Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 82

Vụ án được xét xử công khai, thời gian xét xử hơn 4 tiếng, tranh luận kịch liệt trên phiên toà.

Điểm tranh luận chủ yếu trong vụ án này nằm ở lập luận của kiểm sát viên: Trình Phong có hành động vào nhà bếp lấy dao nhưng không lấy được hung khí trong quá trình đuổi đánh Phùng Dao, không xuất hiện mối đe dọa đến tính mạng do sử dụng hung khí; sau lần trượt ngã đầu tiên và lần té ngã do cú đánh thứ nhất, có thể xem như hành vi bạo hành đã chấm dứt; cú đánh thứ hai khi Trình Phong té dưới đất có ý đồ cố ý gây thương tích.

Tưởng Tự phản bác từng điểm một, đồng thời viện dẫn Điều 20 Bộ luật Hình sự và văn bản Hướng dẫn quy định về vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, anh cho rằng mặc dù Trình Phong không mang theo hung khí nhưng là một người đàn ông trưởng thành, gã có ý chí chủ quan và năng lực gây thương tích. Gã trượt té trong quá trình truy đuổi, nhưng điều này không đồng nghĩa hành vi bạo hành đã kết thúc, an toàn về thân thể của Phùng Dao vẫn đang bị đe dọa bởi hành vi xâm hại trái pháp luật của Trình Phong; có thể xem hành vi sử dụng cuốc đánh Trình Phong lần đầu của Phùng Dao vào thời điểm đó là phòng vệ chính đáng.

Sau cú đánh đầu tiên khiến Trình Phong té ngã, Phùng Dao có ý định cứu giúp kiểm tra vết thương của Trình Phong, không có chủ ý gây thương tích cho người khác hoặc cố ý giết người; vả lại vào thời điểm đó, Trình Phong vẫn tiếp tục chửi bới và đe doạ giết Phùng Dao, thậm chí có hành vi giơ tay cố gắng kéo Phùng Dao lại, có thể xem đây là hành vi bạo lực kéo dài và có khả năng tăng nặng; có thể xem việc Phùng Dao chọn thực hiện cú đánh thứ hai thời điểm đó là phòng vệ chính đáng.

Tưởng Tự quan sát xung quanh rồi hỏi: "Tối hôm đó trước khi Phùng Dao phản kháng, cô ấy đã bị bạo lực gia đình liên tục trong hơn 20 phút, kèm theo đó là nhiều lần dọa giết bằng lời nói. Trong khoảng thời gian này, cô ấy đã nhiều lần cầu xin nhưng hoàn toàn vô dụng. Nỗi sợ đã vượt quá sức chịu đựng. Trong tình cảnh trời tối và vườn rau không có đèn, cô ấy không thể xác định lúc Trình Phong vào nhà bếp có lấy dao hay không, mà chỉ biết đối phương không ngừng đe doạ "Tao mà tóm được là tao giết mày". Tôi xin phép hỏi nếu bất kỳ ai trong số những người ở đây rơi vào tình cảnh ấy, liệu anh chị có thể giữ được lý trí, vừa ảo vệ an toàn tính mạng của mình không bị xâm hại, vừa đánh giá chính xác liệu Trình Phòng có mất khả năng tấn công để kịp thời ngừng hành vi phòng vệ một cách chính xác hay không?"

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, anh lại bắt đầu bào chữa trên nhiều phương diện, bắt đầu từ việc Trình Phong bạo hành liên tục, thể hiện ý định giết người; tính cấp thiết và kịp thời của hành vi tự vệ của Phùng Dao; cùng với đơn xin bãi nại của nhân thân người bị hại và đứa con chưa thành niên, đơn xin giảm nhẹ án của tập thể người dân trong thôn.

Toàn văn bài bào chữa dài gần 5000 chữ, người trong nghề thống nhất đáng giá từng chữ đều là châu ngọc, lập luận pháp lý phù hợp, có thể làm bài mẫu dùng trong giảng dạy bào chữa vô tội. Về sau vụ án này cũng được bình chọn là một trong các vụ án tiêu biểu về bào chữa vô tội trên toàn quốc.

Ngoài phần lớn nội dung trước đó có đầy đủ căn cứ, lập luận xác đáng, thực ra đoạn phát biểu tổng kết sau cuối rõ là có phần ngắn gọn hơn lại được lan truyền rộng rãi.

