Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 343

Ý chỉ có hai phần. Phần thứ nhất là Hoàng Đế khen ngợi sự cố gắng của Đại tướng quân La Diệu. Ngôn ngữ trang trọng, đẹp đẽ. Phương Giải đọc mà cảm thấy lưỡi cũng nở hoa theo. Chỉ bằng điểm này, Phương Giải không thể không bội phục Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn, người đã phác thảo ý chỉ này. Bởi vì Phương Giải chắc chắn mình sẽ không nghĩ ra được nhiều câu cú hay như vậy. Ý chỉ này được tổng kết bằng ba câu.

Ba câu là quá đủ rồi.

Câu đầu tiên, ngươi khổ cực. Câu thứ hai, Hoàng Đế tin được ngươi. Câu thứ ba, về sau ngươi cần phải nỗ lực hơn.

Ý tứ chỉ đơn giản như vậy, nhưng vẫn có thể viết lưu loát ra mấy trăm câu. Mà mỗi câu cơ hồ không giống nhau. Đây chính là sự khảo nghiệm bản lĩnh.

Phần ý chỉ thứ hai, là gia phong La Văn, con trai của La Diệu làm Ngũ Phẩm Phiêu Kỵ Tướng Quân. Danh hiệu này không khác Du Kỵ Tướng Quân của Phương Giải nhiều lắm. Đều là hư chức không có thực quyền. Trước khi tới Ung Châu, Phương Giải có đề nghị Hoàng Đế phong La Văn thực chức Biệt Tương. Nhưng Hoàng Đế quá keo kiệt, không đáp ứng.

Đều là Ngũ Phẩm, nhưng Biệt Tương khiến người ta cao hứng hơn là chức Phiêu Kỵ Tướng Quân.

Tuy nhiên, đối với La Văn mà nói, đây vẫn là chuyện tốt. Cho dù tướng quân Ngũ Phẩm này chỉ là hư chức. Nhưng có hư chức này, La Diệu có thể quang minh chính đại an bài quân chức cho y. Hư chức liền biến thành thực chức. Cho nên La Văn có chút cao hứng, khiến Phương Giải nhìn mà có chút ngứa mắt.

Trọng Bá đã đã nói hiện tại không thể động vào người này. Khâm sai chết ở Ung Châu sẽ ảnh hưởng rất lớn tới La Diệu. La Văn làm sao không hiểu điều đó, chỉ có điều y phẫn hận mà thôi.

Toàn bộ quá trình tuyên chỉ rất ngắn gọn, so với thời gian chuẩn bị thì ngắn hơn nhiều. Sau đó Phương Giải còn phải tới nha môn Tổng Đốc Bình Thương Đạo tuyên chỉ. Lạc Thu đã ở đó chờ rồi. La Diệu dẫn theo người nhà, thuộc hạ tiễn Phương Giải tới tận cửa. Mãi khi đội ngũ khâm sai biến mất ở đầu phố, thì mới quay vào

Người cuối cùng xoay người quay vào, là Sở thị.

- Đi theo ta.

La Diệu hơi dừng chân, nhìn thoáng qua La Văn, sau đó lạnh lùng nói. La Văn biến sắc, đôi mắt đầy sợ hãi khó áp chế được. Y cúi đầu thấp đi theo sau La Diệu tới nha môn, giống như một đứa bé, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

- Trọng Bá, lão cũng đi cùng.

La Diệu liếc Trọng Bá một cái, Trọng Bá lập tức cúi đầu.

Phủ Trấn Thủ Tây Nam có diện tích không lớn. Phía trước là nha môn, phía sau là một dãy phòng ở. Phía sau là nơi nghỉ ngơi của những người trực ở đây, phần lớn là văn lại. Bởi vì rất ít khi tới phủ Trấn Thủ, cho nên La Diệu không nhớ tên mấy văn lại này.

Y đi tới sân sau, lệnh cho mọi người đi ra ngoài.

Đứng ở trong sân, dưới cây dong, sắc mặt La Diệu càng ngày càng lạnh lẽo.

