Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 107

Edit: Ji

[Anh Siêu, anh có muốn ăn không?]

—–oOo—–

Điện thoại gắn chiếc ốp lưng mới mua của anh, Lưu Lệ Á hẳn là sẽ không lập tức chú ý đến vết lõm do bị va đập ở cạnh dưới của điện thoại, nhưng anh không chắc Lưu Lệ Á có ấn vào nút nguồn không, dù sao thì hình nền khóa và hình nền màn hình chờ của anh đều chưa thay.

Cầm điện thoại nhét vào trong túi, anh tiếp tục rót nước uống: “Điện thoại mới bị rơi hỏng rồi, cái này mua tạm để dùng.”

“Mua sao?” Lưu Lệ Á rõ ràng không tin lắm, vừa bước đến gần một bước thì thấy Trần Lạc Du đặt ly nước xuống, vòng qua mình đi về phía phòng khách.

Vật cầu phúc rủ xuống bên ngoài túi quần theo động tác đi của anh hơi lay động, hai chữ [Đào Hoa] thêu ở trên khiến Lưu Lệ Á nhớ đến một món đồ nhỏ mà mình đã vứt đi nhiều năm trước, lại liên tưởng đến việc trước đó anh nhắc đến tên của Trần Phi Lân trong điện thoại, Lưu Lệ Á âm thầm sợ hãi.

Đi theo anh trở lại phòng, Lưu Lệ Á còn chưa bước vào đã bị anh xoay người chặn ở bên ngoài, vẻ mặt anh hờ hững: “Mẹ, con đã trực 24 tiếng rồi, mệt lắm, để con ngủ trước đã nhé.”

Lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, Lưu Lệ Á sờ lên khuôn mặt gầy gò của anh: “Được, vậy con ngủ trước đi, sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện.”

Khẽ nhếch môi, Trần Lạc Du khóa cửa phòng lại. Nhớ lại nụ cười gượng gạo của anh, Lưu Lệ Á đi đến bên cạnh tủ đựng thuốc, nhẹ nhàng lật xem, quả nhiên đã tìm thấy hộp Paroxetine đã uống được một nửa.

Nhìn bao bì của hộp thuốc này, ánh mắt Lưu Lệ Á dừng lại trên cửa phòng của Trần Lạc Du.

Lần trước về nhà bà vừa mới kiểm tra, Paroxetine dự trữ trong nhà không phải là nhãn hiệu này, hơn nữa hộp này đã bị uống hết một nửa, chứng tỏ bệnh của Trần Lạc Du bắt đầu tái phát rồi sao?

Vậy việc anh nói Trần Phi Lân là bạn học nữ, rốt cuộc là chưa nhớ ra, chỉ là ký ức hỗn loạn, hay là nói anh đã nhớ ra rồi, đang thăm dò mình?

Nắm chặt hộp thuốc trong tay, Lưu Lệ Á cảm thấy mình vẫn là về trễ rồi. Bà đáng lẽ nên trở về ngay khi nhận được cuộc điện thoại của Trần Lạc Du, đưa Trần Lạc Du đi kiểm tra mới đúng.

Nếu Trần Lạc Du thật sự nhớ lại chuyện trước kia, nhất định sẽ hận mình. Có khi nào anh đã đến nhà tù rồi, gặp Trần Phi Lân, biết là do bà ép Trần Phi Lân và anh chia tay không?

Những năm này trạng thái tình cảm của Trần Lạc Du vẫn luôn trống rỗng, cho dù bà có sắp xếp cho anh đi xem mắt với các cô gái như thế nào cũng không có kết quả, lần này Điền Duyệt kia cũng vậy, vừa mới ăn một bữa cơm đã bị anh từ chối.

Lưu Lệ Á không sợ anh bị lãnh cảm, chỉ sợ anh lại đi lại con đường cũ, cũng giống như người cha đã chết mà vẫn còn để nhân tình đến đỡ di ảnh, không biết hối cải!

