Lúc Trì Việt về đến nhà, Tưởng Tự vẫn đang ngủ.
Tháng Bảy nóng như thiêu, dù đã 8 giờ tối nhưng gió đêm vẫn cuốn theo dư nhiệt từ tiết trời nắng nóng. Trong phòng có mở máy lạnh, Tưởng Tự chỉnh nhiệt độ hơi thấp. Anh đắp chăn lạnh ngủ say sưa, hẳn đã thấm mệt, hành lý còn để một bên chưa mở.
Trì Việt không quấy rầy anh, giúp anh lấy đồ trong hành lý ra sắp xếp đâu vào đấy, nhét quần áo vào máy giặt.
Thực ra bây giờ hãy còn sớm, lúc chưa thấy Tưởng Tự, Trì Việt định vào phòng làm việc xử lý nốt phần công việc dang dở. Nhưng lúc này hắn đã tắm xong, vào phòng làm việc lấy máy tính rồi quay lại phòng ngủ, trước khi lên giường thì tắt hết đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn bên phía mình.
Thoắt cái ánh đèn trở nên êm dịu hẳn, nhìn từ góc độ này có thể thấy được Tưởng Tự đang nghiêng mình ngủ, đè chăn dưới cằm, đầu hơi ngước, toàn bộ gương mặt trắng trẻo lộ ra bên ngoài.
Khoảng thời gian trước Tưởng Tự nhận một vụ án về huy động vốn trái phép ở tỉnh khác, người tham gia thì nhiều, tình tiết vụ án thì phức tạp, anh phải đi công tác tận mấy lần, cuối cùng cũng đến lúc mở phiên toà. Anh đi trọn một tuần, buổi chiều mới về tới nhà, thậm chí chẳng thèm tới công ty luật mà ngủ thẳng tới tận bây giờ.
Giấc này Tưởng Tự ngủ rất lâu, đến khi mơ màng mở mắt, trở mình tạo ra vài tiếng động.
Trì Việt rời mắt khỏi màn hình, cúi đầu.
Thấy Tưởng Tự mở mắt, hắn hỏi: "Em dậy rồi à?"
Tưởng Tự lên tiếng, lúc nói chuyện còn đượm giọng mũi do vừa tỉnh giấc: "Anh tan làm rồi."
Trì Việt đặt máy tính lên tủ đầu giường, hỏi: "Em muốn ăn gì không?"
Tưởng Tự lắc đầu: "Em không đói."
Anh đã tỉnh táo hơn đôi chút, trở mình nhào lên người Trì Việt để họ kề sát vào nhau rồi dạng chân ngồi lên đùi hắn.
Hai người quấn lấy nhau trong chăn, mượn ánh đèn anh ngẩng đầu nghiêm túc quan sát Trì Việt.
Trì Việt mặc anh đè lên người mình. Hắn đặt tay dưới cằm Tưởng Tự, nhấc nhẹ mặt anh lên, dừng mắt ở đó một lúc rồi bảo: "Hình như gầy đi rồi."
"..." Tưởng Tự không tin: "Làm gì đến mức đó, do lâu rồi hai đứa không gặp nhau thôi."
Nghe vậy Trì Việt gật đầu bổ sung: "Một tuần."
Mấy hôm trước hắn mới cắt tóc, xương lông mày và vầng trán trơn nhẵn lộ ra bên ngoài, dưới xương lông mày là đôi mắt đang nhìn Tưởng Tự chăm chú, ánh đèn như nhuộm sự ấm áp dịu dàng lên ánh mắt hắn.
Tưởng Tự mím môi, ghé lại gần ôm cổ Trì Việt, hôn loạn xạ lên mặt lên môi hắn, lúc nói chuyện thì kéo dãn khoảng cách một chút, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai và cổ hắn, đượm cả nét cười.
"Anh nhớ em đúng không nào?"
Trì Việt không trả lời, chỉ cọ bụng ngón tay lên mặt Tưởng Tự, cúi đầu nghiêm túc hôn anh.
Nụ hôn của hắn khác hẳn nụ hôn như trẻ con của Tưởng Tự khi nãy, hắn hôn một cách mãnh liệt và triền miên. Một tay hắn luồn qua tóc Tưởng Tự, kéo nhẹ tóc anh không cho anh rút lui, tay còn lại trượt từ lưng xuống eo, ôm ghì lấy anh.
