Edit: Ji
[Tôi sẽ thay ông ấy đến đồn công an tự thú.]
—–oOo—–
Dẫm ga đến khu dân cư mà Triệu Tuấn Phàm ở, Trần Lạc Du đỗ xe vào bãi đậu xe ngầm, ở khu vực nghỉ ngơi, trên bãi cỏ dưới lầu nhìn thấy Triệu Tuấn Phàm đang ngồi trên ghế dài hút thuốc.
Sải bước đến trước mặt, Trần Lạc Du th* d*c hỏi: “Ổn không?”
Hai tay của Triệu Tuấn Phàm chống vào đầu gối, Trần Lạc Du không nhìn rõ được vẻ mặt của y, chỉ có thể thấy y hút thuốc hết hơi này đến nơi khác. Mặt đất dưới chân đã rơi một lớp tàn thuốc mỏng, đầu và tay phải đều được bao bọc trong làn khói trắng mờ mịt.
Thấy y hút thuốc dữ dội như vậy, Trần Lạc Du ngồi xổm xuống lấy điếu thuốc của y: “Đừng hút nữa.”
Triệu Tuấn Phàm ngẩng đầu lên, dùng gương mặt chết lặng đối diện với anh.
Bọn họ quen nhau hơn hai năm, tính cách của Triệu Tuấn Phàm vốn luôn vô tư, cho dù Triệu Uẩn Nho có mắng y trước mặt mọi người ở bệnh viện, sau đó y vẫn có thể như không có chuyện gì mà đùa giỡn với các y tá. Cho nên Trần Lạc Du chưa từng thấy y có bộ dạng như bây giờ, mí mắt sưng húp, môi khô nứt nẻ, vì hút thuốc quá nhiều mà cơ thể toàn mùi khói xộc lên.
Nghĩ đến cuộc điện thoại mà y đã gọi cho anh lúc nãy, Trần Lạc Du cụp mắt xuống, Triệu Tuấn Phàm cũng không nói gì, cầm thuốc lá và bật lửa lại châm một điếu.
Trần Lạc Du lấy điếu thuốc này đi: “Nếu anh khó chịu thì cứ nói ra, đừng có hút thuốc như vậy, cơ thể không chịu nổi đâu.”
Bàn tay kẹp thuốc lại trống không, Triệu Tuấn Phàm dứt khoát bỏ tay phải xuống, dựa vào lưng ghế.
Ánh mắt của y không có tiêu cự nhìn về phía trước, Trần Lạc Du ngồi xuống bên cạnh y, dập tắt hai điếu thuốc trên tay xuống đất, một lát sau thì nghe thấy y gọi mình.
Giọng của Triệu Tuấn Phàm rất nhẹ, giống như đang lẩm bẩm trong giấc mơ: “Đây đều là giả đúng không?”
Trần Lạc Du không biết nên trả lời thế nào.
Vừa nãy trong điện thoại, Triệu Tuấn Phàm cũng đã hỏi một câu hỏi tương tự. Anh cũng hy vọng là giả, hy vọng chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng Triệu Uẩn Nho đã thừa nhận rồi, Triệu Tuấn Phàm cũng đã nghe thấy cuộc điện thoại của Trịnh Như, bị ép hỏi mới biết được tất cả.
Triệu Tuấn Phàm lập tức gọi cho Triệu Uẩn Nho, bảo ông ta về nhà giải thích rõ ràng. Đáng tiếc Triệu Uẩn Nho còn chưa nghe xong đã cúp máy, gọi lại thì là tắt máy.
Triệu Tuấn Phàm cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, rất nhanh đã quay cuồng. Bệnh cảm cúm mà y bị lây từ bệnh nhân dường như lại nghiêm trọng hơn, có chút khó thở. Y đẩy Trịnh Như đang đến đỡ mình ra, thay giày rồi đi xuống lầu, y cũng không biết nên đi đâu, chỉ biết tiếng khóc và tiếng cầu xin của Trịnh Như quá ồn ào, ồn ào đến mức y muốn đập phá đồ đạc. Cho đến khi từ thang máy đi ra, vô tình va vào một người trẻ tuổi thì y mới nhớ đến việc phải đi tìm Trần Lạc Du.
Vì Trần Lạc Du biết chuyện này.
Đã biết nhưng lại không nói cho y!
Trong điện thoại, Triệu Tuấn Phàm lần đầu tiên hét lên với Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du không hề biện giải, chỉ im lặng nghe y trút giận, nghe y trách mình sao có thể không phân biệt được nặng nhẹ mà giấu giếm. Đến cuối cùng, Triệu Tuấn Phàm giống như đã kiệt sức, đột nhiên im lặng, hạ thấp giọng hỏi anh: “Thật ra những chuyện này đều là giả đúng không?”
