Khi đó, các quân y trong doanh đều không tin vào thuyết "ngoại thương luận" của ta, cứ dùng chiếu quấn lại rồi chuẩn bị khiêng ra ngoài, mặc kệ sống chết.
Ta liều mình xông lên, xem hắn như ngựa c.h.ế.t mà chữa trị.
Sau khi cố gắng cầm máu, ta lại hòa nước muối, rửa sạch ruột.
Tới lúc khâu lại vết thương, đám hộ sĩ tay chân khéo léo bỗng mặt mày tái mét, xưa nay chỉ vá giày khâu áo, nào ai dám khâu thịt người?
Vì vậy, ta cắn răng tự mình động thủ, tay run lẩy bẩy mà khâu hai lần, chỉ sợ vết thương bị rách ra rồi nhiễm trùng lần hai.
Cũng chính vì thế, sẹo trên bụng Phùng Túc mới dày cộm như vậy.
Hiện tại, đại phu trong doanh ai cũng biết khử trùng, cắt lọc vết thương và khâu lại.
Nhưng mỗi khi giảng dạy, ta luôn lấy vết sẹo của Phùng Túc ra làm ví dụ tiêu cực.
Bây giờ nhìn hắn phô trương vết sẹo, có chút xấu hổ, nhưng cũng thật vui vẻ.
Mấy lão quan văn không có chuyện để nói, liền biến ta thành một nữ kỳ nhân mà kể, giọng điệu vừa kỳ thú, vừa đầy kính phục.
Những góc nhìn đó, ngay cả ta cũng không nghĩ đến.
Ta vừa cười vừa lắng nghe, vô thức quay đầu sang trái.
Người ngồi bên cạnh ta — vị thừa tướng ấy, vẫn đang nắm chặt lấy ống tay áo ta.
Bình rượu nhỏ bên tay trái hắn, đã trống trơn.
Hắn ngả lưng ra ghế, khép mắt, trông như đã ngủ say, thế nhưng giữa đôi mày lại nhíu chặt, trông như đang chịu khổ sở.
Ta khẽ kéo tay áo mình, nhưng hắn lập tức nắm chặt cổ tay ta.
"Đừng đi!"
Hắn bỗng mở mắt, siết chặt bàn tay ta.
Ta mới biết, hắn chưa từng ngủ.
Chỉ trong chớp mắt, ta lại thấy nỗi hoảng loạn trong mắt hắn.
"Khụ… Ta không định đi đâu cả."
"Ta chỉ là… muốn ăn một miếng giò heo thôi… Cả năm nay chưa được ăn rồi…"
Hắn từ từ nở nụ cười, khóe mắt chợt bừng lên sức sống, nét bi thương trong nháy mắt bị cuốn đi.
Hắn buông lỏng bàn tay, quay sang gọi thị vệ dọn lên một phần giò heo khác.
Sau đó, hắn vẫn nhìn ta chăm chú, ánh mắt ôn nhu đến mức quá đáng.
Dường như trong mắt hắn, không phải là ta đang vét giò bằng hai tay dính đầy dầu mỡ, mà là đang thưởng lãm một bức mỹ nhân đồ.
Làm ta bất giác xấu hổ, không dám ăn từng miếng to, đành cắt từng lát nhỏ rồi từ tốn đưa vào miệng.
"Huynh thay đổi nhiều quá, ta suýt không nhận ra."
Ta khẽ nói.
Hắn cụp mắt xuống, không đáp.
Chỉ lặng lẽ gắp thức ăn, lại còn cẩn thận xếp gọn khăn tay, đặt ngay ngắn bên cạnh chén của ta.
Ba năm xa cách, đã trở thành một bức tường dày nặng giữa hai người chúng ta.
Ta không biết nên nói gì.
Cũng không biết nên đối diện với hắn thế nào.
Thậm chí, ta không còn dám gọi hắn là "Hựu Niên" nữa.
Bởi vì hắn không còn là Hựu Niên.
Tên thật của hắn là Nhan Húc Chi.
Được phong tước hiệu là Phong Duệ thân vương, hiện tại nắm quyền nhiếp chính, thay mặt Thiên tử chấp chính thiên hạ.
