Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 373.1

La Diệu cúi đầu nhìn cái tẩu trong tay, làn khói bốc lên rất nhanh tiêu tán trong không khí. Tay của y đang run nhè nhẹ, đây là một điều chưa bao giờ xuất hiện trong nhiều năm qua. Từ khi y tu hành, tay của y đều rất ổn định. Bất kể là lúc giết người hay là cầm bút, đều chưa từng xuất hiện run rẩy.

Tuy từ nhỏ y chưa từng đọc qua sách vở gì, nhưng sau khi lãnh binh lại đọc rất nhiều.

Thư pháp cũng có thành tựu riêng của mình, mạnh mẽ có lực.

Phương Giải nhận lấy cái tẩu từ trong tay, La Diệu, bỏ lá thuốc vào đó, đốt lên hít một hơi. Lúc thổi ra ngoài, giống như thổi hết những khó chịu trong lòng.

- Vì sao?

Hắn hỏi.

Thanh âm của hắn cực kỳ bình tĩnh.

- Chuyện đó nói với ngươi sau, giờ ta phải nói với ngươi một chuyện khác.

- Chuyện gì?

Phương Giải hỏi.

- Chuyện ta từng bị phá Khí Hải, suýt nữa thì chết.

- Người của Phật tông đã hạ thủ?

Phương Giải hỏi.

La Diệu nao nao, sau đó gật đầu hỏi:

- Thích Nguyên gặp ngươi rồi à?

- Ừm.

Phương Giải gật đầu.

La Diệu nhíu mày:

- Y nói gì với ngươi.

- Bảo ta lựa chọn, lưu lại hay đi cùng y.

La Diệu hỏi:

- Ngươi trả lời y thế nào?

Phương Giải cười đau khổ:

- Ngay cả câu hỏi của ngài ta đều không trả lời được, thì biết trả lời y như thế nào? Nếu ta có thực lực giết y, thì ta chẳng dư hơi với y làm gì.

Nụ cười khổ này không phải là giả vờ, bởi vì trong lòng hắn thực sự rất đau khổ.

- Năm đó chính là y đả thương ta.

La Diệu trầm mặc một lúc rồi nói:

- Năm đó khách giang hồ dạy cho ta tu hành kia, tuy tu vị không mạnh lắm, nhưng có hai bản lĩnh mà không người nào so sánh được. Một là ông ta thuộc dạn người tu hành hiếm thấy. Có thể nhìn ra tu vị cao thấp hay là tiềm chất của một người, bằng không lúc trước ông ấy đã không để ý tới ta…công pháp tu hành của ông ta rất đặc biệt, có thế giấu đi khí tức của mình.

- Năm thứ sáu từ lúc dẫn ta tu hành, sư phụ ta liền biết mình không còn gì để dạy dỗ ta nữa. Nhưng ông ấy có thanh danh không được tốt lắm trong chốn giang hồ Đại Tùy, cũng không bằng hữu gì. Mà công pháp do sư môn truyền lại cũng không phải là bí tịch gì đó. Cuối cùng ông ấy làm ra một quyết định lớn mật.

- Ông ấy mang theo ta tới đại thảo nguyên, dùng thời gian bốn năm để chuẩn bị, sau đó lẻn vào Phật tông lấy trộm được một thứ…Ông ấy là một vị sư phụ rất giỏi, rất rất giỏi. Ông ấy có thể là người giang hồ Đại Tùy đầu tiên đi lên Đại Tuyết Sơn. Cũng là người duy nhất có thể sống sót thoát khỏi nơi đó. Tuy tu vị bình thường, nhưng dũng khí của ông ấy khó có người có thể sánh kịp. Còn có một điều, kỳ thực Đại Luân Tự phòng bị cũng không nghiêm ngặt cho lắm. Bởi vì chưa từng có người nào dám lẻn vào đó. Sư phụ của ta là người đầu tiên.

- Ông ta lấy trộm được một cuốn công pháp phải không?

- Phải.

La Diệu gật đầu:

- Sau khi ông ấy giao công pháp cho ta thì nửa năm sau qua đời. Ta biết điều thúc đẩy ông ấy tới Phật tông lấy trộm công pháp, chính là vì trả lời ta. Trước đây ông ấy hỏi ta, tìm tông môn khác tiếp tục tu hành hay là trở lại Đại Tùy tòng quân hiệu lực. Câu trả lời của ta là cái thứ hai. Cho nên ông ấy do dự vài năm rốt cuộc làm ra quyết định. Lấy trộm công pháp đưa cho ta rồi thì nửa năm sau ông ấy qua đời…

- Làm sao người của Phật tông tìm ra ngài?

