Kết thúc chuyến du lịch, Trì Nhuế Nhuế quay trở lại thành phố Thân. Trước lời mời nồng nhiệt của Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu, em đến thành phố Ninh ở hai ngày. Nghe cô bé nói sắp một mình ra nước ngoài du học, hai vợ chồng xót xa không thôi, khi thì dẫn em đi chơi khi thì dẫn em đi ăn. Sự nhiệt tình họ dành cho con trai mình giảm mạnh, cuối tuần Tưởng Tự gọi cho Hứa Đình Nhu hỏi thăm tình hình dạo này, đầu bên kia trò chuyện đôi câu chẳng mấy để tâm rồi nói: "Không có gì thì cúp máy đi, mẹ với ba con dẫn Trì Nhuế Nhuế đi chơi nước ở núi Tứ Minh rồi."
Tưởng Tự bất mãn cúp máy. Trì Việt ngồi ở đầu còn lại ghế sô pha đang xem biên độ tăng cổ phiếu trên điện thoại, anh ngoảnh đầu méc hắn: "Ba mẹ em không cần em nữa, chắc sắp ném em đi rồi."
Trì Việt cười, đặt điện thoại xuống gọi Tưởng Tự sang. Tưởng Tự ngoan ngoãn leo từ ghế sô pha qua đó, tựa đầu lên vai Trì Việt. Trì Việt nhấc cằm quan sát anh kỹ càng vài giây mới hỏi: "Thế phải làm sao?"
Cằm Tưởng Tự bị hắn miết nhẹ trong tay. Anh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng. Trì Việt nhìn anh chăm chú, nói bằng giọng trầm trầm: "Anh cần em, anh nhặt em được không?"
Tưởng Tự duỗi tay nắm chặt tay Trì Việt, mân mê hổ khẩu của hắn, cả thể xác và tinh thần đều tin tưởng đối phương. Anh trả lời: "Được."
Hai người không buông tay mà giữ nguyên tư thế đó trao nhau nụ hôn.
***
Trước khi ra nước ngoài, ba người về quê của anh em nhà họ Trì một chuyến để tảo mộ Từ Thuyền.
Đó là một ngôi làng khá hẻo lánh, trồng rất nhiều cây chè trên sườn đồi, ngay hàng thẳng lối, xanh ngắt một màu, lớp này chồng lên lớp khác. Ngôi mộ nằm ở chỗ cao nhất trên những đồi chè.
Họ lái xe về quê, chuyến đi rất dài, Trì Việt và Tưởng Tự thay phiên lái xe, đến nhà cậu của Trì Việt đúng lúc hoàng hôn.
Nhà của cậu là một căn nhà cấp bốn hai tầng nằm dưới đồi chè, tường trắng gạch đỏ, cổng lớn bằng sắt, là kiểu nhà thường thấy nhất ở nông thôn. Hai vợ chồng đã nấu cơm sẵn chờ họ, phòng ốc cũng được dọn dẹp ngăn nắp, nhưng dẫu sao một hai năm mới gặp hai anh em một lần nên khó tránh khỏi hơi xa lạ. Họ khách sáo ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi sớm để sáng mai có thể chuẩn bị đi tảo mộ sớm.
Rất nhiều gian phòng trong căn nhà hai tầng cấp bốn được dùng để chất đồ đạc linh tinh và lá chè phơi, chỉ có hai phòng có thể tiếp đón họ, một phòng cho khách và phòng ngủ của Từ Minh Xuyên chưa về. Trì Nhuế Nhuế ngủ ở phòng cho khách, Tưởng Tự và Trì Việt ở tạm phòng của Từ Minh Xuyên.
Trong phòng không có máy lạnh, dù đã về đêm nhưng vẫn oi nóng lạ thường. Sắc xanh ngoài nhà đã chìm hẳn vào bóng tối, chỉ còn tia sáng le lói trong phòng. Muỗi cố gắng bay về phía có ánh sáng, mặc dù đã kéo rèm cửa và đốt nhang muỗi trong phòng nhưng vẫn có muỗi không biết từ đâu vo ve bay vào.
Phòng Từ Minh Xuyên đơn giản như phòng của phần lớn những cậu con trai khác, có trải chiếu mát trên giường. Tưởng Tự nóng đến nỗi chẳng thèm đắp mền, cuộn mình trên chiếu, lớp mồ hôi mỏng trên trán càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Cuối giường có một chiếc quạt điện kiểu cũ, Trì Việt bật quạt, dời ra xa một chút để anh không bị cảm lạnh vì ham mát. Trời nóng thế này mà lúc ngủ Tưởng Tự vẫn theo thói quen lăn sang phía hắn, gác chân lên eo, vùi đầu vào ngực hắn.
