Thực ra nhà thuê cũ của Tưởng Tự ở thành phố Thân không cách công ty luật quá gần. Ngôi nhà nằm trong một khu dân cư cũ, giao thông cũng không thuận tiện cho lắm. Thoạt đầu anh quyết định thuê vì hôm xem phòng ánh nắng rất đẹp, bóng cây hoa quế ngoài cửa sổ len qua tấm kính hắt lên sàn phòng khách khiến anh có ảo giác như đã cách mấy đời.
Nhưng bây giờ anh không cần chút ảo giác ấy nữa.
Vào thu là đến hạn thuê nhà, anh dứt khoát không thuê tiếp nữa, bàn bạc với Trì Việt chuyển sang chỗ ở khác rộng hơn và ở khu vực tốt hơn. Nếu giá cả hợp lý thì đặt cọc luôn, Trì Nhuế Nhuế về nước hoặc vợ chồng Tưởng Chính Hoa tới ở cũng tiện.
Căn nhà như thế không dễ tìm, hai người nhân dịp cuối tuần đi xem vài chỗ nhưng chẳng phù hợp là bao. Họ không vội, dẫu sao cũng là nhà tương lai, cứ chậm rãi chọn.
Tối thứ Sáu hai người đi siêu thị mua một đống đồ. Ra khỏi siêu thị, Trì Việt đi lấy xe, Tưởng Tự xách đồ đợi hắn ở đầu đường.
Hà Nguy gửi tin nhắn cho anh nhờ chỉ bảo vấn đề trong một vụ án. Tưởng Tự tạm đặt đồ xuống chuyên tâm gõ chữ, vừa gõ nốt câu sau cuối thì có ai đó sau lưng vỗ mạnh anh một cái.
"Ây!"
Tưởng Tự giật mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại. Anh nhíu mày ngoảnh đầu thì đối diện với đôi mắt trợn to của Lâm Gia.
"Là anh thật nè." Lâm Gia vui lắm, ôm vai Tưởng Tự: "Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người."
Tưởng Tự không vùng ra được, bất lực nhìn cậu ta: "Cậu chủ Lâm."
Nghe cách gọi ấy, Lâm Gia bĩu môi không vui: "Anh gọi tôi là Lâm Gia là được, bây giờ tôi không phải cậu chủ."
Tưởng Tự sửng sốt, quan sát đối phương một phen. Quả nhiên, quần áo không loè loẹt như trước mà trông rất tươi trẻ, tóc tai cũng không như cột đèn giao thông nữa mà đã được nhuộm về màu đen đơn giản.
Anh muốn hỏi "nhà cậu phá sản rồi hả?", nhưng hỏi như thế thực sự không phải phép, vả lại cũng không có khả năng vì hợp đồng của nhà người ta còn ở công ty luật.
May sao tính cách của Lâm Gia vốn không cần người khác phải hỏi, cậu ta kể tường tận đầu đuôi cho Tưởng Tự.
"Anh không biết đó thôi, không biết ba tôi đào đâu ra cho tôi một trợ lý nam, trời má ơi, không biết từ đâu đến mà vừa cổ hủ vừa gia trưởng! Ngoài mặt cười híp mắt vờ làm người tốt, chứ thực ra trông nom tôi như trông nom con trai vậy! Ba tôi còn hết mực nghe lời anh ta nữa chứ!"
Vừa nhìn đã biết cậu ta bức bối đã lâu, liến thoắng không nghỉ với Tưởng Tự.
"Bây giờ ba tôi không cho tôi tiền nữa, thẻ và chìa khoá xe bị tịch thu hết rồi." Lâm Gia tỏ vẻ đáng thương: "Bây giờ một tháng tôi được 3000 tệ tiền lương, phải đúng mùng 1 mới được lĩnh tiền từ trợ lý của tôi!"
Chợt nhớ ra chuyện gì, cậu ta khiêm tốn xin Tưởng Tự giúp đỡ: "Luật sư Tưởng, như thế không đúng luật phải không, tôi có kiện tên đần X đó được không?"