Đêm đó Lưu Lệ Á trằn trọc khó ngủ, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã ra ngoài mua đồ ăn. Bà cứ nghĩ Trần Lạc Du vẫn còn đang ngủ, lại không biết Trần Lạc Du cũng giống bà mở mắt đến tận hừng đông, vừa nghe được tiếng bà ra ngoài liền lập tức gọi cho Triệu Tuấn Phàm.

Nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện như vậy, Triệu Tuấn Phàm cũng không ngủ được, nhưng giọng điệu của y so với hôm qua bình tĩnh hơn nhiều, khi Trần Lạc Du hỏi y về nhà rồi thì thế nào, y nói: “Ông già đã đồng ý rồi, vốn dĩ tôi còn định sáng sớm gọi cho cậu, bảo cậu mang USB đến đây, chúng ta cùng nhau đi đồn công an.”

“Thầy Triệu thật sự đồng ý rồi sao?!” Trần Lạc Du lại hỏi một lần nữa: “Vậy cô cũng đồng ý à?”

“Bọn họ không thể nào không đồng ý” Triệu Tuấn Phàm cầm điếu thuốc và bật lửa trên tủ đầu giường, vừa đi đến ban công bên ngoài phòng: “So với việc để cái tên Tào Tư kia phát hiện rồi ra tay, chi bằng tin tưởng cảnh sát.”

“Tôi cũng đã hỏi bạn làm luật sư, anh ấy nói tình huống này còn phải xem manh mối cung cấp thế nào, nếu có manh mối quan trọng đủ để lập công thì có thể được giảm án.”

Trần Lạc Du thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

“Ông già còn xin lỗi tôi” Triệu Tuấn Phàm châm một điếu thuốc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nắp bật lửa “tách” một tiếng. Trần Lạc Du không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của y đã nhẹ nhõm hơn vừa nãy: “Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông ấy xin lỗi tôi.”

Thở ra một hơi khói, Triệu Tuấn Phàm dùng ngón tay cái ấn vào lông mày: “Thật ra ban đầu tôi rất tức giận, sau đó thì lại không giận nổi nữa. Tôi một mình ở đó tức giận, mẹ tôi thì không ngừng khóc, còn bố tôi thì mặt mày tối sầm không nói gì.”

“Tôi nghĩ đây là chuyện gì vậy! Tại sao nhà tôi lại thành ra như vậy?”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi đi tắm, làm ướt vết thương mà cậu đã băng cho tôi, sau khi ra ngoài thì ông già băng bó cho tôi. Lúc đó ông ấy đã xin lỗi, còn nói nếu như tôi thật sự mong muốn ông ấy đi tự thú, thì đợi đến khi trời sáng ông ấy sẽ đi.”

Dựa vào gạch men lạnh giá ở bệ cửa sổ, Trần Lạc Du ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt ở phương xa.

Mặc dù sự việc đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng tâm trạng của anh vẫn giống như lớp sương mù buổi sớm không nhìn thấu ánh mặt trời này, nặng nề.

Đằng sau giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng của Triệu Tuấn Phàm, là một gia đình từ đây không trọn vẹn, anh không biết nên an ủi như thế nào.

Im lặng một lúc, Triệu Tuấn Phàm gọi tên anh.

Anh đáp lời, nghe thấy Triệu Tuấn Phàm nhỏ giọng nói: “Lần này thật sự cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn em vì cái gì?”

“Cảm ơn cậu đã dùng cách này để giải quyết vấn đề, đã cho bố tôi một cơ hội để quay đầu.”

“Vậy anh” Trần Lạc Du do dự một chút: “Anh sẽ tha thứ cho thầy Triệu chứ?”

“Không biết” Triệu Tuấn Phàm vẩy tàn thuốc: “Bây giờ không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước tiên giải quyết rắc rối trước mắt đi đã.”

