Trăng Sáng Khó Gặp – Tử Lộc

Chương 81

Cơn mưa xuân đầu tiên đến với thành phố Thân, nhiệt độ vốn dĩ đang tăng lại giảm đột ngột. Tưởng Tự đang ngồi tra cứu án lệ tương tự và điều luật trên ghế phó lái thì ho hai tiếng.

Trì Việt giơ tay mở điều hoà trong xe, gió ấm dần tràn ngập khắp không gian.

Đằng trước là đèn đỏ, anh quay sang nhìn Tưởng Tự.

Cửa sổ đóng kín, bên ngoài là dòng xe cộ được cơn mưa phùn bao phủ. Dưới màn mưa, lại đến thời gian tan làm thứ Sáu, đường xá hơi nghẽn, Tưởng Tự bèn đọc luôn tài liệu trên ghế phụ lái.

Tư thế rồi của anh rất tuỳ ý, cởi giày ngồi khoanh chân, đặt máy tính bảng trên đùi, ngón tay lướt chầm chậm trên màn hình, ấy thế mà anh chẳng say xe.

Cảm nhận được ánh nhìn từ Trì Việt, Tưởng Tự ngoảnh đầu nhìn hắn. Trước ánh mắt chăm chú bình tĩnh của đối phương, anh lẳng lặng tắt máy tính bảng, cười xòa: "Dạ dạ dạ, về rồi em đọc."

Trì Việt không rời mắt, mấy hôm nay Tưởng Tự thức đêm nhiều quá, gần như ngày nào cũng tăng ca, hiếm được một hôm họ đi ăn với nhau mà anh vẫn chẳng nghỉ tay.

Hắn hỏi: "Vụ án gì vậy, dạo này em bận thế?"

Tưởng Tự do dự vài giây rồi úp mở: "Một vụ án cố ý giết người, em là luật sư biện hộ theo diện trợ giúp pháp lý, hơi khó."

Còn một quãng nữa mới đến địa điểm ăn cơm, Tưởng Tự duỗi tay mở đài radio, tạp âm phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe. Tưởng Tự chỉnh liên tục các kênh, nào đá bóng, tài chính rồi âm nhạc.

Khi chỉnh sang một kênh nào đó thì người bên trong đang nói: "... Vậy luật sư Trịnh cho rằng đâu là kết quả cuối cùng khả thi nhất cho vụ án của họ Phùng?"

Tưởng Tự vô thức ngừng chỉnh kênh.

Quan hệ vợ chồng, chống trả bạo lực gia đình rồi giết người, giết xong ném xác, chữ nào cũng k.ích thí.ch thần kinh của cư dân mạng thời hiện đại. Ngay khi công an vừa mới đăng tải thông báo lên báo là đã dẫn đến phản ứng mạnh mẽ từ xã hội, bây giờ đã đến giai đoạn thuộc Viện kiểm sát nhưng sức nóng vẫn chưa thuyên giảm. Có lẽ đài phát thanh nào đó đã kết nối với luật sư để thực hiện phỏng vấn theo chuyên đề.

"Tôi chỉ có thể nói vụ án này có ý nghĩa thực tiễn rất lớn: Người vợ không thể chịu đựng sự bạo hành từ người chồng đã lựa chọn phản kháng giết chồng. Những vụ án thế này xảy ra là bi kịch của cả xã hội chúng ta."

Một giọng nam trưởng thành khàn khàn vang lên, đó chính là Trịnh Côn.

"Về phương hướng kết quả cuối cùng, thực ra giữa luật sư chúng tôi cũng có thảo luận với nhau. Đương nhiên chúng tôi chưa xem hồ sơ, nếu chỉ dựa theo thông tin do cơ quan công an công bố hiện nay thì rất nhiều người cho ý kiến nghiêng về cố ý gây thương tích, một số luật sư bao gồm cả tôi cho rằng là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng."

Trên ghế phụ lái, Tưởng Tự im lặng lắng nghe.

"Vậy là luật sư cho rằng có khả năng cuối cùng sẽ xử lý theo tội cố ý gây thương tích đúng không ạ?"

"Cũng chưa chắc, nếu là luật sư trợ giúp pháp lý thông thường thì khả năng cao là vậy."

Trịnh Côn bỗng cười.

"Nhưng tôi quen luật sư Tưởng trợ giúp pháp lý cho vụ án này, tuổi trẻ triển vọng, gan lớn lắm, có khả năng cậu ấy..."

