Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 104

Edit: Ji

[Dù sao thì A Siêu cũng chưa từng để ý đứa bé là của ai, biết đâu thật sự thành.]

—–oOo—–

Triệu Uẩn Nho không trả lời ngay, thậm chí còn không hề động đậy, chỉ dùng ánh mắt lúc âm u lúc bất định nhìn chằm chằm Trần Lạc Du.

“Có ý gì? Thầy không hiểu.”

“Thầy ơi” Trần Lạc Du thở dài một tiếng: “Cái này không phải là em nhặt được, mật khẩu đã bị phá giải, tất cả chứng cứ đều có bản sao, nên chuyện này không thể giấu được nữa rồi.”

Huyệt Thái Dương bên trái co rút một cái, Triệu Uẩn Nho chỉ cảm thấy giọng nói của những người xung quanh như bị phóng đại, những tiếng ồn ào không nghe rõ nội dung đều chen chúc vào đầu, cuối cùng biến thành một giọng oán trách quen thuộc: “Sao ông lại có thể làm mất đồ quan trọng như vậy? Cái này là có thể mất mạng đó! Nếu như ông thật sự có chuyện gì thì mẹ con tôi phải làm sao?!”

Trịnh Như đã cằn nhằn bên tai ông suốt một đêm, hai người giấu con trai, gần như đã lật tung cả nhà lên để tìm, ngay cả từng ngóc ngách trong xe cũng không bỏ qua, nhưng chính là không thể nào tìm thấy.

Trịnh Như vừa giận vừa sốt ruột, ông ta cũng hối hận về hành động của mình, khoảng thời gian trước máy tính bị nhiễm virus, ông ta đã chép tất cả tài liệu quan trọng vào USB để tạm, định là sau khi sửa máy xong thì sẽ chuyển vào, kết quả vì quá bận nên không để ý.

Nhưng ông ta nhớ là mình đã cài mật khẩu, mà với chiếc USB có vẻ ngoài rẻ tiền này, người bình thường nhặt được cũng sẽ không tốn công sức đi phá giải, huống chi nội dung bên trong đều là tài liệu y học khó hiểu, phần quan trọng nhất ông ta còn đặt chế độ ẩn, sao lại có thể trùng hợp đến vậy!

Tối qua ông ta trằn trọc không ngủ được, không ngừng nghĩ xem có khi nào chỉ là trùng hợp, không ngừng an ủi mình không sao đâu, sẽ không trùng hợp đến vậy.

Nhưng mà chính là trùng hợp như vậy, hiện thực giống như đùa giỡn giáng cho ông ta một cái tát trời giáng.

Triệu Uẩn Nho cúi đầu, đôi vai vốn thẳng tắp theo động tác này mà rũ xuống hai bên. Tròng kính dày che khuất đôi mắt, Trần Lạc Du không nhìn rõ được vẻ mặt của ông ta, nhưng từ những ngón tay đang run rất nhẹ trên bàn có thể cảm nhận được ông ta đã bắt đầu hoảng sợ. Im lặng một hồi lâu, ông ta uống hết nửa ly cà phê đen còn lại, đứng dậy nói: “Đổi chỗ nói chuyện.”

Ở đây có quá nhiều người, thật sự không thích hợp để nói chuyện. Trần Lạc Du cất USB vào túi, đi theo Triệu Uẩn Nho xuống lầu, đến bãi đỗ xe phía sau tòa nhà cấp cứu.

Triệu Uẩn Nho có chỗ đỗ xe riêng, Trần Lạc Du đi theo ông ta đến bên cạnh xe, thấy ông ta mở khóa rồi đi vào trong, liền cũng mở cửa ghế phụ.

Sau khi cúi người lên xe, Trần Lạc Du đóng cửa lại, sau đó “tách” một tiếng, cửa xe đã bị Triệu Uẩn Nho khóa lại.

Vẻ mặt của Trần Lạc Du bình tĩnh, dường như hành động này xảy ra vào lúc này đối với anh mà nói cũng không khác gì so với bình thường. Triệu Uẩn Nho nghiêng đầu nhìn anh, thấy hai tay anh cho vào trong túi áo khoác, liền nghĩ đến cái USB mà anh vừa mới cất vào túi.

