Edit: Ji
[Cứ giả vờ như không quen biết!]
—–oOo—–
“Tôi nói các cậu đừng có nghĩ đến việc ép cậu ấy uống rượu mãi, cậu ấy là bác sĩ làm ở khoa cấp cứu thì tửu lượng bao nhiêu chứ.”
Chung Hàng lại nhận lấy một ly rượu nữa nhét vào tay Trần Lạc Du, ngửa cổ uống cạn. Tạ Phương Ngọc đang mời rượu không chịu thua, lại rót một ly đặt trước mặt Trần Lạc Du: “Lạc Du, vừa nãy Chung Hàng uống thay cậu không tính. Chúng ta cũng hơn năm năm chưa gặp rồi đó, cậu tự xem có muốn bày tỏ chút gì không?”
Mấy người bạn học trong phòng riêng đều là những người chơi khá thân với nhau năm đó, người đang nói chuyện là Tạ Phương Ngọc đội trưởng đội bóng chuyền của trường, năm đó Trần Lạc Du bị bắt làm cầu thủ dự bị, ba bữa nửa tháng lại viện cớ xin về sớm, y cũng không ít lần ở sau lưng giúp Trần Lạc Du che giấu.
Trần Lạc Du cầm ly rượu lên, hướng các bạn học nâng ly, cười nói: “Vậy tôi cạn ly.”
Anh vừa nói xong liền uống một hơi hết sạch ly bia, Tạ Phương Ngọc khởi xướng, mấy người bạn học khác liền lần lượt đến muốn cùng anh uống. Chung Hàng muốn giúp anh giải thích thêm vài câu, anh không muốn làm mất hứng của mọi người, lại càng không muốn bị người khác biết mình có bệnh, liền ngăn lời của Chung Hàng lại.
Dù sao thì hôm nay anh cũng là đến để uống rượu.
Đi một vòng như vậy, Trần Lạc Du bụng rỗng giải quyết xong ba chai, Chung Hàng bảo Nam Nam múc cho anh một bát cơm bát bảo bào ngư lót dạ, lại ăn thêm chút đồ ăn khác, không khí trên bàn đã rất náo nhiệt, mọi người bắt đầu nói về tình hình của bản thân trong năm nay, thỉnh thoảng có người lại lái chủ đề sang anh, hỏi anh mấy năm nay đã sống như thế nào.
Đối với những trải nghiệm như ra nước ngoài học, sau khi tốt nghiệp thì về nước thực tập, thi phó khoa, Trần Lạc Du đều trả lời tỉ mỉ, chỉ khi nói đến vấn đề tình cảm thì cười cho qua, lại dứt khoát tự phạt mình mấy ly.
Chung Hàng là người duy nhất trong số mọi người biết chuyện của anh và Trần Phi Lân, vốn dĩ còn lo lắng anh sẽ không vui, kết quả thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi thì cũng yên tâm, vừa gắp cho Nam Nam một miếng cá thì đã nghe thấy Tạ Phương Ngọc đối diện hỏi mình khi nào thì được uống rượu mừng.
Lần này Chung Hàng về quê Trịnh Châu là để đính hôn, vừa nghe Tạ Phương Ngọc nhắc đến thì mọi người liền hùa theo, nhao nhao đòi uống trước rượu cưới của y và Nam Nam. Hai người hết cách, đành phải uống “rượu giao bôi” trước sự chứng kiến của mọi người, Trần Lạc Du ở bên cạnh nhìn, trong mắt là ý cười đầy ắp, nhưng dường như lại có vài phần say.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Vương Khoan ngồi bên cạnh Tạ Phương Ngọc nói: “Nam Nam, mấy khóa của trường công an bọn cậu đúng là xuất hiện không ít mỹ nhân nha, vợ của Lưu Hạ hình như là khóa trên bọn cậu một khóa đúng không.”
Nam Nam cười nói đúng, Vương Khoan lại bắt đầu cảm thán rằng vợ của Lưu Hạ bây giờ là đóa hoa của viện kiểm sát tỉnh, Nam Nam ngồi xuống, cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, đến gần Trần Lạc Du hỏi: “Anh còn nhớ Đường Hâm không?”
