Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 76

Trì Việt sững sờ, ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự. Có lẽ Tưởng Tự đã nhận ra tầng nghĩa khác trong câu nói của mình... Trì Việt đâu có cầu hôn thật.

Anh ho khẽ một tiếng, cẩn thận giải thích: "Em đang nói đến việc hồi trước anh từng bảo sẽ theo đuổi em."

4 giờ chiều, ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ kính màu rồi tụ hội trước mắt Trì Việt, màu sắc rực rỡ kỳ ảo thiêu đốt nóng rẫy tim hắn, ngỡ như nhiệt độ đương lúc giữa hè ở thành phố Ninh trong ký ức.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trì Việt chôn cất Trì Học Lương và Từ Thuyền, bồi thường tổn thất cho chủ nhà cũ, gánh trên lưng một khoản nợ lớn. Trong khoảng thời gian học đại học, hắn đi làm kiếm tiền học cho mình và em gái. Sau khi tốt nghiệp, công ty có ý định bồi dưỡng nên cho hắn đến công ty con để rèn luyện. Hắn bắt đầu liều mạng kiếm tiền để làm phẫu thuật cho Trì Nhuế Nhuế.

Vết bỏng đã có từ lâu, tình huống phức tạp, phải chia ra phẫu thuật nhiều lần, lần nào cũng đốt tiền và làm hắn lo sốt vó, may sao hai anh em đã dìu dắt nhau đi hết chặng đường này, kết quả êm xuôi tốt đẹp.

Mãi về sau hắn thuyên chuyển công tác, Trì Nhuế Nhuế và hắn về thành phố Thân. Năng khiếu mỹ thuật của Trì Nhuế Nhuế ngày càng nổi bật, Trì Việt lại cân nhắc liệu mai này có nên đưa em ra nước ngoài hay không.

Từng chuyện nối tiếp nhau như chiếc đồng hồ liên tục luân phiên xoay vòng không bao giờ ngơi nghỉ đã nghiền nát mười năm của Trì Việt trong bánh răng số phận. Chắp vá từng mảnh thì thứ duy nhất còn giữ được nguyên vẹn là tình yêu non trẻ từ tuổi 18 đến nay vẫn chưa nhạt phai.

Nhưng hắn không biết liệu Tưởng Tự có còn cần mối tình buông tay nhau lúc khó khăn, cố gắng làm phiền nhau khi xuôi chèo mát mái thế này hay không.

Tưởng Tự quá đỗi nồng nhiệt và cởi mở, anh xứng đáng mãi mãi mặc sức tự do, xứng đáng có được tình yêu của nhiều người, trải qua cuộc đời đẹp tươi hơn.

Cho đến khi họ trùng phùng.

Lạ thay, Trì Việt chưa bao giờ sợ hãi số phận hay cái chết, gian khổ hay tuyệt vọng. Nhưng chính khoảnh khắc gặp lại nhau, ánh sao le lói chưa từng lụi tàn đã bừng sáng trở lại, cuối cùng hắn buộc phải thừa nhận không phải hắn không biết sợ.

Những thứ như "Mong em hạnh phúc" chỉ toàn lý luận suông thuở chưa gặp lại, hoá ra hắn lo sợ đánh mất Tưởng Tự nhiều hơn những gì hắn nghĩ.

Từ mời cơm đến xin WeChat, từ đón đưa ở sân bay đến lời bộc bạch đêm mưa, giờ đây lại theo đuổi đến tận thành phố Ninh, tất thảy đã phần nào thể hiện ý tứ "bám riết không buông". Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Tưởng Tự không tha thứ cho hắn trong một quãng thời gian rất dài.

Nhưng Tưởng Tự không làm thế.

Tưởng Tự trưởng thành đã dựng bức tường kiên cố với mọi người, chỉ luôn lưu giữ sự cố chấp và kiên quyết thời niên thiếu cho một mình Trì Việt, một lần nữa nhận lại sợi dây chuyền sau muôn trùng tháng năm như thể đã đón nhận tình yêu. Anh nói với hắn rằng em đồng ý.

Tưởng Tự mãi mãi thuần khiết và kiên định như Tưởng Tự của tuổi 18.