Ông ngừng lại, không nói tiếp mà chỉ trả lời thoải mái: "Chúng tôi mỏi mắt chờ mong."

Tưởng Tự: "..." Đệt.

Anh không biết đối phương sẽ bất ngờ nhắc đến mình, bèn lẳng lặng tắt đài phát thanh, nhìn vẻ mặt Trì Việt qua gương chiếu hậu. Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, xe lăn bánh, vẻ mặt của đối phương vẫn điềm nhiên, bắt gặp ánh nhìn của anh thì hỏi: "Họ đang nói đến em à?"

... Não nhảy số cũng nhanh ghê.

Luật sư họ Tưởng đầy ra đó, vừa trẻ vừa to gan thì đúng lúc có một người đang ngồi bên cạnh, cộng với câu nói của Tưởng Tự ban nãy và sự bận bịu trong khoảng thời gian này thì cũng chẳng khó đoán.

Tưởng Tự chỉ đành gật đầu đáp lại.

Trì Việt hỏi: "Không kể với anh được hả em?"

"... Không phải." Khóe miệng Tưởng Tự cong cong: "Thảo luận trên đài luôn kìa, có phải vụ án bí mật gì đâu."

"Chỉ là..."

Đương lưỡng lự, Trì Việt bèn tiếp nối câu sau giúp anh: "Sợ anh nghĩ về mẹ của anh."

Lát sau, Tưởng Tự gật đầu.

"Đó là một nguyên nhân." Mưa phùn rơi trên kính chắn gió hóa thành sương, bị cần gạt nước khẽ khàng gạt đi. Tưởng Tự nhìn thẳng, nói: "Với lại em định bào chữa vô tội... Thực ra hơi khó, em hơi lo."

"Các cấp Tòa án luôn hết sức thận trọng trước những phán quyết bào chữa vô tội, rất có khả năng cả năm trời chẳng được một vụ nào. Trừ khi hoàn toàn không liên quan đến tội phạm, bằng không luật sư thường không dám chủ động đề xuất bào chữa vô tội, dù có làm thì cũng khó được Tòa án chấp nhận."

"Vậy nên em muốn đợi đến khi thành công mới kể cho anh rằng em gặp một vụ án rất giống cô Từ, lần này em thắng rồi."

Tưởng Tự cười với Trì Việt, nét cười chứa sự bình tĩnh và tự tin.

"Bây giờ em có thể giúp đương sự, có thể giúp cô Từ và Trì Nhuế Nhuế, em cũng có thể... cứu anh."

Lần này, chúng ta thật sự không cần đứng trong bóng tối suốt quãng thời gian đằng đẵng nữa.

Trì Việt tạm dừng xe bên đường, mưa vẫn rơi, vẫn chưa đến địa điểm ăn cơm. Tưởng Tự khó hiểu, bèn ngoảnh đầu nhìn Trì Việt.

Trì Việt tháo dây an toàn, khom người về phía Tưởng Tự, hôn từ trán xuống khoé môi, yên tĩnh và êm dịu.

Trán kề trán, giọng Trì Việt truyền vào tai Tưởng Tự, trầm thấp và dịu dàng.

"Làm sao đến tận bây giờ em mới có khả năng cứu anh cho được?"

Từ khoảnh khắc anh đứng dưới lầu ngẩng lên nhìn em lúc chuyển nhà, em chào anh và nói "Tôi sống ở tầng trên cậu".

Từ khoảnh khắc em nhìn anh trên nền pháo hoa rợp trời, chẳng mảy may tránh né, nói rằng đã thử mọi cách nhưng vẫn thích anh.

Từ khoảnh khắc em nhảy xuống khỏi ban công vào đêm ấy, lấy đi con dao trong tay anh và đưa anh đi.

Và từ ngày chia tay đến suốt 10 năm sau đó không gặp lại, mỗi một sớm mai hay đêm thâu làm thêm không ngừng nghỉ, cả lúc làm việc anh cũng nhớ đến em.

"Kể từ ngày đầu tiên gặp em, em vẫn luôn cứu anh."

Tưởng Tự của hắn, ánh trăng trên trời của hắn, thường xuân tái sinh của hắn. Từ tuổi 17 cho đến nay chưa một khắc nào anh rời khỏi tâm trí Trì Việt, hết lần này đến lần khác dẫn dắt hắn vượt qua bể khổ mênh mông của đời người.