Triệu Tuấn Phàm quay người dựa vào lan can, ban công nhà bên cạnh trồng rất nhiều hoa cỏ, một con hoàng oanh bị nhốt trong chiếc lồng màu vàng. Nhìn con chim kia, y lại nhớ đến một buổi sáng không lâu trước đây, y cũng ở góc độ như vậy mà nhìn thấy người Trần Lạc Du thích.

Trần Lạc Du không nói gì, anh đang nghĩ về mối quan hệ sau này giữa mình và Triệu Uẩn Nho, có lẽ từ giờ trở đi Triệu Uẩn Nho sẽ không muốn nhìn thấy anh nữa. Còn về phần Triệu Tuấn Phàm, sau khi mọi chuyện được công khai thì cũng không thể tiếp tục ở lại bệnh viện được nữa rồi.

Anh muốn hỏi Triệu Tuấn Phàm về dự định sau này, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người đầu dây bên kia cắt ngang: “Cái người Trần Phi Lân kia, cậu và người đó thật sự có thể bắt đầu lại à?”

Không ngờ chủ đề lại đột nhiên chuyển sang người mình, Trần Lạc Du mân mê một viên đá nhỏ ở khe cửa sổ, giọng trầm khàn nói: “Không biết.”

“Cậu thật sự rất thích cậu ấy đúng không?” Triệu Tuấn Phàm lại hỏi.

Anh chưa từng thử giãi bày chuyện tình cảm trước mặt bạn bè, cảm thấy không quen. Nhưng khi Triệu Tuấn Phàm hỏi như vậy, anh chỉ im lặng một lát rồi trả lời: “Ừm, rất thích.”

“Nếu thích thì hãy cố gắng theo đuổi” Triệu Tuấn Phàm đứng thẳng dậy nói: “Hy vọng trước khi tôi đi có thể nghe được tin vui từ cậu.”

Trần Lạc Du ngẩn người: “Anh định đi đâu?”

“Tối qua đã nói chuyện với mẹ rồi, người thân nhà chúng tôi đều ở Nam Kinh, đợi đến khi chuyện này kết thúc thì sẽ bán nhà rồi trở về Nam Kinh.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi này, Trần Lạc Du đứng bên cửa sổ gần một tiếng đồng hồ, nhìn sương mù buổi sớm đang bao phủ trên bầu trời dần dần tan đi, ánh nắng mà anh mong chờ lại không hề rơi xuống, tiếp tục bị những đám mây dày đặc che chắn bên ngoài.

Lưu Lệ Á khi trở về đã mang cho anh bánh rán kẹp xíu mại và rượu trứng của sư phụ Tạ, sau khi tắm xong anh liền ngồi vào bàn ăn. Nhìn anh ăn mà như nhai sáp, dưới mắt còn có hai quầng thâm, Lưu Lệ Á sờ trán anh, hỏi có phải anh không ngủ ngon không. Anh nghiêng đầu né tránh, nói cũng được, ăn no rồi sẽ thay quần áo ra ngoài.

Lưu Lệ Á muốn đưa anh đến bệnh viện, anh không từ chối, nhưng vừa lên xe đã bắt đầu ngủ bù. Lưu Lệ Á không nỡ đánh thức anh, định đợi đến khi anh tan làm rồi sẽ nói tiếp.

Sau khi đến bệnh viện, Trần Lạc Du gọi Tiểu Phương lên sân thượng để nói về chuyện ngày hôm qua. Là người đầu tiên nhặt được USB, Tiểu Phương chắc chắn phải cùng đi với bọn họ.

Tiểu Phương rất căng thẳng, trên đường đi Trần Lạc Du đã an ủi y hai lần, đợi đến khi đến sảnh của đồn công an, Tiểu Phương cuối cùng cũng gặp được Triệu Uẩn Nho.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi không gặp, Triệu Uẩn Nho tiều tụy đi trông thấy được. Mặc một chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu xám, râu ở cằm cũng không cạo, tóc còn bị gió thổi cho hơi rối.

