Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 103

Edit: Ji

[Thầy, thầy nhận ra cái này chứ.]

—–oOo—–

Trên chiếc giường nghỉ ở phòng trực ban, Trần Lạc Du mở mắt nằm đến tận trời sáng.

Sau khi Đại Liễu đến, anh không gặp lại Trần Phi Lân nữa, sau này vẫn là từ y tá Tiểu Dương hỏi được Trần Phi Lân đã rời đi vào khoảng ba giờ sáng.

Đối với câu hỏi cuối cùng của anh, Trần Phi Lân không trả lời trực tiếp, nhưng cũng không hề lảng tránh như trước đây. Người ấy giữ gáy anh, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi anh, nhẹ giọng nói: “Chuyện này để sau rồi nói, anh ra ngoài trước, em đợi mười phút rồi hãy ra.”

Anh gật đầu, tuy rất không nỡ, nhưng vẫn giúp Trần Phi Lân chỉnh lại quần áo.

Nhìn chỗ bị ướt ở giữa lớp vải màu tím, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, có chút xúc động muốn giúp Trần Phi Lân giải tỏa, nhưng hiểu bây giờ không phải thời điểm thích hợp, đành phải cẩn thận k** kh** q**n jean lên, rồi lại kéo khóa áo khoác lông vũ.

Sắc mặt của Trần Phi Lân vẫn còn hơi đỏ, nghĩ đến chuyện vừa nãy, anh không nhịn được lại hôn lên. Trần Phi Lân nghiêm túc đáp lại anh, cho đến khi nụ hôn này gợi lên h*m m**n mới dừng lại.

Nhìn Trần Phi Lân cầm túi truyền dịch, duỗi tay mở cửa, anh nắm lấy vạt áo khoác của Trần Phi Lân, lo lắng nói: “Nhất định phải cẩn thận.”

Quay đầu lại, Trần Phi Lân cười với anh rồi bước ra ngoài. Anh khép hờ cửa lại, nhìn qua khe cửa thấy bóng lưng kia dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở ngoài cửa, cảm giác bàng hoàng lại dâng lên trong lòng. Anh dựa vào tường, thất thần nhìn móc treo túi truyền dịch trống rỗng, cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra giống như đang mơ.

Buổi sáng Triệu Tuấn Phàm đến vẫn như cũ mang phở canh hô và quẩy chiên của Khải Minh Ký đến cho anh, anh và Triệu Tuấn Phàm ngồi xuống ở nhà ăn, Triệu Tuấn Phàm từ trong túi lấy ra một vật cầu phúc màu xanh nhạt đưa cho anh, nói là cho anh.

Anh vốn dĩ không thích những đồ vật nhỏ nhặt này, vừa định từ chối thì nghe Triệu Tuấn Phàm nói: “Cái này là cầu cho tình cảm thuận lợi đó, thật sự không cần hả?”

Triệu Tuấn Phàm gập túi lại, anh nhìn thấy trên chiếc túi cầu phúc màu xanh nhạt đó có khắc hai chữ [Đào Hoa], liền nhớ đến rất lâu trước đây Trần Phi Lân cũng từng tặng anh một con Cinnamoroll màu xanh lam có ý nghĩa là đào hoa.

Lúc đó nhận được món đồ trang trí này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau đó không lâu bọn họ đã thật sự ở bên nhau, anh cất món đồ trang trí đó ở nhà, rồi sau đó thì sao? Có phải cũng giống như sợi dây chuyền có khắc tên hắn, bị Lưu Lệ Á lấy đi rồi không?

Mặc dù không có cách nào chứng minh sợi dây chuyền cũng là do Lưu Lệ Á lấy, nhưng khi đó anh đã không thể nhớ ra Trần Phi Lân là ai nữa, việc Lưu Lệ Á lấy đi tất cả những đồ vật liên quan đến Trần Phi Lân cũng là bình thường.

Thấy anh nhìn chằm chằm vào túi cầu phúc, Triệu Tuấn Phàm xé bao bì ra, duỗi tay về phía anh: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Anh lấy từ trong túi ra, Triệu Tuấn Phàm lại nói: “Cái điện thoại kia vẫn chưa sửa xong hả?”

Anh lắc đầu.

Thật ra đã sửa xong rồi, anh cũng đã đến lấy về rồi, nhưng anh lại muốn dùng cái cũ hơn, luôn cảm thấy dùng điện thoại cũ giống như đang sống vào thời điểm đó.

Triệu Tuấn Phàm tháo vỏ điện thoại trong suốt ra, sau khi luồn dây đeo vào thì lại lắp vào, đưa cho anh: “Cái này là em họ tôi mang về từ đền Izumo ở Shimane (1) nói là rất linh, tôi nhường cho cậu đó.”