"Lần này không cần em cứu anh." Trì Việt ôm gáy Tưởng Tự, vây giữ cả người anh trong vòng tay mình như đang ôm trân bảo. Ngước thấy có người đi đường ngang qua trông thấy, ánh mắt đượm vẻ ngạc nhiên, Trì Việt cũng chẳng buồn để tâm.

"Lần này chúng ta sẽ đứng bên nhau."

***

Được chú ý nhiều đồng nghĩa với việc tiến độ phải nhanh, chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi mà Tưởng Tự đã gặp Phùng Dao những ba lần, kèm theo đó là những lần đọc đi đọc lại hồ sơ vụ án, phương hướng bào chữa cơ bản đã thành hình. Nhưng lấy được đơn xin bãi nại từ gia đình nạn nhân cũng cực kỳ quan trọng với toàn bộ vụ án.

Ba mẹ của Trình Phong cùng thôn với Trình Phong và Phùng Dao, chỉ là không sống chung. Sau khi Tưởng Tự liên hệ trước với đồn công an địa phương, anh quyết định đi tìm họ nói chuyện, cố gắng lấy được một tờ đơn xin bãi nại.

Hôm xuất phát là Chủ nhật, Trì Việt không nghỉ ngơi mà lái xe cho anh.

Mất gần hai tiếng để đến được thôn, tình trạng đường xá rất tệ, gần như ngày nào Tưởng Tự cũng thức đêm, Trì Việt không yên tâm để anh lái xe. Hà Nguy đã tăng ca mấy ngày, Tưởng Tự cũng ngại bắt cô nàng đi theo, do đó anh lòng yên dạ vững để Trì Việt làm tài xế.

Hôm sau hai người xuất phát sớm, tròng trành cả chặng đường, lúc đến được cổng thôn đã gần trưa. Cảnh sát ở đồn đợi ngay cổng thôn, đi cùng họ đến nhà ba mẹ của Trình Phong.

"Mình thì dựng nhà mái bằng mà không cho ba mẹ ở, chỉ khi xin tiền mới ghé."

Viên cảnh sát vừa nói vừa dẫn hai người đi cả chặng đường, dọc đường không ngớt người liếc mắt đánh giá rồi túm tụm rỉ tai nhau. Nhà của ba mẹ Trình Phong là ngôi nhà gạch xanh kiểu cũ nhất thôn, bức tường bao quanh chỉ cao bằng nửa người trưởng thành vây quanh khoảng sân chật chội, một bên nuôi các loại gia cầm như gà vịt, một bên là nhà, cửa nhà đóng, hai bên dán câu đối phúng điếu.

Viên cảnh sát gọi với vào trong hai câu, cửa phòng khách giữa nhà mở, một cụ già tóc bạc phơ thò đầu nhìn, thấy viên cảnh sát thì từ từ bước ra cổng.

"Đây là luật sư, tới đây nói về vụ án của con trai và con dâu ông bà."

Nghe vậy, trên mặt đối phương hiện vẻ đắn đo, ngập ngừng đứng tại chỗ đến khi cảnh sát gọi thêm một tiếng mới rề rà bước tới mở cửa cho họ vào.

Trong phòng khách chỉ đặt một chiếc tivi con con, một chiếc sô pha cũ, một cái bàn trà cũ. Trong nhà còn một cụ già khác, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bàn tay quanh năm làm nông thô ráp rạn nứt, giờ đây cụ đang liên tục vân vê tay, trong mắt lấp loáng nỗi sợ.

Tưởng Tự an ủi: "Ông bà đừng căng thẳng, con là luật sư của Phùng Dao, con muốn nói chuyện với ông bà."

Anh không đề cập chuyện đơn xin bãi nại ngay khi đến mà chỉ hỏi bình thường Phùng Dao là người thế nào, có hay tới thăm ông bà không, có làm tròn trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ không.

Sau vài câu hỏi, đối phương rơi lệ. Mẹ của Trình Phong siết chặt tay Tưởng Tự, cụ không biết luật sư là gì, chỉ ngỡ Tưởng Tự cũng là công an. Cụ khóc bảo: "Chú công an ơi, gia đình chúng tôi có lỗi với con bé."

Vừa dứt lời, cửa nhà bị đập mở vang tiếng "ầm", một cậu bé đứng trước cửa, nhìn lom lom mấy người trong phòng khách bằng ánh mắt thù hằn.