Sau nụ hôn, hắn mới trả lời câu hỏi ban nãy của Tưởng Tự bằng chất giọng trầm trầm.
"Nhớ em lắm."
Nghe vậy Tưởng Tự khẽ bật cười, anh ngẫm nghĩ rồi ngồi thẳng lưng hơn.
"Mai là thứ Sáu, tan làm xong tụi mình đi hẹn hò nhé, em mời anh xem phim."
Trì Việt không trả lời ngay mà chỉ hỏi: "Mấy giờ?"
Tưởng Tự lập tức nhận ra điều gì: "Mai anh bận à?"
"Anh phải tham gia tiệc tối của một ty niêm yết." Trì Việt nói tên công ty.
Công ty mà hắn vừa kể tên là một công ty có tiếng trong ngành game, đồng thời có quan hệ hợp tác kinh doanh mật thiết với công ty mà Trì Việt đang làm việc, đặc biệt là bộ phận đầu tư của hắn. Lần này công ty đó thành công niêm yết tại Mỹ, Trì Việt có công lao không nhỏ. Lúc gửi thiệp mời, họ còn cố tình chỉ đích danh hy vọng Trì Việt tham dự.
Nhưng Trì Việt không nói những điều này với Tưởng Tự, chỉ trả lời: "Ngày mai anh hỏi xem có từ chối được không."
Tưởng Tự vội lắc đầu: "Thôi, công việc quan trọng."
Trì Việt trả lời: "Hẹn hò với em cũng rất quan trọng."
Tưởng Tự không nhịn được cười, lại gần hôn Trì Việt một cái, ôm cổ an ủi hắn: "Thôi mà, dù sao ngày mai em cũng phải về công ty, cuối tuần nhé, hai đứa mình đi ăn với nhau."
Trì Việt không ý kiến, tùy Tưởng Tự sắp xếp. Còn Tưởng Tự thì qua loa lên kế hoạch cho buổi hẹn cuối tuần, thế nhưng suy nghĩ đã bay đến phương trời khác.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn màu vàng ấm, Tưởng Tự ngồi trên chân Trì Việt, từ góc độ này có thể dễ dàng nhìn thấy hàm dưới, yết hầu và bộ đồ ngủ lụa màu đen của đối phương.
Anh thẳng người, duỗi tay cởi từng chiếc cúc áo giúp Trì Việt, bàn tay dưới mền thì đi thẳng một đường xuống dưới. Lúc cởi chiếc cúc cuối cùng, bàn tay lần mò tiếp xuống dưới một cách rất đỗi tự nhiên.
Và rồi Tưởng Tự cười, gật đầu như thật, nhỏ giọng trêu chọc Trì Việt: "Xem ra đúng là nhớ em lắm."
Khóe miệng giật giật, hắn lật người đè Tưởng Tự xuống giường, hai người đổi vị trí cho nhau. Hắn không cởi cúc áo ngủ cùng loại của Tưởng Tự, chỉ giữ như thế rồi đẩy áo lên thẳng đến ngực, để lộ một mảng da thịt trắng nõn mịn màng.
Tay Trì Việt dừng ở đó rồi nhẹ nhàng mân mê, Tưởng Tự khẽ rùng mình.
Trì Việt hỏi: "Quỳ nhé?"
Tưởng Tự bắt đầu nhõng nhẽo: "Không muốn đâu, mệt lắm."
Trì Việt luồn tay xuống dưới, cởi bỏ rào cản cuối cùng, trả lời: "Vậy anh ôm em."
***
Vụ án đã kết thúc, về lại công ty Tưởng Tự cũng chẳng bận gì nhiều, chỉ sắp xếp phần tài liệu sau cuối. Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Vì không có thời gian chải chuốt nên tóc anh đã dài đến giữa trán, chọc vào mắt. Tưởng Tự thấy phiền, bèn đi dạo xuống tầng dưới mượn keo vuốt tóc ở phòng pháp chế của công ty.
