Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 75

Tiếc rằng Hứa Đình Nhu không cho anh cơ hội bỏ chạy lúc lâm trận. Cô nói trước: "Ủa, con dậy rồi hả?"

Đâm lao thì phải theo lao, Tưởng Tự chỉ đành xuống lầu, vào phòng uống trà, ngồi trước bàn trà.

Trì Việt cầm ly rót trà cho anh. Tưởng Tự cúi đầu nhìn, nước trà đậm màu, mùi thơm ùa vào mũi, là trà Phổ Nhĩ thượng hạng. Trên bàn, hộp trà với bao bì cầu kỳ đang mở, bánh trà mới bóc một nửa, nhìn là biết không phải loại trà Tưởng Chính Hoa mua ở siêu thị ngoài phố.

Tưởng Tự nhấp một ngụm, cầm lòng không đậu hỏi rằng: "Sao anh tới đây?"

Đúng là tối qua anh uống nhiều, bây giờ vẫn chưa thoát hẳn khỏi nỗi kinh hoàng, cũng không nhớ rõ chuyện tối qua. Trì Việt nghiêng đầu nhìn anh, trả lời: "Tới thăm em..."

Tưởng Tự suýt thở không ra hơi, ngoảnh phắt đầu nhìn Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu ngồi đối diện. Bấy giờ Trì Việt mới nói thêm: "Với thầy cô."

"Coi con hỏi kìa, Tết nhất thì đi thăm hỏi chúc Tết nhiều là đúng rồi." Tưởng Chính Hoa thấy con mình hỏi như thế là không phải phép, bèn cười hiền gật đầu với Trì Việt: "Sau này nếu rảnh con cứ tới chơi nhiều vào, cứ xem như nhà của mình."

Trì Việt đáp lời, thấy Tưởng Tự nhíu chặt hàng mày bèn hỏi: "Em đau đầu à?"

Đau đầu là chuyện thường tình sau khi tỉnh rượu. Tưởng Tự uống trà, khẽ trả lời: "Vẫn ổn."

Trì Việt nhỏ giọng nhắc nhở: "Sau này đừng uống nhiều vậy nữa."

Tưởng Tự không nhịn được phải cãi lại: "Hôm qua là ngoài ý muốn."

Hứa Đình Nhu im lặng, liếc mắt nhìn hai người ngồi đối diện, nhấp một ngụm trà rồi lại đưa mắt nhìn con trai mình.

Sáng nay Hứa Đình Nhu đang trên đường về sau khi mua đồ ăn thì từ xa đã thấy một chàng trai trẻ dáng người cao lớn đứng lặng trước cửa nhà mình, tay xách đồ, sống lưng thẳng tắp.

Chàng trai ngoảnh đầu, không ngờ lại là Trì Việt.

Trì Việt bảo sang năm mới nên cố ý đến chúc Tết. Dù bất ngờ song Hứa Đình Nhu cũng ngại hỏi tại sao đối phương biết địa chỉ nhà mình. Ba người ngồi quây quần nói về tình hình dạo gần đây một lúc, bây giờ thấy con hỏi mình hỏi đối phương với vẻ thân thuộc nhường này, cô đã loáng thoáng có suy đoán. Cô hỏi: "Trước đó hai đứa có gặp nhau rồi à?"

Trì Việt trả lời trước: "Dạ mới đây thôi, năm ngoái tụi con tình cờ gặp nhau."

Ấn tượng đầu tiên chi phối nên cô cho rằng Tưởng Tự đã đưa địa chỉ nhà cho Trì Việt. Nghĩ tới tình cảnh gia đình đối phương, cô lại thấy nhói lòng, thế là cô trách mắng Tưởng Tự: "Sao con không mời Tiểu Trì với Nhuế Nhuế về ăn Tết cùng?"

Tưởng Tự nhủ thầm lúc đó con vẫn chưa chấp nhận sự theo đuổi của anh ấy, dắt người ta về nhà thì biết làm sao cho phải. Nhưng anh không dám nói ra câu này, sau rốt Trì Việt vẫn phải giải vây.