Phương Giải hỏi.

- Với thực lực của Phật tông cũng phải mất không ít năm mới tìm được ta. Lúc trước dẫn quân đối đầu với quân địch, ta có để lộ công pháp của Phật tông. Lúc ấy ta không để ý, nhưng không ngờ tới người của Phật tông cách xa hàng vạn dặm mà cũng biết. Lúc ấy Phật tông rất coi trọng chuyện này, bởi vì không xác định được tu vị của ta, cho nên mới phái một vị Thiên Tôn tới, chính là Thích Nguyên.

- Vì sao cuối cùng Thích Nguyên không giết ngài?

Phương Giải không nhịn được hỏi.

- Phá hủy Khí Hải chẳng khác nào là giết chết người đó. Y quá tự phụ. Tuy nhìn ra thể chất của ta có chút đặc thù, nhưng tưởng rằng ta không thể tiếp tục tu hành được nữa. Y không giết ta không phải vì y nhân từ, mà là vì y tàn nhẫn. Phá hủy Khí Hải của ta để ta biến thành phế nhân, khiến ta đau khổ hơn là giết ta.

- Sau khi đánh nát Khí Hải của ta, y có nói, về sau ngươi sẽ phải sống như một con chó đứt chân, không còn tôn nghiêm. Lúc ấy quả thực ta đã mất hết can đam để sống, giống như là lời y nói. Nhưng ngay cả ta cũng ngờ rằng mình có thể vượt qua được sự suy sụp đó.

Phương Giải nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Hiện tại Thích Nguyên đang ở Ung Châu vì sao Đại tướng quân không giết y?

- Chưa tới lúc.

Dường như La Diệu không muốn tiếp tục cái đề tài đấy nữa, y dừng một lát rồi nói:

- Đúng như lời ngươi vừa nói, phần lớn những chuyện này ta không muốn người khác biết. Mà chuyện về sau, chắc ngươi biết cũng không ít. Ngươi tới Ung Châu, bề ngoài là làm theo mệnh lệnh của bệ hạ, kỳ thực là ngươi tới đây tìm đáp án.

Phương Giải nhìn y nói:

- Nhưng tới giờ ngài vẫn chưa cho ta đáp án!

- Ngươi là con ta!

Cực kỳ đột ngột.

Lời này khiến Phương Giải chấn động, lặng cả người, há miệng không biết nói gì. Cạch một tiếng, cái tẩu rơi xuống đất, tóe ra tro lửa.

- Đây là lý do mà ngươi nên ở lại Tả Tiền Vệ. Ung Châu là nhà của ta, tất nhiên cũng là nhà của con. Con đã lưu lạc quá lâu rồi. Nếu đã trở lại thì đừng đi nữa. Nếu đã trở lại, thì con không cần phải tự khiêng mọi thứ, có ta giúp con.

La Diệu nói.





Phương Giải sửng sốt thật lâu, giống như là mất hồn mất vía. Trong mắt hắn trống rỗng, không có chút cảm tình nào.

- Ta biết con rất khó tiếp nhận chuyện này. Một phụ thân lại đưa con mình ra ngoài mười mấy năm chẳng quan tâm. Ta có thể đoán được trong lòng con có bao nhiêu hận ý. Nhưng con phải biết rằng lúc ấy ta cũng rất bất đắc dĩ. Năm đó ta đưa con ra ngoài cũng là bị bức làm vậy. Nếu như có thể lưu lại con, thì sao ta có thể làm vậy.

- Mấy năm nay con chịu bao nhiêu đắng cay, dù ta không tận mắt nhìn thấy nhưng ta đều biết. Là ta thẹn với con. Sau này con ở lại Ung Châu, ta sẽ cho con tất cả, không từ chối cái gì, coi như là bồi thường cho con.

Phương Giải ngẩng mạnh đầu, nhìn La Diệu hỏi:

- Lý do?

La Diệu trầm mặc một lúc, dường như đang sửa sang lại câu chuyện trong đầu.

- Con có biết kế thừa của Minh Vương Phật tông không?

- Ta là Phật tử?

Phương Giải hỏi.
Bình Luận (0)
Comment