Trần Lạc Du gật đầu, nghe Nam Nam nói tiếp: “Đường Hâm bây giờ là đồng nghiệp của tôi, năm kia đã kết hôn rồi.”
Trần Lạc Du cười nói: “Vậy cô ấy hẳn là rất hạnh phúc nhỉ.”
“Chồng cô ấy là cảnh sát giao thông, cuộc sống khá là an nhàn.” Nam Nam không nói rõ có hạnh phúc hay không, Trần Lạc Du cầm ly rượu lên lại uống một ngụm. Nam Nam quay đầu nhìn Chung Hàng đang ghé vai nói chuyện rôm rả với người khác, thở dài nói: “Thật ra bọn tôi đều rất tốt, người đáng tiếc nhất là đàn anh Trần.”
Trần Lạc Du quay đầu nhìn cô ấy.
Năm đó Nam Nam cũng biết Trần Phi Lân và Trần Lạc Du là bạn bè rất tốt, biết Trần Lạc Du đã bị bệnh khi Trần Phi Lân gặp chuyện không may. Mặc dù Chung Hàng không nói cho cô ấy biết là bệnh gì, nhưng đã phải đi ra nước ngoài chữa trị, chắc hẳn cũng rất nghiêm trọng. Nên Nam Nam cũng không nói nhiều, chỉ cảm thấy tiếc nuối, cũng không biết sau khi Trần Phi Lân ra tù thì có thể làm gì.
“À đúng rồi,” Nam Nam nhìn Trần Lạc Du: “Anh về đây lâu như vậy rồi, có gặp em gái của đàn anh Trần không?”
Trần Lạc Du ngẩn người: “Cậu biết Sơ Yến bây giờ ở đâu à?”
Nam Nam cũng ngây người nhìn anh: “Sau này em ấy đã thi vào trường cũ của hai người rồi mà, cậu không biết sao?”
Đứng bên cửa sổ hành lang, Trần Lạc Du đưa đầu và ngực ra ngoài, muốn để gió lạnh bên ngoài thổi tan cơn say đang tích tụ trong lồng ngực.
Anh ngồi ở bên trong gần nửa tiếng đồng hồ, đã bắt đầu đau đầu rồi.
Bữa tiệc bạn học ồn ào hơn tưởng tượng, anh phải ứng phó với từng câu hỏi được đưa ra, dù những câu hỏi này có liên quan đến quá khứ hay hiện tại, anh muốn trả lời hay không muốn trả lời thì đều phải đối mặt. Mà dù anh là đến để uống rượu, nhưng lại không dám thật sự uống đến mức không biết gì. Dù sao bây giờ Lưu Lệ Á vẫn còn ở nhà một thời gian, anh sợ bản thân hoàn toàn mất kiểm soát sẽ vạch trần tất cả trước mặt Lưu Lệ Á, lo lắng Lưu Lệ Á sẽ biết Trần Phi Lân trở về rồi, trong cơn tức giận sẽ làm hỏng chuyện mà Trần Phi Lân đang làm.
Có người vỗ vào vai anh một cái, anh quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Chung Hàng, cùng với một ly trà nóng đang đưa về phía mình: “Uống trà giải rượu đi, cứ đứng hứng gió như vậy dễ bị cảm lạnh lắm.”
Thảm đỏ kéo dài đến tận cuối hành lang sau lưng Chung Hàng, mỗi phòng riêng trên hành lang đều đóng cửa, vì cách âm tốt nên đứng ở hành lang ngược lại thoải mái và tự tại hơn so với ở trong phòng riêng.
Anh nhận lấy trà, mượn hơi ấm của thành ly làm ấm những ngón tay lạnh cóng, nói: “Cậu vào đi, tôi ở một mình lát nữa.”
Chung Hàng lấy thuốc từ trong túi ra, châm một điếu, đứng bên cạnh hút: “Không sao, bên trong ồn ào quá, tôi cũng ra ngoài hít thở chút.”
