Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 109

Edit: Ji

[Anh nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải mau chóng trở về.]

—–oOo—–

Nước sông Trường Giang đen sì, nhìn chăm chú lâu rồi thì dường như có thể nhìn thấy bên dưới là những xoáy nước đủ để nuốt chửng người ta. Trần Lạc Du thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Tôi không thể nói.”

Giọng của Chung Hàng càng thêm nghiêm túc: “Tại sao lại không thể? Có khi nào cậu ta đang làm chuyện mờ ám gì không?”

Vừa nãy ở trong xe, Chung Hàng đã từng nghĩ đến lý do Trần Phi Lân được thả tự do trước thời hạn. Vụ tai nạn ngoài ý muốn lần đó, vì liên quan đến mạng người mà lại không có cách nào bồi thường số tiền mà gia đình người bị hại đòi bồi thường, Trần Phi Lân đã bị kết án bảy năm, cho dù có biểu hiện tốt thì cũng không có khả năng giảm án nhiều như vậy. Hơn nữa nếu là ra tù một cách bình thường, tại sao lại không thể nhận nhau?

Trần Lạc Du quay mặt đi, vẻ mặt lo lắng nhìn Chung Hàng: “Sau này tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết, nhưng bây giờ cậu có thể hứa với tôi là, cứ xem như không quen biết cũng chưa từng gặp anh ấy được không?”

Nhìn vào đôi mắt anh, Chung Hàng chìm vào sự im lặng.

Vừa nãy khi đến bờ sông, ánh mắt vô tình quay đầu lại của Trần Lạc Du, đã khiến Chung Hàng cảm thấy như quay trở lại thời đại học, anh không thay đổi chút nào. Nhưng giờ phút này chợt phát hiện, đôi mắt này đã sớm không còn giống như trước kia nữa rồi.

Giữa bọn họ đã có hơn năm năm xa lạ và ngăn cách, bây giờ Trần Lạc Du đang nghĩ gì trong lòng Chung Hàng hoàn toàn không hiểu, cũng không thích hợp để đoán nữa.

Năm đó quan hệ của Trần Lạc Du và Trần Phi Lân đã là giấu giếm tất cả mọi người, Chung Hàng không phải là không hiểu lý do bọn họ làm như vậy, nên bây giờ cũng có thể hiểu được tâm trạng không muốn nói nhiều của Trần Lạc Du.

Nhặt một viên đá dưới chân lên, Chung Hàng đưa tay phải lên dùng sức ném về phía mặt sông cách đó không xa.

Bóng đêm dày đặc bao trùm mặt đất, Chung Hàng không nhìn rõ được viên đá kia đã rơi xuống nơi nào, cũng không nhìn rõ được bọt nước bắn lên cao bao nhiêu, nhưng cảm xúc đang nghẹn ứ trong lòng lại theo cú ném mạnh này mà vơi đi không ít.

“Những chuyện khác tôi đều không hỏi nữa” giọng của y bị gió thổi đến tai Trần Lạc Du: “Nhưng bây giờ cậu và cậu ấy là quan hệ gì?”.

“Người ở bên cạnh cậu ta, không phải là bạn gái chứ?”

Nghĩ đến việc Trần Phi Lân vừa nãy đỡ Tào Gia đi ngang qua bọn họ, Trần Lạc Du co hai chân lên, dặt cằm lên hai cánh tay: “Không phải.”

Trần Phi Lân đã tự mình giải thích với anh, Tào Gia không phải là bạn gái, con của Tào Gia cũng không liên quan đến Trần Phi Lân.

Gió sông đưa đến tiếng còi của tàu chở hàng phía xa, nặng nề trầm thấp đánh vào tim. Trần Lạc Du há miệng th* d*c, nói: “Tôi và anh ấy, bây giờ là bạn bè.”

Câu trả lời này rất dễ dàng dẫn đến cảm xúc tiêu cực, anh vừa nói xong liền không muốn tiếp tục nữa. May mà Chung Hàng cũng không hỏi thêm, lại ngồi một lúc, anh nói: “Đi thôi, về thôi.”

Chung Hàng cũng đứng dậy, cùng anh đi về phía bãi đậu xe. Trần Lạc Du vẫn có chút không yên tâm giải thích với Nam Nam bên kia thế nào, Chung Hàng nói mình sẽ giải quyết ổn thỏa, bảo anh đừng lo lắng.

