Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 102

Edit: Ji

[Anh như vậy làm sao em có thể không lo được?]

—–oOo—–

Ngay khi môi chạm vào nhau, Trần Phi Lân né tránh một chút, cổ hơi lùi lại vài phần, Trần Lạc Du đuổi theo, lần này lại vì căng thẳng mà không cẩn thận va vào mũi, suýt chút nữa thì phát ra tiếng kêu đau.

Trần Phi Lân lập tức che miệng anh lại, thấy mắt anh một chút đã đỏ hoe, liền bỏ tay đang che mũi anh ra, kiểm tra đầu mũi đang ửng đỏ.

Trần Phi Lân dùng tay phải quen thuộc của mình, nhìn thấy ống truyền dịch đang lung lay, Trần Lạc Du vội vàng kéo tay anh xuống đặt bằng, kiểm tra tình hình mu bàn tay.

“Đau không?” Trần Lạc Du mở miệng, dùng khẩu hình miệng hỏi.

Nhìn đôi môi đỏ hồng của anh, Trần Phi Lân nhớ lại sự mềm mại khi chạm vào vừa nãy, thế là dùng tay trái từ xa chạm vào mũi anh, cũng dùng khẩu hình miệng hỏi: “Có đau không?”

Bọn họ giống như kẻ trộm đang trốn trong phòng ngăn cách, thỉnh thoảng lại nghe thấy một câu tán tỉnh từ bên cạnh truyền đến, nhìn nhau một lát, Trần Lạc Du là người đầu tiên cong môi muốn cười.

Không khí trong phòng ngăn cách thay đổi bởi nụ cười này, Trần Phi Lân cũng thả lỏng, cong khóe môi lắc đầu.

Tuy rằng cảm thấy có chút bất lực, nhưng cũng thật sự buồn cười. Tay trái của Trần Lạc Du nâng tay phải của Trần Phi Lân lên, hai lòng bàn tay dính chặt vào nhau, lại đợi thêm một lúc nữa, vị bên cạnh kia cuối cùng cũng chịu cúp điện thoại, tiếp theo là tiếng rút giấy và tiếng xả nước vang lên, trước khi rời đi người đó còn huýt sáo, là ca khúc kinh điển “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân.

Trần Lạc Du dựng tai lên, đợi đến khi hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường phía sau: “Cuối cùng cũng đi rồi, thật là, sao lại trùng hợp như vậy chứ.”

Trần Phi Lân cũng dựa vào tường, còn chưa trả lời đã phát hiện ánh mắt của Trần Lạc Du dừng lại ở nửa th*n d*** của mình. Cúi đầu nhìn, thì ra là khóa quần jean vừa nãy bị Trần Lạc Du kéo xuống, chiếc q**n l*t màu tím đậm lộ ra một nửa.

Trong chốc lát không khí lại im lặng trở lại, tay trái của Trần Phi Lân nắm lấy đầu khóa kéo, muốn kéo lên trên, Trần Lạc Du nói một câu “Để em”, sau khi đến gần liền giúp hắn kéo khóa lên, rồi cũng không tách ra, cứ giữ khoảng cách này mà ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Dạo này anh đi đâu vậy?”

Mặc dù đã hứa là sẽ không hỏi, nhưng khi Trần Phi Lân đột ngột xuất hiện trước mắt, còn ám chỉ anh không được hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng anh thật sự rất hoảng, hoảng đến mất phương hướng. Cảm giác người ngay trước mắt mà không thể chạm vào, còn phải giả vờ không quen biết khiến anh hiểu rõ Trần Phi Lân thật sự đang làm chuyện rất nguy hiểm.

Trần Phi Lân cụp mắt xuống, trong con ngươi phản chiếu những đường nét thanh tú của người trước mặt. Không giống với vẻ mặt thoải mái vừa nãy, lúc này Trần Lạc Du có chút cẩn thận và lo lắng.

Nghĩ đến dáng vẻ mất kiểm soát của anh ở nhà hôm đó, Trần Phi Lân trả lời: “Làm việc, đừng lo.”

