Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 74

Kiều Hợp Nhất hối hận.

Thoạt đầu cậu ta thấy vui vì đã lâu lắm rồi không gặp Tưởng Tự, sau đó lại thấy mừng cho cuộc tương ngộ của Tưởng Tự và Trì Việt. Hai người ngồi ăn với nhau rất lâu, nói từ thời cấp ba cho tới bây giờ, từ quá khứ cho đến tương lai, rượu nhanh chóng cạn đáy.

Suốt bữa ăn trông Tưởng Tự rất đỗi bình thường, thậm chí anh còn uống nhiều hơn cả Kiều Hợp Nhất khiến cậu ta ngỡ anh thật lòng vui mừng nên mới uống nhiều như thế.

Cho đến khi bữa cơm kết thúc, cả hai ra ngoài, Tưởng Tự không nhìn thấy bậc thang nên bị vấp chân suýt ngã, doạ Kiều Hợp Nhất phải vội vàng dìu anh: "Đậu má."

Cậu ta quan sát kỹ lưỡng nét mặt của Tưởng Tự, thấy ánh mắt trong veo như nước và gương mặt vô cảm của anh thì ngập ngừng hỏi: "Chẳng nhẽ cậu say rồi?"

Vài giây sau, Tưởng Tự lắc đầu đáp lại: "Không."

Kiều Hợp Nhất: "..." Xong luôn, say rồi.

Suýt nữa cậu ta quên anh em của mình khi say chưa bao giờ đỏ mặt, uống nhiều hay ít cũng rặt một vẻ mặt, nói năng cũng bình thường. Cơ mà trông anh hệt một con búp bê robot tín hiệu không tốt, một lúc sau mới có thể trả lời cậu ta.

"Thôi, tớ đi tính tiền, cậu đợi tớ một tí." Kiều Hợp Nhất không yên lòng dặn dò: "Tớ gọi xe đưa cậu về."

Tưởng Tự đứng im tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng tiếp nhận chỉ thị của Kiều Hợp Nhất, ra khỏi nhà hàng ngồi trên chiếc ghế trống ở khu vực chờ chỗ ngồi bên đường đợi Kiều Hợp Nhất xuất hiện.

Kiều Hợp Nhất tức tốc thanh toán rồi đứng bên đường vẫy một chiếc taxi, kéo Tưởng Tự đang ngồi ngoan ra hàng ghế sau, còn mình thì ngồi vào hàng trước, thuần thục đọc địa chỉ nhà Tưởng Tự.

Nhà hàng này là một thương hiệu lâu năm do bạn của Kiều Hợp Nhất đề cử, nằm ở lối vào con ngõ của một khu dân cư, rẽ một lần là ra tới đường lớn. Bấy giờ trời đã tối mịt một màu, ánh đèn xa xa nối liền thành một dải, tiếng bíp còi của xe ô tô và tiếng huýt còi của xe điện chạy vụt qua đan cài vào nhau.

Cửa sổ hàng ghế sau đang mở, bóng sáng và âm thanh lẫn lộn giữa màn đêm, bao vây kín kẽ ập về phía Tưởng Tự.

Tưởng Tự nghiêng đầu tựa lên lưng ghế, ngắm nhìn xe cộ vụt như thoi đưa qua ô cửa sổ, ánh đèn thoắt sáng thoắt tối, những tòa nhà muôn hình muôn vẻ. Anh chợt hỏi: "Đằng trước là bến xe phải không?"

Kiều Hợp Nhất ngồi hàng ghế trước giật mình vì Tưởng Tự bất ngờ lên tiếng. Cậu ta ngoảnh đầu nhìn anh, trả lời một cách không chắc chắn: "Chắc không phải đâu, bến xe nằm ở khu phía Tây thành phố."

Tài xế ngồi kế bên chen lời: "Cái mà cậu kia nói là bến xe cũ, hồi xưa rẽ trái ở giao lộ kia rồi đi thêm hai trăm mét là tới."

Có lẽ bác tài đã lái xe trong một khoảng thời gian dài, quen đường quen nẻo lại còn nhiệt tình, vừa lái xe vừa bắt chuyện với hai người. Bác cười nói: "Người thành phố Ninh à?"

