Cách làn sương nóng hầm hập, Kiều Hợp Nhất và Tưởng Tự trố mắt nhìn sau, sau rốt cậu ta gian nan lên tiếng.
"Cậu nghe câu này bao giờ chưa?"
Tưởng Tự: "?"
Kiều Hợp Nhất: "Thà bạn của tôi một lần yêu hai người còn hơn yêu một người hai lần."
Tưởng Tự: "..."
Kiều Hợp Nhất hoàn hồn, cảm giác câu này cũng không đúng với tình huống của hai người họ. Cơ mà cả hai đã chia tay được mười năm, một lần nữa nghe lại cái tên Trì Việt từ miệng Tưởng Tự khiến Kiều Hợp Nhất có cảm giác "quả nhiên mình đã say". Cậu ta không nhịn được phải xác nhận lại: "Là Trì Việt thật? Là Trì Việt mà cậu từng hẹn hò mười năm trước? Sao hai cậu gặp được nhau?"
Cậu ta nói vậy chọc Tưởng Tự bật cười: "Còn ai vào đây nữa?"
Bao năm qua, có lẽ Kiều Hợp Nhất là người hiểu rõ chuyện của họ nhất. Vào lượt rượu sau cuối, anh kể lại chuyện mình và Trì Việt tương ngộ cho Kiều Hợp Nhất nghe.
Nghe xong, bao lời Kiều Hợp Nhất muốn nói hoá thành một câu: "Trời má."
Vốn dĩ cậu ta cảm thấy hai người chia tay mười năm để rồi bây giờ lại dây dưa bên nhau nghe chừng quá khó tin, nhưng lúc này cậu ta lại nhìn Tưởng Tự và nói một cách thật lòng: "Bây giờ tớ đã tin có những người thật sự là định mệnh của nhau."
Tưởng Tự cười nhưng không nói gì. Kiều Hợp Nhất tiếp tục càm ràm: "Vậy là bao năm qua Trì Việt cũng nhung nhớ cậu còn gì, cậu cũng nhớ mãi cậu ta không quên đúng không, giờ hai người có thể gặp lại nhau thì đúng là... quá tốt."
Cậu ta bùi ngùi không thôi, vui thay cho Tưởng Tự và Trì Việt, hào hứng bảo: "Lần sau tới thành phố Thân tớ sẽ mời hai cậu đi ăn, xem như chúc mừng hai cậu có thể về lại bên nhau sau ngần ấy năm."
Tưởng Tự hắng giọng, sửa lại cho đúng: "Vẫn chưa chính thức bên nhau."
Kiều Hợp Nhất: "?"
Cuối cùng cậu ta cũng nhớ hồi nãy Tưởng Tự có nói người kia đang theo đuổi anh nhưng anh chưa đồng ý.
Kiều Hợp Nhất khó lòng tin nổi: "Tại sao?"
Tưởng Tự im lặng một lúc sau khi nghe câu hỏi của Kiều Hợp Nhất, sau rốt mới do dự trả lời: "Có lẽ... giống cậu nói."
Rượu xộc lên đầu, mạch suy nghĩ chậm dần, không biết khoé miệng anh ửng đỏ do hơi nóng hay men say hun. Anh chớp mắt nhìn Kiều Hợp Nhất, nét cười hiện trên khoé môi: "Tớ vẫn sống ở tuổi 18."
Không phải cuối hạ tuổi 16 khi anh gặp Trì Việt lần đầu, không phải đầu xuân tuổi 17 khi họ yêu nhau, mà là tuổi 18 khi họ bắt đầu biệt ly, tròn 10 năm từ đó về sau không còn gặp nhau nữa.
***
Kỳ thi đại học toàn quốc chưa được đổi mới, không có quy chế chọn khối phức tạp như bây giờ, họ vẫn thi đại học vào hai ngày 7 và 8 tháng Sáu.