Yết hầu nhấp nhô, Trì Việt nuốt ngược cơn nóng cháy và mọi niềm đau xót, cúi đầu kéo tay Tưởng Tự, trở tay nắm chặt tay anh trong tay mình. Ánh mắt hắn dịu dàng như một nụ hôn.

Trong toà giáo đường trống vắng, hắn cam đoan với Tưởng Tự dưới tượng Đức mẹ bằng giọng nói rành mạch rõ ràng.

"Lần này anh sẽ không buông tay nữa." Trì Việt nhìn Tưởng Tự chăm chú, giọng rất trầm: "Anh yêu em."

Luôn yêu em từ thuở ban đầu đến hiện tại và cho đến tương lai lâu dài về sau.

Ba chữ ấy tràn vào tai Tưởng Tự khiến cõi lòng anh rung động. Bàn tay kề sát vào nhau trao đổi hơi ấm, Tưởng Tự cố chịu sự cay xót trong mắt để nhìn Trì Việt, làm khó hắn: "Anh thề đi."

Tưởng Tự nói gì thì chính là thế đấy, Trì Việt vâng lời lặp lại: "Anh thề."

Tưởng Tự tiếp tục nói năng lung tung: "Anh viết giấy cam kết rồi công chứng đi."

Trì Việt chẳng thèm nghĩ ngợi: "Được."

Tưởng Tự tạm hài lòng, định nói thêm điều gì thì có tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ phía sau, chen ngang không gian riêng tư của hai người.

Tưởng Tự liếc nhìn, một nhóm người ăn mặc gọn gàng nghiêm trang tiến vào nhà thờ, dừng chân dưới tượng Đức mẹ Maria, khẽ đồng thanh hát vang bài "Thánh ca", hẳn đã đến thời gian chầu lễ.

Ở lại đây trong bầu không khí thế này không phù hợp, hai người tự giác đứng dậy rời đi. Trì Việt đi đằng sau, nghe họ hát sau lưng rằng: Chúa yêu thương nhân loại, để nhân loại được Người cứu rỗi.

Trì Việt không tin đạo Giáo, nhưng hắn nghĩ, thì ra là ý này.

Chớp mắt đã đến giờ cơm tối, hai người tìm chỗ ăn cơm. Tâm trạng đương tốt, Tưởng Tự chọn một nhà hàng kiểu Pháp, đang chọn món thì Kiều Hợp Nhất gửi tin nhắn: "Tỉnh rượu chưa?"

Gần cả ngày trời rồi, thăm hỏi gì mà trễ quá. Tưởng Tự trả lời: "Tỉnh lâu rồi."

"Thế thì tốt." Kiều Hợp Nhất yên tâm hơn hẳn, nhưng lại lo Tưởng Tự say rượu không nhớ chuyện tối qua nên cậu ta thành thật báo cáo.

"Tối qua Trì Việt hỏi tớ địa chỉ nhà cậu, tớ cho người ta rồi. Tớ thấy có khả năng cậu ấy sẽ tìm cậu, cậu chuẩn bị sẵn nhé."

Tưởng Tự: "..."

Tưởng Tự đoán cũng chỉ có khả năng này, giơ điện thoại chụp Trì Việt ở đối diện rồi gửi cho Kiều Hợp Nhất, trả lời: "Cậu nói trễ hơn một tí là người ta về luôn rồi."

Đầu bên kia, Kiều Hợp Nhất lặng thinh hồi lâu, có lẽ đã hãi hùng khiếp vía mất cả hồn. Mãi đến khi Tưởng Tự chán quá chọt ảnh đại diện của cậu ta hai lần thì mới nhận được câu trả lời súc tích từ đối phương.

"Ngầu vãi."

Tưởng Tự cười khẽ, hỏi: "Trì đẹp trai mời cơm, cậu đến không?"

Có lẽ Kiều Hợp Nhất đã nghiêm túc cân nhắc một hồi, sau rốt cậu ta trả lời: "Hôm nay tớ không đến, lâu lắm rồi hai cậu không gặp nhau. Trước khi về thành phố các cậu báo cho tớ biết, tớ sẽ mời các cậu."

Từ cấp ba cho đến hiện tại, sự tinh tế của Kiều Hợp Nhất luôn ở đẳng cấp hàng đầu. Tưởng Tự cũng không khuyên thêm, trả lời bằng một chữ "ừ".