“Anh như vậy làm sao em có thể không lo được?”

Đầu ngón tay của Trần Lạc Du vươn đến bên môi Trần Phi Lân, nhưng lại không dám chạm vào. Vết máu khô sẫm màu đã được lau sạch, một miếng thịt non đỏ tươi ẩn trong nếp nhăn khóe miệng, vết bầm tím trên gò má cũng đã được bôi thuốc. Vừa nãy trước khi đến anh đã hỏi bác sĩ Đường về tình hình của Trần Phi Lân, cũng đã xem phim chụp, xác định Trần Phi Lân không có vấn đề gì lớn mới hơi yên tâm. Nhưng khi người này lại đứng trước mặt anh, anh vẫn không thể nào kiểm soát được cảm giác sợ hãi.

Anh không muốn Trần Phi Lân mạo hiểm, càng không muốn một lần nữa mất đi người này.

Vòng tay ôm lấy eo Trần Phi Lân, anh dựa mặt vào vai người này. Cảm giác chạm vào áo khoác lông vũ vừa trơn vừa lạnh, anh nhắm mắt, nhẹ nhàng cọ má vào, tóc sau gáy cọ vào cằm Trần Phi Lân, Trần Phi Lân im lặng một lát, rồi giơ tay trái ôm chặt anh.

Muốn nói lời an ủi để anh đừng lo lắng, nhưng lời đến bên miệng lại không biết phải nói như thế nào, đành phải thu tay lại, mượn cái ôm này để anh yên lòng.

Cảm xúc dần dần thả lỏng trong vòng tay quen thuộc, Trần Lạc Du càng ôm càng không muốn buông ra, nhưng anh còn nhớ có chuyện quan trọng, thế là lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy người kia không phát hiện ra gì chứ?”

“Không có, vừa nãy em làm tốt lắm.”

Trần Lạc Du nhắm mắt lại, may mắn là mình đã không để Trần Phi Lân lộ sơ hở. Anh buông tay ra, ngẩng đầu hỏi: “Người đó là đối tượng anh muốn tiếp cận à?”

Trần Phi Lân nhìn vào mắt anh: “Em đã hứa với anh là sẽ không hỏi nhiều như vậy, cũng sẽ giữ khoảng cách rồi mà.”

“Em đã hứa, nhưng anh như vậy em thật sự rất sợ.”

“Anh đã hơn nửa tháng không liên lạc với em rồi, ngày nào em cũng ngủ không ngon, vừa nhắm mắt lại thì không nhịn được mà nghĩ không biết anh có xảy ra chuyện gì không.”

Trần Lạc Du kìm nén cảm xúc, nhưng khi nói ra những lời này, vẻ mặt rõ ràng lo lắng. Trần Phi Lân nhẹ nhàng xoa gáy anh, bất đắc dĩ cười: “Em không thể nghĩ điều gì tốt về anh sao?”

“Anh còn có tâm trạng mà cười?” Trần Lạc Du nhăn mũi, giống như một con mèo lớn màu trắng đang tức giận. Nhưng không đợi anh nói tiếp, người trước mắt đã cúi đầu dựa lại gần, đầu lưỡi cạy mở khóe môi anh, lại trao cho anh một nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng.

Sau khi kết thúc, anh dựa vào tường để bình ổn lại hơi thở, Trần Phi Lân cũng có chút th* d*c, ngón tay cái lau đi dấu vết bên môi anh, nhắc nhở: “Anh vào đây lâu rồi, không ra ngoài dễ bị nghi ngờ.”

“Chờ đã” Anh nắm lấy cổ tay Trần Phi Lân: “Em còn có chuyện muốn hỏi anh, anh quen Triệu Uẩn Nho đúng không?”

Lần trước vô tình thấy Trần Phi Lân và Triệu Uẩn Nho gặp mặt, anh ta đã không trực tiếp hỏi ra, chỉ thăm dò nhắc đến chuyện thấy Trần Phi Lân ở đường Bát Nhất, sau đó thì bỏ qua. Lần này anh ta nói thẳng ra hỏi, biểu cảm của Trần Phi Lân không thay đổi rõ ràng, nhưng trong ánh mắt có một chút thay đổi, khiến anh ta tin chắc suy đoán của mình chắc không sai.