Kể từ ngày chuyện kia xảy ra cho đến hết ngày thi đại học, Tưởng Tự đã không gặp Trì Việt đúng 68 ngày. Vì chuyện gia đình, Trì Việt không về trường học tiếp. Trong khu dân cư lời ra tiếng vào, tầng dưới là hiện trường án mạng, Tưởng Tự cũng không quay lại mà tá túc nhờ nhà Kiều Hợp Nhất. Hứa Đình Nhu không rảnh lo cho cậu, Tưởng Chính Hoa nhập viện, cô xin nghỉ làm để chăm sóc thầy. Tưởng Tự đi theo chăm nom thầy một tuần, qua giai đoạn nguy hiểm, Hứa Đình Nhu đuổi cậu về trường.
Suốt quãng thời gian dài như vậy, hai người chẳng hề liên lạc.
Đông Đào, Hàn Mông, Kiều Hợp Nhất và thậm chí các bạn khác trong lớp đều tự nguyện sắp xếp bài vở ôn tập trong một tuần, định bụng chụp hình gửi Trì Việt. Tưởng Tự và Trì Việt thân nhau nhất, Hàn Mông thử nhắc một câu song Tưởng Tự im lặng thật lâu, cuối cùng trả lời: "Để Kiều Hợp Nhất gửi đi."
Tưởng Chính Hoa vẫn đang nằm viện, cậu biết chuyện này không liên quan tới Trì Việt nhưng vẫn sợ mình khó có thể không trách Trì Việt. Hơn hết, cậu sợ thời điểm này mình vẫn nhịn không được muốn quan tâm Trì Việt, muốn biết liệu đối phương có ổn không.
Đã mấy lần Tưởng Tự lơ đễnh lúc ôn bài, nghĩ về Trì Việt không biết hắn đang làm gì.
Hắn thế nào, có đang ôn bài không? Hắn có thời gian ôn bài không? Có định thi đại học nữa không?
Nhưng cậu không dám hỏi dù chỉ một câu.
Tưởng Chính Hoa hồi phục khá tốt, được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường. Trước khi Tưởng Tự thi đại học, thầy lại được chuyển sang trung tâm phục hồi.
Học sinh được nghỉ hai ngày trước khi thi, Tưởng Tự tới trung tâm phục hồi ở cùng Tưởng Chính Hoa. Thầy giục cậu về ôn bài, Tưởng Tự gọt trái cây cho thầy, chẳng buồn ngẩng đầu.
"Ba cũng là giáo viên mà, bộ ba không biết hai hôm nay tụi con hết học vào đầu được rồi, cần nghỉ ngơi hợp lý ạ?"
Cậu cắt trái cây đưa cho Tưởng Chính Hoa: "Với lại với thành tích của con còn cần hai ngày ôn tập chắc?"
Sau khi Tưởng Chính Hoa nhập viện, cậu trưởng thành một cách bất ngờ, không cần Hứa Đình Nhu phải hết mực chỉ bảo, không còn than vãn môn Toán quá khó nữa, cũng... không cần người khác ôn bài với mình giữa đêm thâu. Ấy thế mà thành tích chẳng hề giảm sút.
Thầy Tưởng ngồi trên xe lăn cũng cười gật đầu: "Đúng là con trai của ba, tự tin giống ba."
"Vừa phải thôi." Hứa Đình Nhu ở kế bên liếc thầy rồi nhìn con mình: "Không được kiêu ngạo, thi xong rồi nói sau."
Đã lâu rồi Tưởng Chính Hoa chưa về trường và cũng lâu rồi thầy chưa về nhà nên khó nén lòng mong nhớ: "Thoắt cái các con sắp tốt nghiệp rồi. Ba còn nhớ lúc con mới đăng ký lớp xã hội, ngày nào mẹ con cũng nổi giận..."
"Chậc, giận thì giận chứ có phải em không cho nó học tới khi thi đại học đâu?"