Trì Việt rút khăn giấy nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi trên đầu Tưởng Tự.
Sáng hôm sau, ba người lên núi, đến trước mộ của Từ Thuyền.
Mặt trời vẫn chưa mọc, trên núi mát lạnh, ba người đặt bó hoa đã mang đến trước bia mộ. Bia mộ màu xanh xám, Từ Thuyền trong tấm ảnh trên bia còn rất trẻ, tóc tết bím, cười dè dặt nhưng dịu dàng, chắc là ảnh trước khi kết hôn.
Tưởng Tự nhìn cô, chợt nhớ tới một ngày nào đó hồi cấp ba.
***
Tưởng Tự không nhớ chính xác hôm đó là ngày nào, nói chung là khi đang học cấp ba, hình như là cuối tháng Một hoặc đầu tháng Hai. Trưa hôm đó không biết cậu ăn phải thứ gì mà bụng cứ đau âm ỉ, vật và vật vờ. Trì Việt rót nước ấm cho cậu, lúc nghỉ trưa còn đổi chỗ với Kiều Hợp Nhất.
Giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh, người thì giải đề, người thì ngủ, không một ai chú ý đến họ. Tưởng Tự nằm ngoài trên bàn, đắp đồng phục qua đầu. Trì Việt thò tay vào áo đồng phục, cách lớp áo sơ mi mỏng manh nhẹ nhàng xoa chỗ bị đau cho cậu.
Tay Trì Việt rất nóng, động tác cũng vừa phải. Tưởng Tự kéo góc áo đồng phục của hắn mê man hết buổi trưa mà cơn đau vẫn chẳng thuyên giảm. Cậu vốn định chịu đựng thêm, sau rốt vẫn tìm Chu Chi Bạch xin nghỉ trước sự khăng khăng của Trì Việt rồi về nhà nghỉ ngơi.
Trì Việt hỏi cậu có cần hắn về cùng không nhưng Tưởng Tự từ chối. Tuần sau thi giữa các tỉnh, cậu không muốn hắn lỡ dở thời gian vì mình, bèn hứa với hắn về tới nhà thì gửi tin nhắn.
Chu Chi Bạch duyệt đơn xin nghỉ cho cậu, dặn cậu nếu không ổn thì đi bệnh viện. Tưởng Tự rời trường, sau rốt vẫn quyết định không gây thêm rắc rối cho Tưởng Chính Hoa và Hứa Đình Nhu đang đi làm mà về nhà ngủ một giấc.
Cậu đi một mạch từ trường đến dưới chung cư đơn nguyên, nắng mùa đông vẫn gay gắt, suốt dọc đường chẳng có ai, dường như bụng không còn đau như ban nãy nữa. Tưởng Tự cuốc bộ lên lầu, đến tầng hai thì dừng chân.
Đầu chiều, cửa chính nhà Trì Việt đang đóng nhưng không khoá, có lẽ do quên. Tưởng Tự bước tới định bụng xem thử có ai ở nhà không, vừa đặt tay lên cửa thì nghe thấy tiếng ngáy trầm nặng vọng ra từ trong nhà.
Tưởng Tự sửng sốt, mở hé cửa, nương theo tiếng ngáy nhìn vào nhà.
Mấy chai rượu rỗng đặt trên bàn trà, Trì Học Lương ngủ trên sô pha, quần áo nhúm nhó, mặt đỏ gay, ngáy như sấm rền, rõ ràng đã ngủ say như chết.
Tưởng Tự nhìn gã, chợt nhớ lại một buổi tối nào đó tuần trước, cậu trèo xuống từ ban công tầng ba, trời tối đen như mực, tay Trì Việt cầm dao, tiếng ngáy thế này cũng vọng vào qua cánh cửa bằng gỗ trong phòng ngủ.
Tim cậu chợt đập thình thịch, vết thương trên mắt cá chân đã lành nhưng dường như bây giờ nó lại bắt đầu đau râm ran, nhắc nhở cậu dáng vẻ của Trì Việt tối hôm ấy. Kể từ khi gã đến đây, trên người Trì Việt luôn có những vết thương lớn nhỏ khác nhau, cả máu và vết thương trên trán hắn hôm sinh nhật...