Trên đường từ nhà hàng đến đây, khoảng cách gần mười phút, Triệu Uẩn Nho vẫn luôn nghĩ xem nên đối phó như thế nào.

Là trước tiên ổn định Trần Lạc Du, rồi đi báo tin cho Tào Tư? Nhưng với cách hành sự của Tào Tư, nếu như biết ông ta dám lén giữ lại chứng cứ giao dịch, e rằng kết cục của ông ta sẽ còn thảm hơn so với việc đi tự thú.

Nếu không tìm Tào Tư, liệu ông ta có thể thuyết phục được Trần Lạc Du không?

Điểm này Triệu Uẩn Nho hoàn toàn không nắm chắc, dù sao tính cách của Trần Lạc Du rất ngay thẳng, quan niệm đúng sai rất mạnh, không phải là loại người có thể dễ dàng mua chuộc được. Mà chuyện này không chỉ có một m*nh tr*n Lạc Du biết, cho dù ông ta có thể khiến Trần Lạc Du giúp ông ta che giấu, thì ông ta có thể khiến những người đang ẩn nấp phía sau im miệng được sao?

Hay là để Trần Lạc Du khai ra người phía sau, rồi mình đi thương lượng?

Điều này cũng đồng nghĩa với việc để nhược điểm của mình rơi vào tay người khác, nhỡ đâu đối phương hét giá trên trời, hoặc là lấy đó làm lý do sau này không ngừng tống tiền ông ta thì sao?

Rốt cuộc người này là ai?

Là người quen ở bệnh viện? Hay là…

Những suy nghĩ hỗn loạn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, Triệu Uẩn Nho nhìn chằm chằm vào túi bên trái của Trần Lạc Du, ánh mắt của ông ta quá trực tiếp, đến nỗi Trần Lạc Du chú ý tới, hỏi ông ta: “Thầy, thầy đang muốn lấy đi USB à?”

Triệu Uẩn Nho quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ bên mình, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Bây giờ cho dù có lấy đi cũng vô dụng thôi.”

Ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa đầu ngón tay vào vật thể hình chữ nhật nhỏ bé trong túi, Trần Lạc Du thầm thấy may mắn. May mắn là Triệu Uẩn Nho vẫn là người thầy mà anh biết, tuy đã làm sai chuyện, nhưng không thật sự đánh mất điểm điểm mấu chốt.

“Thầy” Trần Lạc Du chậm rãi nói: “Em biết nói những điều này thầy không muốn nghe, nhưng em vẫn phải nói.”

Anh nhìn sườn mặt của Triệu Uẩn Nho: “Con đã nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra tại sao thầy lại làm chuyện đó. Gia đình thầy hạnh phúc, sự nghiệp thành công, cũng không thiếu tiền. Hơn nữa chuyện này một khi vỡ lở rồi, không nói đến sự an toàn của chính thầy, thì Tuấn Phàm phải làm sao?”

Triệu Uẩn Nho vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khi Trần Lạc Du nói những lời này, phản ứng duy nhất của ông ta là nghiến chặt răng, từ góc độ của Trần Lạc Du có thể nhìn thấy cơ hàm của ông ta phồng lên vì căng thẳng.

Trần Lạc Du nhắc đến Triệu Tuấn Phàm, ông ta muốn phản bác một câu làm vậy cũng là vì nghĩ cho Triệu Tuấn Phàm. Lời đến bên miệng lại nghẹn lại, vì ngay cả chính ông ta cũng biết, cái lý do này thật ra quá yếu ớt, không thể đứng vững.

Vì con trai nên ông ta phải kiếm thêm tiền, có tiền rồi, ông ta có thể đưa cả nhà di dân ra nước ngoài, cũng có thể cho con trai một tương lai tốt đẹp hơn.

Lúc đầu ông ta thật sự nghĩ như vậy, chỉ là ông ta đã nghĩ quá đơn giản, cũng quá nóng vội.