- Quỳ xuống.

Y lạnh lùng nói hai tiếng, La Văn lập tức quỳ gối dập đầu.

Cái trán của La Văn đập vào đá xanh, rất nhanh mồ hôi làm ướt nhẹp cả viên đá. Bởi vì cúi đầu rất thấp, nên cái mông của y vển lênh rất cao, tư thế thoạt nhìn có chút chật vật. Không chỉ có y quỳ xuống, còn có cả Trọng Bá vác hộp kiếm trên lưng.

- Thuốc đâu?

La Diệu hỏi.

La Văn ngẩng đầu nhìn La Diệu, lại nhanh chóng cúi đầu xuống:

- Bẩm phụ thân…thuốc đã bị hủy. Trọng Bá…Trọng Bá có thể làm chứng. Tăng nhân kia vừa mới đi, con lập tức hủy viên thuốc.

- Thật không?

La Diệu hỏi.

Bả vai Trọng Bá hơi run rẩy, ông ta khàn khàn nói:

- Bẩm Đại tướng quân…đúng …là đã bị hủy.

La Diệu gật đầu, chậm rãi đi tới gần La Văn, dùng thanh âm rất nhỏ, nói:

- Là ai cho ngươi lá gan, dám đi tới khu vực hậu viện?

La Văn run rẩy cả người:

- Chỉ…chỉ là con thấy phụ thân không ở trong phủ. Con…con muốn chia sẻ gánh nặng với phụ thân. Con đã trưởng thành rồi, đã tới lúc giúp phụ thân làm ít việc…

Bốp!

Y còn chưa dứt lời, đã bị một cái tát mạnh ngắt lời.

Một bên má La Văn lập tức sưng phồng lên. Cú tát này rất mạnh, nửa bên mặt đã biến thành màu đỏ.

- Chia sẻ gánh nặng?

Bốp!

Cú tát thứ hai lại tới. La Văn lập tức chảy máu ở khóe miệng.

- Ngươi chia sẻ gánh nặng hay là gây họa cho ta? Bí mật gặp người của Phật tông, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn. Nếu phủ tướng quân này không chứa được ngươi, vậy thì ngươi có biến đi ngay lập tức. Ta nói rồi, ở trong cái phủ này, lời của ta không được có bất kỳ ai nghi ngờ và vi phạm. Kể cả là ngươi trong đó. Khu nhà đằng sau hậu viện, trừ ta ra bất kỳ kẻ nào cũng không được mở. Có phải ngươi đã quên hết lời này rồi phải không?

- Con không dám. Con thực sự chỉ muốn giúp phụ thân làm ít việc.

- Đại tướng quân, là lỗi của lão nô, ngài đừng trách phạt thiếu gia nữa.

Trọng Bá liên tục dập đầu cầu tình.

La Diệu hừ lạnh một tiếng:

- Trọng Bá, lão trông coi nó từ nhỏ tới lớn, ta biết lão coi nó như thân nhân của mình. Lão đi theo ta đã lâu, trước kia La Vũ cũng thích chơi đùa với lão…Lão nên biết, chiều chuộng chỉ khiến cho người ta hư hỏng thêm mà thôi.

Y đá La Văn ngã xuống đất:

- Ngày bình thường ngươi làm chuyện gì bên ngoài, ta mặc kệ. Bởi vì đó chỉ là những chuyện nhỏ. Chỉ cần không liên lụy tới con cái quan viên, ta cũng lười hỏi tới. Nếu con của La Diệu ta mà quá thành thật, miệng đầy chi, hồ, giả dã như đám văn nhân, thì mới là kỳ cục! Nhưng ngươi nên biết đâu là điểm mấu chốt…Ngươi không biết đại ca La Vũ của ngươi vì sao mà chết sao?

Y lại tung cước đá bay La Văn, đập mạnh vào thân cây dong.

- Lưu lại ngươi cũng chỉ là mầm tai họa. Hôm nay ta liền tự tay giết ngươi. Miễn cho về sau ngươi bị người khác giết!

