Edit: Ji
[Nếu em không tin anh, lần sau anh dẫn em đi gặp anh ấy.]
—–oOo—–
Cất điện thoại, Trần Lạc Du nhìn qua cửa sổ kính sát đất thấy Trần Sơ Yến đi đến chỗ quản lý cửa hàng, khẽ nói vài câu rồi quản lý gật đầu, cô liền trao đổi công việc với một bạn nữ khác đang pha chế đồ uống.
Trần Lạc Du cầm điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh chiếc xe kia và biển số xe, cũng như hai người đang dựa vào cửa xe, rồi quay một đoạn video. Đợi khoảng mười lăm phút, Trần Sơ Yến xách hai túi lớn đựng trà sữa đi ra khỏi cửa hàng.
Giờ trên đường người qua lại tấp nập, đèn đường cũng sáng choang, Trần Lạc Du nghĩ đối phương chắc không dám bắt người giữa đường, nhưng vẫn căng thẳng đứng lên, tay phải nắm chặt chai nước khoáng uống dở, dự định nếu có biến cố gì sẽ lập tức xông ra.
Anh tập trung cao độ nhìn chằm chằm Trần Sơ Yến, đặc biệt khi Trần Sơ Yến đi ngang qua đầu xe Buick kia, chai nước khoáng trong tay anh bị bóp đến mức phát ra tiếng nhựa kêu răng rắc. Mãi đến khi Trần Sơ Yến bước lên bậc thềm khách sạn, đến quầy lễ tân trình lý do đến, anh mới đi tới, khẽ nói: “Đi theo anh, có chuyện về anh trai em anh muốn hỏi.”
Trần Sơ Yến không phát hiện ra anh ở phía sau, vừa nghe thấy giọng nói này còn giật mình. Nhưng sau khi bốn mắt chạm nhau, cô chỉ do dự một lát rồi đi theo Trần Lạc Du đến chỗ thang máy.
Trần Lạc Du quẹt thẻ vào thang máy, bấm nút tầng 10, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Vách thang máy sạch bóng phản chiếu hình ảnh hai người, Trần Sơ Yến so với năm xưa đã cao hơn một chút, đã đến ngang tai Trần Lạc Du rồi. Nhìn hai túi lớn trà sữa trong tay cô, Trần Lạc Du nhận lấy một túi gần mình hơn, rồi quay đầu nhìn cô.
Vẻ mặt Trần Sơ Yến có chút căng thẳng, khi anh nhìn sang cô không hề tránh ánh mắt, mà như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Thang máy lên rất nhanh, đợi khi cửa mở ra, Trần Lạc Du nhìn số phòng trên thẻ phòng, nói: “Nói chuyện ở ngoài không tiện, đây là phòng anh vừa thuê, nhưng bên trong không có ai, em tin anh không?”
Nắm chặt các ngón tay của bàn tay trái, Trần Sơ Yến nói: “Vâng.”
Trần Lạc Du gật đầu, dẫn cô đến trước cửa phòng 1012, quẹt thẻ vào rồi Trần Sơ Yến cũng đi theo vào. Trần Lạc Du quay đầu nhìn hành lang, đóng cửa lại, cài chốt rồi bật một ngọn đèn.
Lúc nãy thuê phòng ở quầy lễ tân có hỏi muốn loại phòng gì, Trần Lạc Du thuê một phòng lớn có hai giường, vị trí tường tận cùng là sáu ô kính cao nửa người, anh kéo rèm hai lớp ra, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, vừa vặn có thể thấy chiếc xe kia vẫn đỗ ở vị trí cũ.
Trần Sơ Yến xách trà sữa, có chút gò bó đứng ở cạnh cửa nhìn. Trần Lạc Du xoay người lại, không tiến lại gần, chỉ giơ tay chỉ vào một dãy công tắc bên cạnh Trần Sơ Yến: “Bật hết đèn lên đi.”
Trần Sơ Yến đưa tay bật đèn, theo mấy tiếng “tách” vang lên, ánh sáng trong phòng dần dần sáng đến chói mắt, Trần Sơ Yến do dự có nên tắt bớt hai ngọn đèn hay không, Trần Lạc Du kéo rèm cửa sổ lại, nói cứ để vậy, không cần tắt.
