lắm, sau này em đừng đợi nữa." Tưởng Tự ôm bổng cô bé lên: "Em có biết bên ngoài nguy hiểm lắm không? Anh của em lo gần chết kìa."

Trì Nhuế Nhuế lặng thinh một lúc rồi nói khẽ: "Em không dám về một mình."

Theo lời của cô bé, thậm chí nỗi sợ căn nhà của mình đã bỏ xa nỗi sợ một mình chờ đợi trong công viên.

Tưởng Tự cũng im lặng, ôm em vào lòng, vỗ lên lưng em để an ủi. Mấy phút sau, Trì Việt xuất hiện phía cuối đường.

Đêm lạnh đầu xuân, thế nhưng dưới ánh đèn đường trán Trì Việt đã mướt mồ hôi. Hắn thở hổn hển, rõ ràng đã chạy vội sang đây. Hắn nhìn chằm chằm Trì Nhuế Nhuế, trách mắng: "Em chạy lung tung đi đâu vậy hả?"

Chưa bao giờ thấy anh hai nghiêm khắc như vậy, Trì Nhuế Nhuế sợ sệt tựa vào ngực Tưởng Tự. Tưởng Tự ôm em, ngước mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.

Thế là Trì Việt ngừng nói, đón lấy Trì Nhuế Nhuế, để em nằm nhoài trên lưng mình. Trì Nhuế Nhuế ôm siết cổ anh hai. Tưởng Tự cầm cặp, ba người cùng nhau về nhà trong cơn gió rét buốt giữa đêm đông.

Trì Nhuế Nhuế mệt lả, gục ngủ trên lưng Trì Việt, đến khi về nhà cũng chưa tỉnh giấc. Hứa Đình Nhu nghe nói đã tìm được cô bé bèn tới đồn công an để huỷ báo an, bảo Từ Thuyền ở lại nhà mình đợi ba đứa trẻ về.

Trì Việt đặt Trì Nhuế Nhuế lên chiếc giường trong phòng, cởi giày và áo khoác cho em rồi kéo chăn đắp cho em thật kín. Rõ là Trì Nhuế Nhuế đã mệt lả người nhưng em vẫn sợ do thấy mình đã gây hoạ. Trông thấy Từ Thuyền ngồi bên cạnh, em thì thào gọi một tiếng "Mẹ".

Từ Thuyền nắm tay em, môi tái trắng: "Mẹ ở đây với con bé, mấy đứa về nghỉ đi."

Trì Việt hỏi: "Mẹ ăn tối chưa?"

Từ Thuyền có vẻ vẫn còn hoảng loạn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Mẹ không đói. Mấy đứa mau làm bài đi."

Tưởng Tự đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn họ, cho đến khi Trì Việt đóng cửa phòng Trì Nhuế Nhuế, quay lưng đi về phía phòng ngủ chính.

Tiếng ngáy của Trì Học Lương truyền qua cánh cửa khép chặt. Mặt Trì Việt vô cảm, Tưởng Tự nắm chặt tay hắn, căng thẳng tới nỗi giọng khàn đi.

"Đừng."

Trì Việt cụp mắt nhìn cánh tay đang kéo mình, lặng thinh. Tưởng Tự còn nhớ cảnh tượng vào buổi tối cậu nhảy từ ban công xuống nên kiên quyết kéo hắn vào phòng khách, trong lúc rối ren va trúng ghế cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ một lòng kéo Trì Việt ngồi xuống sô pha, nửa ngồi xổm trước mặt hắn, siết chặt tay hắn.

Cửa sổ ban công không đóng, bên ngoài lặng ngắt như tờ. Thường xuân lại vươn cành lá non sau lần bị Tưởng Tự kéo đứt, hoà vào màn đêm tĩnh mịch.

Tưởng Tự kéo tay Trì Việt, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt chuyên chú, giọng khàn khàn.

"Không sao hết, sắp thi đại học rồi." Tim Tưởng Tự đập rất nhanh, giọng điệu chất chứa hy vọng, cố gắng giúp Trì Việt bình tĩnh lại, giúp hắn nhìn về tương lai.

"Đợi thi đậu đại học là tốt thôi, chúng ta sẽ tới nơi khác. Bắc Kinh được không?"

"Đợi thêm ba tháng... Không, 88 ngày, rời khỏi nơi này là sẽ ổn thôi, không gặp ông ta nữa."

Trì Việt cúi nhìn Tưởng Tự, đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, đong đầy những kỳ vọng và tưởng tượng về tương lai khiến hắn chẳng nỡ lòng vạch trần.

Nhưng Trì Việt vẫn khẽ cất tiếng hỏi: "Vậy Trì Nhuế Nhuế phải làm sao?"