Sau khi cấy ghép ca thận đầu tiên, ông ta đã bắt đầu hối hận. Tiền đến tay giống như khoai lang nóng, không thể gửi ngân hàng, chỉ có thể cất ở nhà, còn phải cẩn thận không thể để Triệu Tuấn Phàm phát hiện. Chất lượng cuộc sống của bọn họ so với trước đây không có gì thay đổi, mấy lần làm như vậy tiền cũng không nhiều đến mức có thể đủ để cả nhà di dân, ông ta lại phải cẩn trọng cẩn thận sống qua ngày, một mặt thì nghĩ Tào Tư cho ông ta thêm cơ hội làm phẫu thuật, mặt khác thì lại sợ hãi Tào Tư đến tìm ông ta.

“Thầy ơi” Trần Lạc Du kéo tay áo của Triệu Uẩn Nho, lời nói vô cùng tha thiết: “Thầy biết mẹ con là luật sư, bà ấy sẽ dốc hết sức giúp thầy, chỉ cần thầy có thể lập công chuộc tội. Con đã tra rồi, tình hình của thầy như vậy, sẽ không bị phán quá lâu đâu.”

“Nếu thầy chịu đầu thú, Tuấn Phàm chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho thầy, con sẽ giúp thầy khuyên nhủ anh ấy.”

“Thầy Triệu, thầy tin em đi.”

Tay áo bên phải bị kéo giật một cái, Triệu Uẩn Nho cuối cùng cũng quay đầu lại. Nhìn rõ đôi mắt của Trần Lạc Du, sự nhiệt tình và ấm áp trong đôi mắt ấy khiến ông ta có một thoáng hoảng hốt, không biết Trần Lạc Du là quá ngây thơ, hay là quá chắc chắn có thể thuyết phục được mình.

Chỉ liếc nhìn một cái, Triệu Uẩn Nho lại quay gáy về phía anh.

Đây không phải là chuyện nhỏ, Trần Lạc Du cũng hiểu không thể nào chỉ bằng mấy lời của mình mà đã có thể khiến Triệu Uẩn Nho nghe theo. Anh không nản lòng, đang nghĩ sẽ cố gắng thêm một chút nữa, thì nghe thấy Triệu Uẩn Nho trầm giọng nói: “Em cho thầy chút thời gian suy nghĩ.”

Đợi Trần Lạc Du rời đi, Triệu Uẩn Nho ở trong xe hút hai điếu thuốc rồi mới quay trở lại văn phòng.

Buổi sáng là thời điểm khoa cấp cứu bận rộn nhất, bây giờ trong văn phòng không có một ai. Triệu Uẩn Nho nhìn xung quanh một vòng, mặc dù Trần Lạc Du không nói ra là ai đã nhặt được USB, nhưng ông ta luôn cảm thấy người này hẳn là người quen ở bệnh viện. Nếu không đối phương không có khả năng giao cho Trần Lạc Du, để Trần Lạc Du đến tìm ông ta.

Ngồi ở chỗ một lát, Triệu Uẩn Nho vẫn cảm thấy bất an, có một y tá đến tìm ông ta xác nhận dữ liệu, vì hỏi một câu không nên hỏi mà bị ông ta không nhịn được lớn tiếng mắng vài câu. Đợi khi y tá đi ra ngoài, ông ta cầm điện thoại xin nghỉ, rồi cất đồ đạc trên bàn vào túi.

Trên đường lái xe về nhà, ông ta vẫn luôn nghĩ về những lời mà Trần Lạc Du nói.

Với sự hiểu biết của ông ta về Trần Lạc Du, có thể đến tìm ông ta nói những điều đó, chứng tỏ là thật sự muốn để lại cho ông ta một đường lui. Nhưng nếu ông ta đi tự thú, cũng sẽ bị kết án, mà Tào Tư không phải là người dễ chọc vào, nếu như cảnh sát nắm không đủ chứng cứ trong tay, không có cách nào định tội Tào Tư, thì cả gia đình bọn họ đừng hòng được yên ổn.