Ăn xong, rời nhà hàng thì trời đã tối rõ, phố đã lên đèn. Vốn phải là thời điểm tạm biệt nhưng Trì Việt lại dắt tay Tưởng Tự tình tứ không chịu buông. Hai người đi đọc theo con đường bên bờ sông, xa xa cây cầu trên bến Thượng Hải đã sáng đèn rực rỡ.

Tưởng Tự chợt hỏi: "Sắp đến nobody đúng không?"

Cái tên quá đỗi xa xăm, Trì Việt lục tìm tuyến đường năm xưa trong ký ức rồi trả lời: "Nếu vị trí không thay đổi thì phải đi khoảng 20 phút nữa."

Thực ra khoảng cách như thế không hẳn là gần, nhưng Tưởng Tự không muốn về, thế là anh xạo sự: "Không xa, tụi mình đi xem thử xem."

Hiển nhiên Trì Việt không từ chối.

Chẳng ngờ nobody vẫn toạ lạc ở vị trí cũ, ngay cả tên cũng chẳng đổi. Có điều biển hiệu đã đổi sang màu gỗ trầm giản đơn, cửa cũng được đổi từ cửa cuốn rèm sang cửa kính màu trà đen.

Bấy giờ đương thời điểm kinh doanh, hai người dựa theo tuyến đường trong trí nhớ xuống cầu thang tầng một. Trong quán bar rộn vang tiếng nói cười, chẳng còn phong cách trang trí mosaic khoa trương đâu nữa mà thay vào đó là phong cách phục cổ kiểu Mỹ. Những lô ghế ngồi sắp xếp rời rạc, thế nhưng sân khấu của ca sĩ biểu diễn vẫn chẳng thay đổi. Ca sĩ biểu diễn là một cô gái tóc ngắn mặc áo da đầy cá tính, đang hát bài "Vuột mất người thương".

Tưởng Tự và Trì Việt không bỏ lỡ nhau. Họ gọi hai ly đồ uống độ cồn thấp, tìm một lô ghế trong góc rồi ngồi đó nghe nhạc.

Bàn bên cạnh có một nhóm con trai trông giống sinh viên đại học, hình như một trong số đó muốn xin WeChat của nữ ca sĩ nhưng lại ngại. Người xung quanh tích cực vạch kế hoạch cho cậu chàng: Đầu tiên gọi cho người ta một ly đồ uống rồi đặt một bài hát, nhớ phải lịch sự...

Tưởng Tự tranh thủ liếc nhìn. Mặt cậu trai nọ đỏ bừng, sau khi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng cậu chàng vẫn nhụt chí lên tiếng: "Thôi, tớ ngại."

Xung quanh bỗng chốc vang lên tiếng chê bai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tưởng Tự không nhịn được cười, nhìn sang Trì Việt.

"Hồi trước lúc anh đứng hát trên kia." Tưởng Tự trỏ về phía bục của ca sĩ biểu diễn: "Em ngồi nghe ở dưới, bàn bên cạnh có vài người bàn nhau hỏi xin WeChat của anh."

Ánh đèn mờ tối trong quán bar dễ đưa người ta trở về năm tháng xa xôi. Gương mặt của Tưởng Tự vẫn vương nét kiêu kỳ và ngang tàng thời niên thiếu. Anh nói: "Lúc đó em rất muốn ngoảnh đầu nói không được, người trên kia là bạn trai của tôi."

Trì Việt hỏi: "Thế em nói chưa?"

Tưởng Tự lắc đầu: "Chưa."

Lúc đó Trì Việt vẫn phải mưu sinh ở chốn này, những câu như thế không tốt cho cả người khác lẫn Trì Việt. Anh thận trọng giữ bí mật, chỉ đợi đến khoảng nghỉ giữa giờ hoặc sau khi tan làm, Trì Việt sẽ đưa anh đến góc vắng không người và hôn anh trong ánh đèn nhập nhoạng.

Nghĩ đến đây Tưởng Tự mất tự nhiên cúi đầu, uống một ngụm rượu rồi ngẩng đầu lên lại. Ba người bước vào quán bar, dẫn đầu là một cô gái mặc áo lông chồn, lông mày lá liễu, môi đỏ thắm. Dưới ánh đèn quán bar, chị vẫn toát lên vẻ quyến rũ như xưa, đang nói gì đó với người đàn ông bên cạnh.