"Năm ngoái con đi công tác, không sắp xếp được thời gian. Chuyện này là lỗi của con." Hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, câu từ thỏa đáng, nói năng lễ phép đúng mực: "Mãi tới bây giờ mới tới thăm cô thầy."

Nghe hắn nói vậy, Hứa Đình Nhu cũng ngại nói thêm. Giọng điệu của cô dịu dàng hơn hẳn: "Con nói gì vậy, sau này con cứ tới thường xuyên, gọi Nhuế Nhuế nữa."

Nói tới Trì Nhuế Nhuế, Tưởng Chính Hoa lại hỏi tiếp tình hình dạo này của em, Trì Việt kiên nhẫn trả lời từng câu một. Thoắt cái đã tới giờ cơm trưa, hai vợ chồng ra sức giữ hắn ở lại ăn cơm.

Trì Việt từ chối dăm ba câu, không thể thay đổi được sự kiên trì của hai người, cuối cùng hắn đành đồng ý. Nhưng hắn cũng chẳng ngồi yên mà vào nhà bếp phụ nấu nướng, động tác thành thạo, nhìn là biết một người thường xuyên nấu ăn.

Tưởng Tự đi theo ngó nghiêng hai lượt, không giúp được gì lại ra ngoài đi dạo hóng gió trong vườn, nhưng chưa dạo được hai vòng thì bị Hứa Đình Nhu vỗ một phát lên lưng.

"Khách thì luôn tay luôn chân trong bếp, con thì ra đây trốn việc."

Đầu óc Tưởng Tự vẫn còn hỗn loạn, không biết vì cớ gì Trì Việt bỗng dưng chạy tới thành phố Ninh. Anh nói với vẻ thờ ơ: "Anh ấy muốn giúp thì giúp thôi, dù sao anh ấy cũng giỏi nấu nướng."

Câu nói của anh quá đỗi thoải mái, không giống cách đối xử với người hàng xóm xa lạ đã mười năm không gặp. Hứa Đình Nhu híp mắt, nghi ngờ quan sát anh một lúc tới nỗi anh thấy hốt hoảng, chỉ đành quay lưng vào nhà, ngoài miệng vẫn không chịu thua mà còn đánh trống lảng: "Vậy con phụ bưng chén đũa."

Bữa ăn diễn ra một cách hoà thuận, Trì Việt ngồi với cô thầy thêm một lúc rồi mới đứng dậy xin ra về.

Không thể ở lại nhà người khác cả ngày, nhưng vợ chồng Tưởng Chính Hoa bảo hắn ở lại. Trì Việt không từ chối thẳng mà chỉ giải thích đã lâu chưa về thành phố Ninh, buổi chiều hắn muốn ra ngoài đi dạo.

Nghe vậy, hai vợ chồng không tiện giữ hắn lại nữa. Trì Việt mặc áo khoác, nghiêng đầu nhìn Tưởng Tự kế bên rồi chợt hỏi: "Ra ngoài đi dạo không?"

Tưởng Tự ngước mắt, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của Trì Việt đang nhìn anh, khẽ khàng tựa lông vũ khiến anh không thể nói ra câu từ chối.

Sau cuối Tưởng Tự vẫn mặc áo khoác, ra ngoài với hắn.

Ánh nắng êm ả ban chiều xoa dịu cái lạnh buốt xương đầu xuân. Hai người đi tới cổng khu dân cư, Tưởng Tự đút tay vào túi, hỏi hắn: "Đi đâu?"

Trì Việt trả lời lảng đi: "Anh đặt xe rồi."

Xe đặt trên mạng đúng giờ đến nơi, Trì Việt mở cửa hàng ghế sau giúp Tưởng Tự. Tưởng Tự không nói thêm nữa, chui vào xe ngồi ngay ngắn. Trì Việt lên xe, ngồi kế bên anh, hai người cách nhau một khoảng không xa cũng không gần.