"Kính thưa chủ toạ phiên toà và các thẩm phán, người đang bị xét xử trong vụ án này là Phùng Dao, nhưng người mà chúng ta đang đối diện lại là vô vàn những người phụ nữ đã từng, đang và sẽ có khả năng hứng chịu bạo lực gia đình dai dẳng giống Phùng Dao. Nỗi kinh hoàng và cái chết bao vây họ bấy lâu nay, thế nhưng chỉ vì đủ các nhân tố như gia đình, cha mẹ, con cái mà họ đã chọn cam chịu không hồi kết. Trong nhận thức của họ, bạo lực gia đình chỉ chấm dứt khi họ chết hoặc kẻ bạo hành chết. Điều mà chúng ta có thể làm ngoài việc tranh luận sẽ định tội thế nào sau khi bi kịch xảy ra là cần suy nghĩ nhiều hơn về cách để không xuất hiện thêm một Phùng Dao tiếp theo."

Quốc huy treo cao trên phòng xử án, bên dưới quốc huy, mọi người đều dừng mắt trên người đàn ông mặc âu phục đen dưới Toà. Sống lưng của anh thẳng tắp hệt như cây trúc không bao giờ gãy.

Mặt trời chói chang trên bãi đậu xe ngoài Tòa án, Trì Việt ngồi trong xe im lặng chờ đợi. Mấy phút trước Trì Nhuế Nhuế gửi cho hắn một tấm ảnh chụp bức tranh sơn dầu khổng lồ vẽ hoa hướng dương mà em mới vẽ.

"Tóm lại, người bào chữa kính xin hội đồng xét xử có thể áp dụng cơ chế phòng vệ chính đáng để phán quyết Phùng Dao vô tội, thông qua bản án này chỉ dẫn một con đường khác ngoài cam chịu và cái chết cho tất cả phụ nữ giống Phùng Dao, để các cô các chị hiểu rằng lúc đối diện với bạo lực gia đình, ngoài việc dùng bạo lực chống bạo lực thì vẫn còn công lý, còn luật pháp, còn cơ quan công an - kiểm sát - tư pháp và cả xã hội bằng lòng đứng trước họ, đem lại một khả năng khác tươi sáng và pháp trị hơn cho họ."

"Tôi xin kết thúc phần bào chữa của mình."

Cả phòng xử án lặng ngắt, Phùng Dao đứng trên bục bị cáo rơi lệ.

Thẩm phán gõ búa, hôm sau tuyên án.

Ngày 1 tháng 6, trước sự chứng kiến của công chúng, Tòa án công bố kết quả xét xử như sau: Chấp nhận quan điểm bào chữa, không thành lập và không chấp nhận tội danh do cơ quan kiểm sát cáo buộc. Căn cứ Khoản 2 Điều 200 Bộ luật Tố tụng hình sự của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Toà án ra phán quyết:

Bị cáo Phùng Dao vô tội.

Ngay khi phán quyết được đưa ra, tất cả đồng nghiệp dù thân hay không thân đều lũ lượt gửi tin nhắn chúc mừng Tưởng Tự. Dường như những luật sư hình sự khác trong công ty luật còn kích động hơn cả Tưởng Tự, nhao nhao kêu la đòi anh mời cơm, ngay cả trưởng phòng cũng hùa theo.

"Từ cố ý giết người sang cố ý gây thương tích rồi sang vô tội. Danh hiệu luật sư của năm năm nay thuộc về cậu chắc luôn, sao chưa chịu mời tụi tôi ăn mừng nữa?"

Mọi người ghẹo quá anh không chịu nổi nữa, bèn liên tục xin tha: "Tối nay tan làm sẽ mời, đi đâu do mọi người chọn."

Mọi người hò reo bắt đầu bàn bạc địa điểm ăn uống. Tưởng Tự tranh thủ lúc này gửi tin nhắn cho Trì Việt nói rõ tình hình, bảo rằng tối nay anh sẽ về muộn.

Cuối cùng mọi người thống nhất chọn một quán lẩu Triều Châu có karaoke, phòng riêng rộng rãi kín đáo, nồi lẩu nằm chính giữa, trên tường là màn hình, thoả mãn cả nhu cầu ăn uống và nhu cầu tinh thần. Mọi người vừa ăn vừa hát, bầu không khí náo nhiệt, ăn từ khi mặt trời xuống núi đến khi đèn đuốc sáng trưng.