Tưởng Tự cứng họng.

Giọng điệu của hắn rất đỗi bình tĩnh: "Mẹ tớ phải làm sao?"

Cả phòng khách lặng ngắt như tờ hệt như màn đêm.

Trong Tân dòng sông ly biệt có một câu thoại thế này: Trên thế gian có một loài chim không chân, mệt thì ngủ trong gió, cả cuộc đời loài chim này chỉ có thể hạ cánh một lần khi chúng nó lìa đời.

Hồi lớp 10 xem bộ phim ấy, Tưởng Tự chưa thể hiểu hết ý nghĩa của câu thoại. Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu chợt hiểu ra.

Trì Việt chính là loài chim ấy, hắn đeo gông xiềng trên người, chẳng thể nào bay xa.

Nhưng Tưởng Tự không biết làm thế nào để giải cứu hắn.

Tay đan vào tay còn vương hơi lạnh chưa tan trở về từ đêm giá rét ban nãy. Cảm giác tuyệt vọng chợt dâng trào, cậu không hiểu tại sao từng giây từng phút Trì Việt luôn phải sống một cuộc đời như vậy.

Tiếng ngáy trong phòng ngủ vẫn tiếp tục, bây giờ Trì Học Lương đã hoàn toàn mất ý thức. Nỗi hận của Tưởng Tự bỗng dưng sinh trưởng vô biên trong giờ khắc này tựa cỏ dại mùa xuân, lần đầu tiên trong mười bảy năm đời mình cậu muốn một người chết quách cho xong.

Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, chính bản thân Tưởng Tự đã giật mình trước tiên.

Cậu vùi mặt vào hai bàn tay đan vào nhau, nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi trên mu bàn tay Trì Việt.

Nước mắt của Tưởng Tự cuốn theo hơi ấm nhạt nhoà, nhưng tim Trì Việt lại co thắt như bị bỏng. Giọt nước mắt ấy tựa như kim cương cứa mạnh trái tim hắn, để lại vết thương chảy máu đầm đìa.

Hối hận ngay tức khắc, hắn kéo Tưởng Tự ngồi lên người mình, mặt đối mặt nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cậu, trán kề trán cậu, dùng giọng nói dịu dàng gấp trăm lần ban nãy khe khẽ dỗ dành cậu.

"Đừng khóc mà."

Hắn nhỏ nhẹ dỗ dành Tưởng Tự: "Được, tụi mình đi Bắc Kinh."

Cửa phòng Trì Nhuế Nhuế nửa hé, Từ Thuyền vốn dỗ con gái ngủ lại đặt tay trên cửa, lặng lẽ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.

Mặt cô trắng bệch, không biết cô nghĩ gì khi nghe được câu trả lời của con trai mình, như có từng cây kim nối đuôi nhau đâm nghiến vào đầu khiến cả người cô run lẩy bẩy.

Cô không bước ra ngoài, chỉ lẳng lặng đóng cửa lại.

***

Sau khi ăn Tết ở quê, một nhà ba người Tưởng Tự về lại thành phố Ninh.

Ba mẹ của Tưởng Tự mua nhà mới ở thành phố Ninh khi anh học lớp 12, căn biệt thự nhỏ ba tầng với diện tích không lớn nhưng dễ lên xuống lầu, chân Tưởng Chính Hoa không khỏe nên sẽ không cần vất vả việc này nữa. Biệt thự có cả một khu vườn nhỏ để thầy có thể trồng ít hoa cỏ.

Năm ngoái Tưởng Tự hầu như không nghỉ phép, lần này gộp cả nghỉ phép năm nên anh được nghỉ nhiều hơn trước kia mấy hôm. Ngày nào anh cũng ru rú ở nhà trồng hoa với Tưởng Chính Hoa làm đất trồng vương vãi khắp mặt đất, Hứa Đình Nhu mắng cả cha lẫn con.

Buổi sáng Tưởng Tự vừa tưới nước cho hoa, về đến phòng khách thì nhận được cuộc gọi từ Kiều Hợp Nhất.

Giọng Kiều Hợp Nhất vẫn như trước kia, vừa mở miệng là hỏi: "Cậu về thành phố Ninh rồi hả?"

Tưởng Tự trả lời "ừ", đầu bên kia Kiều Hợp Nhất cũng không dông dài: "Hôm nay tớ mới về, tối nay ăn với nhau một bữa nhé, tớ gọi thêm vài đứa nữa."

