Bùi Dục ở lại cung Thần Dương nửa tháng liên tiếp, kỳ nguyệt sự của Tống Vi Hòa đã đến, nhưng lại không thấy máu kinh.
Tống Vi Hòa vui sướng trong lòng, triệu tập mọi người.
“Bản cung vui mừng, Liên Thấm hầu hạ bản cung có công, sau này sẽ cùng với Từ ma ma hầu hạ bên cạnh bản cung.” Nàng ta tuyên bố với mọi người.
Từ ma ma ngoài miệng cung kính tuân mệnh, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía ta.
Ta dập đầu tạ ơn, sau đó quay sang thắp ba nén hương trước bức “Quan Âm Tống Tử”.
“Mong ước của nương nương ắt sẽ thành hiện thực, nô tỳ nhất định sẽ dốc sức hầu hạ nương nương.”
Từ ma ma cũng học theo mấy lời nịnh nọt của ta.
Khi bà ta quỳ xuống, đám người phía sau cũng quỳ theo để bày tỏ lòng mình.
Tống Vi Hòa khẽ nhíu mày, rõ ràng có chút bất mãn.
Bùi Dục vẫn đêm đêm nghỉ ở chỗ Tống Vi Hòa.
Lúc đầu hắn đến cung Thần Dương, hoặc là do Tống Vi Hòa mời gọi, hoặc là Hoàng hậu tiến cử.
Tới nhiều lần, hắn cảm thấy nghỉ ở cung Thần Dương khiến tinh thần phấn chấn.
Dần dần, hắn không còn đến chỗ khác.
Cho dù Tống Vi Hòa không tiện thị tẩm, hắn vẫn nghỉ lại cung Thần Dương.
Hơn nửa tháng sau, thái y bắt mạch, xác nhận Tống Vi Hòa quả thật mang thai.
Trên dưới cung Thần Dương đều vui mừng, Từ ma ma càng thêm mừng rỡ.
Mặc dù cất nhắc ta ở bên hầu hạ chung với Từ ma ma, nhưng chuyện liên quan đến Tống Vi Hòa chưa từng tới lượt ta.
Ta cũng không sốt ruột.
Nếu Từ ma ma đã vội vàng muốn đâm đầu vào chỗ chết, ta cũng chẳng cần tốn sức ra tay.
Hôm đó, Tống Vi Hòa thức dậy, chải chuốt rửa mặt xong, bước ra hỏi tẩm điện.
Từ cuối hành lang vọng ra tiếng nói chuyện của tiểu cung nữ và Từ ma ma.
“Ma ma, ngài mới là tâm phúc của nương nương, bao năm nay chẳng phải đều là nương nương dựa vào sự cẩn thận của ma ma? Vậy mà tiện nhân Liên Thấm kia cứ ra vẻ, không biết dùng quỷ kế gì để mê hoặc nương nương.”
Từ ma ma cười lớn, lời này đúng ý bà ta: “Con nhãi đó ỷ có mấy tài nghệ khiến nương nương mê mẩn, nhưng đến lúc cần đối nhân xử thế chu toàn, việc nào mà không đến tay ta? Lo liệu trên dưới còn không phải đều do lão già ta đây sao?”
Tống Vi Hòa yên lặng nghe, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nhìn kỹ, hai mắt ươn ướt lệ.
Từ ma ma là lão nhân ở phủ phế thái tử, làm thế cũng hợp lẽ thường.
Ta bước lên trước, an ủi nàng ta: “Nương nương, thân thể ngài quan trọng! Nô tỳ chịu đôi ba câu chua ngoa không sao, Từ ma ma là lão nhân trong cung, được người khác kính trọng cũng là điều đương nhiên. Ngài tuyệt đối đừng tức giận, kẻo ảnh hưởng đến hoàng tử trong bụng.”
Nghe lời ấy của ta, Tống Vi Hòa dần bình tĩnh lại.
Ta vội vàng đỡ nàng ta vào điện, sợ nàng tức giận xử lý Từ ma ma.
Bởi vì người vừa nịnh nọt Từ ma ma ở cuối hành lang là Thanh Lam và Ngọc Kiều.
Ta giả vờ khuyên nhủ Tống Vi Hòa, đứng giữa khuyên giải.
Nhưng mầm mống nghi ngờ đã sớm gieo vào lòng nàng ta.
Chỉ cần một cơ hội nhỏ, Từ ma ma, lưỡi dao đã giết a tỷ, cũng sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao.