Ta năm nay đã hai mươi sáu.
Phương Thế Hữu mới mười chín.
Ba năm qua, ta luôn coi hắn như một tiểu tử non nớt.
Lần đầu hắn cầm đầu nhóm thổ phỉ xuống núi, cha vừa mới mất, nội bộ tranh đấu không yên, hắn không có nơi nào để đi, mới lập sơn trại riêng, ra ngoài cướp bóc.
Mẻ hàng đầu tiên cướp được… chính là ta.
Lúc đó, ta sợ hắn g.i.ế.c mình, cố gắng nịnh nọt hắn, giặt quần áo, khâu vá, nấu ăn.
Sau này bị cưỡng chế nhập ngũ, ta quen tay, thói quen cũng không bỏ được.
Khâu mũ, khâu giày, tiện tay làm thêm một đôi cho hắn.
Hấp bánh bao, làm kẹo đường, đa số cũng vào bụng hắn.
Nuôi mãi, nuôi mãi… thành đệ đệ lúc nào không hay.
Ta đang suy nghĩ xem phải từ chối như thế nào cho khéo léo.
Bỗng nhiên, một vòng tay ôm chặt lấy ta từ phía sau.
26
Lúc đầu chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Rồi mới cảm nhận cái lạnh buốt.
Áo choàng hạc trên người hắn dính đầy tuyết vụn, lạnh lẽo dán chặt vào má ta.
Cái ôm này thật xa lạ.
Hơi ấm này cũng xa lạ.
Bờ vai rộng, vững chắc này, chẳng có chút gì quen thuộc cả.
Phương Thế Hữu lập tức bùng nổ, xông lên đẩy hắn ra.
Người kia bị đẩy lùi một bước, nhưng tay vẫn không buông ra.
Bàn tay trắng như sứ ấy, chẳng ngờ lại có sức mạnh lớn đến vậy. Hắn ghì chặt cổ tay ta, mặc cho Phương Thế Hữu ra sức kéo, hắn cũng nhất quyết không chịu buông.
“Ngươi là ai? Dám tùy tiện ôm nữ nhân, còn ra thể thống gì?!”
“Có tin ta đánh c.h.ế.t ngươi không?!”
“Thừa tướng? Dù có là thừa tướng cũng không thể lôi lôi kéo kéo!”
“Trong quân của ta, hành vi này phải đánh ba mươi trượng!”
“Lễ nghi đâu? Vương pháp đâu?”
Phương Thế Hữu siết chặt nắm đấm, rồi lại buông ra, hai tay chống nạnh, lớn tiếng mắng chửi như hỏa pháo sắp nổ tung.
“Đại tướng quân! Huynh có quản không?!”
“Có người dám ức h.i.ế.p Tình tỷ tỷ của ta kìa!”
Xung quanh tiếng ồn ào hỗn loạn, tựa như phông nền mờ nhạt.
Hồng Trần Vô Định
Còn ta, trong mắt chỉ có một người ấy.
Chỉ nghe được giọng nói khàn khàn, đứt quãng của hắn.
“Tiểu Ngư… là nàng sao…”
“Nàng… còn sống…”
Ba năm ký ức như cơn hồng thủy dữ dội, đột ngột ào ạt tràn về, nhấn chìm tất cả.
Ta siết chặt vạt áo trước ngực, cổ họng như có tảng đá chẹn ngang, không sao thở nổi.
Là Hựu Niên… Người tốt nhất thế gian này… là Hữu Niên của ta…
Thế nhưng ta đã không nhận ra hắn.
Ta lại không nhận ra hắn!
…
Buổi chiều hôm ấy, ta hoàn toàn mơ hồ, biết có rất nhiều người nói chuyện với mình, nhưng tất cả đều chỉ như gió thoảng qua tai.
Cuối cùng, đại tướng quân lên tiếng hóa giải cục diện khó xử:
“Hôm nay là mùng Một Tết, mọi người hãy ngồi xuống, cùng nhau uống rượu mừng năm mới, vừa ăn bánh bao vừa hàn huyên chuyện cũ.”
Bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu, nhưng chỗ ngồi loạn cả lên.
Hắn là thừa tướng, đáng lẽ phải ngồi trên cao cùng đại tướng quân.
Nhưng hắn lại ghì c.h.ặ.t t.a.y áo ta, nhất quyết không chịu buông ra.