Tưởng Tự cạn lời: "... Nếu do ba cậu sắp xếp thì nghiêm túc mà nói phải kiện ba cậu."
Lâm Gia lập tức gục đầu như quả bóng xì hơi. Tưởng Tự hơi buồn cười, hỏi: "Như này không giống tính cách của cậu, bình thường chắc cậu đánh người ta từ lâu rồi."
"Đánh rồi." Lâm Gia nghiến răng nghiến lợi: "Má nó, tên đần X đó tập Taekwondo từ nhỏ, đánh xong còn méc ba tôi nữa."
Tưởng Tự không nhịn được cười ngặt nghẽo. Lâm Gia nổi điên: "Đừng cười! Anh có còn là bạ..."
Chưa nói hết chữ "bạn" thì một tiếng còi xe gãy gọn từ bên đường truyền tới.
Hai người đồng loạt ngoảnh đầu, Trì Việt ngồi trong xe nhìn sang với một gương mặt vô cảm.
Lâm Gia ngớ người, thấy người này hơi quen mắt.
Trì Việt đợi trong xe, Tưởng Tự qua quýt an ủi Lâm Gia: "Thôi được rồi, ba cậu cũng sợ cậu lại gặp chuyện thôi, cậu nhịn một xíu, ngoan ngoãn vài tháng là ổn. Tụi tôi còn có việc, đi trước nhé."
Trong lúc cấp bách, Lâm Gia kéo Tưởng Tự: "Đừng mà, cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Bây giờ tôi nghèo tới nỗi sắp không trả nổi tiền xe luôn."
Tưởng Tự liếc nhìn cậu ta, đối phương kéo anh không buông, trông hơi đáng thương thật. Anh hơi mềm lòng, do dự vài giây rồi đáp: "Lên ngồi ghế sau."
Lâm Gia vội vàng lên xe ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau. Tưởng Tự lên ghế phụ lái, cong mắt cười với Trì Việt: "Dù gì cũng là khách hàng của em, thuận đường cho đi một đoạn nhé."
Trì Việt không đáp lời, chỉ nhìn Lâm Gia vài giây qua kính chiếu hậu.
Khoảng thời gian đó không dài nhưng Lâm Gia vẫn vô thức nổi da gà vì cái nhìn của đối phương. Lúc cậu ta sắp không nhịn được định nói "hay là tôi xuống nhé" thì người trên ghế lái đã mở lời, giọng điệu rất đỗi thản nhiên: "Đi đâu?"
Lâm Gia như được đại xá, đọc tên một hộp đêm rất nổi tiếng.
Tưởng Tự liếc nhìn cậu ta: "Không có tiền gọi xe mà có tiền uống rượu?"
Lâm Gia chẳng mảy may để tâm: "Bạn tôi mời."
"Lần này có ai giẫm giày thì cậu nhịn đi." Tưởng Tự nói: "Tiền lương 3000 tệ không đủ bồi thường tiền thuốc men đâu."
Lâm Gia: "..."
Cậu ta hơi ấm ức, nhưng cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông quen mắt trước mặt là ai: Bạn học của Tưởng Tự, từng gặp ở đồn cảnh sát.
Không nén nổi sự tò mò, cậu ta hỏi: "Bạn bè các anh họp mặt à?"
Vừa dứt lời, cậu ta có thể nhận thấy hai người trước mặt đều liếc nhìn mình.
Tưởng Tự chẳng ngờ đối phương vẫn nhớ Trì Việt, chưa kịp trả lời thì nghe Trì Việt lên tiếng: "Không phải."
... Tưởng Tự nhìn Trì Việt, vẻ mặt của đối phương rất bình tĩnh, không nhận ra cảm xúc nào khác. Lâm Gia vẫn còn hoài nghi, nhưng Trì Việt nói xong hai chữ đó thì không giải thích mà chợt đổi chủ đề, nói với Tưởng Tự: "Bên trung gian xem nhà ngày mai mới liên lạc với anh, hẹn 10 giờ sáng."
Tưởng Tự bị dẫn dắt dễ dàng, gật đầu: "Được."