Nhìn đôi mắt đang rơi vào mê man trước mặt, Trần Lạc Du duỗi tay ôm y vào lòng, vỗ lưng y: “Tôi biết anh rất khó chịu, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Cằm của Triệu Tuấn Phàm tựa vào vai Trần Lạc Du. Lúc nhận được điện thoại của y, Trần Lạc Du vừa xử lý xong một bệnh nhân bị thương ngoài da chảy máu rất nhiều, đang tắm trong khu vực tắm rửa, tóc bây giờ vẫn chưa khô hẳn. Triệu Tuấn Phàm nhắm mắt lại, một lát sau mới đẩy vai anh ra.
Lại dựa vào lưng ghế, Triệu Tuấn Phàm hỏi: “Ông già có nhận điện thoại của cậu không?”
“Không có, em gọi cũng tắt máy.”
Khóe môi kéo xuống, Triệu Tuấn Phàm dùng ngón tay cái và ngón giữa tay phải ấn vào hai bên thái dương, mượn việc này để che đi nửa khuôn mặt.
Trong lúc chờ Trần Lạc Du đến, y đã hút hết hơn nửa gói thuốc, cũng đã hồi phục lại từ trạng thái giận dữ, nhưng Triệu Uẩn Nho cố tình trốn tránh, cũng không biết tối nay có về không, y lòng dạ bồn chồn, tay trái lại vươn ra ghế lấy thuốc, còn chưa chạm vào đã bị một bàn tay giữ lại.
Trần Lạc Du nói: “Đừng hút nữa.”
Triệu Tuấn Phàm thả tay phải xuống, quay đầu nhìn anh: “Vậy thì uống rượu.”
“Anh đang bị cúm.”
“Tôi không có uống thuốc tiêu viêm.”
Giằng co một lúc, Trần Lạc Du thỏa hiệp, đứng dậy nói: “Tôi đi mua.”
Triệu Tuấn Phàm đưa tay về phía anh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, lên xe em uống.”
Trần Lạc Du ở cửa hàng tiện lợi gần cổng khu dân cư mua mấy lon Heineken, nghĩ Triệu Tuấn Phàm chắc chắn chưa ăn tối, anh lại mua thêm cơm nắm chà bông, bánh ú trứng muối,… Sau khi thanh toán xong thì điện thoại di động reo lên.
Vừa nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức đi ra ngoài nghe máy.
“Lạc Du” giọng của Triệu Uẩn Nho có vẻ rất sốt ruột: “Vừa nãy thầy nhận được tin nhắn WeChat của Tuấn Phàm, em có ở cùng với nó không?”
“Có, anh ấy đã gửi gì cho thầy vậy?”
“Em đưa điện thoại cho nó, để thầy nói chuyện với nó.”
“Em không ở bên cạnh anh ấy,” Trần Lạc Du quay lại cửa hàng cầm túi nilon lên, chạy ra ngoài cửa: “Anh ấy muốn uống rượu, em đang ở cửa hàng tiện lợi gần nhà thầy.”
Đầu dây bên kia im lặng, Trần Lạc Du vừa chạy vừa hỏi: “Thầy Triệu, rốt cuộc anh ấy đã gửi gì cho thầy vậy?”
Dựa lưng vào ghế lái, cảm giác bất lực sâu sắc phủ lên vai Triệu Uẩn Nho, cảm giác này giống như rơi xuống biển mà chìm xuống, bóng tối ngày càng sâu bốn phía ép tim ông ta không ngừng co rút.
Bây giờ ngay cả con đường lui cuối cùng cũng bị đứa con trai ruột của mình chặn lại rồi. Ông ta quá hiểu Triệu Tuấn Phàm, có thể gửi cho ông ta những lời như vậy, chứng tỏ Triệu Tuấn Phàm là nghiêm túc.
Ông ta không nói gì nữa, nghe được đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, Trần Lạc Du cúp máy gọi lại thì lại nghe thấy tín hiệu tắt máy.
Quay trở lại bãi đậu xe ngầm, Trần Lạc Du nhìn thấy Triệu Tuấn Phàm đang dựa vào xe của mình hút thuốc, trên mặt đất lại có thêm mấy mẩu tàn thuốc. Anh chạy đến, lo lắng hỏi: “Anh đã gửi gì cho thầy Triệu vậy?”
