Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 105

Edit: Ji
[Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?]

—–oOo—–

Tào Tư không nói trước cho Trần Phi Lân biết tối nay sẽ đi đâu, sau khi ăn xong bữa trưa thì gã và Đại Liễu đi trước, để Trần Phi Lân ở lại bầu bạn với Tào Gia.

Tinh thần của Tào Gia vẫn không tốt, mấy món ăn Tào Tư làm đều là món cô thích, nhưng cô không động vào mấy, ngược lại đồ ngọt do Trần Phi Lân đặt thì ăn hết.

Sau khi Tào Tư đi, Tào Gia về phòng ngủ, còn Trần Phi Lân thì ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem ti vi.

Còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, trên bản tin toàn là những thông tin liên quan đến ngày Tết, ngay cả hình ảnh về mùa xuân cũng rất náo nhiệt. Nhìn những người đang mang theo bao lớn bao nhỏ hành lý, chờ ở ga tàu để về nhà, Trần Phi Lân lại nhớ đến gia đình của mình.

Những năm này hắn chưa một lần nào về nhà ăn Tết, ngay cả ngày thường cũng không thể liên lạc với gia đình.

Chuyện nằm vùng do Lão Ngô một tay sắp xếp, thân phận, lý lịch của hắn đã sớm không còn liên quan gì đến ‘Trần Phi Lân’ nữa, Lâm Siêu là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không có khả năng đi gặp gia đình của Trần Phi Lân.

Tuy không thể gặp mặt, nhưng Lão Ngô thường xuyên sẽ tới cho hắn tin tức về người nhà.

Ví dụ như Trần Sơ Yến tuy đã từ bỏ việc học lâm sàng, nhưng năm sau là có thể tốt nghiệp học viện dược của Đồng Tế, còn cha mẹ sức khỏe tuy đã kém hơn trước kia nhiều, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, họ vẫn làm ruộng ở quê, chờ ngày hắn ra tù trở về.

Thời gian trôi nhanh thật.

Châm một điếu thuốc hút, ánh mắt hắn nhìn vào màn hình ti vi.

Trước đây khi ở trong tù cảm thấy mỗi ngày đều dài như một năm, mỗi ngày đều là sự giày vò, bây giờ ra ngoài rồi, loáng một cái đã nửa năm trôi qua, ngay cả việc gặp lại Trần Lạc Du cũng đã được một thời gian rồi.

Năm đó trước khi bị tuyên án Chung Hàng đến gặp hắn, nói Trần Lạc Du đã xuất ngoại. Hắn cứ ngỡ cả đời này bọn họ sẽ không thể gặp lại nhau, chẳng ngờ bây giờ không những gặp lại, mà còn suýt chút nữa đã ở bên nhau rồi.

Nếu như Lưu Lệ Á biết được, liệu có cầm dao đến uy h**p hắn không?

Dựa lưng vào ghế sofa, nicotine không khiến hắn tỉnh táo hơn, ngược lại làn khói mờ mịt khiến hắn nhắm mắt lại, tiếng ti vi bên tai giống như thuốc ngủ dần dần đi xa, hắn rất nhanh đã ngủ thiếp đi, trong mơ lại gặp Trần Lạc Du.

Bọn họ ngủ trên chiếc giường chưa bị cháy đó, hai người lăn qua lộn lại giày vò, quần áo và chăn đều rơi xuống đất. Trần Lạc Du toàn thân đều là mồ hôi, giống như vừa được vớt ra từ nước, cuối cùng còn bị hắn làm cho khóc, miệng thì không rõ mà kêu đừng, hắn thì lại mỗi lần một mạnh hơn.

Cúi đầu hôn lên hai hàng mi dính nước mắt, trong lòng hắn cũng không nỡ làm đau Trần Lạc Du, chỉ là không muốn dừng lại, muốn ôm chặt người này vào lòng, mãi mãi chiếm hữu.

Khoảng năm giờ chiều, Tào Tư gọi điện thoại cho Trần Phi Lân, xác nhận hắn vẫn còn ở chỗ Tào Gia, Tào Tư lái xe qua chở hắn đi tới một nơi.