Y bước tới chỗ La Văn đang hộc máu dưới cây dong. Trọng Bá bò tới dập đầu cầu tình. Sắc mặt của La Diệu vẫn lạnh lùng, chỉ vào La Văn, mắng:

- Ngu ngốc như vậy, giữ lại chỉ gây họa cho người thân, chứ có tác dụng gì?

Vừa lúc đó, La Văn lại cười rộ một cách thê lương. Y nhổ một bãi nước miếng kèm theo máu, hướng La Diệu, rít gào:

- Giết đi! Dù sao ta cũng không phải là đứa con đầu tiên ngươi giết!

Bàn tay vốn đã giơ lên không trung của La Diệu liền cứng đờ, vẻ mặt của y cũng cứng lại.





Sở thị đứng dưới ánh trăng, lạnh lùng nhìn trượng phu của mình đánh con tới hộc máu. Từ đầu tới cuối bà ta không mở miệng nói câu nào. Chỉ có điều ánh mắt nhìn trượng phu rất lãnh lẽo. Xuân Lan nhìn sắc mặt của bà ta, thấp giọng hỏi có nên khuyên nhủ Đại tướng quân hay không. Sở thị lắc đầu, đáp rằng đánh chết cũng là con của y. Nói xong câu đó, bà ta liền xoay người rời đi.

La Diệu quay đầu liếc nhìn thê tử của mình, sắc mặt cũng rất lạnh.

- Trọng Bá, lão đi theo ta.

La Diệu không để ý La Văn ngồi bệt dưới cây dong nữa, dẫn theo Trọng Bá ly khai tòa nhà này. Chờ bọn họ đi rồi, Thu Cúc Và Đông Mai vội vàng chạy tới, dìu La Văn đứng lên.

- Thiếu gia tội gì phải làm vậy. Ngài cũng biết tính tình của Đại tướng quân rồi đấy. Ngài càng tranh luận, Đại tướng quân càng tức giận.

Thu Cúc lấy khăn tay lau máu ở miệng cho y. Thanh âm đầy đau lòng.

Bốn nàng có cảm tình rất sâu với La Văn. Lúc trước Sở thị sinh ra La Văn, cơ thể rất yếu. Nên La Văn vẫn được bốn nàng chiếu cố. Có thể nói bốn nàng là nhìn La Văn lớn lên. Cũng chỉ có ở trước mặt La Văn, bốn nữ tử này mới có chút ấm áp của con người.

- Ta làm sao không biết?

La Văn nhận lấy khăn tay của Thu Cúc, tự lau máu trên miệng:

- Nhưng có đôi khi ta nghĩ, mỗi ngày đối mặt với phụ thân lạnh như băng, cả ngày sống mà phải lo lắng đề phòng, còn không bằng để y đánh chết đi.

- Thiếu gia nói quá nặng lời rồi.

Đông Mai nắm lấy tay y, nói:

- Tính của Đại tướng quân là như vậy. Từ khi đại thiếu gia qua đời, tính tình của ngài ấy càng ngày càng quái gở. Cho dù là phu nhân cũng tận lực không trêu chọc Đại tướng quân. Từ nhỏ thiếu gia rất biết vâng lời. Càng lớn lại càng thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Tuy Đại tướng quân nói năng và hành động có chút cay nghiệt, nhưng gia nghiệp lớn như vậy cuối cùng không thuộc về thiếu gia thì thuộc về ai? Chỉ cần thiếu gia không cãi lời Đại tướng quân, cố gắng sống tốt chẳng phải hơn sao?

- Nói thì dễ…

La Văn cả giận:

- Nhưng ta là nam nhân rồi, không còn là đứa bé mặc cho người khác an bài! Ta cũng muốn tự tay gây dựng tiền đồ cho mình, tự làm ra thành tựu của mình. Chứ không phải chờ để nhận lấy tất cả! Từ nhỏ tới lớn, phụ thân không cho ta dính líu vào chuyện quân vụ. Cũng không cho phép ta dính líu vào chính vụ. Các ngươi từng thấy đứa con của Đại tướng quân nào nghẹn khuất như vậy chưa?