Đối phương không cao, hơi gầy yếu lại còn mặc đồng phục. Tưởng Tự sững sờ, lập tức hiểu ra đối phương chính là con trai của Trình Phong và Phùng Dao - Trình Trác.

"Sau khi sự việc xảy ra thì nó tạm xin nghỉ học." Cảnh sát giải thích: "Được ông bà của nó đón về nhà."

Trình Trác thấy bà nội khóc, giọng điệu chứa đựng sự thù địch: "Ba tôi chết rồi, mấy người cũng bắt mẹ tôi rồi. Mấy người còn muốn làm gì nữa?"

"Tụi anh chỉ đến tìm hiểu tình hình thôi." Tưởng Tự bình tĩnh nói, chẳng hề qua quýt chỉ vì đối phương là trẻ con.

"Anh là luật sư bào chữa cho mẹ em, mấy hôm trước anh mới gặp chị ấy, chị ấy nhớ em lắm."

Nét mặt Trình Trác sững sờ thấy rõ.

"Nếu em có gì muốn nói với chị ấy thì có thể nói với anh." Tưởng Tự kiên nhẫn nói: "Anh truyền lời thay em."

Trình Trác hoàn hồn, không nhìn nhóm Tưởng Tự nữa. Nó bỏ lại một câu "không có" đầy cứng rắn rồi quay lưng rời phòng khách.

"Tụi tôi không dám nhắc mẹ nó, cũng không dám nhắc ba nó." Cụ thở dài: "Hễ nhắc là vậy đó, nó ghét bỏ ba mẹ mình rồi."

Trong sân, Trình Trác ngồi trên bậc thềm thấp cạnh cây lê, quay lưng về phía họ, lặng lẽ nhìn gà vịt trong sân. Trì Việt đứng dậy nói với Tưởng Tự: "Em nói chuyện tiếp đi, anh ra xem thử."

Có khả năng họ sẽ nói tiếp về nội dung vụ án, không thích hợp để hắn ở lại. Ra khỏi phòng khách, Trì Việt ngồi trên bậc thềm dính bẩn giống Trình Trác, cả hai cách nhau không xa không gần, một khoảng cách an toàn không khiến người ta phản cảm.

Hắn không mở lời trước, trái lại Trình Trác ngoảnh đầu liếc nhìn rồi hỏi với vẻ đề phòng: "Anh cũng là cảnh sát? Hay là luật sư?"

Nó nghi ngờ Trì Việt định lừa nó nói gì đó. Trì Việt trả lời: "Anh lái xe cho luật sư."

Trình Trác thả lỏng hơn nhưng vẫn nói: "Trông không giống lắm."

Trì Việt hỏi: "Thế anh giống ai?"

Trình Trác quan sát kỹ càng hắn một lúc rồi trả lời: "Ông chủ chứ ai, nói chung không giống tài xế."

Trì Việt cười khẽ, trong túi có một gói kẹo bạc hà do hắn mang theo phòng hờ Tưởng Tự say xe trên đường, vẫn chưa ăn. Hắn lấy ra, xé bao bì đưa cho đối phương, nói: "Mượn lời tốt lành của nhóc."

Vẻ mặt hắn vô tư không giống giả vờ, gai nhọn khắp người Trình Trác tiêu biến ít nhiều, ngập ngừng nhận kẹo.

Bầu không khí tốt hơn đôi chút, Trì Việt hỏi như đang tán gẫu: "Tại sao nhóc không muốn gặp luật sư và cảnh sát?"

"... Hôm mẹ tôi bị bắt có rất nhiều cảnh sát tới, họ đưa mẹ tôi đi, có người bảo mẹ tôi không về nữa."

Trình Trác cúi đầu xé giấy gói kẹo trong tay, giải thích: "Không phải tôi ghét họ, tôi chỉ... sợ thôi."

Lát sau, Trì Việt gật đầu: "Không muốn gửi lời cho mẹ cũng không phải vì ghét bà ấy, chỉ vì nhóc thấy áy náy thôi."

Trình Trác ngẩng phắt đầu nhìn Trì Việt, trên mặt là vẻ ngạc nhiên. Trong góc sân đơn sơ, Trì Việt nhìn vào khoảng không trước mặt, giọng điệu bình tĩnh hệt biển cả.

"Áy náy tại sao mình không sớm phát hiện ý đồ của bà ấy, áy náy tại sao hôm đó lại đi học để rồi không có mặt ở hiện trường, áy náy tại sao mình không bảo vệ bà ấy, tại sao không thể trưởng thành nhanh hơn."