Tưởng Tự vẫn không thích hát như xưa, không ai biết anh hát lạc điệu, chỉ nghĩ anh lạnh lùng. Nhưng suốt bữa cơm này anh cũng chẳng rảnh rang, thân là chủ tiệc, có người mời rượu là anh phải uống một lượt. Tưởng Tự cũng vui lắm, chẳng liên quan gì đến danh tiếng, chỉ vì kết quả phán quyết nên chẳng từ chối rượu mời của ai.

Có người ăn uống vẫn không quên hỏi xin kinh nghiệm của anh, nhờ anh chỉ bảo phương hướng bào chữa và tình tiết trong vụ án này. Tưởng Tự nghiêm túc trả lời, đối phương rất đỗi cảm kích, bèn kính anh thêm một ly và nói "cảm ơn luật sư Tưởng".

Qua ba tuần rượu, Hà Nguy ngồi kế bên ít uống rượu cũng rót nửa ly bia, nâng ly với Tưởng Tự giữa khung cảnh nhộn nhịp, nói một cách đầy chân thành: "Đàn anh, cảm ơn anh đã làm luật sư hướng dẫn của em, em hy vọng sau này cũng có thể trở thành luật sư giỏi giống anh."

Hà Nguy lịch sự hạ thấp miệng ly, Tưởng Tự nâng ly cho ngang bằng với ly của cô nàng rồi mới cụng ly, nhìn vào mắt cô nàng để trả lời: "Chắc chắn em sẽ trở thành một luật sư giỏi."

Cuối cùng cũng đến lúc tiệc tàn, đã gần 9 giờ tối. Mọi người bắt đầu thảo luận đặt xe đi chung thế nào. Đúng lúc này Trì Việt gửi tin nhắn hỏi: Vẫn đang liên hoan à?

Tưởng Tự hơi chếnh choáng, lười gõ từng chữ một nên anh trả lời bằng tin nhắn thoại: "Em sắp xong rồi."

Mấy giây sau,Trì Việt đáp lại: Em uống rượu?

"Có uống một ít." Đối diện với Trì Việt, giọng điệu của Tưởng Tự vô thức dịu hẳn đi, mặc kệ xung quanh có biết bao người, anh vẫn nghiêm túc báo cáo: "Em chưa say, có thể về nhà."

Giọng anh trong tin nhắn thoại nghe có vẻ hơi chậm chạp nhưng rất trong trẻo. Trì Việt trả lời: Anh đón em nhé.

Lần này Tưởng Tự không gửi tin nhắn thoại mà ngoan ngoãn gõ chữ: Dạ.

Người kế bên đã cảm thấy sai sai từ câu đầu tiên, lẳng lặng vểnh tai nghe. Thấy Tưởng Tự buông điện thoại, người xung quanh anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sau rốt một dũng sĩ hỏi: "Luật sư Tưởng, người nhà anh hả?"

Tưởng Tự gật đầu với người ta.

Trời đất ơi, hình như chuyện này còn gây sốc hơn cả kết quả phán quyết hôm nay.

Mặc dù Tưởng Tự được gọi là bông hoa của mảng hình sự, nhưng một số người có mặt ở đây đã quen anh từ thuở đầu đều biết anh là kẻ cuồng công việc chính hiệu, gần như chưa bao giờ thấy anh có cử chỉ thân mật với ai. Đôi khi họ lén lút cười trêu anh đã kết hôn với luật mất rồi, vừa nhận thẻ luật sư vừa nhận giấy kết hôn.

Ai nấy bán tín bán nghi như thể phát hiện đại lục mới. Máu bà tám hừng hực, có người không dám hỏi thẳng bèn uyển chuyển thăm dò: "Ờ... ba mẹ anh hả? Mẹ em cũng thích hối em lắm, mà em cũng 26 tuổi rồi."

"... Không phải." Tưởng Tự không nhịn được cười, mở lời ngay trước mặt mọi người, ánh mắt và giọng điệu đều chứa nét cười chân thành.

"Người thương của tôi."

Bốn chữ ngắn ngủi nhẹ nhàng đập tan một nửa tâm hồn thiếu nữ đang ở đây.

Mặc dù rất tò mò rốt cuộc người thương của luật sư Tưởng là thần thánh phương nào, nhưng sau rốt chẳng ai mặt dày cố ý ở lại. Mọi người đi tàu điện ngầm hoặc đặt xe, tốp ba tốp năm tản vào màn đêm rực rỡ ánh đèn trong thành phố Thân. Tưởng Tự đứng một mình bên đường đợi Trì Việt tới đón.