Tưởng Tự không trả lời, Kiều Hợp Nhất đáp lời thay anh. Bác tài hiểu ngay, bình tĩnh cất lời: "Đã lâu không về đúng không? Bến xe cũ bị dỡ bỏ bốn năm trước, chuyển sang khu phía Tây thành phố. Bây giờ chỗ đó là nhà trẻ."

Một lúc lâu sau, Tưởng Tự bắt được tín hiệu bèn "à" một tiếng rồi im bặt.

Kiều Hợp Nhất không biết tại sao anh đã say mà vẫn nhớ rõ như thế, tại sao bất chợt hỏi câu kia, bèn xem tình hình của Tưởng Tự thông qua gương chiếu hậu.

Thấy Tưởng Tự nghiêng đầu ngồi im nửa ngày trời, đến khi cậu ta ngỡ Tưởng Tự đã ngủ thì anh bỗng ngồi thẳng dậy, mò mẫm khắp người một lúc, sau rốt lấy điện thoại ra khỏi túi rồi gọi một cuộc điện thoại.

Kết thúc chuyến du lịch trở lại thành phố Thân, còn một tuần nữa mới hết kỳ nghỉ Tết. Trì Nhuế Nhuế không dám bỏ xó cây bút quá lâu, ăn tối xong em dựng giá vẽ trong phòng làm việc, định vẽ bừa một bức để giữ cảm giác của tay. Thời gian vẽ bức này khá lâu, giữa chừng thì hết nước uống, em ra khỏi phòng làm việc vào phòng bếp để rót nước, lúc ngang qua phòng khách thì nghe điện thoại mà Trì Việt để trên bàn đổ chuông.

Đúng lúc Trì Việt vào phòng ngủ, Trì Nhuế Nhuế nhìn thử, cái tên nhấp nháy trên điện thoại là Tưởng Tự.

Trì Nhuế Nhuế nhảy phắt dậy, quên bỏ cả ly nước xuống, chộp lấy điện thoại, vọt tới phòng ngủ của Trì Việt rồi gõ cửa: "Anh ơi! Điện thoại!"

Vài giây sau, cửa phòng ngủ mở, Trì Việt đã thay quần áo ngủ. Trì Nhuế Nhuế lập tức đưa điện thoại cho hắn. Trì Việt nghe máy thì phát hiện Tưởng Tự đang ở ngoài, có tiếng gió loáng thoáng và tiếng ồn ào của xe cộ lẫn dòng người, thế nhưng không một ai lên tiếng.

Trì Việt đợi một lúc, hoài nghi phải chăng đối phương vô tình gọi nhầm. Hắn không nhịn được gọi tên của anh: "Tưởng Tự."

Giọng hắn chứa đựng sự dịu dàng chẳng mảy may giấu giếm. Trì Nhuế Nhuế vẫn đứng gần hắn, bỗng thấy không ổn lắm bèn lẳng lặng cầm ly nước quay lại phòng khách.

Có lẽ Tưởng Tự đang kề sát điện thoại, tiếng hít thở trĩu nặng to hơn một chút, chính sự lần lữa chưa mở lời đã xác nhận thân phận của người ở đầu bên kia cuộc gọi.

"... Trì Việt?"

"Anh đây." Trì Việt đã nhận ra trạng thái kỳ lạ của Tưởng Tự, có lẽ anh đã uống rượu. Vậy nên hắn hỏi: "Em đang ở đâu?"

Tưởng Tự im lặng rất lâu, lâu tới nỗi tưởng như cuộc gọi đã ngắt kết nối, cuối cùng anh mới mở lời, vặn hỏi Trì Việt: "Anh đang ở đâu?"

Trì Việt thành thật trả lời: "Ở nhà."

Đầu bên kia im bặt.

Bấy giờ Trì Việt không nhắc nhở đối phương nói chuyện như ban nãy nữa, hắn cũng lặng thinh, kiên nhẫn chờ đợi Tưởng Tự mở lời trước.

Cuối cùng tiếng còi huýt vang dội chói tai ngoài ô cửa sổ như một lời nhắc nhở đã đánh thức Tưởng Tự, như kéo anh quay lại cái đêm ở trước cổng bến xe thuở 18 tuổi.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng trả lời câu hỏi của Trì Việt.