(1) là một trong những ngôi đền Thần đạo quan trọng và cổ xưa nhất của Nhật Bản, nằm ở thành phố Izumo, tỉnh Shimane. Ngôi đền này nổi tiếng vì liên quan đến thần thoại Nhật Bản, đặc biệt là vị thần Ōkuninushi no Mikoto (大国主命)—thần cai quản duyên phận, hôn nhân và sự hòa hợp.

Đầu ngón tay xoa xoa chiếc túi cầu phúc tinh xảo này, trên mặt Trần Lạc Du cuối cùng cũng có chút ý cười: “Cảm ơn.”

Anh cười mà không chút tinh thần nào, Triệu Tuấn Phàm vỗ vai anh, chuyển chủ đề sang công việc. Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người bọn họ sánh vai đi về hướng văn phòng, vừa đến hành lang đã thấy Triệu Uẩn Nho đang nói chuyện với y tá trưởng ở phía xa.

Nhìn thấy bóng lưng của Triệu Uẩn Nho, Trần Lạc Du lập tức dừng lại, Triệu Tuấn Phàm đi về phía trước mấy bước mới phát hiện, quay đầu lại muốn hỏi anh sao không đi, thì thấy sắc mặt anh rất tệ, đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhìn theo tầm mắt của anh, Triệu Tuấn Phàm cũng phát hiện ra Triệu Uẩn Nho và y tá trưởng.

Mấy ngày nay anh cố gắng tránh tiếp xúc với Triệu Uẩn Nho, hễ nhìn thấy Triệu Uẩn Nho sắc mặt đều có chút không tự nhiên. Những người khác có thể không phát hiện ra sự khác thường, nhưng Triệu Tuấn Phàm luôn ở bên cạnh anh thì lại nhìn ra được, nhưng hỏi anh thì anh lại không chịu nói.

Lúc này thấy anh lại nhìn Triệu Uẩn Nho như vậy, Triệu Tuấn Phàm kéo anh vào bên trong cầu thang thoát hiểm ở cuối hành lang, hỏi: “Rốt cuộc là cậu sao vậy? Nếu có mâu thuẫn với cha tôi thì cứ nói ra đi, giữ trong lòng như vậy không khó chịu à?”

Trần Lạc Du dựa vào tường, tay ở trong túi s* s**ng một lúc, rồi lại duỗi đến trước mặt Triệu Tuấn Phàm: “Cho tôi một điếu thuốc.”

Trước đây anh cơ bản không hút thuốc, dạo gần đây lại càng lúc càng buông thả bản thân hơn. Triệu Tuấn Phàm muốn nhắc anh hút ít thôi, nhìn sắc mặt anh lại không nói ra lời, đành phải lấy cho anh một điếu, còn giúp anh châm lửa.

Trần Lạc Du nhắm mắt lại, nicotine tạm thời làm tê liệt não bộ, cũng giúp anh đè nén cảm giác bực bội trong lòng xuống. Triệu Tuấn Phàm dựa ở bên cạnh, cũng châm một điếu hút, cả hai đều không nói gì, chỉ khi gặp người quen đẩy cửa đi xuống thì Triệu Tuấn Phàm sẽ chào hỏi đối phương.

Đợi đến khi hút xong thuốc, Trần Lạc Du quay đầu nhìn Triệu Tuấn Phàm. Anh hoàn toàn không muốn kéo Triệu Tuấn Phàm vào chuyện này, nhưng chuyện này không thể giấu được nữa rồi.

Hôm qua anh không thể nói ra với Trần Phi Lân, một là lo lắng cho sự an toàn của Trần Phi Lân, hai là muốn cho Triệu Uẩn Nho một cơ hội tự thú, dù sao thì tự thú cũng có thể giảm nhẹ tội.

Bị anh nhìn bằng ánh mắt muốn nói lại thôi, Triệu Tuấn Phàm hút một hơi thuốc cuối cùng, cúi đầu dí tàn thuốc vào trong gạt tàn, cười: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Thích tôi hả?”

Triệu Tuấn Phàm dùng giọng điệu trêu chọc, Trần Lạc Du nghe xong càng thêm bực bội quay mặt đi: “Đừng có đùa kiểu đó.”

“Sao?” Triệu Tuấn Phàm đến gần anh:”Thích tôi thì mất mặt lắm hả? Tôi cũng xem như anh tuấn phi phàm rồi, tuy chỉ là bác sĩ điều trị, nhưng cậu biết tay nghề của tôi không kém mà.”

Trần Lạc Du căn bản không có tâm trạng nói những điều này, đưa tay ấn vào mặt y đẩy sang một bên, rồi đứng thẳng người bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng anh sải bước rời đi, Triệu Tuấn Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi cũng đi theo ra ngoài.

Triệu Uẩn Nho không còn ở hành lang, hai người bọn họ lại sánh vai về lại văn phòng, Triệu Tuấn Phàm cầm bình giữ nhiệt trên bàn đi rửa, Trần Lạc Du thì nhìn ghế ngồi trống rỗng của Triệu Uẩn Nho ngẩn người một lúc, cho đến khi có người vỗ vai anh, anh quay đầu lại, đối diện với gương mặt của Tiểu Phương.