Rõ ràng Tưởng Tự mới là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Ninh, còn Trì Việt đã bao năm không lui tới, thế nhưng đối phương đã trở thành người dẫn dắt trong suốt chuyến đi lần này. Tưởng Tự cũng không hỏi mà đưa mắt nhìn những cây long não nối tiếp tạo thành những dải màu xanh đậm nhạt khác nhau đang vụt lùi về sau bên ngoài ô cửa sổ.

Anh tưởng đối phương sẽ tới trường THPT số 1 hoặc có khả năng sẽ quay lại khu dân cư cũ ngày xưa. Nhưng chiếc xe rẽ trái quẹo phải, con đường trở nên thân quen, sau rốt chiếc xe dừng trước bến Thượng Hải cũ.

Sau Tết, chẳng mấy khách du lịch tới bến Thượng Hải cũ. Lúc xuống xe Tưởng Tự thoáng bần thần, liếc mắt nhìn Trì Việt, nhủ thầm chẳng nhẽ đối phương thật sự tới đây để du lịch?

Cuối cùng anh không nhịn được phải hỏi: "Em cứ ngỡ anh muốn về trường cũ."

Trì Việt cụp mắt, giọng điệu bình thản: "Không đi."

Tưởng Tự sửng sốt: "Tại sao?"

"Lần gặp mặt cuối diễn ra ở đó." Giọng Trì Việt dịu dàng: "Anh sợ em không vui."

Con hẻm nhỏ ở thành phố Ninh là nơi họ chia tay, gặp gỡ một lần sau cuối ở tuổi 18. Mọi niềm lưu luyến và yêu mến, cả thảy xuân xanh và thiếu thời đều khép lại ở nơi ấy. Kể từ đó, họ mải ngẩng cao đầu hướng đến những cuộc đời bất đồng.

Trì Việt hiểu rõ mồn một, lo sợ Tưởng Tự chấp nhất chuyện năm đó chờ đợi ở bến xe đến mức nào thì cũng khắc sâu ký ức chia tay đến nhường ấy.

Hai người cùng đi vào trong, Tưởng Tự mím môi rồi thả lỏng, hỏi: "Vậy tụi mình tới đây làm gì?"

"Lúc anh mới tới thành phố Ninh, lần đầu tiên dắt anh và Trì Nhuế Nhuế đi chơi, em đã đưa tụi anh tới đây."

Lúc đó họ vẫn chưa thân thiết là bao, đã cùng vẽ quạt, dạo nhà thờ, ăn cơm, số phận hãy còn lặng thinh, khổ đau vẫn chưa thành hình.

Mặt trời soi sáng khắp mặt đất, tia nước từ đài phun nước phía xa xa biến hoá muôn hình vạn trạng, tiếng cười đùa của trẻ thơ từ xa vọng về.

"Chúng ta cũng ngắm pháo hoa Tết Nguyên đán ở đây."

Pháo hoa Tết Nguyên đán rất hoành tráng. Giữa tiếng chuông điểm 12 giờ, giữa dòng người tấp nập, Tưởng Tự chỉ nhìn mỗi Trì Việt, nồng nhiệt bày tỏ tình cảm với hắn.

Quá khứ là vết sẹo chắn ngang khiến họ khó lòng phớt lờ. Nếu buộc phải nhìn lại, hắn muốn bắt đầu với Tưởng Tự từ những ký ức tươi đẹp hơn.

Tưởng Tự một mực im lặng trông theo Trì Việt, dè dặt bước từng chút một vào dòng thác thời gian.

Băng qua đài phun nước, giáo đường bằng đá hùng vĩ uy nghiêm dưới ánh mặt trời, cánh cửa gỗ dày nặng rộng mở. Hai người bước vào, bên trong vẫn như trước kia, chỉ có những dãy ghế xếp thành hàng, cổng vòm điêu khắc tinh xảo, tượng đức mẹ Maria ngay trung tâm cúi đầu khép hờ mắt lẳng lặng quan sát tất thảy.

Tưởng Tự đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn chăm chú tượng Đức mẹ, tiến hai bước tìm được chỗ ngồi trên chiếc ghế dài chính giữa như thuở đầu. Trì Việt ngồi cạnh anh, hai người lặng im không nói.