Hai người vai kề vai đứng, rất nhanh Chung Hàng lại nói: “Nam Nam có phải đã nhắc đến Trần Phi Lân không?”
Trần Lạc Du gật đầu, tiếp tục nhìn bóng đêm rực rỡ sắc màu ở phía trước.
“Tôi không biết nên giải thích với cô ấy thế nào để không nhắc đến Trần Phi Lân trước mặt cậu.” Chung Hàng áy náy nói, Trần Lạc Du cười cười, uống một ngụm trà có vị đắng chát: “Không sao, không cần cố tình tránh né đâu.”
Chung Hàng nhìn vẻ mặt của anh: “Sao vậy?”
“Cậu đã nghĩ thông rồi sao?”
Trần Lạc Du cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Khoảng thời gian này anh đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện, anh và Trần Phi Lân bị ép phải chia xa, bọn họ vẫn còn nghĩ về nhau, anh rất muốn quay lại, nhưng anh biết rõ, điều này không đơn giản như việc anh muốn là có thể làm được.
Những trở ngại giữa bọn họ vẫn chưa được giải quyết cái nào, còn vì chuyện mà Trần Phi Lân đang làm mà tăng thêm độ khó. Cái cảm giác mông lung không biết khi nào có thể thành, cái gì cũng không thể nắm giữ trong tay chỉ làm tăng thêm cảm giác thất bại và chán nản. Anh lại uống một ngụm trà nóng, nhắc nhở mình đừng nghĩ đến những chuyện này khi tâm trạng đang tồi tệ, ánh mắt quét đến điếu thuốc của Chung Hàng gần tàn, anh nói: “Đi thôi, vào chào hỏi mọi người một tiếng rồi tôi đi.”
“Nhanh vậy sao?” Chung Hàng ném đầu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, cùng anh đi về hướng phòng riêng: “Khó có dịp ra ngoài một lần, nếu như cậu cảm thấy bên trong ồn ào, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn chút gì đó nhé, tìm một quán nhỏ ngồi thôi.”
Trần Lạc Du là vì bản thân không có tâm trạng, nhưng lại không muốn làm mất hứng của Chung Hàng, huống chi Nam Nam cũng đang ở đó.
“Không cần đâu.” Anh định nói với Chung Hàng là lần sau có thời gian thì hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, cửa phòng riêng ở cuối hành lang lúc này lại mở ra, một người phụ nữ để tóc xoăn dài đang khoanh tay trước ngực bước ra.
Anh liếc nhìn một cái, khi nhìn rõ mặt người phụ nữ thì ngây người, cánh cửa phía sau người phụ nữ đóng lại rồi lần nữa mở ra, một người đàn ông có dáng người cao lớn đi ra.
“Chờ chút, tôi đi cùng cô.” Giọng nói của người đàn ông lọt vào tai anh, giống như một chiếc búa tạ ‘rầm’ một tiếng giáng vào chiêng đồng, khuấy động một trận choáng váng ù tai.
Tào Gia quay đầu lại, phát hiện Trần Phi Lân dùng một tư thế mất tự nhiên mà dừng chân tại chỗ, ánh mắt lướt qua người cô nhìn về phía trước. Cô quay đầu nhìn, hai người đang đứng cách đó vài bước.
Chung Hàng cũng chú ý đến phía trước, đặc biệt là khi nhìn rõ người đàn ông vừa ra thì Chung Hàng nhắm mắt thật chặt, sau khi mở mắt ra thì vẻ mặt không dám tin, nói với Trần Phi Lân: “Cậu không phải là Trần…”
Một ly trà đột nhiên hắt lên vạt áo và cằm của Chung Hàng, y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đụng vào tường, quay đầu lại thấy Trần Lạc Du dùng tay trái ấn vào thái dương, giống như uống say mà dựa vào vai y.
“Hả? Sao vậy?” Chung Hàng vội vàng đỡ Trần Lạc Du, vừa dứt lời thì đã nghe thấy Trần Lạc Du nghiến răng nói bên tai y: “Đừng nói gì cũng đừng gọi anh ấy!”