Hắn hỏi đi đâu, Tào Tư không nói, đợi đến khi xe chạy ra khỏi trạm thu phí, rẽ vào đường huyện, tia nắng cuối cùng cũng bị màu đen đặc nuốt chửng.

Tào Tư bật đài trên xe lên, thấy Trần Phi Lân tay phải đặt ở cánh cửa xe, đầu nghiêng ngả nhìn ra ngoài cửa sổ, liền hỏi: “Buổi chiều Gia Gia cứ ngủ mãi, cậu không ngủ à?”

“Có ngủ một lát ở sofa rồi.” Trần Phi Lân tùy ý đáp lời. Nhìn những khu rừng ngày càng sâu thẳm hai bên đường, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ lười biếng, trong lòng thì lại rất cảnh giác. Bình thường Tào Tư rất ít khi một mình đưa hắn ra ngoài, cho dù có thì cũng đều ở trong nội thành, vậy liệu có phải là đi nhà máy không?

Trước đây Tào Tư không chịu nói cho hắn biết địa chỉ nhà máy, có khả năng là vì chuyện tối qua mà tin tưởng hắn hơn, tính toán cho hắn tiến thêm một bước nữa không?

Thật ra hắn có thể cảm nhận được Tào Tư vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hắn cưới Tào Gia. Trưa hôm nay khi đi, Tào Tư ở cửa đã dặn dò hắn phải ở bên cạnh Tào Gia, còn nói giao Tào Gia cho hắn thì sẽ yên tâm.

Tào Tư nói không rõ ràng, hắn đành phải nhận lời trước, tính toán đi một bước rồi tính tiếp một bước. Không ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, mọi chuyện liền phát triển ngoài dự kiến.

“Buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, còn phải lái một đoạn đường nữa.”

Tào Tư rất quen thuộc với tình hình giao thông, cho dù hai bên đường huyện không có đèn đường, đường xá gồ ghề, gã lái rất vững. Trần Phi Lân châm thuốc đưa cho Tào Tư, mình cũng hút một điếu, làn khói trắng thở ra từ mũi, nhanh chóng bị gió thổi tan. Nhiệt độ trong núi thấp, hắn còn chưa hút xong đã hắt hơi một cái, Tào Tư bảo hắn ném thuốc đi, rồi đóng cửa sổ xe bên hắn lại.

“Tối nay còn phải đến bệnh viện truyền dịch không?” Tào Tư hỏi.

Kéo khóa áo khoác lên cao, Trần Phi Lân nói: “Không đi, hết sốt rồi.”

“Bác sĩ không phải kê cho mày ba ngày à?”

Tào Tư đánh tay lái, tránh mấy con bò thả rông phía trước, Trần Phi Lân nhìn sang một căn nhà gỗ ven đường, cửa sổ đóng kín, bên trong không có đèn, nương theo bóng đêm chỉ có thể thấy được hình dáng đại khái.

“Kê cho ba ngày, nhưng y tá bệnh viện đó không được” Trần Phi Lân có vẻ tùy ý phàn nàn: “Mu bàn tay đều bị chọc đến sưng lên, sau này cho dù có đi cũng phải đổi bệnh viện khác.”

Tào Tư cười cười, cũng không nói gì thêm. Lại lái về phía trước một đoạn, xe bắt đầu leo núi, Trần Phi Lân làm ra vẻ buồn ngủ dựa vào cửa sổ, trên thực tế cả đường đều nghiêm túc ghi nhớ những vật có thể làm dấu.

Lái đến giữa sườn núi, Tào Tư vòng mấy khúc cua, rồi lại từ phía bên kia lái xuống. Hôm nay ban ngày có mưa, buổi tối mây vẫn rất dày, tầm nhìn rất hạn chế. Xe chạy vòng trong núi gần một tiếng đồng hồ, Trần Phi Lân vươn vai một cái, nghiêng mặt nhìn Tào Tư: “Anh Tào, còn bao lâu nữa vậy?”

“Sao?”

“Lúc ra ngoài không đi vệ sinh.”

Tào Tư hướng cằm ra ngoài cửa sổ xe bên hắn: “Vậy bây giờ tao dừng xe, mày cứ tùy tiện tìm một cái cây nào đó mà đi tiểu.”

Tào Tư giọng điệu đùa cợt, Trần Phi Lân cũng đang thăm dò gã, thế là giả vờ hậm hực nói: “Thôi vẫn nên bỏ đi, em nhịn một chút.”

“Sợ gì chứ? Cũng không phải là cô gái lớn, ở đây cũng không ai nhìn mày.”

“Không quen.”

Trần Phi Lân lại nghiêng người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, Tào Tư nói: “Sắp đến rồi, liền…”

Lời còn chưa nói hết thì đã bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang, Tào Tư nhận máy, sau đó giảm tốc độ xe lại, cúp điện thoại nói với Trần Phi Lân: “Hôm nay không đi được, phía trước bị sạt lở rồi.”

Trần Phi Lân ngồi thẳng dậy hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?”

Tào Tư không nói gì, mà dùng ánh mắt có ý dò xét nhìn sang. Chỉ một cái liếc mắt Trần Phi Lân liền hiểu, ngón tay đang đặt trong túi siết chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế lắm mới khiến giọng nói không run lên: “Anh Tào, sao anh đột nhiên…”

“Cũng không tính là đột nhiên.” Tào Tư tập trung vào việc quay đầu xe, đợi đến khi bánh trước bên trái của xe dán vào bên vách núi thì mới bổ sung thêm một câu:”Gia Gia sau này còn phải nhờ vào mày”.

Trần Phi Lân không nói gì, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ bên mình, cố gắng tận lực chậm lại nhịp thở để xoa dịu cảm xúc đang sắp mất kiểm soát trong lòng. Trăm triệu lần không ngờ chuyện Tào Gia mang thai lại khiến hắn gặp may, Tào Tư gần như đã buông sự cảnh giác với hắn rồi.

Còn chưa đợi hắn hòa hoãn lại, Tào Tư đã vỗ vào cánh tay hắn, hắn quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng Tào Tư nở nụ cười: “Xuống đi tiểu đi, đường về còn lâu lắm.”

Trần Phi Lân: “…”

Trên đường về, Tào Tư lại nhận hai cuộc điện thoại, lái vào trong nội thành thì thả hắn ở bên lề đường, nói mình còn có việc, bảo hắn về nghỉ ngơi trước.

Nhìn theo đuôi xe của Tào Tư đi xa, cảm giác bất an lại sôi trào trong lòng. Nhưng hắn hiểu càng là lúc này thì càng phải thận trọng, không thể lộ ra bất kỳ sơ hở nào, thế là đón một chiếc taxi trở về nơi ở. Khi đến tầng phòng của khách sạn thì phát hiện Đại Liễu đang ngồi xổm ở bên cạnh cửa phòng hắn chơi game trên điện thoại.

Vừa nhìn thấy Đại Liễu, hắn liền biết Tào Tư vẫn còn đề phòng, cũng cảm thấy may mắn là mình không hành động thiếu suy nghĩ, xuống xe liền trực tiếp quay về.

Đại Liễu khoác vai hắn đi vào phòng, khi hắn tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt thì hỏi về chuyện căn phòng hắn thuê.

Khoảng thời gian trước hắn nói tạm thời không ở đó nữa, lý do là cống rãnh bốc mùi rất khó chịu. Trước khi rời đi hắn đã làm vài động tác, sau này Đại Liễu đi kiểm tra thật sự đã ngửi thấy mùi kỳ lạ, muốn thông báo cho chủ nhà đến sửa, hắn nói dù sao cũng chỉ ở một thời gian, không cần phiền phức như vậy, ở khách sạn ra vào thuận tiện hơn.

Nơi đó là do Đại Liễu tìm cho hắn, lúc đó sở dĩ thuê là vì khu dân cư cũ không có bảo vệ, ra vào dễ dàng không gây chú ý. Bây giờ khách sạn nhỏ do hắn tự tìm cũng không tệ, địa điểm hẻo lánh, đăng ký ở lại cũng không dùng máy tính, không có thiết bị giám sát, số lượng người ra vào còn phức tạp hơn cả Hoa viên Đình Hồ.