"Phải phải phải, bác sĩ Hứa thoáng ơi là thoáng." Tưởng Chính Hoa nịnh vợ xong lại tiếp tục hồi tưởng chuyện cũ: "Cả con nữa, hồi trước mãi không học nổi môn Toán, lúc nào cũng kéo thấp điểm. Lần nào gặp thầy Lý cũng than với ba, ở trường hễ thấy thầy là ba lại sợ tới nỗi đi đường vòng."
Tưởng Tự: "..."
Chưa bao giờ cậu biết thầy Lý còn lén mách lẻo ba sau lưng cậu. Tưởng Tự không nhịn được cười: "Sao ba không cho con biết?"
"Sợ con áp lực chứ sao. Học hành mà, phải tuần tự từng bước, nhỡ con sốt ruột thì càng học không vào." Tưởng Chính Hoa cũng vui: "Sau này có bạn nhỏ tầng dưới..."
Bầu không khí trong phòng bệnh chững lại, nét cười sượng cứng trên khoé môi, Tưởng Tự vội cúi đầu.
Trái lại Tưởng Chính Hoa ngồi trên xe lăn là người thản nhiên nhất. Thầy nói tiếp.
"Bạn nhỏ Trì Việt chuyển tới đây, hai đứa ôn tập cùng nhau nên thành tích của con không lên xuống thất thường nữa."
Thầy khẽ thở dài: "Thằng bé học giỏi, cũng không biết ôn tập đến đâu rồi."
Tưởng Chính Hoa ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự, hỏi: "Con không hỏi thằng bé à?"
Tưởng Tự rủ mắt nín thinh, chỉ lắc đầu.
Tưởng Chính Hoa đã hiểu. Thầy vỗ vai Tưởng Tự, giọng điệu bình thản: "Chuyện giữa người lớn là chuyện của người lớn, các con mới chừng ấy tuổi, đừng đeo gông xiềng lên người làm gì, đừng để ảnh hưởng bản thân."
Tưởng Tự cụp mắt không đáp lời. Hứa Đình Nhu lên tiếng trước.
"Ngày trước Trì Việt..."
Cô nói được một nửa thì ngừng, thấy Tưởng Tự gục đầu ủ rũ thì ngỡ trong lòng con mình vẫn giận người ta, nhớ ra hôm sau phải thi đại học nên cô cũng thôi nhắc nhiều. Tưởng Tự ngước mắt, khó nén nổi câu hỏi: "Ngày trước thế nào hả mẹ?"
"... Ngày trước học giỏi thế cơ mà, chắc thằng bé sẽ thi tốt thôi." Hứa Đình Nhu chuyển đề tài một cách tự nhiên: "Ngày 8 tháng Sáu thi xong là sinh nhật 18 tuổi của con. Con định tổ chức thế nào?"
Tưởng Tự thôi nhìn, cõi lòng vừa mịt mờ vừa thất vọng, rề rà đáp: "Dạ thi xong tính sau."
Buổi sáng ngày bắt đầu thi, Tưởng Tự kiểm tra hộp bút, căn cước công dân, cuối cùng xem lại thẻ dự thi một lần.
Cậu được sắp xếp vào điểm thi ở trường mình, thế này cũng được xem như may mắn, dẫu sao môi trường quen thuộc sẽ giúp người ta bớt căng thẳng.
Cậu nhìn quanh nhìn quất rồi lại nghĩ về Trì Việt.
Học bạ của Trì Việt đã được chuyển tới thành phố Ninh, như vậy chắc chắn hắn phải về thành phố Ninh để thi đại học. Nhưng ở thành phố Ninh có 8 khu vực thi đại học, 42 điểm thi, chỉ riêng khu vực THPT số 2 thành phố Ninh đã có tận 9 điểm thi. Hắn sẽ thi ở đâu?
Hôm sau Tưởng Tự tới trường, còn một lúc nữa mới vào thi. Phòng thi của cậu ở tầng ba, cậu đứng trên hành lang cố gắng đưa mắt nhìn lướt qua biển người mênh mông, có gương mặt phơi phới tuổi xuân, có gương mặt hào hứng hoặc căng thẳng, chỉ không có người mà cậu muốn thấy.