Thấy anh thở hồng hộc, chạy đến nỗi sắc mặt trắng bệch, Triệu Tuấn Phàm cầm lấy túi nilon, mở một lon bia đưa đến bên môi anh: “Uống trước đã.”
Anh chạy đến mức giọng cũng có mùi máu, nhận lấy uống hai ngụm, lau môi hỏi: “Rốt cuộc anh đã gửi cái gì vậy?”
Triệu Tuấn Phàm ngửa cổ lên, uống cạn lon bia còn lại mới dừng lại, y đổi chân trái làm trụ đỡ, sắc mặt có chút thoải mái hơn vừa nãy.
Thấy y lại mở một lon uống ừng ực, Trần Lạc Du giật lại, tức giận nói: “Triệu Tuấn Phàm!”
Trần Lạc Du vừa giật thì bia bị đổ ra một chút, Triệu Tuấn Phàm dùng lòng bàn tay xoa xoa vết nước trên ngực, mãi vẫn không ngẩng đầu lên.
Y như vậy, Trần Lạc Du không thể tiếp tục ép y được, may mà một lát sau y tự mình lên tiếng: “Ông ấy gọi điện thoại cho cậu rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Nói gì?”
“Thầy hỏi em có đang ở cùng với anh không, thầy có chuyện muốn nói với anh.”
Bàn tay đang lau cổ áo dừng lại, Triệu Tuấn Phàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Tôi nói nếu ông ấy cứ thế mà đi nước ngoài, thì tôi sẽ thay ông ấy đến đồn công an tự thú.”
Trước khi nói chuyện thẳng thắn với Triệu Uẩn Nho, Trần Lạc Du đã từng nghĩ, nếu như Triệu Tuấn Phàm biết chuyện này thì liệu có đứng cùng phe với mình không.
Tuy rằng Triệu Tuấn Phàm là con trai của Triệu Uẩn Nho, nhưng với sự hiểu biết của anh về y, Triệu Tuấn Phàm có tính cách chính trực, đối với những chuyện đúng đắn sẽ kiên trì đến cùng.
Cũng chính vì vậy, mà anh đã lảng tránh Triệu Tuấn Phàm, anh không muốn Triệu Tuấn Phàm phải đối mặt với sự lựa chọn khó xử như vậy, đáng tiếc sự việc lại đi ngược lại với mong muốn.
Đêm đó, Triệu Tuấn Phàm ngồi trong xe của anh, uống hết nửa tá bia mà anh mua.
Triệu Tuấn Phàm uống nửa vời, muốn kéo anh đi bar tiếp, anh không thể chiều theo, liền khuyên Triệu Tuấn Phàm về nhà. Triệu Tuấn Phàm cứ khăng khăng đòi đến nhà anh ngủ, anh cũng hết cách, nghĩ rằng lúc này đưa Triệu Tuấn Phàm về nhà cũng chỉ ầm ĩ với người nhà, thế là chở đối phương đến chỗ của mình, để Triệu Tuấn Phàm ngủ ở phòng bên cạnh.
Loay hoay đến khoảng chín giờ, Trần Lạc Du nhận được điện thoại của Triệu Uẩn Nho. Trịnh Như nói Triệu Tuấn Phàm đến giờ vẫn chưa về, Triệu Uẩn Nho gọi cho Trần Lạc Du hỏi, biết con trai đã uống say, hai vợ chồng cùng nhau đến nhà Trần Lạc Du.
Lại một lần nữa ngồi đối diện nhau, Trịnh Như là người phá vỡ sự im lặng trước, bà nắm lấy tay áo của Trần Lạc Du, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin Trần Lạc Du tha cho bọn họ.
Trần Lạc Du bị hành động này của bà dọa sợ, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ bà. Trịnh Như không chịu đứng lên, vừa khóc vừa quay đầu nhìn Triệu Uẩn Nho, kéo ống quần Triệu Uẩn Nho nói: “Lão Triệu ông cũng nói gì đi, ông cầu xin Lạc Du đi.”
“Đứa bé sẽ không nhìn chúng ta chết đâu, ông nói lý với nó đi!”
Triệu Uẩn Nho sắc mặt xám xịt, hai hàng lông mày đen rậm nhíu chặt lại, cặp kính dày khiến người khác không nhìn rõ được ánh mắt của ông ta, nhưng từ khóe miệng đang mím chặt, cùng với cánh tay đang gồng lên nổi rõ gân xanh trên đùi có thể thấy, ông ta đang cố gắng nhẫn nhịn hết sức.
“Thầy Triệu, thầy mau bảo cô đứng lên đi!” Trần Lạc Du vội vàng nói.