Ba người trao đổi suốt chặng đường nom như đang có việc. Tưởng Tự và Trì Việt không làm phiền họ. Trái lại khi đã đến gần, cuộc trò chuyện tạm kết thúc, hai người đàn ông bên cạnh ngoảnh đầu đánh giá cả quán bar. Chị Diệp vô thức ngoảnh đầu, lúc lia mắt qua hai người trước bàn thì chợt dừng chân, nhướng mày như thấy quen mắt nhưng không nhớ ra họ là ai.

Trì Việt đứng dậy trước, chào một tiếng "chị Diệp", giọng điệu điềm nhiên.

"Em là Trì Việt, nhiều năm trước em từng hát ở chỗ chị. Lúc đó em còn học cấp ba."

Chị Diệp híp mắt, quan sát tỉ mỉ Trì Việt mất giây rồi trợn to mắt: "Trời đất ơi, là cậu đó hả nhóc chưa thành niên."

Làm ăn kinh doanh đã tôi luyện cho chị khả năng nhìn ai là nhớ, hơn nữa năm đó Trì Việt sở hữu vẻ ngoài nổi bật lại còn chưa thành niên nên chị khắc sâu ấn tượng về hắn, sau khi thi đại học vẫn liên lạc hỏi hắn liệu có thời gian làm thêm chỗ chị nữa không.

Gần một ngày sau hắn mới xin lỗi, trả lời "không có ở thành phố Ninh, đã về quê."

"Lớn chừng này rồi à." Chị Diệp ngạc nhiên quan sát Trì Việt một lượt rồi nhìn sang Tưởng Tự, tìm được trong ký ức cậu bé xinh trai giống Trì Việt đã đến phỏng vấn với hắn.

"Thời gian không chừa một ai." Chị thở dài, gọi một nhân viên phục vụ rồi hất cằm về phía bàn của hai người Trì Việt, lên tiếng một cách ngang ngược vô đối.

"Không tính tiền bàn này, phục vụ thêm chai rượu vang, lấy trong tủ rượu của chị."

Hiển nhiên chị Diệp sẽ không uống hàng rẻ tiền. Ban đầu họ chỉ định thăm lại chốn xưa, chẳng ngờ lại thành ăn chực uống chực. Tưởng Tự ngại lắm, Trì Việt mở miệng định từ chối thì chị Diệp nhanh nhẹn giơ tay ngăn hắn khách sáo.

"Được rồi, một lần sau cuối, tới trễ một tuần thì cậu không gặp được chị nữa đâu."

Chị rút một điếu thuốc cho vào miệng. Bao năm trôi qua, chị vẫn chung thuỷ với Marlboro.

"Chị nhượng lại quán bar này rồi, làm ăn bao nhiêu năm đã chán, bà đây muốn đi tận hưởng cuộc sống."

Hai người đàn ông bên cạnh cũng nghe thấy câu này, một trong số đó nhếch mép cười đùa với người kế bên: "Nghe chưa? Bà chủ Diệp giàu có được tự do, chỉ có tôi vẫn mệt sống dở chết dở."

"Thôi bớt đi." Chị Diệp lườm người kia tỏ vẻ chê bai, có vẻ có quan hệ khá tốt với người kia: "Mở chi nhánh từ Thiệu Giang đến tận thành phố Ninh, anh có giả nghèo thì tôi cũng không bớt tiền nhượng quán cho anh đâu."

Nói đến đây, chị giới thiệu người bên cạnh với Tưởng Tự và Trì Việt: "Ông chủ Giang, ông chủ Phương, mở quán bar, sau này sẽ là chủ quán này, có đến thì bảo hai người họ giảm giá cho cậu."

Rồi chị giới thiệu hai người Trì Việt cho người bên cạnh: "Hai anh bạn nhỏ tôi quen ngày xưa, đẹp trai nhỉ."

Tưởng Tự nhìn sang, hai người đàn ông dáng người cao ngất, một giữ nét cười trên môi, khoảng ba mươi mấy tuổi, ánh mắt ấm áp. Người còn lại trông cũng xấp xỉ tuổi Tưởng Tự, đứng sau lưng người đàn ông còn lại, mặt mũi sắc bén, chẳng tỏ cảm xúc.