Tiến lên hai bước, Trần Sơ Yến cuối cùng cũng gọi: “Anh Lạc Du.”
Trần Lạc Du nhắc nhở cô: “Không cần phải xách mãi như vậy, bỏ xuống đi.”
Trần Sơ Yến đặt trà sữa lên tủ TV, Trần Lạc Du lại nói: “Em có thể lấy một cốc uống.”
Trần Sơ Yến đã đoán ra Trần Lạc Du gọi trà sữa là vì có chuyện muốn hỏi mình, tuy rằng không nghĩ ra tại sao lại dùng cách này, nhưng trà sữa là do cô làm, cô liền lấy một cốc, lắc đều rồi đưa một ống hút cho Trần Lạc Du: “Anh cũng uống đi, em nhớ trước đây anh rất thích uống sữa đậu đỏ.”
Không ngờ cô lại chủ động đi đến trước mặt mình, Trần Lạc Du nhận lấy trà sữa, nhìn chằm chằm vào thành cốc một lát, có chút cảm khái nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà em vẫn nhớ.”
Trần Sơ Yến tự mình cắm một cốc, uống hai ngụm rồi trả lời: “Vì lúc đó ngoài anh trai em, chỉ có anh mới mua trà sữa cho em uống thôi.”
Một câu nói đơn giản, dễ dàng kéo ký ức mùa hè năm đó đến trước mắt Trần Lạc Du.
Anh và Trần Sơ Yến đứng dưới mái hiên của một quán trà sữa ở khu dân cư mới Thiên Hồng, mỗi người cầm một cốc trà chanh xanh. Lúc đó trời vừa mới nóng lên, nhưng đã mang theo sự oi bức của mùa hè, trên trán Trần Sơ Yến lấm tấm mồ hôi, mặt bị ánh mặt trời chiếu đến đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời nhờ anh cho lời khuyên chọn trường đại học.
“Em không trách anh sao?” Trần Lạc Du đột nhiên hỏi.
Trần Sơ Yến dựa vào tủ TV, nghe vậy liền đặt trà sữa xuống: “Anh nói chuyện năm đó?”
Trần Lạc Du im lặng gật đầu.
Năm đó Trần Sơ Yến gửi cho anh một tin nhắn, nói là Trần Phi Lân bảo cô chuyển lời, chuyện đó không phải chỉ có anh sai, bảo anh ngàn vạn lần đừng kích động.
Sau nhiều năm, tin nhắn này mới được anh thấy. Tuy rằng Trần Phi Lân nói bọn họ là đồng phạm, nhưng cuối cùng chỉ có Trần Phi Lân một mình chịu phạt, anh không biết Trần Sơ Yến có oán hận mình hay không.
Vuốt mái tóc hơi rối ở bên thái dương ra sau tai, Trần Sơ Yến kéo vành mũ xuống: “Anh trai em nói lúc đó anh ấy và anh cùng nhau nấu cơm, bà ngoại anh lại đột nhiên xảy ra chuyện, anh ấy nói không cần phải lôi cả anh vào, làm như vậy không có ý nghĩa gì.”
“Huống hồ mẹ anh cũng giúp đỡ không ít.”
Trần Lạc Du nghi hoặc nói: “Mẹ anh giúp đỡ?”
“Ừm,” Trần Sơ Yến cho rằng Lưu Lệ Á chưa từng nói với anh, liền giải thích: “Lúc đó anh trai em vừa xảy ra chuyện mẹ anh đã tìm đến em, bà ấy với tư cách là luật sư đi tìm hiểu tình hình trước, sau này bà ấy còn đề nghị muốn giúp anh trai em trả khoản bồi thường kia, là anh trai em từ chối.”
Trong đầu “vù” một tiếng, Trần Lạc Du cảm thấy cơn ù tai lại bắt đầu. Anh lắc đầu, muốn mượn việc này để xóa đi cảm giác chóng mặt khó chịu này, ý thức lại không bị gián đoạn, nghĩ đến Trần Phi Lân không hề nhắc với anh về chuyện đưa tiền, vậy rất có thể Lưu Lệ Á để chia rẽ Trần Phi Lân và anh, đã dùng tiền để giao dịch?!