Đèn giao thông phía trước bắt đầu nhấp nháy, Triệu Uẩn Nho đạp phanh, dừng lại ở ngã tư. Tay trái đang đặt ở cánh cửa xe chống vào huyệt Thái Dương bên trái, ông ta nhìn chằm chằm vào hai con đường phía trước, không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột ngột mất kiểm soát như vậy.

Thật ra con đường mà ông ta đang đứng không chỉ có hai, nhìn vào con hẻm nhỏ rợp bóng cây ở bên phải, ông ta nghĩ đến Tiểu Triệu.

Người đàn ông hứa cho ông ta 1500 vạn để đổi lấy trái tim từ tay Tào Tư kia cũng không phải là người dễ chọc vào, hai ngày trước ông ta còn nhận được lời thúc giục của Tiểu Triệu, bảo ông ta trong tuần này nhất định phải lấy được.

Bây giờ cũng không còn mấy ngày nữa rồi, nếu ông ta thật sự làm, đồng nghĩa với việc hoàn toàn đắc tội với Tào Tư, đến lúc đó cho dù có lấy được 1500 vạn cũng chưa chắc đã có thể thuận lợi đưa gia đình ra nước ngoài.

Tiếng còi xe từ phía sau kéo suy nghĩ của ông ta trở về, Triệu Uẩn Nho bực bội thả phanh tay, trước khi đạp ga thì lại nhìn vào ba con đường phía trước, cuối cùng đi thẳng theo làn đường mà ông ta đang dừng.

Sau khi về đến nhà, ông ta đã nói hết mọi chuyện với người vợ Trịnh Như, sắc mặt của Trịnh Như trắng bệch ngã ngồi xuống ghế sofa: “Cái…sao lại thành ra như vậy! Cái này phải làm sao đây?”

Hai tay đặt vào đầu gối, Triệu Uẩn Nho dùng sức túm tóc, ông ta cũng không biết phải làm sao, trước mắt con đường nào cũng không có kết cục tốt đẹp đang chờ ông ta.

Trịnh Như cắn móng tay cái, móng tay cứng đã bị bà ấy cắn khuyết mấy miếng, suy đi tính lại, bà nói với Triệu Uẩn Nho: “Hay là nói với Tào Tư đi, để anh ta đến giải quyết.”

“Giải quyết cái gì?” Triệu Uẩn Nho ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trịnh Như: “Giải quyết Lạc Du? Hay là giải quyết cái người đứng sau Lạc Du?”

Trịnh Như há miệng th* d*c, Triệu Uẩn Nho chỉ nhìn biểu cảm của bà là đã biết bà đang nghĩ gì, liền cắt ngang: “Đừng có ngu ngốc, chứng cứ là do tôi cất, Tào Tư chưa chắc đã tha cho tôi.”

“Vậy, vậy chẳng lẽ ông thật sự phải đi tự thú?” Trịnh Như lo lắng đứng dậy, đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Uẩn Nho: “Lão Triệu, ông không thể đi tự thú được! Chuyện này mà con trai biết, với tính cách của nó, nó chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được.”

“Không thể nói với Tào Tư, không thể tự thú, vậy bà bảo tôi phải làm sao! Chạy trốn à?” Triệu Uẩn Nho nhìn Trịnh Như, giọng điệu kích động hỏi: “Một mình tôi chạy? Hay là bà chạy cùng tôi? Hoặc là mang theo cả Tuấn Phàm?”

“Bà nghĩ nếu không có một lời giải thích hợp lý, thì nó sẽ đột ngột đồng ý đi nước ngoài với chúng ta sao?”

“Tôi…” Trịnh Như nói một chữ rồi không nói tiếp được nữa, Triệu Uẩn Nho dựa vào lưng ghế sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Để tôi nghĩ lại đã.”

“Có lẽ vẫn còn cách khác.”

***

“A Siêu, vẫn còn đang ngủ à?” Giọng của Đại Liễu truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia, Trần Phi Lân nâng mặt lên khỏi gối, nheo mắt nhìn về hướng cửa sổ.

“Dậy rồi, sao vậy?” Hắn chống tay ngồi dậy, mu bàn tay phải truyền đến cảm giác đau nhói, cúi đầu nhìn, là vết thương do truyền dịch tối qua.