Bất đắc dĩ, đại tướng quân chỉ có thể sắp xếp cho ta ngồi cạnh hắn.
Phương Thế Hữu tức đến mức dựng râu trừng mắt, sợ hắn là kẻ hạ lưu, sẽ làm gì không phải với ta.
Hắn kéo một cái bàn nhỏ, chen chúc ngồi ngay trước mặt ta, đôi mắt như sói hoang, hung dữ nhìn chằm chằm vào thừa tướng, vừa ôm khối thịt kho tàu, vừa nghiến răng nghiến lợi nhai, cứ như đang gặm thịt kẻ thù.
Mấy tiểu tướng sĩ xung quanh đều bật cười, còn đám quan văn đến từ kinh thành thì liếc mắt nhìn nhau đầy bối rối.
Đại tướng quân gượng cười, cầm chén rượu lên, pha trò gỡ rối:
“Mọi người đừng có ngồi ngây ra thế, nói gì đi chứ…”
“Ví dụ như lão Chu ta, hôm nay lúc chiều đột nhiên cảm hứng dâng trào, làm được một bài thơ mới. Coi như khơi mào trước, giúp mọi người thêm vui.”
Hắn nâng chén rượu, hắng giọng, cất giọng đọc bài thơ tự sáng tác:
[“Năm mới pháo nổ vang trời cao,
Khiến lũ Đát Đát hoảng loạn bỏ chạy.
Tướng địch cởi trần giơ tay hỏi:
Chuyện quái gì nổ mạnh thế này?”
“Bánh bao nhân thịt, dê quay thơm,
Rượu ngon đồ nhắm, bánh nếp vàng.
Chờ khi ăn uống no say rồi,
Ta sẽ g.i.ế.c địch, khiến nó tru tréo gào thét!”]
“Thế nào? Bài thơ mới của lão Chu ta, không tệ chứ?”
Đại tướng quân lại làm thơ nữa.
Mấy tiểu tướng phía dưới lác đác vỗ tay lấy lệ.
Bữa tiệc không có ca vũ, chẳng có kỹ nữ, thậm chí cả thị nữ cũng không thấy đâu. Đám nghệ nhân gảy đàn, thổi sáo ngồi ở phía sau doanh trướng, còn những người bưng rượu, dọn món đều là binh sĩ có tay chân lanh lẹ.
Tuần phủ đại nhân không khỏi liếc nhìn vài lần.
Đại tướng quân sợ mấy vị quan triều đình chê bữa tiệc đạm bạc, liền ngượng ngùng mở miệng giải thích:
"Bọn ta đều là lũ thô kệch, mong các vị đại nhân đừng chê cười."
"Những thứ này, đều là chủ ý của Tình nha đầu."
"Trong quân doanh, nữ nhân đều nghe nàng ấy. Bọn ta không có kỹ viện, cũng chẳng có ca vũ, tất cả nữ tử đều được phân đến y doanh, gọi là ‘hộ sĩ’."
"Tình nha đầu đã nói rồi: Ai dám ức h.i.ế.p hộ sĩ, đến lúc gãy tay gãy chân thì đi đâu mà c.h.ế.t cũng được, y doanh tuyệt đối không cứu chữa!"
"Mấy mỹ nhân trong doanh đều đi làm hộ sĩ cả rồi, trong kỹ doanh chỉ còn đám nữ tù binh mà thôi!"
Nhắc tới chuyện này, đại tướng quân vô cùng tự hào.
"Lão Chu ta không hề khoác lác đâu! Khắp các trấn biên cương của triều đình, quân doanh của chúng ta thương vong chắc chắn là ít nhất!"
"Nơi khác, thương binh do đao kiếm c.h.é.m trúng, mười người c.h.ế.t ba!"
"Nhưng trong quân ta, bị một đao c.h.é.m lòi ruột mà vẫn có thể sống!"
Đại tướng quân cất cao giọng:
"Phùng Túc! Ngươi lại đây, cho các đại nhân xem!"
Một tiểu tướng quân nghe gọi bèn xắn áo khoác, lộ ra một vết sẹo dài chạy dọc trên bụng, trông dữ tợn như một con rết lớn.
Ta xấu hổ che mặt.
Vết sẹo ấy là do chính tay ta khâu lại.
Cũng là lần đầu tiên ta thực hiện ca mổ lớn ở nơi này.