Tiểu Phương đứng sau lưng Trần Lạc Du, cố gắng cúi đầu giảm bớt sự hiện diện của mình. Y cứ tưởng Triệu Uẩn Nho và Triệu Tuấn Phàm sẽ nói những lời khó nghe, thậm chí có thể sẽ động tay, kết quả bọn họ chỉ đứng đó, dường như đến nhìn cũng không nhìn y mấy. Đợi khi sĩ quan cảnh sát tiếp nhận xác nhận xong thông tin vụ án, mấy người lần lượt được đưa đến các phòng thẩm vấn khác nhau để lấy lời khai.


Đây là một buổi sáng dài, thông tin mà Triệu Uẩn Nho cung cấp được đồn công an báo lên cục thành phố, khoảng mười giờ thì cục thành phố có mấy người mặc thường phục đến, người đứng đầu khoảng năm mươi tuổi, tự xưng họ Ngô, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục thành phố.

Lão Ngô đã gặp riêng từng người trong bọn họ, sau khi kết thúc, ngoại trừ Triệu Uẩn Nho ra thì những người khác đều có thể rời đi.

Dù sớm đã biết Triệu Uẩn Nho nhất định phải ở lại, Trịnh Như vẫn khóc như mưa, còn Triệu Tuấn Phàm thì đứng ở khu vực hút thuốc buồn bã hút thuốc. Trần Lạc Du bảo Tiểu Phương về trước, cùng Trịnh Như ngồi một lúc lâu rồi mới rời đi.

Triệu Tuấn Phàm và Trịnh Như về nhà nghỉ ngơi, còn anh thì quay lại bệnh viện. Công việc bận rộn đã giảm bớt phần lớn áp lực, buổi chiều anh nhận được hai cuộc điện thoại, một là của bác sĩ Dương hai là của Chung Hàng.

Bác sĩ Dương hỏi sao mấy ngày rồi anh không đến tái khám, còn Chung Hàng thì nói mấy người bạn có quan hệ tốt đã tổ chức một bữa tiệc trước Tết, muốn tụ tập một chút, đều là những người có quan hệ tốt hồi còn đi học, gọi anh cùng đi.

Anh không có chút tâm trạng nào, nhưng Chung Hàng nói bữa tiệc là vào tối nay, anh nghĩ đến việc Lưu Lệ Á vẫn còn đang đợi mình ở nhà, liền đồng ý.

Địa điểm mà Chung Hàng đưa là nhà hàng Hồng Khang nổi tiếng chuyên phục vụ hải sản. Sau khi Trần Lạc Du bận xong thì lái xe qua đó, đến nơi mới phát hiện nhà hàng này có tất cả bốn tầng, đại sảnh tầng một giống như một chợ hải sản, các loại hải sản được nuôi trong bể kính, sông hồ biển cả đều có, muốn ăn gì thì cứ nhìn chủng loại rồi đặt hàng, làm tại chỗ.

Chung Hàng đang đợi anh ở ngoài cửa, bên cạnh còn đứng một cô gái có vẻ ngoài thanh tú. Trần Lạc Du nhìn một cái, cảm thấy đối phương quen mắt, nhưng lại không nhận ra. May mà Chung Hàng biết tình hình của anh, chủ động giới thiệu người bạn gái bên cạnh: “Đây là Nam Nam, không nhận ra hả?”

Nam Nam vỗ vào tay Chung Hàng một cái, cười đưa tay phải về phía Trần Lạc Du: “Lạc Du, đã nhiều năm không gặp rồi! Cậu thật sự không thay đổi gì, không giống Chung Hàng biến thành chú rồi.”

“Ê ê ê, nói gì vậy? Anh dù sao cũng là chồng chưa cưới của em đó, ở bên ngoài cũng cho anh chút mặt mũi.”