"Em ở... bến xe."

Quá khứ và tương lai giằng co trong tâm trí, rối ren hệt dòng xe đan xen ngoài kia. Nói xong, một lúc sau, anh sực nhớ ra mình đã tốt nghiệp, tối nay cũng không phải buổi tối anh đứng trước cổng bến xe lắng nghe tiếng còi xe bên trong.

Thế là anh lẩm bẩm phản bác: "Không đúng, chẳng còn bến xe nữa rồi."

Dấu chấm hỏi choán hết tâm trí của Kiều Hợp Nhất đang ngồi đằng trước nghe lén, nhủ thầm "ngôn ngữ mã hoá của đôi tình nhân gì đây không biết". Cậu ta ngoảnh đầu, liếc thấy khóe mắt của cái người uống say chưa bao giờ đỏ mặt giờ đã hoe đỏ, hàng mi nửa rủ, ánh đèn muôn màu rực rỡ ngoài kia hắt lên đôi mắt những tia sáng biến hoá tỏ mờ.

Ngờ ngợ phải chăng Tưởng Tự đã say tới nỗi mụ cả đầu, cậu ta do dự liệu có nên hỏi han một tiếng hay không. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì cậu ta nghe Tưởng Tự nói tiếp, tuy chậm rì song rõ ràng.

"Mỗi ngày có ba chuyến xe từ Thiệu Giang tới thành phố Ninh, 10 giờ, 12 giờ, thời điểm chuyến xe cuối cập bến là 4 giờ chiều."

"Em hỏi cửa sổ quầy liệu có chuyến xe bổ sung nào không, họ đều bảo không. Nhưng em vẫn đợi thêm ba tiếng."

"Cổng bến xe nóng lắm, không có ghế ngồi, lòng nướng cũng chẳng ngon tí nào."

Vượt qua tháng năm đằng đẵng, câu hỏi mãi dang dở suốt mười năm tròn, cuối cùng vào đêm nay, Tưởng Tự của mười năm trước và Tưởng Tự của đêm nay đã đồng thời thốt ra câu hỏi ấy.

Anh hỏi: "Anh đã nói sẽ tới gặp em cơ mà?"

Ghét anh muốn chết là lời nói dối, không thích là lời nói dối, chỉ muốn đòi nợ là lời nói dối, em khó theo đuổi lắm cũng là lời nói dối.

Anh chỉ sợ lại thêm một lời hứa không thể nào kiểm chứng thật giả và lại thêm một khả năng biệt ly không thể nào xác định thời hạn.

Bến xe đã được xây lại, nhưng mùa hè năm ấy và cậu thiếu niên vẫn đứng mãi ở đó, là vết thương chưa từng đóng vảy cùng anh trưởng thành trong những năm tháng từ đó về sau.

Trì Nhuế Nhuế đợi trong phòng khách rất lâu, ly nước đã cạn mà em vẫn chưa thấy Trì Việt xuất hiện.

Thực ra Trì Nhuế Nhuế vẫn rất tò mò chuyện anh của em và anh Tưởng Tự đã gặp lại nhau thế nào.

Hồi bé em chỉ nhớ anh trai tầng trên thường xuống làm bài tập ở nhà em. Anh rất thích cười, sẽ dẫn em đi chơi, gắp gấu bông, ngắm pháo hoa, xem phim, ăn KFC, nói chung mỗi một lần sẽ đến một nơi khác nhau.

Một lần nọ họ đi xem phim với nhau, Trì Nhuế Nhuế đã quên bộ phim hoạt hình mà họ xem, chỉ nhớ em muốn hỏi Trì Việt một câu gì giữa khoảng nghỉ của bộ phim, nhưng khi ngoảnh đầu thì thấy Tưởng Tự đã ngả đầu ngủ thiếp đi trên vai Trì Việt.

Trì Việt ôm hờ vai anh bằng một tay kẻo anh ngã. Thấy Trì Nhuế Nhuế nhìn sang, Trì Việt thản nhiên ra hiệu cho em im lặng.

Lúc đó Trì Nhuế Nhuế còn nhỏ, cũng dựa dẫm Trì Việt như thế nên em chẳng mảy may nhận thấy sự thân mật giữa hai người có gì bất thường. Đến khi em thật sự hiểu được hàm ý ẩn bên trong thì họ đã không gặp Tưởng Tự lâu lắm rồi.

Hình như cuộc gọi của Trì Việt vẫn chưa kết thúc. Trì Nhuế Nhuế nổi lòng tò mò, dè dặt bước về phía phòng của Trì Việt, vờ như vô tình liếc mắt nhìn sang người đang nghe điện thoại.

Chính cái liếc mắt ấy khiến Trì Nhuế Nhuế sững sờ.

Dường như Trì Việt đang... khóc.

Trong ký ức của em, dù cho trước kia ba có đánh đập hay gia đình gặp chuyện, kể cả khoảng thời gian khó khăn nhất khi Trì Việt mới dẫn em tới thành phố Thân thì ít nhất ở trước mặt em, Trì Việt chưa bao giờ khóc.

Từ 18 tuổi đến 28 tuổi, Trì Việt luôn ít nói và kiên cường tiến lên không ngừng nghỉ, chừng như không một điều gì có thể đánh đổ hắn.

Nhưng giờ đây, Trì Việt cầm điện thoại bằng một tay, đứng lặng trước bức tranh trang trí khổng lồ trên hành lang, ánh sáng từ chùm đèn trên đỉnh đầu rọi xuống đầu hắn, soi tỏ vệt nước mắt loáng thoáng không rõ nơi khoé mắt.

Thì ra Trì Việt cũng biết khóc.

Trì Nhuế Nhuế cụp mắt, quay lưng về lại phòng khách.

Nhưng cho dù Trì Việt có khóc thì giọng điệu của hắn lúc nói chuyện vẫn bình tĩnh lạ thường, chất chứa cả sự ấm áp. Hắn không giải thích, chỉ hỏi người ở đầu bên kia cuộc gọi: "Bây giờ em đang ở một mình à?"

Mất một lúc Tưởng Tự mới trả lời: "Không phải, có Kiều Hợp Nhất."

Kiều Hợp Nhất ngồi ghế trước bỗng dưng bị gọi tên thì hết cả hồn, lập tức ngồi ngay ngắn. Một lúc sau, một bàn tay từ hàng ghế sau duỗi tới đưa điện thoại cho cậu ta.

Tưởng Tự nói ngắn gọn: "Nghe điện thoại."

Kiều Hợp Nhất: "..."

Không biết vì cớ gì cậu ta thấy áp lực gấp bội, định hỏi Tưởng Tự đối phương có nói là việc gì không, thế nhưng Tưởng Tự không cầm chắc điện thoại, nếu Kiều Hợp Nhất không nhanh tay đỡ thì suýt nữa nó đã rớt trong xe.

Khi cậu ta cầm điện thoại, Tưởng Tự lại ngẩng đầu ngửa ra ghế sau, mắt đã nhắm chừng như sắp ngủ.

Kiều Hợp Nhất chỉ đành gọi tên người ở đầu bên kia cuộc gọi: "A lô, Trì đẹp... Trì Việt, tôi là Kiều Hợp Nhất."

Trì Việt đáp "ừ", hỏi: "Các cậu uống rượu à?"

Kiều Hợp Nhất vội vàng giải thích: "Có uống một ít, Tưởng Tự đòi uống, tôi không cản được, bây giờ đang trên đường đưa cậu ấy về nhà."

Trì Việt không tranh luận với cậu ta chuyện này, chỉ im lặng chốc lát rồi bảo: "Phiền cậu gửi địa chỉ nhà Tưởng Tự cho tôi."

Trì Nhuế Nhuế ngồi một lúc trong phòng khách, tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới. Em ngoảnh đầu, Trì Việt đã thay quần áo, xách một chiếc vali cỡ nhỏ nom như định ra ngoài.

Thấy Trì Nhuế Nhuế ngồi trên sô pha, Trì Việt dừng chân, hỏi: "Có lẽ anh phải tới thành phố Ninh hai ngày, em ở nhà một mình được không?"