Nhận thấy sắc mặt anh không đúng, Trần Sơ Yến tiến lại gần, đỡ cánh tay anh hỏi: “Anh Lạc Du, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Gạt tay Trần Sơ Yến đang đỡ mình ra, Trần Lạc Du cảm thấy có chút thiếu oxy, anh xoay người kéo rèm cửa sổ ra, mở cửa sổ giới hạn độ cao đến góc lớn nhất, nhìn chằm chằm chiếc Buick ở dưới lầu một lát rồi mới hỏi: “Anh trai em tại sao từ chối?”
Mặc dù câu hỏi này trong lòng anh đã có đáp án từ lâu, nhưng cậu vẫn muốn nghe Trần Sơ Yến nói một lần.
“Đó là 170 vạn” giọng Trần Sơ Yến trầm xuống: “Với quan hệ lúc đó của anh trai em và anh… anh ấy làm sao có thể nhận?”
Trần Lạc Du ngạc nhiên quay người lại, Trần Sơ Yến lại tránh ánh mắt của anh.
Nhìn sườn mặt Trần Sơ Yến, Trần Lạc Du cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh trong lồng ngực. Anh muốn hỏi quan hệ gì, nhưng nếu chỉ là bạn bè, Trần Sơ Yến hà tất phải nói một cách kín đáo như vậy?
Vậy Trần Sơ Yến cũng biết?
Năm đó cô đã biết bọn họ ở bên nhau?!
“Anh và anh trai em… là anh trai em nói với em?” Trần Lạc Du cảm thấy như có gì đó nghẹn lại giữa khí quản, một câu nói đơn giản như vậy lại có chút thở không ra hơi.
Trần Sơ Yến lắc đầu: “Là em tự mình nhìn thấy.”
“Khi nào?” Trần Lạc Du lập tức truy hỏi.
Cắn môi, Trần Sơ Yến nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng khắc sâu khó quên nhiều năm trước.
“Có một lần em đến khu dân cư mới Thiên Hồng tìm anh trai em, vừa vặn trước cửa quán mì tương đen ở ngã tư đường nhìn thấy anh và anh ấy.”
“Vốn dĩ em muốn đi qua gọi hai người, nhưng em thấy hai anh đứng rất gần thì thầm gì đó, còn nắm tay nhau một cái.”
“Hai anh lập tức buông ra, nhưng em lại thấy anh trai em cười với anh.”
Ngẩng mặt lên, ánh mắt Trần Sơ Yến sâu kín nhìn sang: “Em chưa từng thấy anh trai em cười như vậy, sau đó anh ấy xách mì tương đen cùng anh đi về chỗ ở, em đi theo một lát thì hiểu ra.”
Lúc đó Trần Sơ Yến mới mười sáu tuổi, nhưng đã là một cô gái có tâm tư nhạy cảm, cũng hiểu vì sao Trần Phi Lân khi đưa chìa khóa cho cô lại nói Trần Lạc Du cũng có chìa khóa, còn dặn dò cô buổi tối đừng qua đó.
Thì ra bọn họ đang hẹn hò.
Trần Lạc Du không nói nên lời.
Anh không nhớ rõ Trần Sơ Yến nói là lần nào, bởi vì lúc đó anh thật sự rất khó kiềm chế hành động ở bên ngoài. Đặc biệt là sau khi chuyển đến ở cùng Trần Phi Lân, ngay cả Trần Phi Lân cũng trở nên dễ mất kiểm soát hơn. Mặc dù ở bên ngoài không thích hợp thể hiện thân mật, nhưng bọn họ luôn tranh thủ lúc người khác không nhìn thấy lén lút nắm tay nhau, hoặc mượn cơ hội ghé vào tai nói chuyện để trộm hôn một cái, cắn cắn vành tai.
Anh cho rằng đó là bí mật nhỏ không ai biết giữa bọn họ, lại không biết thì ra đã sớm bị em gái Trần Phi Lân phát hiện.
“Xin lỗi.”