Đại Liễu hỏi: “Hạ sốt chưa?”

“Gần như rồi.”

“Anh Tào nói buổi trưa gọi cậu cùng đi ăn cơm, cậu tự qua hay là tôi cho người đến đón cậu?”

“Tôi tự qua, anh gửi địa chỉ cho tôi.”

“Ngay chỗ Tào Gia đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Phi Lân lại ngã về giường nằm thêm một lát.

Tối qua hắn hơn bốn giờ mới về đến khách sạn ngủ, bây giờ chưa đến mười giờ, căn bản là chưa tỉnh ngủ. Nhưng nằm chưa được bao lâu hắn vẫn là dậy, đi vào phòng tắm, dùng dao cạo râu cạo sạch râu, thay quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài.

Nhà của Tào Gia cách nơi hắn ở lái xe mất hơn nửa tiếng, Trần Phi Lân không bật định vị, mà lái xe dựa vào trí nhớ đã từng quen thuộc với thành phố này. Rẽ qua một ngã tư, trong radio của xe phát một bài hát, bài “Far Away” của Châu Kiệt Luân, điều này khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian mới quen Trần Lạc Du.

Cụ thể là vào lúc nào thì không nhớ rõ, chuông điện thoại của Trần Lạc Du đã đổi từ một bài hát giả tưởng rất vui vẻ sang bài này, sau đó thì không đổi nữa. Lúc đầu hắn  không biết hát, nghe nhiều thì từ từ nhớ lời bài hát. Lúc này khi Phí Ngọc Thanh hát đến cao trào, hắn nhìn con đường phía trước, tự nhiên hát theo.

Dừng lại ở ngã tư đèn đỏ tiếp theo, kính chắn gió phía trước bắn lên vài giọt nước, hắn nhìn trời, rất nhanh lại có vài giọt rơi xuống,  trời mưa rồi.

Hắn đóng cửa sổ xe bên ghế phụ lại, khi đóng bên mình thì động tác khựng lại, ánh mắt chuyển theo một bóng dáng ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ bên trái.

Một người thanh niên mặc áo khoác lông vũ màu trắng đang cầm một chiếc ô màu đen, tay phải xách một túi đồ hộp đang qua đường.

Đồ hộp dùng bát lớn màu trắng, đoán chừng là đựng đồ ăn phần lớn, gương mặt người thanh niên ẩn dưới chiếc ô không nhìn rõ, tuy dáng người rất giống, nhưng Trần Phi Lân biết người này không phải Trần Lạc Du.

Khi người thanh niên đi đến trước xe của hắn, có một người đi xe máy điện băng qua đường, có lẽ là để tránh mưa mà đi nhanh hơn, người thanh niên phát hiện thì đã tránh được, nhưng túi đồ mang theo trong tay vẫn là bay lên không trung, suýt nữa thì rơi xuống đất.

Người đi xe máy không dừng lại xin lỗi, gương mặt của người thanh niên cũng cuối cùng lộ ra từ dưới chiếc ô.

Dù ngay từ đầu đã biết người đó không phải là Trần Lạc Du, trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác chua xót, đặc biệt là cảnh tượng này khiến hắn nhớ lại mùa hè năm đầu tiên quen biết, cũng chính là ở một ngã tư rất bình thường đối với thành phố này, hắn đã vô tình va phải người mà sau này hắn thích nhất.

Lúc đó Trần Lạc Du vừa mở miệng đã mắng hắn, nhưng lại không mắng hết câu. Nghĩ đến việc người đó đột nhiên im miệng là vì ngẩng đầu lên nhận ra hắn, Trần Phi Lân cười lắc đầu, ngón tay xoa xoa vết tiêm truyền dịch đang sưng lên ở mu bàn tay phải.

Khuôn mặt trong ký ức luôn rất sống động, cho dù tức giận hay vui vẻ đều có thể nhìn ra ngay lập tức.

Nhưng bây giờ lại không còn sống động như vậy nữa, có lẽ là vì mấy năm nay bọn họ đã xa cách rồi.