Có lẽ Trì Việt đã xuất phát trước lúc gửi tin nhắn. Chỉ chốc lát sau, chiếc xe dừng hẳn bên cạnh Tưởng Tự. Tưởng Tự lao lên xe như tên bắn, ngẩng đầu cười xán lạn với Trì Việt đang ngồi trên ghế lái, khen anh từ tận đáy lòng.

"Anh nhanh ghê á."

Trì Việt: "..."

Hắn duỗi tay thắt dây an toàn cho Tưởng Tự, nhắc nhở đối phương: "Ngồi vững."

Tưởng Tự nghe lời điều chỉnh vị trí, ngồi ngay ngắn trên ghế phụ lái. Lát sau anh lại thấy chếnh choáng, bèn hạ cửa sổ xe để hóng gió.

Ánh đèn neon bên ngoài từ gần đến xa tạo thành quầng sáng rực rỡ, không biết gió đêm thoảng hương hoa từ chốn nào ùa về, thổi lên mặt Tưởng Tự, chừng như còn khiến người ta say hơn cả rượu, khiến đầu anh choáng hơn. Hơi men bắt đầu trào dâng khiến anh khó dằn nổi cơn buồn ngủ mơ màng.

Đến khi xe chạy vào bãi đậu xe, Trì Việt dừng xe, ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự.

Anh nhắm mắt nửa tỉnh nửa mê, gió thổi rối tóc trước trán, Trì Việt đưa tay nhẹ nhàng xếp gọn cho anh. Tưởng Tự mở bừng mắt, giọng nói chứa âm mũi do buồn ngủ.

"Đến nhà chưa anh?"

"Rồi." Trì Việt hỏi: "Em có muốn lên nhà rồi ngủ tiếp không?"

Câu nói hiển nhiên nhường ấy thế mà hỏi theo cách của hắn lại thành ra thương lượng, chừng như nếu Tưởng Tự bảo không thì hắn sẽ thật sự đợi ở đây để anh ngủ đủ mới thôi.

May sao Tưởng Tự gật đầu, cúi đầu bắt đầu tháo dây an toàn.

Trì Việt xuống xe trước, vòng qua bên kia mở cửa xe giúp Tưởng Tự.

Tưởng Tự ngồi im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Trì Việt, cất lời như đang làm nũng: "Em chóng mặt quá à."

Khoé mắt và dưới mắt anh đều ửng đỏ do hơi men hun mà thành, tôn lên đôi mắt mơ màng như đang cất giấu một mặt hồ. Yết hầu Trì Việt khẽ nhấp nhô: "Phải làm sao bây giờ?"

Giọng hắn trầm trầm, hỏi Tưởng Tự như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Anh ôm em lên lầu được không?"

Tưởng Tự nghiêm túc suy tư vài giây, ấy thế mà anh thật sự đưa tay về phía Trì Việt.

Trì Việt cúi người, mặt đối mặt ôm bổng Tưởng Tự lên, tranh thủ khoá xe rồi đi thẳng vào thang máy trong bãi đậu xe.

Trong tháng máy không có người, chỉ có camera giám sát lấp loáng trên đỉnh đầu, không biết người nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào. Sau khi nhấn số tầng, Trì Việt thu tay lại, một tay n.âng m.ông Tưởng Tự, một tay đỡ lưng kẻo anh ngã.

Tưởng Tự ôm cổ Trì Việt, đặt đầu lên vai hắn như một con gấu túi. Sau khi vào thang máy, anh ngẩng đầu ngó nghiêng một vòng rồi phê bình với vẻ không hài lòng: "Sao không đi thang bộ?"

"..."

Trì Việt nhìn tầng 20 đã nhấn rồi trầm mặc vài giây.

Rõ ràng người trong ngực đã say, hơi rượu thoang thoảng hoà với nốt hương nước hoa cuối thơm mùi cỏ hương bài vấn vít trên đầu mũi, nhưng hắn chẳng hề qua quýt mà hỏi bằng giọng điệu rất chi là bình tĩnh: "Thế tụi mình đi xuống nhé?"

"... Thôi." Tưởng Tự tỉnh táo hơn đôi chút, lại nhoài người rầm rì bên tai Trì Việt: "Sao anh tốt với em dữ vậy nè."