Lâm Gia thấy là lạ, nhưng vẫn bị hai chữ "xem nhà" thu hút sự chú ý, bèn hỏi Tưởng Tự: "Anh đang xem nhà hả, tìm tôi nè. Anh quên nhà tôi làm gì rồi hả?"
Tưởng Tự: "..."
Anh quên nhà Lâm Gia khởi nghiệp bằng bất động sản.
Lâm Gia không ngồi yên được nữa, sốt sắng hỏi ngay: "Anh có yêu cầu gì, mức giá dự kiến bao nhiêu? Tôi bảo trợ lý của tôi tăng ca tìm giúp anh, phí môi giới đưa người khác chẳng bằng đưa tôi."
Tưởng Tự nhìn Trì Việt, bàn tay đặt trên vô lăng gõ nhẹ hai cái nhưng không nói gì. Anh trả lời câu hỏi của Lâm Gia, người ngồi sau nghe Tưởng Tự muốn tìm nhà có từ ba đến bốn phòng thì hơi tò mò: "Anh sống một mình mà tìm nhà to thế làm gì, chuẩn bị kết hôn hả?"
Tưởng Tự dừng mắt trên ngón tay của Trì Việt vừa ngừng gõ sau khi nghe câu cuối, anh chợt cười khẽ.
Anh ngoảnh đầu nhìn Lâm Gia: "Không phải sống một mình, mà là tôi và anh ấy."
Tưởng Tự trỏ Trì Việt: "Hai chúng tôi ở."
"... Ồ." Lâm Gia hoang mang: "Bạn bè các anh thuê chung à."
Tưởng Tự trả lời: "Chúng tôi yêu nhau, sống chung."
Lần này Trì Việt ngồi bên cạnh cũng ngoảnh đầu nhìn anh. Thấy dáng vẻ hoảng hồn của Lâm Gia, Tưởng Tự bổ sung hoàn chỉnh câu "không phải" mà Trì Việt nói khi nãy.
"Tối nay cũng không phải tiệc họp mặt mà là hẹn hò." Anh nói: "Chắc cậu cũng được xem là bóng đèn đó."
Lâm Gia: "..."
Về sau bóng đèn Tiểu Lâm ngoan ngoãn như gà, ngồi ngay ngắn đến cổng quán bar, lúc xuống xe ráng nói "cảm ơn", mấy giây sau lại ráng nói thêm một câu "Hỏi được phòng thì tôi sẽ báo cho anh... các anh, tôi không lấy phí môi giới nữa, chúc hai anh trăm năm hạnh phúc."
Cơn chấn động khiến con người ta dùng lời lẽ văn minh.
Trên đường về, trong xe chỉ còn hai người. Tưởng Tự trắng trợn quan sát vẻ mặt của Trì Việt, không nhịn được bật cười trước ngã tư đèn đỏ nào đó.
"Anh ghen hả?"
Trì Việt nghiêng đầu, lát sau hắn hỏi: "Rõ ràng lắm à?"
"Không, rất lịch sự là đằng khác. Nhưng em cảm nhận được."
Tưởng Tự cười nói: "Nhìn là biết cậu ta là trai thẳng, còn là một đứa nhóc nữa, thế mà anh cũng ghen hả quý ngài Trì."
Khoé môi Trì Việt cũng khẽ giương lên, lát sau hắn trả lời: "Do em tốt quá."
Giọng hắn trầm trầm: "Anh luôn cho rằng mọi người nên yêu thích em."
Tim Tưởng Tự như đong đưa vì gió đêm thổi qua. Anh nhìn Trì Việt rồi nhỏ giọng bộc bạch: "Em yêu anh lắm."
Nói rồi lại bổ sung thêm một câu.
"Em chỉ yêu anh thôi."
Trì Việt im lặng lắng nghe, buông tay phải khỏi vô lăng, nắm lấy tay Tưởng Tự đặt bên môi hôn.
***
Tử Lộc
Hình như Tiểu Trì mà ghen thì cũng chỉ được thế này thôi, vì tính cách của Tiểu Tưởng không thể khiến Tiểu Trì ghen quá lâu (Tiểu Trì, thằng nhóc nhà cậu có phúc quá luôn!)