Đây là lời duy nhất Trần Lạc Du có thể nói bây giờ, anh nghĩ Trần Sơ Yến lúc đó còn chưa thành niên, nhìn thấy cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Bàn tay đặt bên người bị một ngón tay chạm vào, anh chậm rãi ngẩng đầu, Trần Sơ Yến dịu dàng nhìn anh: “Lúc đó anh và anh trai em đều rất thích nhau, phải không?”
Trần Lạc Du không biết nên trả lời như thế nào. Anh nên nói phải, nhưng anh làm sao có thể nói ra miệng?
“Sau đó xảy ra chuyện em đã đi tìm anh Chung Hàng, em hỏi anh ấy anh đi đâu rồi, anh Chung Hàng nói anh bị bệnh rất nặng, phải ra nước ngoài chữa trị.” Giọng Trần Sơ Yến lại trở nên thất vọng: “Anh trai em biết rồi thì không cho em đi tìm anh nữa, anh ấy nói hai người đã kết thúc rồi.”
Cuối cùng cũng nói hết những lời muốn nói, Trần Sơ Yến thở ra một hơi dài, hai chân thon dài cong lên rồi đứng thẳng, không còn dựa vào tủ TV mượn lực.
“Anh Lạc Du, anh về từ khi nào vậy? Có gặp anh trai em không?” Chưa đợi Trần Lạc Du trả lời, Trần Sơ Yến đã chủ động giải thích: “Mấy năm nay anh trai em không cho bất kỳ ai đến thăm anh ấy, ngay cả em và ba mẹ cũng không có trong danh sách thăm nom, cũng không biết anh ấy ở trong đó sống như thế nào.”
Nghe xong những lời Trần Sơ Yến chuyện lúc trước, Trần Lạc Du cho rằng cô có thể biết Trần Phi Lân đang làm gì, bây giờ lại phát hiện Trần Phi Lân vẫn giấu cô.
Nếu là như vậy, anh không thể nói cho Trần Sơ Yến biết những chuyện gần đây đã xảy ra. Nhưng anh phải giữ Trần Sơ Yến lại như thế nào?
Thật ra anh có thể đưa Trần Sơ Yến về trường học, nhưng trường đại học bây giờ cũng không phải là nơi tuyệt đối an toàn, huống hồ Trần Sơ Yến trong tình huống không biết sự thật sẽ không đề phòng, một khi đi một mình vẫn sẽ bị hai người kia ra tay.
“…Anh, anh Lạc Du?” Trần Sơ Yến vỗ vai Trần Lạc Du, Trần Lạc Du phục hồi tinh thần lại, xoay người nhìn xuống dưới lầu.
Chiếc Buick kia vẫn ở nguyên tại chỗ, ước chừng hai người kia cũng vẫn ở trong xe. Trần Sơ Yến vừa mới ra ngoài không lâu, lại là đi giao trà sữa, hai người kia chắc là chưa nghi ngờ gì.
Quay đầu lại, Trần Lạc Du vẻ mặt muốn nói lại thôi. Vừa rồi sự việc xảy ra đột ngột, anh căn bản không nghĩ ra được lý do thích hợp, hơn nữa chuyện này cũng không thích hợp báo cảnh sát, đừng nói là anh có nghi ngờ sai hay không, một khi báo cảnh sát thì có khả năng liên lụy đến thân phận của Trần Phi Lân sẽ bị bại lộ, chuyện này tuyệt đối không được.
Anh cứ nghiêm mặt không nói gì, Trần Sơ Yến cũng cảm thấy có chút không đúng, đang muốn hỏi thì điện thoại trong túi cô vang lên.
Cô lấy ra, nhìn màn hình một cái nói: “Quản lý cửa hàng tìm em, em phải về cửa hàng trước, lần sau rảnh rồi nói chuyện tiếp nhé.”
Thấy cô muốn ấn nút nghe, Trần Lạc Du lập tức đưa tay lấy đi, ấn nút đỏ ngắt máy.
Đặt điện thoại của cô lên tủ TV, Trần Lạc Du nói: “Anh không biết nên giải thích như thế nào, nhưng bây giờ em có thể gặp nguy hiểm, tối nay em đừng đi đâu cả cứ ngủ ở đây một đêm đi, được không?”