Bài hát trước đó đã kết thúc, ca sĩ cố định đang hát bài "Thời không sai lệch". Trong tiếng nhạc, người đàn ông đứng trước gật nhẹ đầu với Trì Việt và Tưởng Tự, nét cười nhạt nhòa: "Giang Tri Luật."

Mặc dù người đứng bên cạnh không cười nhưng vẫn lịch sự gật đầu: "Phương Hiệt."

Trì Việt và Tưởng Tự lịch thiệp đáp lời bằng cách tự giới thiệu bản thân. Thân là người giới thiệu, chị Diệp rút thuốc lá chuẩn bị phân phát.

Bốn người lần lượt đáp lời, có người bảo không hút, có người bảo đã cai thuốc.

Chị Diệp: "..."

Bốn gã đàn ông thối tha, chị lườm họ rồi nhét thuốc vào hộp.

Dẫu sao cũng còn việc bận, họ khách sáo vài câu rồi tạm chia tay, ba người vào phòng làm việc, hai người tiếp tục ngồi uống rượu.

Nghe tin nobody sắp sang nhượng, Tưởng Tự bỗng thấy thất vọng vô cớ. Dường như năm tháng với những đêm lén chạy ra ngoài, ngồi dưới sân khấu xem Trì Việt hát đã tan biến chẳng còn dấu vết theo quán bar bị rao bán.

Rượu vang đã được đưa đến, nhấp một ngụm, vị thơm lan toả giữa môi răng. Tưởng Tự nhớ cây ghi-ta anh tặng Trì Việt đã được hắn cất gọn vào tủ thì không nhịn được hỏi rằng: "Về sau anh có còn chơi ghi ta nữa không?"

Quả nhiên Trì Việt trả lời: "Thời đại học anh từng có vài công việc làm thêm, sau khi tốt nghiệp thì hiếm lắm."

Tưởng Tự "à" rồi không nói gì nữa.

Dòng chảy số phận đẩy đưa, hắn đã không còn tham gia lễ kỷ niệm mà hắn vốn không muốn tham gia vì anh hát chệch tông nữa, cũng không còn đàn khúc ca "Yêu thương một đời" cho một người đương lúc rỗi rãi trong một ngày mưa.

Sau bài hát này là đến giờ nghỉ giải lao, quán bar phát nhạc nhẹ. Trì Việt nhìn anh, chợt hỏi: "Em muốn nghe không?"

Tưởng Tự sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn. Trì Việt đứng dậy, cởi đồng hồ đeo tay để trên bàn, giọng điệu bình thản đượm vẻ hối lỗi: "Chắc anh đàn không hay cho lắm."

Tưởng Tự chưa kịp hiểu ra thì đối phương đã băng qua đám đông đi về phía bục cho ca sĩ, nghiêng đầu nói chuyện với cô gái đang nghỉ ngơi trên bục.

Tay cầm ly siết chặt, trái tim đập điên cuồng, anh tròn mắt nhìn Trì Việt ngồi trên vị trí dành cho ca sĩ, cầm ghi-ta chỉnh dây.

Nom hắn quả thực đã lâu không chơi đàn ghi-ta, thoạt tiên phải thử cho chuẩn âm. Tiếng ghi-ta vang lên, một nửa ánh đèn trong quán bar rọi sang.

Không có lời mở đầu, kết thúc phần thử âm, hắn tạm ngừng một chốc rồi bắt đầu gảy dây đàn, chỉ vài giây ngắn ngủi mà giai điệu ngắc ngứ dần trở nên lưu loát.

Vẫn quán bar ấy, vẫn vị trí ấy, vượt qua năm tháng lê thê, hắn vẫn đàn khúc "A Thousand Years" dành tặng Tưởng Tự như năm nào.

Tưởng Tự nhìn lên bục, sự rung động ập đến như sóng trào giống hệt cái đêm nhiều năm về trước khiến miệng lưỡi anh khô đắng, chỉ có trái tim như ướt dầm nước mưa chực trào cả nước.

Cách biệt bao năm, cuối cùng họ đã hiểu ý nghĩa của ca từ.

nobody sẽ không còn nữa, thời gian năm xưa cũng trôi xa, thế nhưng tình yêu mãi mãi ở lại.