Triệu Uẩn Nho vẫn không động đậy nhìn chằm chằm vào bàn trà, Trịnh Như thấy vậy lại có thêm vài phần tự tin, tiếp tục nắm lấy hai tay của Trần Lạc Du, vừa khóc vừa kể lể chi tiết hai năm nay Triệu Uẩn Nho đối tốt với anh thế nào, Triệu Tuấn Phàm đối tốt với anh ra sao.
Trịnh Như mong chờ nói những điều này có thể khiến Trần Lạc Du mềm lòng, kết quả còn chưa nói được một nửa thì trong phòng ngủ bên cạnh truyền đến động tĩnh rất lớn. Triệu Uẩn Nho lập tức đứng dậy đi vào, Trịnh Như cũng được Trần Lạc Du đỡ qua, nhìn thấy Triệu Tuấn Phàm đã đứng dậy từ trên giường.
Trên khuôn mặt đỏ bừng kia đâu còn dáng vẻ say xỉn như vừa nãy, y nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn bị mình đập vỡ trên đất, đột nhiên bước về phía trước một bước, chân trần giẫm lên một mảnh thủy tinh vỡ.
Trịnh Như hét lên một tiếng, vội vàng chạy lại xem tình hình của y. Y phớt lờ sự lo lắng của Trịnh Như, ngẩng đầu nhìn Triệu Uẩn Nho.
Hai cha con đối mặt nhau trong sự im lặng, thấy không khí căng thẳng không thể tiếp tục được, Trần Lạc Du đi đến bên cạnh Triệu Tuấn Phàm, ngồi xổm xuống ở phía bên kia muốn kiểm tra vết thương ở lòng bàn chân y.
Triệu Tuấn Phàm kéo anh lên, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Triệu Uẩn Nho nói: “Lạc Du, con đưa cô ra ngoài trước, để thầy nói chuyện với nó.”
Sau khi đóng cửa lại, Trần Lạc Du đỡ Trịnh Như ngồi xuống ghế sofa phòng khách, đi vào bếp rót một ly nước ấm đưa cho bà.
Trịnh Như lau lau khóe mắt, nhìn chằm chằm vào ly nước này, rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Lạc Du: “Cô vừa nãy không cố ý làm khó con, con đừng hiểu lầm nhé.”
“Con biết”, Trần Lạc Du gật đầu: “Con không có nghĩ như vậy.”
Trịnh Như nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, đặt ly nước xuống bàn trà, một lần nữa nắm lấy tay Trần Lạc Du nói: “Tuấn Phàm vừa nãy có nói gì với con không? Nó có nói nó nghĩ như thế nào không?”
Đã đến mức này rồi, Trần Lạc Du cũng không có ý định giấu giếm nữa, nhưng lúc này khóa cửa phòng khách lại truyền đến tiếng “tách” một tiếng, anh ngẩng đầu, nhìn rõ người vừa vào thì lưng và eo đều căng thẳng.
Lưu Lệ Á tay cầm chìa khóa, cũng nhìn thấy Trịnh Như đang cùng anh ngồi trên ghế sofa.
“Chị Trịnh?” Lưu Lệ Á có chút ngạc nhiên: “Đã muộn như vậy rồi mà chị vẫn ở đây à?”
Trịnh Như lập tức lau sạch mắt đứng lên, cố gượng cười nói: “Lệ Á à, sao lại trùng hợp vậy, cô về khi nào vậy? Không nghe Lạc Du nhắc gì hết.”
Trần Lạc Du cũng đứng lên, gượng gạo gọi một tiếng “mẹ”, hỏi: “Sao mẹ lại đột nhiên về vậy?”
Lúc vào cửa Lưu Lệ Á đã cảm thấy không khí không đúng, thấy Trịnh Như không muốn để bị nhìn ra, bà liền không hỏi, xoay người lại ở chỗ tủ giày cúi xuống thay giày: “Sao lại đột nhiên chứ? Cuối tuần sau là ba mươi Tết rồi.”
Nhân lúc bà đang quay lưng lại, Trịnh Như nhanh chóng nhỏ giọng dặn dò Trần Lạc Du không được nói gì, Trần Lạc Du bảo bà yên tâm, đi đến trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Thầy Triệu, Tuấn Phàm, mẹ con về rồi.”
Tiếng nói chuyện bên trong im bặt, một lát sau Triệu Uẩn Nho ra mở cửa. Trần Lạc Du vừa nhìn vào, Triệu Tuấn Phàm vẫn ngồi ở mép giường, vết thương dưới lòng bàn chân không được xử lý, nhưng mảnh vỡ trên mặt đất đã không thấy đâu nữa.