Cửa sổ được thiết kế khéo léo, tia sáng sau khi rọi vào sẽ đan cài vào nhau, hoá thành những mảng sáng tối hút mắt song rất trang nghiêm.

Thuở ấy Tưởng Tự vẫn chưa ngờ được mình sẽ thích Trì Việt, có lẽ Trì Việt cũng chưa từng dự liệu được. Ở đây họ trò chuyện với nhau, ghẹo đối phương có thể kết hôn ở nơi này.

Chớp mắt đã lâu vậy rồi.

Có lẽ những nơi thế này thật sự có khả năng thanh lọc tâm hồn, cảm xúc thấp thỏm bất an của Tưởng Tự dần dịu lại một cách kỳ lạ. Anh nói: "Chắc anh tới đây vì cuộc gọi tối qua."

Hơn nửa ngày trôi qua, anh gần như đã nhớ lại toàn bộ chuyện tối qua. Anh uống nhiều, nhất thời cơn say xộc lên khiến anh cứ níu lấy chuyện năm ấy, đòi Trì Việt tới thành phố Ninh gặp mình.

Con người ấy à, lúc không tỉnh táo thì dễ quay về độ tuổi thiếu niên bồng bột. Bây giờ khi đã tỉnh táo, khôi phục lý trí của một người trưởng thành thì Tưởng Tự lại có thể bình thản an ủi chính mình: Xem như Trì Việt lừa mình thôi, không tới thì chịu chứ biết làm sao? Năm đó người ta bất đắc dĩ biết nhường nào, chẳng nhẽ mình không biết?

Anh cười với Trì Việt, giải thích: "Tối qua em say nên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thực ta lần này anh không buộc phải tới làm gì."

Chỉ là vài giây trong lúc say anh muốn an ủi bản thân tuổi 18 mà thôi.

Chủ đề này quá nặng nề. Nói xong, Tưởng Tự lại cố tình thoải mái chuyển đề tài.

"Anh còn nhớ hồi đó tụi mình thảo luận chuyện gì ở chỗ này không?"

Tưởng Tự cười nói: "Thực ra tòa giáo đường này rất thích hợp để kết hôn và cầu hôn, lần nào tới đây em cũng gặp, sao hôm nay không thấy?"

Trì Việt ngồi lặng thinh, không để Tưởng Tự đổi đề tài thành công. Hai chữ "lần này" dễ dàng đâm trái tim hắn đau nhói. Hắn trầm mặc vài giây, cúi đầu duỗi tay lấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ trầm hình chữ nhật ra khỏi túi trong áo khoác.

Tưởng Tự: "...!"

Mọi ưu phiền trong anh tan biến trong nháy mắt. Anh nhủ thầm: mình chỉ nói bừa một câu thôi mà, chẳng nhẽ hai đứa tâm linh tương thông, Trì Việt định cầu hôn mình ở đây thật? Công giáo không ủng hộ tình yêu đồng tính, có khi nào hai người họ sẽ bị đưa vào danh sách đen của nhà thờ không? Với lại lần trước anh ấy có nói phải theo đuổi mình trước đã, thế này có phải chỉ một bước đã về đích không...

Trì Việt đưa chiếc hộp cho Tưởng Tự. Tưởng Tự nhận lấy, nghi ngờ thấp thỏm cụp mắt, mở hộp quà be bé trong tay.

Trong hộp là sợi dây chuyền màu đen được làm từ phím gảy đàn ghi-ta, bên trên có khắc sóng biển và mặt trăng. Tưởng Tự biết mặt sau có tên của mình và một hàng ngày tháng bằng tiếng Anh.

Sợi dây chuyền đè lên một tấm vé xe cũ sờn. Tưởng Tự cầm nó lên, hầu hết chữ in nhỏ bên trên đã mờ, có vài chữ vẫn còn rõ.

Bên trên viết từ Thiệu Giang tới thành phố Ninh, 7 giờ xuất phát, ngày tháng là tháng Bảy của mười năm trước. Đó là một mùa hè xa xôi và khó quên.