“Anh nói em gặp nguy hiểm?” Trần Sơ Yến không hiểu ý của câu nói này, nhưng ánh mắt Trần Lạc Du nhìn cô lại rất nghiêm túc, cô không khỏi nhíu mày: “Anh Lạc Du, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lấy điện thoại từ trong túi ra, Trần Lạc Du cho Trần Sơ Yến xem mấy tấm ảnh và một đoạn video vừa chụp, rồi dẫn cô đến bên cửa sổ, hai người cẩn thận cúi đầu nhìn xuống lầu.
Chiếc Buick màu đen kia vẫn đỗ ở nguyên tại chỗ, người ban đầu đứng bên cửa xe đã ngồi vào xe rồi, có thể thấy một đoạn cánh tay đang cầm điếu thuốc thò ra từ cửa sổ ghế phụ.
“Bọn họ…” Trần Sơ Yến ngập ngừng một chút, quay đầu nhìn Trần Lạc Du: “Bọn họ… đến hai ngày rồi, là nhắm vào em mà đến?”
“Em nhận ra bọn họ?” Trần Lạc Du kinh ngạc hỏi.
Trần Sơ Yến gật đầu: “Em ở cửa hàng phụ trách order, cho nên luôn nhìn thấy bên ngoài cửa, nhưng em không quen bọn họ, tại sao bọn họ lại tìm em?”
Trần Lạc Du kéo rèm cửa sổ lại, vắt óc suy nghĩ nên giải thích như thế nào, thấy anh vẻ mặt lo lắng như vậy, Trần Sơ Yến hỏi: “Anh Lạc Du, rốt cuộc anh giấu em chuyện gì?”
“Em đã là người trưởng thành rồi, anh có thể nói thật với em được không?”
Sự thật là chắc chắn không thể nói, Trần Lạc Du hạ quyết tâm, dứt khoát nói dối: “Thật ra là anh trai em ở trong tù đánh nhau, anh ấy đắc tội với người ta, đối phương muốn dạy dỗ em một chút để anh ấy sợ.”
Trần Sơ Yến chớp mắt, nhất thời không có phản ứng gì.
Trần Lạc Du nói xong cũng cảm thấy lời nói dối này của mình rất vụng về, nhưng đã nói ra rồi, chỉ có thể cố gắng lấp l**m cho qua.
Anh giải thích: “Anh về cũng được một thời gian khá lâu rồi, cũng gặp anh trai em mấy lần, đây là anh ấy nói với anh”.
Trần Sơ Yến quả nhiên chuyển dời sự chú ý, nắm chặt lấy tay áo anh, kích động hỏi: “Anh đã gặp anh ấy?! Vậy anh ấy bây giờ thế nào rồi? Sức khỏe tốt không?”
“Tại sao anh ấy lại đánh nhau? Có phải có người bắt nạt anh ấy không?”
“Anh ấy có bị thương không? Nghiêm trọng không?”
Kéo Trần Sơ Yến ngồi xuống mép giường gần cửa sổ, Trần Lạc Du an ủi cô: “Em đừng vội, anh trai em rất tốt, anh ấy chỉ gầy đi một chút thôi, sức khỏe rất tốt.”
“Vậy tại sao anh ấy lại đánh nhau! Chắc chắn là có người bắt nạt anh ấy rồi, nếu không với tính cách của anh ấy làm sao có thể chủ động gây chuyện?”
Trần Sơ Yến không bình tĩnh lại được, cô hiểu Trần Phi Lân, có thể ép anh trai cô động thủ, còn là môi trường như nhà tù… Trần Sơ Yến cắn chặt nắm tay, càng nghĩ càng kinh hãi, hốc mắt đỏ lên rồi nước mắt lăn xuống.
Trần Lạc Du vội vàng đi lấy khăn giấy ở tủ đầu giường cho cô lau, cô dùng khăn giấy che kín hai mắt, khẽ nức nở.
Cô vừa khóc, Trần Lạc Du liền luống cuống tay chân.
“Sơ Yến” Trần Lạc Du nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Em đừng khóc mà, không ai bắt nạt anh trai em cả, anh ấy là trượng nghĩa ra tay, không quen nhìn người khác bắt nạt bạn tù lớn tuổi.”