Kiều Hợp Nhất học địa lý nối nghiệp ba mẹ, bây giờ cậu ta đang công tác tại một hãng tạp chí trong nước, năm nào cũng chạy từ Nam ra Bắc. Mười năm qua, nhiều bạn học cũ đã mất liên lạc, chỉ duy Kiều Hợp Nhất mỗi năm đi ngang qua thành phố Thân hoặc về quê đón Tết sẽ luôn hẹn Tưởng Tự đi ăn.

Tưởng Tự đồng ý, buổi tối đến chỗ hẹn đúng giờ, mở cửa phòng riêng thì thấy nồi lẩu bốc khói nghi ngút, chỉ có một mình Kiều Hợp Nhất.

Tưởng Tự hỏi: "... Mọi người đâu?"

"Đông Đào không ở thành phố Ninh, Chung Thiên Thuỵ về quê bạn gái ăn Tết, Hàn Mông đưa người nhà đi du lịch, Khương Hiển nói gia đình có việc không đi được."

Kiều Hợp Nhất điểm tên từng người, mặt đầy vẻ buồn bực: "Toàn người gì đâu không!"

Có lẽ con người ta khi trưởng thành sẽ như thế, đủ kiểu tình huống bất đắc dĩ nên mãi chẳng thể họp mặt. Tưởng Tự bật cười, ngồi xuống an ủi cậu ta: "Ít nhất có tớ tới."

"Bạn cùng bàn ơi, chỉ mỗi cậu đáng tin." Kiều Hợp Nhất vỗ vai Tưởng Tự: "Phải uống một ít nhé."

Vài ly rượu vào bụng, Kiều Hợp Nhất bắt đầu nói nhiều hơn, nào là Đông Đào trở thành giáo viên dạy Toán, y hệt Lão Lý phiên bản 2.0; nào là năm sau Chung Thiên Thuỵ kết hôn, hỏi Tưởng Tự có về dự lễ cưới được không; nào là lần trước đi phỏng vấn thì gặp Đồng Tử Đồng, người ta đã vào đài Trung ương, xem như một nửa đồng nghiệp của Kiều Hợp Nhất.

Nói tới nói lui toàn nói về bạn bè cũ, chỉ không nhắc đúng một người.

Uống một ngụm rượu, Kiều Hợp Nhất hỏi Tưởng Tự: "Cậu thì sao bạn cùng bàn, năm vừa rồi thế nào?"

Tưởng Tự kính đáp cậu ta một ngụm, trả lời: "Năm trước vừa mới thăng lên thành đối tác của công ty."

"Ai thèm hỏi công việc của cậu đâu luật sư Tưởng." Kiều Hợp Nhất tặc lưỡi: "Nói về cuộc sống nghe xem, năm qua có vui không?"

Mỗi lần gặp Kiều Hợp Nhất, về cơ bản cậu ta sẽ hỏi anh một câu kiểu này, ngày trước anh chỉ cười nói "tạm được".

Lúc này nét cười của Tưởng Tự vẫn nhạt nhòa như trước, ngay cả giọng điệu cũng dửng dưng như nụ cười, không còn vẻ rạng rỡ như hồi niên thiếu mà giống một người khác trong ký ức của Kiều Hợp Nhất hơn.

Người đó là vùng cấm mà Kiều Hợp Nhất không dám chủ động nhắc tới, cũng là lý do mà bao năm qua cậu ta luôn kiên trì dò hỏi Tưởng Tự sống có vui vẻ hay không.

Cậu ta thật lòng hy vọng Tưởng Tự hạnh phúc, nhưng cậu ta cũng cho rằng năng lực đem lại niềm vui cho Tưởng Tự đã biến mất theo người nào đó rồi.

Nhưng năm nay Tưởng Tự đã khác.

Giữa hơi nóng từ nồi lẩu, nghe Kiều Hợp Nhất hỏi vậy nhưng anh không trả lời như trước kia, suy tư một chốc rồi trả lời thật lòng: "Vui lắm."

Kiều Hợp Nhất sửng sốt, nhìn Tưởng Tự mới nhận ra hình như anh có gì đó khang khác. Cụ thể khác thế nào thì không nói được, cậu ta chỉ có cảm giác dường như anh đã cởi bỏ ràng buộc nào đó, nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cậu ta chợt ngộ ra điều gì, nhạy cảm không khác gì năm đó, thế là dè dặt xác nhận: "Cậu... yêu ai hả?"

Tưởng Tự cũng khựng lại khi được hỏi như vậy, không biết trạng thái của mình và Trì Việt có được xem là đang hẹn hò hay không, bèn trả lời ỡm ờ: "Ờ, chắc vậy."

Kiều Hợp Nhất nhìn chằm chằm anh mấy giây rồi chợt ngẩng đầu uống cạn ly rượu, nói to: "Tốt!"

"... Vãi." Tưởng Tự giật nảy: "Cậu uống chậm thôi."