Đầu Tưởng Tự trống rỗng, không biết suy nghĩ nào thôi thúc cậu liếc nhìn camera bị hỏng đã lâu chưa sửa trên hành lang.
Bàn tay cầm tay nắm cửa run run, trên hành lang không một bóng người, suốt đường về cũng chẳng có ai. Cậu đứng đực tại chỗ, dường như cậu đã suy nghĩ rất nhiều chỉ trong một thoáng, cũng dường như không nghĩ gì cả.
Bấy giờ có ai đó sau lưng khẽ gọi cậu: "Tiểu Tự."
Tưởng Tự hoảng hốt buông tay như thể vừa cầm phải lửa. Cậu lùi lại một bước, ngoảnh đầu thì thấy Từ Thuyền đứng trên bậc thang thấp hơn hành lang, tay cầm rau củ quả, ngẩng đầu nhìn cậu.
Từ Thuyền cười dịu dàng với Tưởng Tự, hỏi: "Sao con không đi học?"
Tưởng Tự liếm môi, nén nhịp tim như sắp rớt ra khỏi lồng ng.ực xuống, lát sau mới nhớ phải trả lời: "... Dạ con bị bệnh."
Từ Thuyền khẽ chau mày, bước đến trước mặt Tưởng Tự, duỗi tay sờ trán cậu trai. Tay cô rất ấm.
"Sao vậy? Có cần cô đi bệnh viện với con không?"
Tưởng Tự bình tĩnh trở lại, lắc đầu: "Dạ không sao, con ngủ một giấc là khỏe."
Giọng hai người không lớn nên không đánh thức Trì Học Lương trong nhà. Cổ họng Tưởng Tự hơi khô, Từ Thuyền hỏi: "Cần cô đưa con lên nhà không?"
"Dạ thôi cô."
Từ Thuyền không khăng khăng mà chỉ dặn: "Không khỏe thì xuống tìm cô, chúng ta đi bệnh viện."
Thấy Tưởng Tự gật đầu, Từ Thuyền lại chợt hỏi: "Cô nghe Trì Việt nói các con muốn thi vào đại học ở Bắc Kinh."
Tưởng Tự ngớ ra, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, lát sau mới gật đầu.
"Tốt quá." Từ Thuyền cười mỉm: "Tới lúc đó hai đứa có thể tiếp tục đi học, đi chơi với nhau đúng không nào?"
Cô duỗi tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo lật ngửa nhăn nheo của Tưởng Tự.
"Trì Việt chịu áp lực rất lớn, cứ không vui hoài, đều do cô và... ba nó. Chừng nào nó lên đại học, cách xa tụi cô một chút thì chắc sẽ tốt hơn thôi. Đến lúc đó hai đứa ở cạnh nhau, con nhớ dẫn nó đi chơi nhiều vào để nó vui hơn, được không con?"
Tưởng Tự chớp đôi mắt cay cay, dần thoát khỏi cảm xúc như bị ma xui quỷ khiến ban nãy, nhịp tim cũng bình thường trở lại. Cậu bừng tỉnh... Đúng, họ sắp đến Bắc Kinh, lên đại học sẽ ổn thôi.
Cậu nhìn Từ Thuyền, gật đầu, hứa với cô: "Dạ được."
Từ Thuyền lấy tay về, dịu dàng nói: "Con lên nhà nghỉ ngơi đi."
Tưởng Tự vâng lời nhấc chân bước lên cầu thang đi về nhà mình. Lúc đến khúc rẽ, không biết vì cớ gì mà cậu ngoảnh đầu lại nhìn.
Từ Thuyền vẫn đứng đó, thấy Tưởng Tự ngoảnh đầu, cô cười dịu dàng với cậu bé ấy, giơ tay vẫy nhẹ tỏ ý "tạm biệt".
***
Khi đó nụ cười của cô dịu dàng nhã nhặn y hệt bức ảnh trên bia mộ.
Tưởng Tự không biết chiều hôm đó Từ Thuyền đã nhận ra manh mối hay chỉ đơn thuần trò chuyện đôi câu, dặn anh chăm sóc con trai của cô. Nghi ngờ ấy mãi mãi không được kiểm chứng, thế nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Anh nhìn cô, lặng lẽ đáp lại yêu cầu của cô năm đó.
Gió sớm trên núi lướt qua ba người, dịu dàng đến lạ.