Cậu thôi nhìn, thở nhẹ một hơi, đặt cặp sách ở khu vực chuẩn bị bên ngoài phòng học, lấy cả điện thoại trong túi ra ngoài, chuẩn bị tắt nguồn nhét vào cặp.
Một giây trước khi nhấn nút tắt nguồn, điện thoại rung nhẹ một cái, trên màn hình hiển thị nhận được một tin nhắn.
Như dự cảm được điều gì, Tưởng Tự lập tức ngừng tay, nhấp mở WeChat.
Tầng dưới: Cố lên.
Tưởng Tự sững người nhìn tin nhắn, nỗi chua xót trào dâng từ cõi lòng xộc thẳng lên xoang mũi.
Cậu nhìn điện thoại quá lâu, giám thị gác thi kiểm tra an ninh trước cửa cũng không nhịn được liếc mắt nhìn cậu. Trước khi tắt điện thoại, cậu trả lời: Cố lên.
Hai chữ qua quýt, bình thường và khách sáo, không giống những lời cả hai sẽ nói với nhau vào ngày thi đại học như cậu từng tưởng tượng trước kia, nhưng nhận được tin nhắn này khiến cậu thấy bình tĩnh hơn.
12 giờ đêm ngày đầu tiên thi đại học, mặc dù kỳ thi vẫn chưa kết thúc nhưng Tưởng Tự vẫn đúng giờ nhận được vô vàn lời chúc mừng sinh nhật, sau mỗi lời chúc đều kèm theo một câu "thi cử thuận lợi".
Trong số đó không có Trì Việt, ngoại trừ câu "cố lên" trước khi thi, hắn không gửi cho cậu thêm bất cứ tin nhắn nào.
Đến khi ngày thi thứ hai kết thúc, ra khỏi trường thi, cả đám như Tôn Ngộ Không bị trấn áp năm trăm năm, tiếng vượn kêu vang không ngớt khắp hai bên. Từng tốp phụ huynh chen lấn về phía cổng, trong số đó không có Hứa Đình Nhu. Viện điều dưỡng quá xa, Tưởng Tự thấy mệt nên không cho cô tới.
Dòng người đông nghịt, Tưởng Tự chẳng buồn chen lấn, tìm một góc định bụng đợi lát nữa rồi đi.
Vừa mở điện thoại là nó đã reo mãi không ngừng. Hứa Đình Nhu chuyển cho cậu một khoản tiền xem như phần thưởng sau kỳ thi đại học và kinh phí tổ chức sinh nhật, bảo cậu hội họp với bạn bè. Kiều Hợp Nhất đòi thi xong phải ăn một bữa ra trò từ lâu, Tưởng Tự gọi cho cậu ta xác nhận địa điểm ăn uống, sau đó lần lượt thông báo 7 giờ gặp nhau trước cửa quán ăn cho vài người bạn chơi thân trong lớp.
Rồi cậu lại mở tin nhắn được ghim.
Kỳ thi đại học kết thúc, cọng rơm căng thẳng sau cuối cũng được nới lỏng, vậy nên nỗi nhớ cuồn cuộn hơn cả dòng người bên ngoài ùa tới đè nghiến Tưởng Tự khiến cậu khó lòng thở nổi.
Cậu muốn hỏi đối phương đã thi xong chưa, thi thế nào, liệu có nhớ hôm nay là sinh nhật cậu, liệu họ có thể gặp nhau hay chăng.
Giờ đây cậu đang đeo sợi dây chuyền bằng phím gảy đàn mà Trì Việt tặng vào sinh nhật năm ngoái, nó kề sát trái tim. Tay cậu nhúc nhích, cuối cùng cậu không thể nén nổi lòng mình, gửi đi một tin nhắn.
"Cậu đang ở đâu?"
Năm phút sau, cậu nhận được câu trả lời.
Tầng dưới: Con hẻm trên đường đi học.