“Cứ giả vờ như không quen biết!”
Hai câu này Trần Lạc Du nói rất nhanh, nói rất khẽ. Ly nước trên tay rơi xuống thảm, phát ra một tiếng bịch nhỏ. Anh kéo tay áo của Chung Hàng, lực mạnh đến mức vải cũng bị kéo biến dạng, lại sợ Chung Hàng sẽ nói ra điều gì đó, tim đập lên đến cổ họng rồi. May mà Trần Phi Lân rất nhanh đã phản ứng lại, sải bước đi đến bên cạnh Tào Gia, đỡ Tào Gia nói: “Em đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận trượt chân.”
Ánh mắt chạm nhau vừa nãy phát sinh trong tích tắc, mà Trần Lạc Du lại nhanh chóng làm ra hành động giống như say xỉn, cho dù Tào Gia cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vì cảm giác buồn nôn lại trào lên, đành phải dựa vào Trần Phi Lân, bịt miệng đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Trần Lạc Du, Trần Phi Lân mắt không hề nhìn sang mà nhìn Tào Gia. Chung Hàng tuy đang nhìn hắn, nhưng lại bị Trần Lạc Du đè vào tường, hơn nữa còn có lời cảnh cáo của Trần Lạc Du vừa nãy, Chung Hàng không nói gì, cho đến khi bọn họ rẽ vào góc khuất không nhìn thấy nữa, Chung Hàng mới vỗ vai Trần Lạc Du, nhỏ giọng hỏi chuyện gì xảy ra?
Dùng khóe mắt xác nhận hành lang không có ai khác, Trần Lạc Du kéo Chung Hàng đi xuống lầu, đi thẳng đến bãi đậu xe ở phía sau.
Đợi khi ngồi vào xe, anh tắt đèn trên trần xe, lấy thuốc từ trong túi ra muốn bình tĩnh lại, kết quả phát hiện tay phải lại run không ngừng, đầu óc cũng vì quá căng thẳng mà có chút thiếu oxy.
Anh hạ cửa kính xe bên mình xuống, nghe thấy Chung Hàng hỏi: “Vừa nãy sao vậy? Đó là Trần Phi Lân đúng không?”
Trần Lạc Du vội vàng che miệng Chung Hàng lại, rồi lại nhìn vào đèn đường lờ mờ ở phía xa qua gương chiếu hậu, đóng cửa kính xe lại.
Xung quanh bọn họ có mấy chục chiếc xe, Trần Lạc Du không dám mạo hiểm, anh định thần lại, muốn bảo Chung Hàng cùng anh về trước, rồi lại nhớ ra Nam Nam vẫn còn ở trên đó.
“Chung Hàng” anh nắm chặt cổ tay Chung Hàng: “Bây giờ cậu đừng hỏi gì cũng đừng nói gì, lên trên đưa Nam Nam xuống, nếu như gặp Trần Phi Lân thì hai người cứ giả vờ không quen biết!”
Trong bóng tối không nhìn rõ được vẻ mặt của nhau, nhưng Chung Hàng có thể cảm nhận được tay của Trần Lạc Du đang nắm lấy mình vẫn luôn run rẩy. Nghĩ đến việc anh làm vậy chắc chắn có lý do rất quan trọng, Chung Hàng liền nhịn lại, lên trên đưa Nam Nam xuống trước.
Trần Lạc Du không muốn Chung Hàng nói cho Nam Nam biết chuyện nhìn thấy Trần Phi Lân, Chung Hàng chỉ nói Trần Lạc Du không khỏe lắm, muốn đưa anh về trước. May mà trên đường xuống không gặp Trần Phi Lân.
Nghe nói Nam Nam đã bắt taxi về trước rồi, anh giống như mất hết sức lực mà ngả đầu vào gối tựa, ngón tay đang kẹp thuốc rũ xuống trên đùi, không còn động đậy nữa.