Hắn biết, trong cuộc đời đằng đẵng sau này của nó, cho dù sống tốt hay tệ đi nữa thì nỗi áy náy ấy sẽ luôn xuất hiện vào khoảnh khắc nào đó, lặng lẽ trôi nổi đối mặt với nó.

Vành mắt Trình Trác ửng đỏ, nó vùi đầu vào gối, sống lưng yếu ớt tựa một cây cung kéo căng.

Trì Việt vỗ nhẹ lên đó.

Giọng Trình Trác nghẹn ngào, vọng ra từ giữa hai đầu gối mà nó đang ôm chặt: "Họ nói vì tôi nên mẹ mới giết ba. Tôi thấy có lỗi với mẹ, cũng sợ người ta gọi tôi là con trai của kẻ giết người."

Nó vẫn là trẻ con nhưng đã phải cáng đáng gió sương và những lời rùng rợn nhất thế giới này. Nó sợ.

"Anh đoán... Mẹ nhóc sẽ không nghĩ nhóc có lỗi với bà đâu. Chừng nào bà ấy về, nhóc có thể hỏi thử."

Trình Trác nghe người bên cạnh nói thì lặng thinh vài giây, rồi nói khẽ một câu: "Lúc đó tôi không có cơ hội hỏi mẹ."

Lát sau, hắn lại nói: "Đợi nhóc lớn hơn một chút, nhóc sẽ không sợ người ta gọi mình là con trai của kẻ giết người nữa."

"Mai này mỗi lần nhóc hồi tưởng lại ngày hôm ấy, nhóc sẽ quên hết những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ còn nhớ... bà ấy rất vĩ đại."

Cuối cùng Trình Trác cũng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đối phương cụp mắt ngồi trong bóng hoa đan cài của cây lê, chẳng thấy rõ nét mặt.

Nó phân vân rất lâu, sau rốt nó hỏi: "Mẹ tôi có thật sẽ được về không?"

Trì Việt đáp: "Thật."

Hắn ra hiệu cho Trình Trác nhìn Tưởng Tự đang nói chuyện trong phòng khách qua khe cửa nửa mở.

Họ không nghe thấy Tưởng Tự đang nói gì nhưng có thể thấy góc nghiêng thanh tú của anh. Tưởng Tự vẫn nắm chặt tay cụ già, vẻ mặt ôn hoà.

"Có em ấy ở đây, em ấy sẽ giúp nhóc và mẹ nhóc."

Giống như vô số lần anh giúp hắn.

Lát sau, Trình Trác thu lại ánh nhìn, ngước nhìn Trì Việt, ấp a ấp úng.

"Tôi muốn viết hai bức thư, một bức cho mẹ tôi, một bức cho thẩm phán của mẹ... Anh ấy cũng gửi giúp tôi được ư?"

Ba mẹ Trình Phong gần 70 tuổi, không biết chữ. Tưởng Tự đọc từng câu từng chữ trong đơn xin cho hai cụ, hai cụ đều đồng ý ký tên vào đơn xin bãi nại.

Cùng lúc đó, anh còn bất ngờ lấy được đơn xin bãi nại của Trần Trác với tư cách là người thân của cả bị hại lẫn nghi phạm.

Vì Trình Trác còn nhỏ nên dù Tưởng Tự đã nghĩ đến con đường này nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ qua. Anh không biết tại sao cậu bé mới nãy còn từ chối trao đổi lại bất ngờ thay đổi, nhưng anh cứ cảm giác có liên quan đến Trì Việt.

Bên cạnh còn có cảnh sát nên anh không tiện hỏi, chỉ đợi về nhà rồi bắt đối phương khai báo kỹ càng.

Tạm biệt hai cụ và cậu bé, ba người quay về theo lối cũ. Đến chỗ đậu xe, một người đàn ông trông khoảng hơn năm mươi tuổi đang chắp tay lởn vởn cạnh xe của họ.

Lúc này đương sau trưa, trời nắng gắt, đầu đối phương đầy mồ hôi. Thấy nhóm Tưởng Tự tới, đối phương đứng thẳng dậy, hỏi: "Các cậu đến đây vì vụ án nhà họ Trình đúng không?"

Ông ta nở nụ cười theo thói quen, lưng khom nhẹ, lau tay lên quần rồi mới duỗi ra, đồng thời giới thiệu bản thân: "Tôi họ Dương, là trưởng thôn của thôn này."