Bài hát kết thúc, trong tiếng reo hò, Trì Việt rủ mắt, giọng điệu hoà nhã nói ra câu mà thuở ấy Tưởng Tự chưa thốt thành lời.

"Dành tặng bạn trai của tôi."

Tiếng vỗ tay lớn dần, tiếng huýt sáo nổi lên bốn phía. Giữa khung cảnh ồn ào như thế, Tưởng Tự nghe thấy tiếng tim anh đập vẫn hệt như thuở thiếu thời.

Rời sân khấu, quán bar náo nhiệt lạ thường, đủ mọi ánh nhìn dừng trên người họ. Trì Việt trở về bên cạnh Tưởng Tự rồi dẫn anh ra ngoài. Tưởng Tự theo hắn đi một mạch ra khỏi quán.

Màn đêm ngoài kia hun hút, cây cối bên đường ngã rủ, cả một vùng tĩnh lặng. Hai người bước chậm dần, Tưởng Tự nhìn Trì Việt chăm chú, giọng hơi khàn.

"Em cứ ngỡ anh không chơi đàn nữa."

Trì Việt nói thật: "Thực ra anh đàn sai mấy nốt, không còn tốt như hồi đó."

Tưởng Tự vẫn kém nhạy nhạc như thuở nào nên chẳng hề nhận ra. Anh nhìn Trì Việt, tâm trạng rối bời, giọng rất khẽ, ánh mắt trong veo chất chứa cả nỗi luyến lưu.

"Hồi đó đàn xong anh cũng xuống sân khấu dẫn em đi."

Trì Việt nhìn anh, Tưởng Tự nói tiếp.

"Anh dẫn em vào phòng nghỉ của nhân viên."

Ánh mắt của Trì Việt sâu lắng, yết hầu thoáng nhấp nhô: "Rồi sao nữa em?"

Không biết ngây ngất do rượu ban nãy hay bởi đêm nay, hoặc do ánh mắt của Trì Việt giờ khắc này hệt như thuỷ triều.

Đối diện ánh mắt ấy, Tưởng Tự nhỏ giọng trả lời với vẻ chẳng sờn: "Rồi hai đứa mình hôn nhau."

Khách sạn nơi Trì Việt ở nằm giữa trung tâm thành phố, rạng sáng đêm qua hắn mới tới nơi, hôm nay lại đến nhà Tưởng Tự, hành lý còn để trước bàn, nhiều thứ còn chưa kịp sắp xếp ổn thoả.

May sao nhân viên khách sạn đến đúng giờ, phòng ốc gọn gàng, quét tước kỹ càng, trên đầu giường còn chu đáo chuẩn bị sẵn đồ dùng cho các cặp đôi vào ở có thể dùng.

Ánh trăng và họ đồng thời dừng chân nơi mạn giường, tưởng như rơi vào giữa tầng mây. Trì Việt đỡ eo Tưởng Tự bằng tay phải, đầu ngón tay trái thì lướt từ trán xuống giữa môi răng của Tưởng Tự rồi nhẹ nhàng cọ sát. Mắt Tưởng Tự mờ ảo, trong cơn mông lung, anh thấy vết sẹo trên ngón tay trái vô danh của hắn ở ngay trước mắt mình.

Tưởng Tự như bị mê hoặc, chừng như thấy đau, anh duỗi đầu lưỡi liếm nhẹ như đang thăm dò.

Trì Việt thoáng khựng lại, ngay giây sau hắn dứt khoát áp tay lên má Tưởng Tự rồi khom lưng hôn anh.

Hơi thở ướt át hoà vào tiếng rên khẽ lấp đầy cả căn phòng, những chiếc hôn dịu dàng từ xương quai xanh đến cổ tay rồi xuống tận mắt cá chân khớp xương rõ ràng, gieo từng vết cắn yêu tựa chồi non vừa hé nụ.

Thuỷ triều dâng trên biển đêm xa xôi, sóng dịu êm và dữ dội như muốn nuốt chửng cả trăng. Ngoài ô cửa sổ là cây long não mãi bất biến của thành phố Ninh, gió khẽ lay tán lá khiến chúng rụt lại rồi giãn bung, mùa xuân rực rỡ đã được đưa đến đúng hẹn.

Chúng nó lặng thinh để mặc mọi thứ nảy sinh.

Bình Luận (0)
Comment