Trì Việt hỏi vặn lại: "Tốt không?"

Tưởng Tự gật đầu, trông rất mực đáng tin: "Đặc biệt là sau khi gặp lại nhau, anh siêu tốt với em luôn."

Trì Việt nghiêng đầu hôn dái tai anh rồi trả lời: "Anh muốn bù đắp trước đây cho em."

Hắn đang nói đến 10 năm trước đây. Tưởng Tự im lặng một lúc, không biết có phải lại chóng mặt hay không mà anh chợt nói một câu chẳng mảy may liên quan.

"Anh hát cho em nghe đi."

... Cái này thì không cần thiết lắm đâu nhỉ.

Trì Việt chưa kịp lên tiếng thì Tưởng Tự đã bắt đầu mở miệng khẽ ngâm nga bên tai hắn.

Ngoài tình yêu thì thứ không thay đổi sau 10 năm là giọng hát của Tưởng Tự, vẫn không đúng tông như cũ, men say khiến giọng anh xao xuyến và mềm mại hơn.

Tới tầng 20, cửa thang máy mở, cuối cùng Trì Việt cũng nhận ra đối phương đang hát bài "Vì sao sáng nhất bầu trời đêm" giống năm nào.

Giọng Tưởng Tự rất khẽ, anh hát: "Mỗi khi em không tìm được ý nghĩa tồn tại, mỗi khi em lạc lối trong đêm tối. Vì sao sáng nhất bầu trời đêm, xin hãy chỉ lối cho em về bên anh."

Anh hát loạn cả lời bài hát, hát xong thì ngẩng đầu nhìn Trì Việt, động tác mạnh đến mức suýt nữa ngã ra sau, may sao có Trì Việt đỡ lưng anh. Tưởng Tự chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn hắn cười ngờ nghệch, mắt cong cong, trong đêm trông thật sự quá đỗi cuốn hút.

"Tối nay mọi người đều hát, em không hát." Anh nhìn vào đôi mắt của Trì Việt, ngờ nghệch bảo: "Đây là bài hát anh dạy em, em giữ lại lúc về hát cho anh nghe."

"Hay không?"

Khoé môi của Trì Việt nhuốm nét cười, làm hôn quân chẳng thèm chớp mắt: "Hay lắm."

Tưởng Tự hài lòng, hỏi thêm: "Hôm nay em cực kỳ vui, anh biết tại sao không?"

Đến cửa nhà, khóa thông minh nhận diện khuôn mặt, hắn ôm anh vào nhà, trả lời: "Biết chứ, anh thấy trên báo có nói."

Mở đèn lối vào, dưới ánh sáng êm dịu, Trì Việt trả lời: "Em thắng rồi."

Tưởng Tự lắc đầu, buông tay khỏi cổ đối phương, chuyển sang giữ mặt Trì Việt, nhìn hắn chằm chằm, sửa từng chữ một.

"Không phải em, mà là tụi mình."

"Tụi mình thắng rồi."

Trì Việt nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt ấy vẫn là sự chân thành của tuổi 18.

Hắn cứ ôm Tưởng Tự bằng tư thế này, đứng ngay lối vào cúi đầu trao anh một nụ hôn lưu luyến triền miên như năm nào.

Kết thúc nụ hôn, môi Tưởng Tự ửng đỏ, mướt nước, dính cả chút nước bọt. Nhịp thở của Trì Việt không vững lắm, ôm anh vào phòng ngủ.

Lúc này Tưởng Tự lại kịp thời đưa ra chỉ thị: "Em muốn vào phòng làm việc."

Trì Việt: "..."

Hắn điều hoà nhịp thở trong vài giây, ngoan ngoãn làm theo lời dặn của cậu chủ trong vòng tay mình, quay lưng vào phòng làm việc.

Hắn mở đèn, mọi thứ trong phòng làm việc vẫn như cũ, bàn làm việc được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có một chậu cây được đặt trên góc bên phải, đó là cây thường xuân mới được chuyển vào.

Tưởng Tự sai bảo Trì Việt ôm mình sang chỗ bàn làm việc, thậm chí anh còn lười kéo ghế, chỉ buông lơi bàn tay ôm Trì Việt rồi ngồi bên mép bàn.

"... Em không cố ý lục đồ của anh, em chỉ định tìm cây bút thôi."