Tránh một vũng nước bẩn phía trước, Trần Lạc Du nhắc đến một chuyện khác: “Sao cậu không nói cho tôi biết chuyện Sơ Yến đang học ở trường của bọn mình?”

Chung Hàng nói: “Trước đây sợ tâm trạng cậu không tốt nên tôi không nhắc, em ấy học ở trường dược, năm nay thực tập rồi.”

“Thành tích của em ấy thế nào? Chỗ thực tập có tốt không?”

“Học phí thì sao? Có nhận được học bổng không?”

“Thành tích rất tốt” Chung Hàng vỗ vào tay Trần Lạc Du, ra hiệu cho anh yên tâm: “Chỗ thực tập là ở xưởng dược Đông Đại, cũng nhận được học bổng quốc gia đó.”

“Vốn dĩ với thành tích của emayas có thể được bảo lưu đi thẳng lên thạc sĩ, nhưng em ấy đã từ bỏ rồi.”

“Tại sao?”

“Không rõ, đây đều là nghe cố vấn của em ấy nói, em ấy chưa từng nói rõ lý do từ bỏ, nhưng cố vấn của em ấy cảm thấy có lẽ vẫn là do vấn đề gia đình.”

Trần Lạc Du nhớ lúc trước nguyện vọng của Trần Sơ Yến là bác sĩ lâm sàng khoa sản, nhưng cô ấy lại đổi sang học dược, có khi nào cũng có liên quan đến tình hình trong nhà không?

“Cha mẹ của em ấy thế nào rồi?” Trần Lạc Du có chút căng thẳng hỏi.

“Hình như sức khỏe cũng ổn.”

“Vậy chuyện của Trần Phi Lân có gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến gia đình em ấy không?”

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm” Chung Hàng áy náy nhìn Trần Lạc Du: “Cậu biết đấy tôi và Trần Phi Lân cũng không thân, hơn nữa sau khi cậu gặp chuyện không may thì cậu ấy bị bắt rồi, lúc đó tôi cũng không có sức lực để tìm hiểu tình hình gia đình cậu ấy.”

“Không sao, cậu không biết cũng là bình thường.” Trần Lạc Du không có ý trách Chung Hàng, anh chỉ đang trách chính mình. Khi đi đến bên cạnh cửa xe, anh lại hỏi Chung Hàng: “Chiều ngày kia cậu có thời gian không?”

“Chắc là có.”

“Tôi ba giờ tan làm sẽ qua trường, cậu đưa tôi đến khoa dược xem sao nhé.”

Dùng chìa khóa mở cửa nhà, Trần Lạc Du nhìn thấy đèn tủ giày đang sáng. Nhưng phòng khách rất tối, cửa phòng ngủ bên cạnh cũng đóng, trong khe cửa không có ánh đèn.

Bây giờ đã gần 12 giờ, Lưu Lệ Á có lẽ đã ngủ rồi.

Anh thay dép đi vào, nhẹ nhàng đi đến bếp rót nước uống, nhìn thấy trên cánh cửa tủ lạnh dán một mảnh giấy nhớ màu hồng: 【Hầm cho con món canh củ sen mà con thích ăn, trước khi ngủ múc một bát hâm nóng trong lò vi sóng sáu phút, nhớ ăn xong rồi mới ngủ】

Mở cánh cửa tủ lạnh ra, quả nhiên có một phần canh củ sen sườn được bọc bằng màng bọc thực phẩm, anh liếc nhìn rồi đóng tủ lạnh lại, rót một ly nước đi đến trước tủ thuốc, giống như thường ngày muốn lấy thuốc uống, ngón tay vừa chạm vào ngăn kéo thì đột nhiên dừng lại.

Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh vậy mà lại quên cất thuốc đi, có khi nào Lưu Lệ Á đã phát hiện anh đang uống thuốc không?!

Mở tủ thuốc ra xem kỹ một chút, không nhìn ra được Lưu Lệ Á có động vào không. Anh lập tức trở về phòng, ở ngăn thứ ba bên trái tủ sách lấy ra một quyển sách, phát hiện bệnh án vẫn còn kẹp ở bên trong, số trang cũng không hề thay đổi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

***

Sắp xếp cho Tào Gia xong xuôi, Trần Phi Lân tắt đèn, xuống lầu đón một chiếc taxi ở trước cổng khu dân cư.