Tưởng Tự bắt tay ông ta: "Tôi là luật sư bào chữa của Phùng Dao, Tưởng Tự."

Trưởng thôn Dương vẫn biết tác dụng của luật sư, thế nên ông hỏi: "Thưa luật sư Tưởng, Tòa sẽ tuyên án vụ án này thế nào?"

Tưởng Tự không dám bảo đảm, anh trả lời: "Vẫn đang thương lượng."

Đối phương gật đầu rồi thở dài.

"Chịu thôi. Thưa luật sư, Phùng Dao sống khổ lắm, ai trong thôn cũng biết. Thằng chó khốn nạn Trình Phong đánh người ta gần chết. Chúng tôi đã khuyên, đã chửi, cũng đưa thằng đó vào trại tạm giam luôn rồi."

Ông ta lắc đầu: "Anh dám khuyên là thằng đó đánh anh luôn đấy. Nó nói đứa nào dám xen vào là nó đánh chết đứa đó. Tôi cũng bị nó đánh, một đấm vào mắt, sưng tận hai ngày..."

Cơ hồ cảm thấy mình nói hơi xa, ông ta lại vội vàng trở lại.

"Là vậy đấy luật sư Tưởng. Chúng tôi cũng không hiểu rốt cuộc Tòa sẽ tuyên án thế nào, lên mạng tìm thử thì có người nói hữu ích có người nói vô ích, nhưng chúng tôi và người dân trong thôn đã bàn bạc với nhau, mọi người đều cho rằng vẫn nên viết một tờ thì hơn, biết đâu có ích thì sao."

Sau khi nói một loạt những câu nghe như lạc vào sương mù, trưởng thôn Dương cúi đầu lau kỹ tay thêm một lần rồi mới nhấc áo, rút mấy tờ giấy trắng được gấp sẵn để trong túi áo bên trong, đưa cho Tưởng Tự.

Tưởng Tự mở ra, tiêu đề lọt vào tầm mắt: Đơn kiến nghị của tập thể dân làng Hồng Câu.

Nội dung chính không dài, viết rằng người dân trong thôn sẵn sàng làm chứng việc Trình Phong rượu chè cờ bạc, nhiều lần đánh đập Phùng Dao, ép Phùng Dao phải trốn ở nhà dân khác, rồi có những nhà nào bị gã chửi vì khuyên can... Sẵn sàng chứng minh mười mấy năm qua Phùng Dao chịu thương chịu khó, quan hệ trong thôn rất tốt, chưa bao giờ xích mích với ai... Kiến nghị Toà án căn cứ theo tình hình nêu trên để xử nhẹ án cho Phùng Dao.

Ngôn từ mộc mạc nhưng có lý có chứng. Phần ký tên cuối cùng ghi: Người dân thôn Hồng Câu (tổng cộng 270 người).

Theo đó là 270 chữ ký với nét bút khác nhau và dấu vân tay đỏ rực.

Trưởng thôn Dương nhón chân, dè đặt hỏi: "Thưa luật sư Tưởng, thứ này có ích gì không?"

Tưởng Tự nhắm hờ hai mắt rồi mở ra. Dưới cái nắng gay gắt, anh nhìn đối phương, khàn giọng trả lời: "Có ích, rất có ích."

Giống những gì Tưởng Tự đã dự liệu, dưới áp lực dư luận khổng lồ, tiến độ của vụ án rất nhanh.

Ngày 22 tháng 3, Tưởng Tự nộp các loại tài liệu như bài bào chữa, đơn xin bãi nại, đơn kiến nghị của người dân trong thôn. Sau đó anh lại nhiều lần hẹn gặp kiểm sát viên để trao đổi ý kiến.

Ngày 4 tháng 4, Viện kiểm sát ra quyết định thay đổi tội danh của Phùng Dao, từ tội cố ý giết người sửa thành tội cố ý gây thương tích.

Ngày 7 tháng 4, được sự đồng ý của đương sự, một lần nữa Tưởng Tự nộp bài bào chữa, kiên quyết bào chữa vô tội do phòng vệ chính đáng.

Ngày 15 tháng 4, Viện kiểm sát chuyển giao vụ án cho Toà án Nhân dân thành phố để tiến hành truy tố.

Ngày 1 tháng 5, mở phiên tòa sơ thẩm bị cáo Phùng Dao về tội cố ý gây thương tích.

Bình Luận (0)
Comment