Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 373.2

La Diệu gật đầu:

- Xem ra con biết không ít. Nói chính xác hơn, con là một trong những Phật tử…Minh Vương của Phật tông thường biết được ngày chết của mình trước mười mấy năm, thậm chí hai mươi mấy năm. Lúc y dự liệu được ngày chết của mình, y sẽ phái người đi tìm Phật tử mang về Đại Tuyết Sơn. Lúc ấy sử giả của Phật tông dựa theo phương hướng của Minh Vương chỉ mà tới Ung Châu. Lúc đó con vừa mới tuổi trăng tròn…

- Tuy lúc ấy tu vị của ta đã đại thành, nhưng con cũng biết rằng Phật tông coi trọng Phật tử như thế nào. Cho dù ta có giết sứ giả của Phật tông, thì bọn chúng vẫn tìm đến. Với lực lượng một mình ta, chỉ có thể bảo vệ được mẹ con, chứ không bảo vệ được những người khác. Chẳng hạn như…mẹ ruột của con. Người của Phật tông có một phương pháp bí ẩn, là có thể cảm giác được người có thân thể kim cương bất hoại. Mà con…chính là người có thể chất đó.

- Năm đó người của Phật tông tìm được ta bảo ta giao con cho Phật tông. Trước đó bọn họ thừa dịp ta lãnh binh ra khỏi thành bắt được mẹ ruột của con. Uy hiếp ta nếu không giao con thì bọn họ sẽ giết mẹ ruột của con…Ta không muốn thỏa hiệp, cho nên ta mới nghĩ ra một biện pháp. Ta bắt vài Vu Sư của tộc Hột, bảo bọn họ gieo trùng cổ phong bế khí huyệt của con lại. Nhưng vậy thể chất kim cương bất hoại của con sẽ dần dần biến mất.

- Người của Phật tông chỉ coi trọng thể chất của con. Nếu con không còn thân thể kim cương bất hoại nữa, bọn họ sẽ liền buông tha. Nhưng thể chất đột nhiên thay đổi khiến cho người của Phật tông hoài nghi. Cho nên bọn họ đưa ra một điều kiện, không thể để cho con tiếp tục lưu lại trong nhà. Nếu trong vòng mười năm thể chất của con không khôi phục, thì người của Phật tông mới buông tha cho con.

- Vì đạt được mục đích, ta thương lượng với bọn họ là kéo dài thêm năm năm. Trùng cổ sẽ sống sót trong cơ thể con mười lăm năm, khiến con thoạt nhìn như một phế nhân. Sau đó ta đưa con rời khỏi Ung Châu, tìm một nhóm người bảo vệ an toàn cho con. Những người đó đều được lựa chọn trong lãnh địa mà ta quản lý. Ta lựa chọn những người có tu vị không cao, nhưng có bản lĩnh đặc biệt. Trước khi Phật tông không thể xác định được thể chất của con, thì bọn họ sẽ không giết con.

- Nhưng thật không ngờ, ngay lúc ta đưa con ra ngoài, một vị Thiên Tôn khác của Phật tông là Đại Tự Tại tìm được một đứa trẻ có thể chất kim cương bất hoại mang về Đại Tuyết Sơn. Nghe nói thể chất của đứa bé này còn ưu tú hơn cả con. Hơn nữa còn có tuệ căn, là người mà ông trời chiếu cố. Lúc ba tuổi đứa nhỏ đó sau khi trải qua một cơn bệnh nặng, bỗng nhiên có thể đọc ra điển tích của Phật tông, biết được vô số Phật lý, Minh Vương cực kỳ coi trọng đứa nhỏ đó.

- Mà con, thì do thể chất bị hỏng, nên Phật tông buông tha cho con. Con lưu lạc bên ngoài mấy năm, Phật tông không có đuổi giết mà là giám thị. Nhưng sau khi đứa bé kia được đưa về Đại Tuyết Sơn, Thiên Tôn Đại Tự Tại liền xui khiến Thiên Tôn Trí Tuệ phái người đuổi giết con.

- Bởi vì đứa bé kia là do Đại Tự Tại tìm được, cho nên y không thể phái người ra tay. ĐIều này sẽ khiến cho Minh Vương hoài nghi. Mà Minh Vương còn chưa xác định được ai là Phật tử, bất kỳ một Phật tử nào cũng không thể bị giết. Bời vì Đại Tự Tại tìm được người có khả năng kế thừa Minh Vương sau này, cho nên địa vị trở nên cao vời vợi, sai Thiên Tôn Trí Tuệ phái người đuổi giết con. Nhưng người đại tu hành của Phật tông nếu tự tiện rời khỏi Đại Tuyết Sơn thì sẽ bị Minh Vương phát hiện. Cho nên nhiều năm như vậy, truy giết con chỉ toàn là đệ tử của Phật tông, không có mấy người có tu vị cao.