Hắn dùng sim liên lạc với Lão Ngô để ở trong phòng khách sạn, nhân lúc Tào Gia đã ngủ, hắn phải lập tức quay về đó một chuyến rồi mới có thể quay lại.

Đường phố về đêm vắng lặng, tài xế lái xe rất nhanh, gần hai mươi phút đã dừng lại ở dưới lầu khách sạn. Trần Phi Lân trở về phòng, tìm được hai chiếc sim từ trong ngăn tối, do dự một lát, hắn lấy luôn cả sim không đăng ký kia lên.

Rời khỏi khách sạn, hắn tìm một nơi kín đáo gọi điện thoại cho Lão Ngô, sau khi báo cáo lại những chuyện đã xảy ra tối nay, Lão Ngô nói với hắn một chuyện.

Ngay sáng hôm nay, Triệu Uẩn Nho đã đi tự thú, không những đã khai báo toàn bộ quá trình giao dịch cấy ghép nội tạng của Tào Tư và ông ta, còn cung cấp một số chứng cứ giao dịch quan trọng, bao gồm thông tin của một số bệnh nhân được cấy ghép nội tạng và kết quả xét nghiệm nhóm máu, vân vân.

Đây là một tin tốt, Lão Ngô nói sẽ tiếp tục lần theo manh mối này để thu thập đầy đủ tất cả chứng cứ, nhưng về vị trí nhà máy sản xuất thuốc giả thì vẫn không có chút manh mối nào.

Dựa theo tuyến đường mà hắn đã cung cấp lần trước, Lão Ngô đã cho người đến tìm kiếm trong khu rừng núi gần đó, kết quả những thôn làng ở gần khu vực sạt lở thì đã có ba thôn. Bọn họ không có chứng cứ, không có khả năng tùy tiện vào thôn khám xét, tạm thời chỉ có thể sắp xếp người giả trang đi dò hỏi.

“Có thể nhanh chóng để Tào Tư dẫn cậu đi thêm một lần không?” Lão Ngô trầm giọng hỏi: “Tình hình bây giờ quá phức tạp, kéo dài thêm nữa cũng không có lợi cho cậu, nhỡ đâu bị bọn chúng điều tra ra thân phận của cậu trước thì sẽ rất nguy hiểm.”

Trầm ngâm một lát, Trần Phi Lân nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ phái người 24 giờ giám sát sự an toàn của cậu, nếu không tiện liên lạc thì có thể dùng ám hiệu.”

“Được.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Phi Lân rút sim điện thoại ra, rồi lại lắp sim điện thoại không đăng ký kia vào, bấm số của Trần Lạc Du.

Hắn cứ nghĩ Trần Lạc Du sẽ bắt máy rất nhanh, điện thoại lại cứ reo mãi cho đến khi cúp máy, hắn lại gọi thêm một lần nữa cũng vẫn như vậy. Nhìn đồng hồ, hắn nghĩ có lẽ Trần Lạc Du ngủ rồi, liền mở WeChat, vừa định để lại cho Trần Lạc Du một tin nhắn thoại thì điện thoại di động reo lên.

Nhìn số điện thoại gọi đến, hắn lập tức nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vừa có chút th* d*c vừa có chút khàn của Trần Lạc Du: “Anh?”

Hắn hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Tắm” Trần Lạc Du thật thà trả lời: “Điện thoại để trong phòng sạc pin, suýt chút nữa là không nghe thấy.”

“Tối nay có sao không?”

“Câu này em phải hỏi anh mới đúng, có bị lộ không?”

Nghe Trần Lạc Du vừa căng thẳng vừa phải cố gắng hạ thấp giọng nói, Trần Phi Lân giọng điệu thoải mái nói: “Không sao, không phải em đã giúp anh che giấu qua rồi sao.”

“Thật sự đã che giấu được rồi sao?” Trần Lạc Du có chút không tin, sau đó nghe thấy Trần Phi Lân cười nói: “Em đã say đến mức dựa cả vào lòng Chung Hàng rồi, ai còn nghi ngờ nữa chứ?”

Trần Lạc Du không có tâm trạng đùa, anh dựa vào tường gạch men còn đọng hơi nước: “Em thật sự rất lo anh sẽ xảy ra chuyện, may mà anh đã gọi điện thoại.”

“Bên chỗ Chung Hàng em nói thế nào?”