Tưởng Tự cười đắc ý với Trì Việt như đã phát hiện một bí mật nào đó ghê gớm lắm. Anh nghiêng người chống một tay lên bàn, tay kia kéo ngăn tủ bên trái bàn làm việc, lấy ra một tấm ảnh.

Đó là một tấm ảnh có độ phân giải không quá tốt nhưng được giữ gìn rất kỹ lưỡng. Một cậu thiếu niên nằm ngủ trên giường, đắp áo khoác, hơn nửa gương mặt trẻ trung tĩnh lặng lộ ra ngoài. Tia nắng hắt ánh vàng lên mặt cậu, như là tia sáng êm dịu, như là tháng năm.

Mười năm trôi qua, Trì Việt đã đổi điện thoại nhưng vẫn luôn lưu giữ tấm ảnh này. Vì sợ điện thoại bị mất hoặc vì nguyên nhân nào khác khiến mình đánh mất nên hắn đã sao chép rất nhiều bản, rửa luôn cả ảnh, một mực mang theo.

Tưởng Tự cầm tấm ảnh đó như đã tìm thấy chứng cứ quan trọng, đôi mắt chứa nét cười, tra hỏi Trì Việt: "Chụp lén em hồi nào đây?"

Trì Việt thành thật báo cáo: "Tết dương lịch, em ngủ trong phòng của anh."

Là ngày anh tỏ tình.

Tưởng Tự cúi đầu, ngơ ngác mân mê tấm ảnh rồi chợt nói.

"Ban đầu em cũng có một tấm ảnh chụp anh lúc làm bài trong phòng em."

Hai người một ngồi trên bàn, một đứng trước mặt người kia, bộc bạch với nhau.

"Đã mấy lần em nhìn thấy rồi định xóa nó, nhưng chẳng lần nào em nỡ, thế là em dứt khoát cất luôn máy ảnh không dùng nữa."

"Lúc chuyển nhà em không có mặt, không biết do đâu, có lẽ đồ đạc nhiều quá... mà chẳng thấy cái máy ảnh đâu nữa."

"Sau khi về nhà em đã tìm rất lâu, tìm hết mọi thùng, chạy về quê tìm nhưng cũng chẳng thấy."

"Mẹ hỏi em trong đó có gì, có quan trọng lắm không, em không biết trả lời mẹ thế nào."

Tưởng Tự ngồi trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trì Việt, đêm nay anh bộc lộ chút nỗi tủi thân ngây ngô.

"Em không giữ kỹ được như anh... em làm mất ảnh chụp rồi."

Trì Việt tưởng tượng dáng vẻ Tưởng Tự đi tìm máy ảnh từ thùng này sang thùng khác, trái tim đau xót dữ dội.

"Không sao, lần này có anh ở đây." Trì Việt hôn anh, cọ nhẹ chóp mũi lên má Tưởng Tự: "Tụi mình chụp lại, chụp thật nhiều vào."

Cuối cùng Tưởng Tự cũng được hắn dỗ dành, lại ôm lấy cổ hắn, chân cũng vòng quanh eo hắn, bóc tách trái tim mình trong sự âu yếm thân mật.

"Em yêu anh nhiều lắm."

Trì Việt trả lời: "Anh cũng yêu em, yêu dấu ơi."

Lần đầu tiên hắn gọi Tưởng Tự như thế, chứa đựng sự dịu dàng khiến người ta đắm chìm. Cơ thể Tưởng Tự khẽ run, không biết do được gọi như thế hay do được hôn... Trì Việt hôn dữ dội lắm, không chỉ miệng mà cả đôi gò má, dái tai và cổ. Hắn cởi hai cúc áo sơ mi của anh, nhưng không cởi hết mà chỉ vạch phần áo trước ngực rồi hôn lên mảng da thịt nóng rẫy ấy.

Được hôn đến nỗi không chịu được nữa, Tưởng Tự bật thốt tiếng rên khe khẽ đứt quãng, chân cọ lên eo Trì Việt. Anh mượn rượu làm càn, cởi áo hắn, lần từ ngực xuống cơ bụng, ngón tay hơi dồn sức ngoắc lấy dây lưng của đối phương như một bé hồ ly vừa tu luyện thành hình từ đâu đến.

Anh ngẩng mặt, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Không về phòng à?"

Trì Việt trở tay nắm chặt ngón tay ngoắc lấy dây lưng mình, tay cầm tay chỉ anh cởi từng chút một, trầm giọng trả lời.

"Khoan hẵng về."

Bình Luận (0)
Comment