Hồi lâu sau, hắn khẽ mở lời.
"Tiểu Ngư muốn ta thế nào, ta sẽ trở thành người như vậy."
"Có thể gặp lại nàng… chính là đại hạnh trong đời ta."
27
Bữa tiệc tất niên từ chiều muộn kéo dài đến tận đêm khuya.
Rượu nấu hết lượt này đến lượt khác, đến cuối cùng cả doanh trướng toàn là mùi rượu nồng, khiến ta say đến mức không mở nổi mắt.
Cuối cùng tiệc cũng tàn, Hựu Niên theo sát ta, một tấc cũng không rời, đến cả lúc ta đi nhà xí, hắn cũng đứng ngay bên ngoài ba bước, làm lính gác cho ta.
Xem ra đêm nay, ta không thoát khỏi doanh trướng của chủ soái này rồi.
Phương Thế Hữu cau mày kéo ta sang một bên.
"Ngươi đắc tội hắn từ bao giờ? Sao hắn cứ làm khó dễ ngươi mãi vậy?"
"Không có gì, ta tự biết rõ."
Hắn trừng ta:
"Rõ cái quỷ gì! Ta vừa đi dò hỏi rồi, vị thừa tướng này không phải hạng lương thiện gì đâu!"
"Hắn là Sát Thần mà ai cũng khiếp sợ ở kinh thành! Đám nghịch đảng năm xưa rơi vào tay hắn, không một ai sống sót trở về!"
"Nếu ngươi thực sự đắc tội với hắn, mau nói ra ngay! Dù có phải bỏ quân công, ta cũng phải bảo toàn tính mạng cho ngươi!"
Phía sau, ánh mắt kia vẫn khóa chặt vào lưng ta.
Ta đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng hất tay Phương Thế Hữu đang nắm ống tay áo ta ra.
"Ôi dào, ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ… Ta với hắn cũng từng vào sinh ra tử, hôm nay chỉ là hàn huyên chuyện cũ thôi."
Hắn nhảy dựng lên.
"Hàn huyên gì mà phải chung một trướng?"
"Hắn là bạn tù của ta. Chúng ta từng bị giam chung một phòng, sống cùng nhau bốn tháng."
Phương Thế Hữu vò đầu bứt tai, đi một bước, ngoảnh đầu ba lần, vẻ mặt không cam lòng rời đi.
Hựu Niên đứng lặng lẽ dưới trướng, chờ ta.
Trong trướng có lò sưởi, ánh sáng không quá rõ ràng, nhưng rất ấm áp.
Ta nướng mấy củ khoai lang, rang hai nắm đậu phộng, chuẩn bị một đêm dài tâm sự.
Binh lính canh ngoài trướng đều đã rút đi, đất trời yên tĩnh, dường như chỉ còn lại ta và hắn.
Hắn không hỏi ta sống ra sao, có lẽ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã tra rõ ba năm qua ta sống thế nào.
Hắn như trở lại lúc xưa, chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng nhìn ta.
Nhưng không biết vì sao, ta cũng trở thành một kẻ câm, nghe tiếng lửa lách tách trên bếp, rất lâu vẫn không nghĩ ra được câu nào phù hợp để mở lời.
Mãi mới hỏi được một câu.
Hồng Trần Vô Định
"Những kẻ đã hại gia tộc huynh, hiện giờ ra sao?"
Hắn đưa mắt nhìn xuống, siết chặt chén trà trong tay.
"Đám hoạn quan của Đông Xưởng dám nhúng tay vào quân chính, tất cả đều bị lăng trì xử tử. Ta sai người dùng đao gọt từng nhát, từng nhát một."
"Ba đại doanh trong kinh thành, từ trên xuống dưới, đều đã được thanh trừng sạch sẽ."
Ta lạnh cả sống lưng, vội vàng đáp:
"Đó là kết cục mà bọn chúng đáng phải nhận."
Hắn cụp mắt, ngón tay vuốt nhẹ lên chén trà, rồi khẽ cất giọng:
"Nàng so với trước đây, ít nói đi rất nhiều…"
"Khi đó, mỗi đêm nàng đều có vô số chuyện muốn kể cho ta."