Khác với phòng hình sự của họ ngày nào cũng chạy khắp các ngõ ngách, phòng pháp chế của công ty phụ trách uỷ thác pháp lý và phòng ngừa rủi ro cho công ty, chẳng hạn vụ việc của Lâm Gia trước kia. Bình thường họ phải ra vào phòng họp của các công ty lớn nên cả nam lẫn nữ đều có yêu cầu trang phục đẹp mắt và đúng theo tiêu chuẩn, những thứ như keo vuốt tóc thực sự không hiếm.
Trưởng phòng điều hành phòng pháp chế họ Vương, rất thân với Tưởng Tự. Anh ta tìm keo vuốt tóc cho anh, ra hiệu về phía chiếc nhẫn trên tay, cười trêu: "Sao, tan làm phải đi hẹn hò à?"
Khoảng thời gian trước, trên ngón tay trái vô danh của luật sư nổi tiếng họ Tưởng bỗng dưng có thêm một chiếc nhẫn. Anh chưa bao giờ đeo trang sức dư thừa nên chiếc nhẫn này thực sự rất thu hút, ai nấy đều bàn luận nửa ngày trời rồi cử lính mới Hà Nguy đi nghe ngóng.
Hà Nguy gánh trọng trách được giao, cuối cùng vào lúc tám chuyện một ngày nào đó, cô nàng vờ như vô tình khen một câu: "Luật sư Tưởng ơi, nhẫn của anh đẹp quá."
Tưởng Tự cười khẽ, nhẹ nhàng trả lời hai chữ: "Nhẫn cưới."
Thoáng chốc cả công ty luật đều biết đóa hoa bào chữa mảng hình sự đã thành hoa có chủ.
Tưởng Tự xịt bừa ít keo vuốt tóc, vuốt đại tóc mình ra sau hai lần, trán lộ ra bên ngoài, tóc rối nhẹ, không gọn gàng lắm nhưng ít ra không còn che mắt.
"Dài quá rồi." Anh giải thích ngắn gọn rồi nhìn đối phương: "Tôi thấy anh mới đúng là đi hẹn hò đấy."
Đối phương mặc âu phục, tóc chải chuốt nom như có hẹn.
"Có một bữa tiệc tối của công ty uỷ thác gửi thư mời, phòng pháp chế phải tham dự."
Không ngờ tối thứ Sáu phải tăng ca, những người khác không chịu đi, chỉ có người phụ trách phải làm gương cho nhân viên, thế là luật sư Vương phàn nàn thêm hai câu.
"Của một công ty niêm yết."
Tưởng Tự sửng sốt: "Công ty nào?"
Luật sư Vương kể tên, quả nhiên cùng một công ty như Trì Việt đã nói.
Anh nhanh chóng suy nghĩ trong vài giây, cuối cùng hỏi với vẻ ngại ngùng: "Nếu dư thiệp mời... anh có tiện dẫn theo tôi không?"
"... Được chứ, cậu là đối tác mà."
Luật sư Vương ngớ ra một chốc rồi lập tức gật đầu. Kéo theo một người anh em chịu khổ cùng, anh ta vui còn không kịp, rồi lại cười hỏi: "Cuối cùng cũng có người tăng ca với tôi. Cơ mà mấy bữa tiệc thế này chán lắm, sao cậu lại muốn đi?"
Dù Tưởng Tự là đối tác nhưng về cơ bản anh không tham gia các hoạt động thế này, cứ như hôm nay bất chợt đổi tính. Anh cười với luật sư Vương, trả lời rất đỗi đứng đắn: "Mở rộng nghiệp vụ, tìm khách hàng tiềm năng."
Luật sư Vương: "..."
Nhà hàng tổ chức tiệc tối sừng sững giữa trung tâm thành phố, bên ngoài sảnh tiệc ở tầng 22 là cảnh đêm đầy mê hoặc, trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, dòng người như nêm. Vô vàn món tráng miệng và đồ uống được phân tách bằng từng chồng hoa tươi, tạo thành không gian riêng một cách khéo léo. Đủ loại nước hoa và tiếng trò chuyện giao hoà, dệt nên khung cảnh xa hoa lộng lẫy.
Trì Việt mặc âu phục tối màu, tôn lên thân hình cao ráo và khí thế áp đảo.