Sắc mặt của Triệu Tuấn Phàm không tốt, nghe Triệu Uẩn Nho đang nói chuyện với Lưu Lệ Á ở bên ngoài, Trần Lạc Du nhỏ giọng hỏi y có sao không.
Y vừa mới hút thuốc xong, trong phòng toàn mùi thuốc lá, y liếc nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: “Không còn kiên trì muốn đi nữa, chắc là sẽ đi tự thú rồi.”
Vỗ vai Triệu Tuấn Phàm, Trần Lạc Du nói: “Có cần mẹ em giúp không?”
“Trước mắt không cần, tôi hỏi bạn của tôi đã.”
Trần Lạc Du gật đầu, đi đến kéo rèm cửa, rồi mở cửa sổ ra cho thông thoáng hết mức, sau đó nâng chân trái của y lên, cởi tất ra kiểm tra.
Vừa nãy Triệu Tuấn Phàm đã giẫm lên mảnh thủy tinh trong lúc nóng giận, lúc này cơn giận qua đi rồi, khi ngón tay của Trần Lạc Du chạm vào xung quanh vết thương thì mặt y nhăn nhó cả lại, kêu lên “nhẹ chút”.
Trần Lạc Du liếc y một cái, nhẹ nhàng đặt chân y lại lên giường: “Khí thế vừa nãy giẫm lên mảnh vỡ đi đâu rồi?”
Triệu Tuấn Phàm không ngại mất mặt trước anh, hơn nữa vừa nãy thật sự không lý trí, bây giờ nghĩ lại cũng thấy hối hận, nhưng có thể đổi được việc Triệu Uẩn Nho nghe mình nói cũng đáng.
Ngã ra sau, Triệu Tuấn Phàm dùng hai tay gối đầu, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: “Giúp tôi xử lý chút đi, không muốn để ông già làm.”
Trần Lạc Du đi ra ngoài lấy hộp thuốc, nhìn thấy Triệu Uẩn Nho và Lưu Lệ Á đang ngồi trên ghế sofa phòng khách trò chuyện, Triệu Uẩn Nho nói chuyện không hề nhỏ tiếng, nên anh đã nghe thấy Triệu Uẩn Nho nói Triệu Tuấn Phàm ở nhà có chuyện cãi vã với mình nên mới chạy đến đây.
Vẻ mặt của Triệu Uẩn Nho bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra chuyện lớn vừa xảy ra, ngay cả Trịnh Như đứng bên cạnh cũng cười khá tự nhiên. Trần Lạc Du cầm hộp thuốc quay trở lại phòng, xử lý xong vết thương, anh để Triệu Tuấn Phàm vịn vào vai mình, đỡ người ra ngoài.
Thấy Triệu Tuấn Phàm bị thương nặng như vậy, Lưu Lệ Á hỏi y có muốn ở lại đây nghỉ ngơi một đêm không? Triệu Uẩn Nho nói không làm phiền nữa, một trái một phải dìu y đi ra ngoài.
Cầu thang nhà Trần Lạc Du là cầu thang xi măng của khu dân cư kiểu cũ, ba người đi song song rất khó, anh liền chủ động dìu Triệu Tuấn Phàm đi xuống, đợi đến khi sắp xếp cho Triệu Tuấn Phàm lên xe xong thì Triệu Uẩn Nho kéo anh sang một bên, dặn dò anh đừng nói với Lưu Lệ Á trước.
Trần Lạc Du nhận lời, nhìn theo xe của bọn họ đi khuất rồi mới lên lầu.
Lưu Lệ Á đang thay ga trải giường trong phòng ngủ bên cạnh, nghe thấy anh đi vào thì hỏi: “Tuấn Phàm rốt cuộc có chuyện gì với bố nó vậy? Ầm ĩ đến mức đó?”
Anh không tập trung “ừ” một tiếng, đi vào bếp muốn rót nước uống, tiếng bước chân của Lưu Lệ Á từ phòng khách truyền đến, lại hỏi: “Tiểu Du, điện thoại của con sao vậy?”
Động tác rót nước khựng lại, anh quay đầu lại nhìn Lưu Lệ Á đang cầm chiếc iphone cũ, chiếc túi cầu phúc đào hoa màu xanh nhạt được buộc bằng sợi dây đỏ, rủ xuống cạnh dưới của vỏ điện thoại nhẹ nhàng lay động.
Lưu Lệ Á nhìn anh hỏi: “Cái này lấy ở đâu vậy? Điện thoại mới con mua lần trước đâu?”