Kiều Hợp Nhất lại rót thêm một ly, cụng ly với Tưởng Tự, men say xộc lên đầu khiến khoé mắt và mặt cậu ta ửng đỏ.

"Tớ mừng cho cậu lắm bạn cùng bàn ơi."

Kiều Hợp Nhất mượn rượu nhìn Tưởng Tự, giọng điệu rất đỗi chân thành.

"Hồi cấp ba cậu với... chia tay, tớ nhớ dáng vẻ của cậu lúc đó tới tận bây giờ."

Tưởng Tự thôi cười, nốc cạn ly rượu giống đối phương, lặng im nghe Kiều Hợp Nhất dông dài.

"Tớ nghĩ, thôi xong, dù là ai trong hai người các cậu thì cả đời này cũng chẳng thoát ra được, thật đấy."

"Bao năm qua mỗi lần gặp cậu, thực ra tớ thấy khó chịu lắm bạn cùng bàn ơi, thật đó."

Kiều Hợp Nhất lại rót đầy ly.

"Tớ định khuyên cậu nhìn về phía trước, nhưng rồi tớ nghĩ thôi bỏ đi, cả đời này cậu sống mãi ở tuổi 18 luôn rồi, còn nhìn phía trước kiểu gì nữa."

Trái tim rung động, Tưởng Tự nhìn cậu ta chăm chú.

Hai người lại cạn ly, Kiều Hợp Nhất nói tiếp: "Hôm nay nghe cậu nói vậy tớ vui lắm, biết cậu đang bước tiếp về phía trước, tớ thật sự rất vui."

Khóe mắt Tưởng Tự nong nóng, Kiều Hợp Nhất làm anh thấy khó chịu. Anh cụng ly với cậu ta: "Cảm ơn nhé."

Kiều Hợp Nhất không vui: "Hai đứa mình mà ơn với nghĩa gì."

Có lẽ cảm thấy bầu không khí từ nãy đến giờ khá nặng nề, cậu ta lại sôi nổi hẳn lên, quay lại chủ đề người yêu mới của Tưởng Tự.

"Xem như đang yêu nhau là thế nào? Giai đoạn mập mờ hả?"

"... Anh ấy đang theo đuổi tớ, tớ chưa đồng ý."

Kiều Hợp Nhất gật đầu lia lịa: "Đúng, người lớn cả rồi, phải xem xét kỹ càng."

Kiều Hợp Nhất là trai thẳng nhưng lại có lòng bày mưu tính tế cho anh em mình yêu đương nhăng nhít. Cậu ta bắt đầu tích cực đặt câu hỏi: "Anh ta mấy tuổi? Đang công tác ở đâu, làm công việc gì? Hai người quen nhau thế nào?"

Tưởng Tự toát hết mồ hôi: "... 28 tuổi, ngành tài chính, cũng ở thành phố Thân. Biết nhau lúc tớ hoà giải giúp đương sự của tớ, anh ấy là người thân của đương sự bên kia."

"Tài chính à." Kiều Hợp Nhất giữ định kiến để đánh giá: "Ngành tài chính nhiều trai đểu lắm, cậu cẩn thận đừng để bị lừa."

"..." Tưởng Tự uống rượu: "Chắc anh ấy không làm vậy đâu."

Thế mà Tưởng Tự đã bắt đầu nói đỡ cho người kia rồi. Kiều Hợp Nhất ngạc nhiên, nghĩ lại thì thấy đúng là mình đã lo lắng nhiều: "Cũng đúng, cậu là luật sư, muốn lừa cậu đâu có dễ.'

Kiều Hợp Nhất nhớ lại dáng vẻ của Tưởng Tự nói anh rất vui khi nãy thì đã có đáp án trong lòng, nhưng vẫn hỏi anh: "Cậu thích anh ta?"

Bàn tay cầm ly rượu khựng lại, sau một chốc im lặng, Tưởng Tự nhìn chằm chằm Kiều Hợp Nhất rồi gật đầu.

"Ừ." Tưởng Tự khẽ nói: "Tớ thích anh ấy."

"Thế thì tốt."

Kiều Hợp Nhất thầm thả lỏng, thật lòng mừng cho Tưởng Tự. Cậu ta vỗ bàn: "Lần sau tớ tới thành phố Thân thì gọi nhau đi ăn một bữa để mọi người làm quen với nhau, tớ kiểm định giúp cậu."

"... Chắc không cần làm quen đâu, hai cậu biết rõ nhau mà."

Tưởng Tự ho một tiếng, hơi xấu hổ: "Trì Việt chứ ai."

Kiều Hợp Nhất: "..."

Bình Luận (0)
Comment