Đi cùng hắn là phó tổng giám đốc công ty, hai người vừa bước vào đã bắt gặp vài công ty quen biết. Sau vài lượt mời rượu qua lại, ly cocktail trong tay hắn chỉ còn một phần ba, nhẹ nhàng sóng sánh trong ly thuỷ tinh.
Có người đang trò chuyện với Trì Việt về chính sách tài chính và tình hình thị trường chứng khoán gần đây, Trì Việt thờ ơ đáp lại. Dàn nhạc giao hưởng phía xa xa chuyển sang bản nhạc "Giấc mộng tình yêu" của Liszt, tiếng nhạc lan tỏa hệt như ánh trăng.
Trong âm thanh như thế, hắn tuỳ ý ngước mắt thì thấy Tưởng Tự ở phía xa.
Đối phương đứng cạnh hai người khác, một trong số đó hắn không quen, người còn lại hắn từng gặp, là giám đốc phòng ban nào đó của công ty niêm yết. Lúc này Tưởng Tự đang cúi đầu nghe đối phương nói chuyện.
Trì Việt đứng thẳng người, lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện với người bên cạnh, băng qua đám đông đi về phía anh trong tiếng nhạc.
Khi hắn đến trước mặt Tưởng Tự, ba người đồng loạt ngước mắt. Giám đốc phòng ban nọ nhận ra Trì Việt bèn lên tiếng chào hỏi hắn, hàn huyên đôi câu.
Trì Việt lịch sự tiếp chuyện, nhưng mắt thì đặt trên gương mặt của Tưởng Tự đứng cạnh đó.
Tưởng Tự đứng một bên, nom chuyện chẳng liên quan gì đến anh, nhưng trong mắt lại chứa nét cười chẳng thể giấu giếm. Thấy Trì Việt nhìn mình, anh nhân lúc không ai để ý chớp mắt vội với hắn nhưng chẳng nói năng gì.
Lúc này giám đốc phòng ban kế bên chợt vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ ra phải làm cầu nối giới thiệu đôi bên với nhau.
"Đây là luật sư Vương và luật sư Tưởng đến từ công ty luật Trung Tụng. Đây là quản lý Trì của công ty Trung Thịnh."
Trì Việt nhìn Tưởng Tự, đối phương thu lại biểu cảm, duỗi tay ra trước, giọng điệu nghiêm túc. Nếu không phải trong mắt cất chứa nét tinh quái mà chỉ Trì Việt mới có thể nhận ra thì đúng thật đây là thái độ xã giao bàn chuyện công việc.
Tưởng Tự ra vẻ đứng đắn: "Chào anh, quản lý Trì."
Trì Việt cụp mắt, tay anh giơ giữa không trung. Tối qua bàn tay này dừng mãi trên ngực hắn, vì khoái cảm khó lòng kìm nén mà vô thức đẩy ra, nhưng rồi lại mềm nhũn chẳng có sức, bị hắn nắm lấy rồi đặt bên miệng mà hôn.
Trì Việt nắm tay anh, tay hai người đan vào nhau.
"Chào em, luật sư Tưởng."
Một người là quản lý tại ngân hàng đầu tư, một người là luật sư tại công ty luật, chừng như chẳng hề thân quen, cũng chẳng có chủ đề chung. Giám đốc giới thiệu đôi bên rất biết cách xã giao, chủ động nói đùa: "Quản lý Trì là người giỏi nắm bắt xu hướng đầu tư có tiếng, hai vị luật sư có vấn đề gì thì có thể hỏi anh ấy."
Mặc dù anh ta nói vậy nhưng thực ra cũng chỉ là lời khách sáo, suy cho cùng ai lại đi hỏi người ta đủ thứ trên đời từ lần đầu gặp mặt. Quả nhiên, ai nấy đều cười trò chuyện vài thứ không liên quan, cho đến khi bên kia có người quen gọi Trì Việt tới trò chuyện.
Trì Việt và người kia nói đôi câu, ngoảnh đầu thì thấy Tưởng Tự đặt ly rượu xuống, đi về phía nhà vệ sinh.
Đến khi Trì Việt tạm kết thúc buổi xã giao, vào nhà vệ sinh thì thấy Tưởng Tự đang rửa tay.