Bệnh viện ở đâu cũng có camera giám sát, bọn họ không có nhiều thời gian để ở lại đây từ từ hao tổn, Trần Lạc Du tiếp tục hỏi: “Anh có phải đang điều tra ông ta không?”

“Không có. Sao em lại hỏi vậy?”

Đoán được Trần Phi Lân sẽ không dễ dàng thừa nhận, Trần Lạc Du kể lại chuyện hôm đó thấy bọn họ nói chuyện với nhau, còn chưa đợi anh nói xong, Trần Phi Lân đã cắt ngang: “Có một người bạn của anh trước đây được ông ta cứu, vẫn luôn muốn trả lại ân tình này, lần đó nghe nói ông ta bị người nhà bệnh nhân đánh bị thương đầu, nên bảo anh cầm chút tiền đến thăm hỏi.”

Đây là sự thật, không có liên quan trực tiếp đến chuyện nằm vùng, Trần Phi Lân liền không giấu giếm. Trần Lạc Du nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, tuy rằng dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối, nhưng vẫn cảm thấy quá trùng hợp, không thể nào hợp lý được.
Trần Lạc Du nghĩ hay là dứt khoát nói ra chuyện Triệu Uẩn Nho đã làm, rồi lại đột nhiên nhớ đến nếu như Trần Phi Lân không phải đang điều tra Triệu Uẩn Nho, thì mình nói ra như vậy có thể sẽ tạo thêm gánh nặng và nguy hiểm cho Trần Phi Lân. Ngay khi anh đang do dự, thì cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa bị đẩy ra, có người gọi: “A Siêu? Cậu ở đó không?”

Trần Phi Lân giật mình, lập tức đưa tay che miệng Trần Lạc Du.

Nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của hắn, Trần Lạc Du cũng phản ứng lại câu “A Siêu” vừa nãy là đang gọi Trần Phi Lân.

Nghẹn ngào nuốt nước bọt, ánh mắt của Trần Lạc Du cùng với Trần Phi Lân nhìn về phía khe cửa bên cạnh.

Đối phương hỏi hai lần cũng không có ai trả lời, Trần Lạc Du cứ tưởng người này sẽ đi nơi khác tìm, không ngờ một tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên giữa bọn họ.

Trần Phi Lân thầm mắng một tiếng, dựa vào tai Trần Lạc Du thì thào: “Đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào.”

Trần Lạc Du trừng lớn mắt gật đầu, nhìn Trần Phi Lân thả tay đang che miệng mình ra, đẩy mình vào một góc khuất phía trong, rồi vội vàng k** kh** q**n xuống, xoay người đưa lưng về phía anh.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, người kia đã đi đến trước cửa phòng họ.

“A Siêu? Cậu ở trong đó đúng không?”

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, Trần Phi Lân lại không có ý định lấy ra nghe, hắn dựa vào tường, hỏi: “Ở đây, anh làm gì vậy?”

“Câu này tôi hỏi cậu mới đúng chứ,” Đại Liễu nhìn theo khe cửa, kết quả bị bóng dáng của Trần Phi Lân chắn lại, không nhìn thấy gì, đành phải tiếp tục nói:”Y tá nói cậu vào đây lâu rồi, đi nặng thời gian cũng đủ rồi, anh đến xem cậu thế nào.”

Để che đi khe cửa rộng hơn bên phải, Trần Phi Lân nghiêng người đứng, ánh mắt chạm với ánh mắt Trần Lạc Du. Ngay khi Trần Lạc Du đang lo lắng dùng khẩu hình miệng hỏi anh phải làm sao, thì hắn do dự một lát, kéo áo khoác lông vũ che phía trước lại, đưa tay xuống.

Nhìn cánh tay trái đang di chuyển lên xuống, Trần Lạc Du chỉ ngây người trong một tích tắc rồi liền phản ứng lại hắn đang làm gì, đầu óc lập tức không thể xoay chuyển được nữa, ánh mắt như bị dính chặt vào vạt áo khoác đang được dùng để che chắn của hắn.