Trần Sơ Yến lắc đầu.
“Em cũng biết trước đây anh ấy học công an, thể chất rèn luyện rất tốt, cũng biết một chút kỹ năng tự vệ cơ bản, anh ấy không dễ dàng bị người ta bắt nạt đâu.” Trần Lạc Du nghĩ ra lời để khen Trần Phi Lân, suýt chút nữa đã nói mấy lời anh trai cô ấy bây giờ nhìn gầy như vậy nhưng vẫn có thể dễ dàng bế anh lên hay anh ấy có thể leo ban công bằng tay không.
Trần Sơ Yến vẫn không chịu ngẩng đầu, chẳng những càng lúc càng thương tâm, còn nghẹn ngào nói: “Anh chắc chắn là đang an ủi em, người ta còn muốn báo thù trên đầu em để đe dọa anh ấy rồi, anh ấy làm sao có thể sống tốt được?”
Cắn răng, Trần Lạc Du hết cách, đành phải nói: “Nếu em không tin anh, lần sau anh dẫn em đi gặp anh ấy.”
Tiếng khóc ngừng lại, Trần Sơ Yến bỏ tay xuống, đôi mắt đẫm lệ mang theo sự mong chờ tha thiết nhìn sang: “Thật không?! Khi nào thì đi?”
Trần Lạc Du: “…”
Phát hiện mình tự đào hố chôn mình, Trần Lạc Du đang lo không biết nên lấp l**m như thế nào, thì thấy Trần Sơ Yến lại thất vọng cúi đầu xuống, dùng khăn giấy lau nước mắt trên cằm, nói: “Anh trai em không cho em và ba mẹ đi thăm nom, lại gặp anh mấy lần.”
“Anh Lạc Du, anh và anh trai em,” nắm chặt chiếc khăn giấy ướt nhẹp trong tay, Trần Sơ Yến ngẩng đầu nhìn Trần Lạc Du lần nữa: “Bây giờ hai anh là quan hệ gì?”
Câu hỏi này Chung Hàng mấy ngày trước cũng đã hỏi, lúc đó Trần Lạc Du đã trả lời, bây giờ trước mặt em gái Trần Phi Lân, anh lại không muốn nói ra đáp án kia, chỉ hỏi ngược lại: “Em hy vọng bọn anh là quan hệ gì?”
Môi Trần Sơ Yến hé ra một kẽ hở, sau đó lại nhìn chiếc khăn giấy nhàu nhĩ trong tay, im lặng một lát, cô nhỏ giọng nói: “Em hy vọng không quan trọng, nhưng em không biết anh nghĩ như thế nào, cũng không biết bây giờ anh trai em nghĩ như thế nào.”
Ánh mắt Trần Lạc Du vượt qua cô, nhìn chiếc TV treo trên tường phía trước cô.
Hình ảnh Trần Sơ Yến và anh đều chiếu trên màn hình TV, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng cảnh tượng này khiến anh nhớ lại không lâu trước đây, anh đã ôm chặt Trần Phi Lân trong một căn phòng nào đó của khách sạn Hán Thành này. Lúc đó bọn họ đều ngồi trên giường, hình ảnh cũng chiếu vào trung tâm màn hình TV. Vẫn là nhìn không rõ, cho nên lúc đó hai tay Trần Phi Lân rõ ràng rũ xuống hai bên sườn, trong mắt anh lại như đang ôm anh.
“Lần sau gặp anh trai em., em có thể hỏi anh ấy”, Trần Lạc Du mở miệng, khi Trần Sơ Yến xoay người nhìn anh thì bổ sung: “Hỏi anh ấy bây giờ anh ấy nghĩ như thế nào.”
Vẻ mặt Trần Sơ Yến như hiểu mà không hiểu, Trần Lạc Du nhìn ra cô đang suy nghĩ ý của câu nói này của mình. Đáng tiếc bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, Trần Lạc Du đứng dậy nói: “Những chuyện này sau này nói tiếp đi, tối nay em cứ ngủ ở đây trước, còn lại để anh nghĩ cách.”