Đợi hắn rửa mặt xong, Đại Liễu kéo hắn đi ăn đêm, trở về thì cũng gần nửa đêm rồi. Đại Liễu uống say, cứ đòi chen vào giường hắn ngủ qua đêm. Hắn đành phải nhẫn nhịn, đợi đến ngày hôm sau khi Đại Liễu đi rồi mới rời khỏi phòng, tìm một nơi an toàn liên lạc với Lão Ngô.

Hắn miêu tả tỉ mỉ những vật đối chiếu đã ghi nhớ được tối qua, bao gồm cả tốc độ xe và thời gian chạy xe, vân vân, và cả thông tin quan trọng nhất là sạt lở đất.

Lão Ngô nói sẽ lập tức phái người đi điều tra, còn bảo hắn tiếp tục thăm dò, dặn dò hắn càng là lúc này thì càng phải giữ bình tĩnh, không được nóng vội.

Hắn chưa từng trải qua hệ thống huấn luyện nằm vùng, nhưng làm việc lâu năm như vậy thì kinh nghiệm cũng có. Hắn bảo Lão Ngô yên tâm, sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn liếc nhìn sim điện thoại không đăng ký khác trong tay.

Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, hắn mới nhịn được không đổi cái sim đó. Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, cho dù là WeChat cũng không thích hợp để liên lạc với Trần Lạc Du. Chỉ cần có thể thuận lợi tìm được vị trí nhà máy, nhiệm vụ của hắn xem như hoàn thành, đến lúc đó không cần lo lắng gì nữa, có thể quang minh chính đại đi gặp Trần Lạc Du rồi.

Người mà hắn đang nhớ nhung giờ phút này cũng đang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào cửa sổ WeChat của hắn mà ngẩn người.

Hôm qua sau khi nói chuyện thẳng thắn với Triệu Uẩn Nho, Triệu Uẩn Nho đã xin nghỉ phép, hôm nay cũng không đến bệnh viện. Trần Lạc Du hỏi Triệu Tuấn Phàm, Triệu Uẩn Nho đang ở nhà, vì đau đầu nên xin nghỉ để nghỉ ngơi.

Khi nói chuyện Triệu Tuấn Phàm cũng ho khan, nói là tối qua tiếp nhận một bệnh nhân bị cúm, có lẽ đã bị lây nhiễm.

Vì đã hứa cho Triệu Uẩn Nho thời gian suy nghĩ, Trần Lạc Du liền không ép sát quá, buổi chiều sau khi đi kiểm tra phòng bệnh xong, Triệu Tuấn Phàm ho càng dữ hơn, người cũng có chút lơ mơ, tuy không bị sốt, nhưng trạng thái rất không tốt.

Trần Lạc Du bảo y xin nghỉ về nghỉ ngơi, y cũng không cố nữa, sau khi bàn giao xong công việc thì lái xe về nhà. Khi về đến nhà Triệu Uẩn Nho và Trịnh Như đều không có ở đó, y trực tiếp vào phòng, cũng không thay quần áo đã ngã lên giường.

Vừa nãy trên đường về y buồn ngủ không chịu được, bây giờ thật sự nằm xuống thì lại có chút không ngủ được. Y đổi một tư thế thoải mái để cố đi vào giấc ngủ, không biết đã qua bao lâu, mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, sau đó là tiếng nói của Trịnh Như.

“Ông còn đang do dự cái gì? Lạc Du cho ông thời gian không còn nhiều nữa đâu, mau đặt nhanh vé máy bay cho mình đi.” Trịnh Như tay cầm điện thoại, một tay xách hai túi rau bước vào bếp. Bà cứ nghĩ trong nhà không có ai, nên nói chuyện cũng không kiềm chế, hơn nữa vì sốt ruột mà lớn tiếng hơn chút.

Mở đôi mắt chua xót, Triệu Tuấn Phàm cảm thấy lời này có chút không đúng, còn chưa đợi y suy nghĩ kỹ, thì Trịnh Như đã đến ngồi trên ghế sofa phòng khách: “Lão Triệu, ông ngàn vạn lần đừng có hồ đồ vào lúc này! Phía con trai có thể đợi ông đi rồi từ từ giải thích với nó, bây giờ ông phải lo cho bản thân mình trước, không thể nào thật sự đi tự thú ngồi tù được!”

Bình Luận (0)
Comment