Chung Hàng đầy bụng nghi ngờ, nhưng cũng biết lúc này không thích hợp để hỏi nữa, liền lấy điếu thuốc sắp cháy hết trên đầu ngón tay anh, lấy điện thoại gọi một người lái xe thuê.
Vốn dĩ Chung Hàng muốn đưa anh về nhà nghỉ ngơi, anh nói muốn tìm một nơi nào đó ở lại một chút, Chung Hàng liền đặt địa chỉ đến cửa vào bãi bồi ven sông gần nhất.
Trên đường đi Trần Lạc Du vẻ mặt hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, Chung Hàng ngồi bên cạnh cũng nhíu chặt lông mày. Đợi khi tài xế đỗ xe ở bãi đậu xe, hai người cùng nhau xuống xe, đi về hướng bờ sông gần nhất.
Bên bờ sông vào đêm mùa đông không có nhiều người, anh và Chung Hàng ngồi ở tầng trên cùng của bậc thang kéo dài xuống dưới, cả hai đều châm thuốc, im lặng nhìn dòng nước sông cuồn cuộn.
Gió sông gào thét mang theo cái lạnh thấu xương, luồn thẳng vào cổ áo và ống tay áo của hai người, hút xong một điếu thuốc thì Chung Hàng đã lạnh đến mức phải đội mũ áo khoác lên, còn Trần Lạc Du thì vẫn không hề có động tĩnh gì, cổ áo vẫn mở toang, giống như không hề cảm nhận được cái lạnh vậy.
Chung Hàng giơ tay lên, giúp anh cài chặt cổ áo, anh quay đầu lại, biểu cảm trong khoảnh khắc đó khiến Chung Hàng sinh ra ảo giác, giống như trong chốc lát đã quay trở về quá khứ, quay về lúc bọn họ còn đi học.
Có lẽ là vì kiểu tóc của Trần Lạc Du rất giống năm đó, có lẽ là vì tối nay đã gặp Trần Phi Lân. Chung Hàng nghĩ như vậy rồi hỏi: “Rốt cuộc hai người đang giấu giếm điều gì?”
“Người kia rõ ràng chính là Trần Phi Lân, tại sao phải giả vờ như không quen biết?”
“Thời hạn tù của cậu ấy vẫn chưa hết mà đúng không? Lạc Du, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
***
Cửa nhà vệ sinh từ bên trong mở ra, Tào Gia ôm ngực, nói với người đang đưa tay ra đỡ cô: “Anh Siêu, anh nói với anh trai em một tiếng là chúng ta về trước nhé, em buồn nôn quá.”
“Được.” Trần Phi Lân đỡ cô đi đến ghế chờ gần thang máy ngồi xuống, bản thân thì lên trên lấy túi và áo khoác cho cô.
Khi rẽ vào hành lang, Trần Phi Lân kéo vành mũ xuống thấp hơn một chút, may mà cửa phòng riêng hai bên hành lang đều đóng kín. Hắn không chắc Trần Lạc Du bọn họ đi ra từ phòng riêng nào, liền sải bước đi đến trước cửa phòng riêng mà Tào Tư đã đặt, khi đưa tay nắm lấy tay cầm kim loại, tim vẫn là không khống chế được mà co rút lại.
Tình huống vừa rồi xảy ra quá đột ngột, tuy rằng hắn và Trần Lạc Du đều lập tức xử lý, nhưng không thể đảm bảo là không xảy ra điều gì. Bên chỗ Tào Gia thì hắn không lo, nhưng hắn không chắc có bị người khác nghe thấy hoặc nhìn thấy không.
“A Siêu.” Ngay khi hắn định ấn tay xuống tay cầm thì có người gọi từ phía sau.
Hắn quay đầu lại nhìn, Đại Liễu đang ngậm thuốc lá trong miệng, nheo mắt đi về phía hắn, khi đến gần thì không giống như bình thường mà quen tay khoác vai hắn, chỉ khoanh tay hỏi hắn: “Sao lại đứng ở cửa không vào?”
“Lúc trước uống hơi nhanh, vừa rồi có chút choáng váng.” Trần Phi Lân tùy tiện tìm một cái cớ.