Phương Giải nhìn đầu ngón tay đang run rẩy của mình, bắt buộc mình phải hít sâu vài cái.

- Mấy người bên cạnh ta ai biết được chân tướng chuyện này? Mộc Tiểu Yêu hay là Đại Khuyển?

- Đại Khuyển?

La Diệu nói:

- Y là người Ung Châu. Nếu không phải ta âm thầm thu nhận và giúp đỡ huynh đệ bọn họ, thì bọn họ đã chết từ lâu rồ. Lúc ấy ta tìm tới hai huynh đệ bọn họ, rồi chọn một người gia nhập vào đội ngũ bảo vệ con. Luận về tu vị và sự cơ trí, đệ đệ của y mạnh hơn y nhiều. Nhưng Đại Khuyển có một năng lực khó ai bằng, chính là có thể ngửi được sát khí. Trong mắt của ta, năng lực này có tác dụng hơn nhiều, cho nên ta chọn y.

- Rốt cuộc…thân phận của Đại Khuyển là gì, mà đáng giá để ngài âm thầm thu nhận và giúp đỡ?

- Y…

La Diệu dừng lại một chút rồi nói:

- Y là Thái tử chân chính của Thương Quốc.

Đồng tử Phương Giải co lại, trong lòng thầm nói, khó trách. Qua nhiều năm như vậy Đại Khuyển vẫn giữ một số thói quen kỳ quái, hơn nữa mỗi khi nhắc tới Thương Quốc, vẻ mặt của y đều rất quái dị. Y không muốn người khác nhắc tới cái tên Thương Quốc Hận của mình, cứ gọi Đại Khuyển là được.

- Năm đó Thương Quốc bị diệt, Đại Khuyển và đệ đệ của y chạy trốn. Có hai người có thực lực rất mạnh bảo vệ bọn họ chạy trốn. Một người là thị vệ Hưu Lệ, một người là Vu Sư tộc Hột. Hai người bảo vệ huynh đệ Đại Khuyển chạy ra khỏi Ung Châu. Vốn định tới Đại Lý tìm nơi nương tự các phiên vương Thương Quốc. Nhưng nửa đường, Vu Sư tộc Hột nghĩ ra một chủ ý ác độc. Y nói với Hưu Lệ rằng, nếu cứ như vậy chạy tới Đại Lý, ta và ngươi bất quá chỉ là thần tử của người khác, không bằng nghĩ cách làm người trên. Vì thế y và Hưu Lệ tính toán giết chết huynh đệ Đại Khuyển, bảo Hưu Lệ giả mạo làm Thái Tử chạy tới Đại Lý.

- Phiên vương Thương Quốc nếu không có chiếu mệnh thì không được vào kinh thành, cho nên phiên vương Đại Lý không nhận ra ai là Thái tử. Nhưng tên Vu Sư và tên thị vệ Hưu Lệ kia không ngờ Đại Khuyển có bản lĩnh ngửi được sát khí. Đại Khuyển dẫn theo em trai của y chạy trốn. Lúc chạy trốn trở về Ung Châu, bị ta bắt được. Ta biết hai ngườ này đã không còn uy hiếp gì với Đại Tùy, nhưng lại có tác dụng với dư nghiệt Thương Quốc, vì thế ta liền lưu bọn họ lại.

- Mặc dù Hưu Lệ và tên Vu Sư kia không giết được huynh đệ Đại Khuyển, nhưng vẫn chạy trốn tới Đại Lý giả mạo Thái tử. Bọn chúng mang theo ấn tín của Thái tử, nên các phiên vương không hề hoài nghi, lập tức lập Hưu Lệ làm Hoàng Đế. Hưu Lệ đổi tên thành Mộ Dung Sỉ, sau khi lên ngôi, việc đầu tiên chính là giết tên Vu Sư kia.

La Diệu dừng một chút, sau đó nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:

- Ta đã nói rõ chuyện quá khứ với con rồi. Bây giờ con có thể cho ta một đáp án, là ở lại Ung Châu hay là rời đi?

Tâm trạng của Phương Giải phập phồng như sóng to biển gào, trong lòng có một thanh âm cười lạnh lùng nói:”Phương Giải, không phải ngươi môt mực đi tìm chân tướng đó sao? Hiện tại chân tướng tới rồi…ngươi lựa chọn như thế nào?”

Hắn lắc đầu mạnh, chậm rãi đứng dậy.

Hắn trầm mặc thật lâu không nói gì, bỗng nhiên kêu to một tiếng, rồi tung quyền đánh về phía trước…bảy tám cây trúc cứng rắn mềm dẻo, to bằng bắp chân, bị một quyền này đánh gãy…
Bình Luận (0)
Comment