Đức mẹ Maria rủ mắt, lặng lẽ dõi theo hai chàng trai trong giáo đường. Bên dưới mái vòm trắng xoá, giọng Trì Việt rất trầm, vang lên rành rọt từng chữ một bên Tưởng Tự.

Truyền vào tai của cậu thiếu niên 18 tuổi khăng khăng đứng trước cổng bến xe không chịu đi.

"Anh đã mua vé ngay sau khi nhận được cuộc gọi của em."

"Buổi tối trước khi tới thành phố Ninh, Nhuế Nhuế đổ bệnh nên tụi anh phải rời Thiệu Giang về quê."

"Cậu của anh nói gửi Nhuế Nhuế ở nhà để cậu nuôi, anh không thể nào đồng ý."

"Anh từng nghĩ liệu có nên giải thích hay không, nhưng rồi anh thấy lần nào cũng bắt em phải thấu hiểu và tha thứ... thì quá tàn nhẫn."

Bốn bề tịnh không một tiếng động, giọng Trì Việt trầm khàn.

"... Anh không lừa em. Anh thật sự từng muốn về thăm em."

Trong cơn gió tháng Bảy giữa hè, tiếng ve hoà vào mùi long não. Trì Việt 18 tuổi nói với Tưởng Tự cũng 18 tuổi đang đứng bên ngoài tấm cửa kính ở bến xe.

Xin lỗi, thật sự tớ từng muốn đưa cậu tới Bắc Kinh.

Cửa sổ kính chia cắt tia sáng thành quầng sáng sặc sỡ sắc màu, rọi lên sống lưng đơn bạc của Tưởng Tự. Anh ngồi lặng người rất lâu, lâu tới nỗi tưởng như đã vượt qua năm tháng đằng đẵng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng cuộn trào.

Không biết đã bao lâu, Tưởng Tự ngẩng đầu nhìn Trì Việt, khoé mắt đỏ hoe, giọng nói cũng chứa những cảm xúc dâng trào đang cật lực kìm nén: "Sao anh không nói sớm?"

"Dù thế nào đi nữa, sự thật là anh đã thất hẹn." Trì Việt cười: "Vừa gặp lại đã vội vàng giải thích sẽ khiến anh như đang kể khổ."

Đủ mọi chuyện trời xui đất khiến năm đó là lý do hắn buông tay, nhưng đó không thể là cái cớ van xin sự tha thứ của Tưởng Tự.

Nhưng trong cuộc gọi tối qua, có thể nhận ra Tưởng Tự đã hoang mang và chơ vơ đến nhường nào.

Trì Việt nhìn Tưởng Tự chăm chú: "Nhưng anh không muốn thấy em đau lòng mãi."

Lát sau, Tưởng Tự cúi đầu nhìn món đồ trong hộp, nói một câu không đầu không đuôi: "Em còn tưởng anh định cầu hôn em."

Trì Việt: "..."

Trong thời khắc ngỡ sẽ phải giải bày nội tâm, hắn chẳng ngờ Tưởng Tự lại bất chợt thốt ra một câu như vậy. Trì Việt nghẹn họng mấy giây, nhìn chiếc hộp trong tay anh, không nhịn được bật cười.

"Hơi giống thật."

Hắn nói tiếp: "Nếu anh cầu hôn..."

Trì Việt muốn nói nếu anh cầu hôn, ít nhất anh sẽ chuẩn bị nhẫn, không phải ở giáo đường, có lẽ sẽ ở một địa điểm và thời điểm nào đó ý nghĩa hơn.

Nhưng Tưởng Tự không cho hắn nói hết.

Trong giáo đường, Tưởng Tự cầm sợi dây chuyền đã xa cách bấy lâu nay, tháo móc cài, một lần nữa đeo nó lên cổ mình, sau khi chắc chắn đã đeo xong mới buông tay, lên tiếng một cách rất đỗi bình thản.

"Em đồng ý."

Bình Luận (0)
Comment