Trì Nhuế Nhuế trả lời ngay: "Dạ được."

Em trả lời quá nhanh, trái lại Trì Việt ngập ngừng chốc lát mới nói tiếp: "Anh chuyển tiền sinh hoạt cho em, không đủ thì nói với anh. Em ở nhà phải chú ý an toàn, đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ, nếu không ổn thì gọi bạn của em tới..."

Trì Nhuế Nhuế gọi một tiếng "anh" cắt ngang lời hắn.

Em nhìn Trì Việt, khoé mắt chợt nóng lên. Sau khi cố hết sức nén nước mắt, Trì Nhuế Nhuế nói: "Anh, năm nay em 18 tuổi rồi."

"Lúc anh mười tám đã phải nuôi em."

Trì Nhuế Nhuế cười với Trì Việt, vừa rạng rỡ vừa xinh đẹp. Giờ đây em có thể đến những thành phố xa lạ hay đi nước khác tham gia tập huấn và trại hè một mình, em không còn là cô bé từng giây từng phút sợ bị bỏ lại thuở ấy nữa.

"Anh muốn đi đâu thì cứ đi, muốn gặp ai thì cứ gặp." Trì Nhuế Nhuế nhìn hắn, nói khẽ: "Chúng ta đã trưởng thành cả rồi, anh à."

Họ đã cùng nhau trải qua mười mùa xuân tới xuân đi, từng sống dưới tầng hầm, từng ăn những món rẻ nhất, từng khóc, từng cười, từng bị thương như thể số phận lấy chuyện chèn ép họ làm niềm vui, nhưng sau cuối nó vẫn không thể đẩy họ vào bước đường cùng.

Lúc Trì Nhuế Nhuế 16 tuổi, Trì Việt đã gom đủ tiền phẫu thuật. Trì Nhuế Nhuế đã hoàn thành toàn bộ các ca phẫu thuật cấy ghép da, những vết sẹo cũ trên cơ thể em đã bong tróc, làn da mới bắt đầu lành và phát triển.

Vượt qua muôn trùng núi non và hồi sinh giống họ.

Hôm sau Tưởng Tự thức giấc, mò mẫm điện thoại nhìn thử thì thấy thời gian hiển thị trên màn hình đã là 10 giờ 32 phút sáng.

Phản ứng đầu tiên của anh là: Thôi xong, say nguội cộng ngủ nướng, cô Hứa Đình Nhu sẽ giết mình mất thôi.

Chịu, cho dù đã từng tuổi này, nỗi sợ mẹ vẫn khắc sâu vào xương tuỷ anh. Tưởng Tự vểnh tai nghe ngóng một lúc, ngoài nhà không có động tĩnh, vậy mà cô Hứa không đập cửa.

Tưởng Tự tranh thủ thời cơ nhổm dậy khỏi giường, tức tốc tắm rửa trong cơn đau đầu nhẹ, rồi đẩy cửa chuẩn bị xuống lầu thỉnh tội chịu phạt.

Phòng của anh ở tầng ba, lúc băng qua hành lang xuống tầng hai, Tưởng Tự loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, hình như trong nhà có khách.

Anh bước xuống thêm vài bậc thang nữa, không còn vật che chắn, phòng khách dưới tầng rực rỡ ánh mặt trời. Có ba người đang ngồi quanh chiếc bàn bằng gỗ nguyên chất mà Tưởng Chính Hoa dùng để uống trà. Tưởng Chính Hoa cười rạng rỡ, Hứa Đình Nhu ngồi bên cạnh đang hỏi: "Vậy bây giờ con cũng đang ở thành phố Thân phải không..."

Người ngồi chếch về phía Tưởng Tự mặc áo len màu trắng ngà, đang giơ tay rót trà cho Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu.

Nghe thấy tiếng động trên tầng, ba người tạm dừng trò chuyện, đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đèn pha khóa chặt Tưởng Tự đứng trên cầu thang.

Tưởng Tự không kịp trở tay, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng như biển của Trì Việt.

"..."

Anh lặng lẽ bước lùi một bậc thang, cố gắng thụt lùi về phòng.

... Trời má ơi, gặp ma rồi, mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Bình Luận (0)
Comment