Cách biệt bầu không khí náo nhiệt bên ngoài, nhà vệ sinh chẳng có ai. Tấm gương khổng lồ sáng bóng, ánh mắt hai người giao nhau trong gương. Tưởng Tự cười trước, quay người thì Trì Việt đã đến trước mặt anh.
Tưởng Tự giả vờ như thật: "Trùng hợp quá quản lý Trì."
Chừng như vẫn chưa diễn đủ.
Trì Việt đáp lời, đứng im trước mặt Tưởng Tự, cúi mắt nhìn xem anh định làm gì tiếp.
Bốn bề vắng lặng, Tưởng Tự tiến lên một bước, đè thấp giọng, chứa đựng chút gì mập mờ: "Quản lý Trì đẹp trai quá, anh còn độc thân chứ?"
Anh mới rửa tay, đầu ngón tay ướt nước. Trì Việt kéo tay anh, rút một tờ khăn giấy chầm chậm lau từ lòng bàn tay lên từng đốt ngón tay, giọng điệu điềm tĩnh.
"Đã kết hôn rồi, luật sư Tưởng tự trọng."
"Tiếc ghê."
Tưởng Tự không ngờ Trì Việt sẽ diễn với anh lâu như vậy, nét cười trong mắt chực trào ra ngoài, ngoài miệng vẫn vờ như tiếc nuối. Lọt vào mắt anh là chiếc cà vạt màu đen của Trì Việt, anh bèn ghé lại gần nhìn kỹ hoa văn chìm màu bạc trên đó. Đây là chiếc Tưởng Tự chọn cho hắn sáng nay.
Tưởng Tự móc cà vạt bên trong Âu phục ra ngoài bằng ngón tay của mình, quấn một vòng quanh đầu ngón tay, dồn sức vào tay kéo nhẹ người kia về phía mình.
Trì Việt nương theo đó lại gần anh. Tưởng Tự cười khẽ, tiếp tục nói năng lung tung.
"Sao quản lý Trì còn trẻ mà đã kết hôn mất rồi?"
Giọng Trì Việt bình tĩnh: "Đã thích người ấy nhiều năm, không đợi được nữa."
Tưởng Tự như được ăn hồ lô dâu tây, "à" một tiếng rồi hỏi tiếp: "Thế anh thấy tôi thế nào?"
Với giọng điệu và bầu không khí này, nếu bây giờ có ai bước vào thì chắc sẽ nghĩ hai người họ thực sự vụng trộm sau lưng người ta.
Nghe câu này, Trì Việt lại thực sự nghiêm túc quan sát Tưởng Tự một lượt, quét mắt từ trán đến cổ rồi xuống eo bụng. Lớp áo sơ mi mỏng manh che đậy cơ thể của anh, trên đó vẫn còn vết cắn hắn để lại tối qua.
Cho đến khi Tưởng Tự hơi mất tự nhiên, Trì Việt mới để lộ chút nét cười, mở miệng trả lời.
"Tốt lắm."
Tưởng Tự tốt mò: "Chỗ nào tốt?"
Giọng Trì Việt rất trầm: "Rất biết nhõng nhẽo, biết cách gọi."
Tưởng Tự: "..."
Anh biết Trì Việt đang nói đến chuyện tối qua, thoắt cái mặt anh như bỏng cháy. Tạm thời không diễn được nữa, mặt và tai đỏ au, anh dồn sức kéo cà vạt hắn để trút giận, bắt đầu trách móc hắn.
"Sao anh giở trò lưu manh với luật sư?"
Trì Việt cúi đầu nhìn chiếc cà vạt bị kéo rồi nhìn Tưởng Tự.
Tưởng Tự chột dạ buông tay, nhưng Trì Việt nắm chặt tay anh không cho anh chạy, giọng điệu dửng dưng.
"Em muốn quyến rũ anh còn gì, sao từ bỏ dễ dàng thế?"
Tai và mặt Tưởng Tự đỏ bừng, nghe đối phương vẫn tiếp tục thì anh thấy buồn cười, hỏi: "Thế em phải tiếp tục quyến rũ anh thế nào đây?"
Trì Việt lặng im không nói, cúi đầu nhẹ nhàng trao Tưởng Tự một nụ hôn.