Có tiếng còi xe vang lên từ phía sau, là đèn xanh đã bật, Trần Phi Lân lại nhìn bóng lưng người thanh niên đã đi xa, đạp ga rẽ trái.

Khi đến dưới nhà của Tào Gia thì trời cũng gần tạnh mưa, hắn hút hai điếu thuốc rồi mới lên bấm chuông cửa. Người mở cửa là Đại Liễu, vừa nhìn thấy hắn liền cười khoác vai hắn, nói hôm nay hắn có lộc ăn rồi, Tào Tư đích thân xuống bếp.

Đại Liễu đưa hắn đến bếp xem, Tào Tư quả nhiên đang mặc tạp dề thái thịt cá ở trên thớt.

Hắn ngẩn người, hỏi: “Anh Tào, anh đây là?”

Tào Tư gạt miếng cá đang dính trên dao xuống, cười nói: “Không có gì, lâu rồi không xuống bếp, hôm nay cho cậu nếm thử tay nghề của tôi.”

“À đúng rồi, người khỏe hơn chút nào chưa?”

“Khỏe hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt, cậu và Đại Liễu đi ra ngoài ngồi trước đi, sắp có đồ ăn rồi.”

Tay của Đại Liễu vẫn luôn khoác trên vai Trần Phi Lân, nghe vậy liền dẫn Trần Phi Lân trở về phòng khách, chỉ vào tủ rượu ở góc tường hỏi: “Uống ít chút chắc không sao chứ?”

Trần Phi Lân nói: “Không sao.”

“Vậy tôi mở một chai đỏ” Đại Liễu bỏ tay xuống, lấy một chai rượu đỏ từ trong tủ rượu ra, khi đi ngang qua Trần Phi Lân thì nhắc nhở: “Tào Gia một mình ở ngoài ban công đó, cậu có muốn đi nói chuyện với cô ấy không?”

“Được.” Trần Phi Lân dứt khoát đi về hướng ban công, thấy hắn đẩy cửa ban công đi ra, Đại Liễu quay trở lại bếp, lấy đồ mở rượu từ trên tường xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tào, anh thật sự quyết định tối nay đưa cậu ta đến nhà máy rồi à?”

Tào Tư thái xong thịt cá, quay đầu nhìn Đại Liễu một cái: “Sao, thấy không ổn à?”

“Cũng không phải là vậy” Đại Liễu thuần thục xoay dụng cụ mở rượu: “Chỉ là thấy lạ sao anh lại đột nhiên nghĩ thông rồi, là tối qua Gia Gia nói gì sao?”

Tào Tư rửa thớt và dao thái ở bồn rửa, rửa xong thì bảo Đại Liễu châm cho gã một điếu thuốc, sau khi hút hai hơi rồi nói: “Gia Gia vẫn luôn rất thích nó, chuyện lần này thật sự là tao trách nhầm nó rồi.”

Nheo mắt lại, Tào Tư nhả một làn khói, rũ tàn thuốc vào bồn rửa: “Trước đây Hán Thành vẫn luôn nhằm vào nó, tao không lên tiếng thì bọn chúng lại càng làm quá, bây giờ làm vậy cũng có thể nhắc nhở bọn chúng thu liễm lại chút.”

“Những cái này không phải là lý do thật sự đâu” Đại Liễu cười cười: “Có phải anh vẫn muốn gả Gia Gia cho nó không?”

Tào Tư liếc nhìn Đại Liễu một cái, sau đó cong môi cười: “Chuyện này để sau rồi nói, trước tiên cứ để nó ở bên cạnh Gia Gia sinh đứa bé ra đi.”

“Ừ” Đại Liễu gật đầu tán thành: “Dù sao thì A Siêu cũng chưa từng để ý đứa bé là của ai, biết đâu thật sự thành.”

—————–

Ji: Ngày xưa hồi đọc đến chương này, tôi cảm thấy Trần Lạc Du quá mạo hiểm, có thể chết mà không kịp nói cho ai biết, nếu không phải Triệu Uẩn Nho sợ Tào Tư giết mình, có lẽ ông ta cũng đưa Lạc Du cho Tào Tư mất. Nghĩ mà sợ.

Bình Luận (0)
Comment