Đại Liễu vẫn giữ tư thế ngậm thuốc mà nhả ra một hơi khói, đưa tay vỗ vai hắn: “Tôi cũng thấy vậy, cái tên Vương bát đản Hán Thành kia cứ nhằm vào cậu, biết cậu vừa hạ sốt mà còn chuốc cậu toàn rượu trắng.”
Trần Phi Lân không tiếp lời này, Đại Liễu lại hỏi: “Tào Gia đâu? Vẫn còn ở trong nhà vệ sinh à?”
“Cô ấy đang ngồi ở chỗ thang máy” Trần Phi Lân giải thích: “Cô ấy không khỏe, tôi qua đây lấy đồ rồi đưa cô ấy về trước.”
“Cậu vừa nãy cũng uống không ít đấy, đừng có lái xe nữa, tôi tìm người đưa hai người về nhé.” Đại Liễu nói xong thì giúp hắn ấn tay cầm kim loại xuống, khoác vai hắn đi vào.
Trong phòng riêng có hai chiếc bàn, Tào Tư và mấy người tâm phúc ngồi ở bàn phía trong, bên ngoài thì có mấy đàn em trẻ tuổi ngồi. Thấy hai người bọn họ đi vào, mấy người kia đều chào hỏi Đại Liễu.
Trần Phi Lân không để lộ dấu vết mà quan sát phản ứng của mấy người này, đợi đến khi Đại Liễu đưa hắn đến trước mặt Tào Tư, sắc mặt của Tào Tư vẫn không có gì khác so với trước đó, mấy người ngồi bên cạnh hút thuốc thì hút thuốc, uống rượu thì uống rượu, còn có một người đang gặm cua mà tay đầy dầu mỡ, không ai cảm thấy có gì bất thường.
Nghe nói Tào Gia muốn về, Tào Tư dập thuốc vào gạt tàn, đứng dậy cùng Trần Phi Lân đi đến chỗ thang máy.
Sắc mặt của Tào Gia không tốt, trước đây cô chưa từng bị ốm nghén, vừa rồi là ngửi thấy mùi hàu sống thì đột nhiên không chịu nổi. Tào Tư sờ tóc cô, thấy sắc mặt cô ỉu xìu liền dặn dò Trần Phi Lân phải chăm sóc cô cho tốt, rồi gọi một người chưa uống rượu đến đưa bọn họ đi.
Sau khi ngồi vào trong xe, Tào Gia rất nhanh đã dựa vào vai Trần Phi Lân ngủ thiếp đi, Trần Phi Lân nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lại bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong nhà hàng vừa nãy.
Hắn đã xem lại toàn bộ quá trình trong đầu mấy lần, vẫn không thể xác định được có ai nhìn thấy hoặc nghe thấy không. Dù sao thì Chung Hàng cũng chỉ mới nói được một chữ đã bị Trần Lạc Du cắt ngang rồi, sau đó hắn và Trần Lạc Du phối hợp cũng rất tự nhiên. Nhưng Trần Phi Lân không dám thả lỏng, hắn đã dùng hơn bốn năm thời gian mới đổi được sự tin tưởng của Tào Tư, những người bên cạnh Tào Tư đều không vừa mắt hắn, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì hắn sẽ bị bao vây tứ phía.
Người bên cạnh ngủ không yên, thì thầm bên tai hắn một câu “anh Siêu”.
Hành động này khiến hắn nhớ đến Trần Lạc Du.
Không biết bây giờ Trần Lạc Du đang làm gì, nhưng chắc chắn sẽ lo lắng cho hắn lắm, có lẽ sẽ tự trách, có khi nào vì nhìn thấy hắn ở cùng với Tào Gia mà cảm thấy khó chịu không?
Ngón tay đặt trên cửa xe bất giác siết chặt lại, Trần Phi Lân gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu suy nghĩ đến việc liên lạc với Lão Ngô tối nay.
Dù như thế nào đi nữa, hắn phải nhanh chóng báo cáo tình hình vừa nãy mới được.