“Không nói gì cả, Chung Hàng đã hứa là sẽ giữ bí mật, sau này em sẽ nói với cậu ấy sau.”

“Vậy thì tốt rồi”, Trần Phi Lân dừng lại một chút, rồi lại hỏi: “Tối nay tại sao hai người lại ở cùng nhau?”

“Bọn họ tổ chức một bữa tiệc họp lớp, địa điểm cũng là do bọn họ chọn” Trần Lạc Du đưa tay lên che đi ánh đèn sáng chói trên mí mắt, một cảm giác chua xót dâng lên từ lồng ngực đến cổ họng: “Sao lại trùng hợp đến vậy chứ, suýt nữa làm hại anh rồi.”

“Đừng nghĩ lung tung” Trần Phi Lân dùng giọng điệu dịu dàng an ủi anh: “Tối nay em đã giúp anh một chuyện lớn, nếu không có em thì Chung Hàng đã gọi tên anh ra rồi.”

Trần Lạc Du lắc đầu, anh biết Trần Phi Lân đang an ủi mình, thật ra anh không cần sự an ủi như vậy, người gặp nguy hiểm là Trần Phi Lân, Trần Phi Lân mới là người có áp lực lớn nhất, anh không muốn Trần Phi Lân phải lo cho mình.

Cố gắng nuốt nước bọt, anh thả tay xuống, nhìn chằm chằm vào khóa cửa phòng tắm nói: “Mẹ em đã về rồi.”

Trần Phi Lân không nói gì, anh tiếp tục nói: “Bây giờ em đang nhịn không nói thẳng với bà ấy, đợi khi nào anh về thì em sẽ tìm bà ấy nói.”

Tay trái siết chặt rồi lại thả lỏng, Trần Phi Lân nhìn lòng bàn tay vẫn luôn trống rỗng, im lặng đến cuối cùng vẫn không nói ra những lời muốn nói, chỉ nói: “Bây giờ em đừng làm gì hết, đừng để anh phải lo lắng cho em.”

“Em biết rồi, anh cũng vậy.”

Trần Lạc Du trả lời rất kiên quyết, Trần Phi Lân khẽ cười: “Được rồi, nên cúp máy thôi.”

“Ừm.”

“Lạc Du…”

“Anh…”

Hai người đồng thời lên tiếng, rồi lại cùng nhau im lặng.

“Em nói trước đi.” Trần Phi Lân nói.

Nắm chặt điện thoại, chiếc túi cầu phúc dán vào cánh tay còn đọng nước của Trần Lạc Du, anh sờ lên hai chữ [Đào Hoa] thêu ở trên, nói: “Anh nhất định phải chú ý an toàn, nhất định phải mau chóng trở về.”

Trần Phi Lân cười đáp: “Được.”

“Vừa nãy anh muốn nói gì?”

“Điều mà anh muốn nói đã bị em nói mất rồi.”

“Vậy thì anh nói lại một lần nữa đi.”

Nhìn ra ngoài cửa sổ rách nát thấy một chút bầu trời, Trần Phi Lân lại một lần nữa siết chặt tay trái.

“Đợi anh trở về.” Hắn nói.

Sau khi đem sim điện thoại về khách sạn, Trần Phi Lân lại đón taxi quay về dưới nhà Tào Gia, hắn cố ý lấy quần áo để thay ở khách sạn, rồi lại mua thêm đồ ăn vặt mà Tào Gia thích ở siêu thị nhỏ dưới lầu. Không ngờ vừa đẩy cửa vào thì đã thấy Tào Tư đang ngồi ở trên ghế sofa phòng khách dùng máy tính bảng.

“Anh Tào.” Hắn lên tiếng gọi, ánh mắt của Tào Tư quét qua túi đồ mà hắn cầm trên tay, có vẻ tùy ý hỏi: “Đã muộn như vậy rồi không ở cùng với Gia Gia, đi đâu vậy?”

“Lấy đồ để thay, còn mua thêm chút đồ ăn.”

Tào Tư bảo Trần Phi Lân đến ngồi bên cạnh, không nhìn vào đồ vật trong túi, chỉ vỗ vỗ vào đùi hắn, nói: “Mấy ngày nay mày cứ ở đây bầu bạn với Gia Gia đi, đừng có chạy lung tung nữa.”

“Tối nay nó không khỏe lắm, vừa nãy tao đã gọi bác sĩ đến xem rồi, nói nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

Bình Luận (0)
Comment