Trần Phi Lân biết Trần Lạc Du đang nhìn mình, nhưng giờ khắc này đã không quan tâm nổi. Tuy rằng lúc giúp hắn thuê nhà Đại Liễu chưa từng gặp Trần Lạc Du, nhưng hắn tuyệt đối không thể để người của Tào Tư phát hiện ra bọn họ có liên hệ với nhau.

Cơ thể lâu ngày chưa được giải tỏa rất phối hợp mà có phản ứng, Trần Phi Lân khẽ th* d*c, khi Đại Liễu gõ cửa thì tức giận nói: “Mẹ kiếp, anh Liễu, anh có thể ra ngoài trước được không?”

Giọng của hắn khàn hơn bình thường rất nhiều, lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Đại Liễu nghe xong liền phản ứng lại, trêu chọc hắn: “Ồ, cậu không phải đang truyền dịch sao? Sao lại bị sốt mà vẫn nghĩ đến chuyện đó vậy?”

“Thì là bị sốt nên mới khó chịu đó chứ” Trần Phi Lân xoay người lại, qua khe cửa trừng mắt nhìn Đại Liễu một cái: “Anh mau ra ngoài đi, đừng có ở đây làm ảnh hưởng đến tôi.”

Đại Liễu nhìn rõ phần đáy quần đang lỏng lẻo của hắn, cùng với phần đang được tay trái che chắn, liền cười ba tiếng nói: “Được, anh ra ngoài chờ cậu, cậu cứ từ từ mà làm, đừng có gấp.”

Đại Liễu lớn hơn Trần Phi Lân năm tuổi, từ khi công nhận Trần Phi Lân thì vẫn luôn coi hắn như nửa người em mà chăm sóc. Bây giờ đến bệnh viện, cũng là do Tào Tư gọi điện, bảo gã mang đồ ăn đến cho Trần Phi Lân.

Đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Đại Liễu trước khi bước ra ngoài còn cười nhắc nhở: “A Siêu, cậu cẩn thận bình truyền dịch nha, đừng có kích động quá mà làm vỡ, đến lúc đó không biết giải thích với bác sĩ thế nào đâu.”

Trần Phi Lân không trả lời, hắn nhìn chằm chằm vào vị trí khe cửa, dựng tai lên phân biệt xem Đại Liễu có thật sự ra ngoài chưa, ngay cả Trần Lạc Du đi đến bên cạnh hắn cũng không quay đầu lại, cho đến khi Trần Lạc Du vén vạt áo khoác lông vũ của hắn lên thì hắn mới quay lại.

Mặt Trần Lạc Du rất nóng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chỗ đó của hắn, dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng lại cắn môi lại.

Nghĩ đến việc vừa nãy đã để anh chứng kiến cảnh đó, Trần Phi Lân kéo vạt áo khoác che lại mình, vẻ mặt không tự nhiên nhìn sang bên cạnh: “Xin lỗi, vừa nãy không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy.”

Trần Lạc Du lắc đầu, trong đầu toàn là động tác Trần Phi Lân làm chuyện đó, còn cả biểu cảm nữa, rõ ràng rất nghiêm túc, mặt và cổ lại đỏ lên, cơ thể vẫn có thể nhanh chóng phản ứng trong tình huống đó.

Có phải là vì có anh ở trước mặt không?

Lần trước bọn họ hôn nhau ở nhà, Trần Phi Lân cũng rất nhanh đã có phản ứng sinh lý, cho nên người này là thật sự vẫn còn thích mình.

Nắm lấy vai Trần Phi Lân để hắn dựa vào tường, Trần Lạc Du đến gần hắn, dù biết bây giờ đưa ra yêu cầu này hoàn toàn không thích hợp, vẫn không kìm được mà muốn hỏi.

“Đợi đến khi những việc anh phải làm đều xong hết, chúng ta sẽ bắt đầu lại, được không?”

Bình Luận (0)
Comment