Chung Hàng giả bộ xụ mặt, Nam Nam biết rõ tính tình của y, hiểu y sẽ không thật sự tức giận, nhưng vẫn là nể mặt mà cười không nói gì nữa.

Không ngờ cô gái trước mặt này lại là Nam Nam năm đó, Trần Lạc Du cũng không nói gì nữa, nhưng trong đầu không ngừng hiện lên ký ức của năm đó.

Khi đó anh và Chung Hàng còn đang tuổi thanh xuân, phiền não lớn nhất chỉ là chuyện học hành; khi đó bọn họ dùng không hết thời gian, sức lực không cạn, mỗi người đều cùng với người mình thích yêu đương.

Nghĩ đến việc anh và Trần Phi Lân giấu giếm tất cả mọi người mà ở bên nhau, cho dù là trước mặt Chung Hàng và Nam Nam giả vờ làm bạn bè, hay là sau lưng nắm tay nhau, cái cảm giác vụng trộm đó giống như mùa hè uống một ngụm trà chanh thêm đá, trong vị chua có vị ngọt, vị ngọt lại bao bọc lấy sự mát lạnh thấm vào tim, dễ dàng có thể xua tan mọi phiền não.

“Lạc Du?” Chung Hàng vươn tay phải búng tay trước mặt anh, kéo sự chú ý của anh trở về: “Đang nghĩ gì vậy? Chắc không phải thật sự không nhớ ra Nam Nam đấy chứ?”

Trần Lạc Du lập tức lắc đầu, lần này đến lượt anh chủ động đưa tay về phía Nam Nam: “Nam Nam, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

Nam Nam nắm lấy tay Trần Lạc Du, cười rạng rỡ như một đóa linh lan đang nở rộ vào đầu mùa hạ.

“Được rồi đừng có đứng ở đây mà hứng gió lạnh nữa, mau lên trên thôi, chỉ còn thiếu cậu thôi đó.”

Chung Hàng kéo tay Trần Lạc Du đi vào, Nam Nam đi ở phía bên kia, nói chuyện với Trần Lạc Du về những thay đổi trong mấy năm này. Nhân viên phục vụ đưa bọn họ lên cầu thang, vừa rẽ vào tầng hai thì có một chiếc xe thể thao màu bạc mờ dừng lại chỗ bọn họ vừa đứng.

Người phụ nữ ở ghế lái mở cửa ra, ném chìa khóa cho một người trẻ tuổi chạy đến để đậu xe. Người ở ghế phụ bên kia bước xuống là một người đàn ông cao ráo chân dài, hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh lam đậm, mặc áo khoác jean và quần jean màu xanh nhạt, chân đi giày Martin màu nâu.

Người phụ nữ đi đến bên cạnh người đàn ông, rất tự nhiên khoác lấy cánh tay hắn, hai người vừa bước vào đại sảnh thì đã có nhân viên phục vụ đến cúi chào: “Cô Tào, phòng riêng mà anh trai cô đặt ở tầng ba, anh ấy đã đến rồi, đặc biệt dặn tôi ở đây chờ, cẩn thận giúp cô không bị trơn trượt.”

“Biết rồi.” Tào Gia tùy ý đáp lời, ánh mắt đảo một vòng trong bể kính ở tầng một: “Hôm nay có gì mới không?”

Nhân viên phục vụ đưa bọn họ đến trước một hàng bể kính ở bên trong cùng bên phải, chỉ vào một trong số đó nói: “Có cá mú trân châu, chiều nay mới được vận chuyển bằng đường hàng không đến.”

Tào Gia liếc một cái rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Anh Siêu, anh có muốn ăn không?”

Hai tay của Trần Phi Lân đều đút trong túi quần, nghe vậy thì nói: “Tùy em đi, em muốn ăn thì cứ gọi.”

Tào Gia vui vẻ cong khóe môi lên, cùng hắn đi về hướng cầu thang.

Bình Luận (0)
Comment