“Chủ nhiệm Trần, anh vẫn còn đang do dự sao?” Tiểu Phương dùng giọng nói nhỏ chỉ có hai người nghe được nhắc nhở: “Hôm qua chủ nhiệm Triệu đã phát hiện USB bị mất rồi, không thể chậm trễ được nữa.”

Trần Lạc Du cảm thấy đầu rất đau, anh bảo Tiểu Phương yên tâm, mình biết phải làm gì. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, anh thay áo blouse trắng ra, tìm một vòng không thấy Triệu Uẩn Nho đâu, liền lấy điện thoại ra gọi.

Triệu Uẩn Nho đang ăn bữa sáng ở nhà hàng mở, nghe anh nói có chuyện muốn bàn, liền bảo anh đến.

Nhà hàng mở của bệnh viện và nhà ăn bên cạnh là hai phong cách kiến trúc khác nhau. Nhà hàng ngoài nhân viên ra, người nhà bệnh nhân đến khám cũng có thể sử dụng, vì vậy toàn bộ tòa nhà đều chọn thiết kế tường trắng thuần và kính diện tích lớn, phong cách là Bắc Âu thanh lịch, cây xanh trồng trong chậu có thể thấy ở khắp mọi nơi. So với nhà hàng, nơi này giống một viện bảo tàng nghệ thuật hậu hiện đại hơn.

Triệu Uẩn Nho rất thích nơi này, có thời gian sẽ đến gọi một ly cà phê ngồi, xem tài liệu hoặc thư giãn một chút.

Trần Lạc Du đứng ở cửa lớn nhà hàng, trước mắt không ngừng hiện lên cảnh tượng trong hai năm nay anh đi theo Triệu Uẩn Nho, không biết đã học được bao nhiêu thứ ở nhà hàng này.

Tư tưởng của Triệu Uẩn Nho còn cởi mở hơn cả nhiều bác sĩ trẻ tuổi, khi gặp vấn đề, ông ta sẽ không ỷ vào thân phận và kinh nghiệm để đưa ra quyết định một cách áp đặt, mà là lắng nghe những ý kiến khác nhau do người khác đưa ra, cùng nhau suy nghĩ, tìm kiếm giải pháp phù hợp hơn.

Một người đem hết tâm trí vào sự nghiệp y học, không theo đuổi danh lợi, thậm chí gia đình cũng hòa thuận như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện đó?

Đi đến hàng ghế bên trái gần cửa sổ ở tầng hai, Trần Lạc Du nhìn thấy Triệu Uẩn Nho ở gần chỗ ngồi cũ.

Lúc gọi điện thoại vừa nãy, Triệu Uẩn Nho đã nói bên cạnh không có ai, nhưng đợi đến khi anh đến thì phát hiện Triệu Tuấn Phàm cũng ngồi cùng.

Chân khựng lại, anh do dự không biết có nên đợi lát nữa rồi đến không, Triệu Tuấn Phàm nhanh chóng nhìn thấy anh, vẫy tay với anh, anh đành phải cắn răng đi qua, nghe Triệu Tuấn Phàm hỏi anh: “Tìm ông già tôi có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Triệu Uẩn Nho ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn Triệu Tuấn Phàm một cái. Nhận ra mình lỡ miệng gọi ‘ông già’ rồi, Triệu Tuấn Phàm cười ha hả, đứng dậy nói với Trần Lạc Du: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi bận về trước đây.”

Triệu Tuấn Phàm nói xong cũng không chậm trễ, cầm ly cà phê trên bàn rồi đi, khi đi ngang qua Trần Lạc Du, y giơ tay phải lên ấn vào vai Trần Lạc Du một cái không nặng không nhẹ.

Trần Lạc Du hiểu ý của y, nhưng y lại không hiểu mục đích đến của Trần Lạc Du.

Quay đầu nhìn Triệu Tuấn Phàm, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở góc cầu thang, Trần Lạc Du mới ngồi xuống chỗ của y.

Triệu Uẩn Nho tháo kính lão ra, uống một ngụm cà phê rồi hỏi: “Tìm thầy có chuyện gì?”

Ánh mắt dừng lại ở chiếc máy tính bảng trước mặt, Trần Lạc Du chỉ do dự một lát rồi liền thò tay vào túi áo khoác, lấy một chiếc USB màu đen đặt trước mặt Triệu Uẩn Nho.

“Thầy, thầy nhận ra cái này chứ.”

Trong lòng chùng xuống, Triệu Uẩn Nho còn chưa nghe ra ý trong lời nói của anh là gì, thì đã nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Đi tự thú đi, thành khẩn khai báo để được khoan hồng.”

Bình Luận (0)
Comment