- Cho tới bây giờ, ta chưa từng muốn dựa dẫm phụ thân cả đời.

La Văn nắm lấy viên thuốc trong ống tay áo:

- Ta muốn tự dựa vào bản thân mình!

Theo đường nhỏ đi ra hậu viện, La Diệu chậm rãi bước đi.

- Trọng Bá, lão nói thật cho ta biết, viên thuốc mà Thích Nguyên đưa cho rốt cuộc đã hủy hay chưa? Đây không phải là việc nhỏ. Lão nên biết có nhiều thứ của Phật tông không thể dính vào.

- Chắc chắn đã bị hủy.

Trọng Bá cúi đầu nói:

- Lúc Thích Nguyên đưa thứ đó cho thiếu gia, lão nô muốn ngăn cản. Nhưng tu vị của lão nô không bằng Thích Nguyên, bị Thích Nguyên khống chế thân hình, không có biện pháp lên tiếng…Lão nô có phụ sự ủy thác của Đại tướng quân…Tuy nhiên sau khi Thích Nguyên rời đi, lão nô đã bảo thiếu gia hủy túi gấm có chứa viên thuốc. Thiếu gia do dự hồi lâu cuối cùng đáp ứng. Lão nô đã tận mắt nhìn thấy túi gấm bị ném vào trong bếp lò.

La Diệu ừ một tiếng:

- Thích Nguyên là Thiên Tôn của Phật tông, tu vị tất nhiên không tầm thường. Lão không bằng y cũng không nên tự trách. Từ nay về sau trông chừng A Văn, không thể để nó tiếp xúc với người Phật tông nữa. Ta đã mất A Vũ, không thể mất tiếp A Văn…Chỉ là nó quá bướng bỉnh, ta vốn định mài đi góc cạnh của nó. Nhưng lão cũng thấy đấy, càng lớn nó càng giống A Vũ năm đó…

- Đại tướng quân chớ lo lắng, thiếu gia biết chừng mực, không còn là đứa trẻ con nữa.

- Ừ.

La Diệu ừ một tiếng, trầm mặc rồi nói:

- Tí nữa lão đi gọi Chiêm Diệu tới, ta có việc cần giao cho y. Còn có…từ hôm nay trở đi, lão trông coi A Văn thật kỹ. Đừng để nó đi gây sự với khâm sai.

- Vâng

Trọng Bá lên tiếng.

La Diệu dừng một chút, lại hỏi:

- Theo lão thấy, tu vị của Thích Nguyên cao bao nhiêu?

- Lão nô…nhìn không thấu.

Trọng Bá lắc đầu:

- Tu vị cách xa, lão nô không nhìn thấu được thực lực của Thích Nguyên.

- Tí nữa bảo Hình Đồ đi tìm Thích Nguyên, nói rằng ta muốn gặp y ở thư phòng vào tối nay. Bảo A Mạc Tát tiếp đón y thay ta. Không có mệnh lệnh của ta, đêm nay không ai được tới gần thư phòng.





Thoạt nhìn nha môn Tổng Đốc còn có khí thế hơn cả phủ Trấn Thủ Tây Nam. Sư tử đá trước cửa giương nanh múa vuốt, lộ vẻ hung ác. Nha dịch đứng trước cửa mặc áo dài màu đỏ xếp thành hai hàng, rất là long trọng và trang nghiêm. Lạc Thu cùng tất cả quan viên của nha môn Tổng Đốc đều đứng chờ ở ngoài cửa, nghểnh cổ đón chào.

Xe ngựa của Phương Giải đi được nửa đường thì trong lòng hắn bỗng động đây. Hắn vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra ngoài. Lập tức trông thấy một người mặc áo bào trắng đội nón tre. Người kia chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt dưới cái mũ vành. Y nhìn Phương Giải, cười cười, sau đó miệng y mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.

- Tới lúc ngươi lựa chọn rồi!

Đây là lời y nói. Trong lòng Phương Giải lập tức chìm xuống.
Bình Luận (0)
Comment