Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 112

Edit: Ji

[Không thì người chịu tội không phải là anh đâu.]

—–oOo—–

“Anh Liễu, chỗ tụi em khả năng bị lộ rồi.” Người húi cua gọi điện thoại, giọng điệu ảo não nói, ánh mắt dán chặt vào vô số cửa sổ trên lầu: “Con nhỏ thối tha kia mang trà sữa lên, bây giờ hai tiếng đồng hồ rồi cũng không thấy xuống, quán trà sữa sắp đóng cửa rồi.”

Đại Liễu đặt lá bài trong tay xuống, đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng, nhỏ giọng mắng: “Vậy thì đi hỏi lễ tân xem nó đưa đến phòng nào!”

“Hỏi không được ạ, lễ tân hỏi gì cũng không biết, cũng không cho tụi em xem camera giám sát.”

Nghe người húi cua nhắc đến camera giám sát, Đại Liễu quát: “Đừng làm to chuyện, tụi mày đổi chỗ nào kín đáo hơn tiếp tục canh, nếu thật sự ở trong khách sạn thì không thể nào không ra.”

Cúp điện thoại, Đại Liễu đi dọc theo hành lang, mấy cô gái tiếp rượu đi qua đều gật đầu với gã, nhưng khi nhìn rõ vẻ mặt của gã thì đều không dám lên tiếng. Đại Liễu đi thẳng vào nhà vệ sinh, đuổi người dọn dẹp đang lau bồn rửa tay ra ngoài, xác nhận không có ai trong các buồng vệ sinh, gã khóa trái cửa, lấy thuốc lá từ trong túi ra châm, trầm tư một lát trước tấm gương.

Xem ra người phía sau Trần Phi Lân cũng đã nhận ra hành động của bọn họ, vậy thì người đưa Trần Sơ Yến vào khách sạn là cảnh sát sao?

Không đúng, bọn họ còn chưa làm gì cả, mấy ngày nay Trần Phi Lân cũng chưa từng rời khỏi nhà Tào Gia, điện thoại liên lạc còn bị Tào Tư cho người theo dõi, cảnh sát sao lại đột nhiên đi bảo vệ em gái hắn?

Nếu không phải cảnh sát thì là ai? Giải thích thế nào về sự trùng hợp này, đúng lúc bọn họ định bắt người thì Trần Sơ Yến vào khách sạn rồi không ra nữa?

Giơ chân đá đổ xô nước bên cạnh bồn rửa tay, Đại Liễu nhìn nước bẩn lênh láng khắp sàn, bực bội gãi gãi sau cổ. Chuyện này gã không phán đoán được, vẫn phải báo cho Tào Tư, nhưng còn chưa kịp nghĩ xong kịch bản thì Tào Tư đã gọi đến trước.

Gã đành phải liều mình chủ động báo cáo, chưa kịp mở miệng đã bị Tào Tư cắt ngang: “Thằng họ Triệu bị cảnh sát bắt rồi.”

Đại Liễu nghe mà ngớ người, sau đó mới kịp phản ứng ra Tào Tư đang nói đến thằng họ Triệu nào, lập tức như dựng lông nhím lên mắng: “Mẹ kiếp! Chuyện gì thế?! Chẳng lẽ nó đổi nội tạng—”

“Nhỏ tiếng thôi, mày muốn hét cho tất cả mọi người đều biết à?”

Giọng của Tào Tư rất bình tĩnh, ngoài việc giọng nói đặc biệt trầm thấp ra thì hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc tức giận. Nhưng Đại Liễu hiểu gã, biết gã như vậy là thật sự nổi giận rồi, lập tức im miệng, cẩn thận hỏi: “Vậy phải làm sao? Nhưng anh Tào tin này có đáng tin không? Sao cảnh sát lại đột nhiên bắt nó?”

“Tin là Vương Phan báo cho, lão Triệu bị người của cục thành phố mang đi. Điện thoại không liên lạc được rồi, mấy ngày nay bệnh viện bên kia cũng xin nghỉ không đến.”

Đại Liễu tay trái chống nạnh, lo lắng đi đi lại lại: “Mẹ nó, nếu nó khai hết với cảnh sát thì chẳng phải bọn mình phải bỏ trốn sao?”

“Đừng hoảng” Tào Tư nghịch bật lửa trong tay, nắp kim loại phát ra tiếng kêu giòn tan có quy luật, gã nhìn chằm chằm vào hình rồng trên bật lửa lúc thì đứt làm hai khúc, lúc thì là một đoạn dải hoàn chỉnh, nói: “Mỗi lần giao dịch đều rất sạch sẽ, nó không có bằng chứng. Hơn nữa tao nghe ý của Vương Phan, hình như liên quan đến con trai út của Triệu Hoàng Long.”

“Sao lại là bọn họ?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Cục thành phố tiếp quản rồi, Vương Phan cũng không moi được thêm tin tức” Tào Tư dừng lại một chút, đổi giọng: “Người bảo mày mang về đã bắt được chưa?”

Đại Liễu căng da đầu, thầm nghĩ sao cứ đúng vào cái lúc mấu chốt này lại đâm đầu vào họng súng vậy, nhưng gã không dám giấu giếm Tào Tư, đành phải báo cáo sự thật.

Sau khi gã nói xong, bên Tào Tư im lặng. Đại Liễu sợ nhất là Tào Tư đột nhiên không nói gì, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy sự im lặng này giống như một con dao dán vào sau gáy cứ vuốt qua vuốt lại, lực đạo không nặng, nhưng vuốt đến mức gã run rẩy lo sợ.

Cuối cùng Tào Tư không nói một lời liền cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng “tút tút”, Đại Liễu mất hết sức lực dựa vào bồn rửa tay, lập tức phản ứng lại muốn gọi lại, kết quả Tào Tư không nghe máy.

Quay trở lại phòng riêng của câu lạc bộ, Đại Liễu đuổi hết hai cô gái tiếp rượu ra ngoài, một mình ngồi đó nghĩ xem Tào Tư tiếp theo sẽ làm gì, ước chừng nửa tiếng sau lại nhận được điện thoại của Tào Tư, bảo gã bây giờ qua đó.

Gã lập tức chạy qua, đến dưới lầu đúng lúc thấy Tào Tư bước ra khỏi thang máy.

Đại Liễu còn không kịp đóng cửa xe, chạy đến trước mặt Tào Tư hỏi: “Anh Tào, anh đi đâu?”

Tào Tư lạnh lùng nhìn Đại Liễu đang mồ hôi nhễ nhại trên trán: “Bảo người của mày quay về, không cần canh nữa.”

“Không bắt nó nữa à? Vậy bên thằng họ Trần thì sao?”

“Không cần thiết nữa rồi” Tào Tư đi về phía trước một đoạn, mở khóa một chiếc Jeep đang đỗ bên đường: “Mày bây giờ đi theo tao, tối nay đưa nó đến nhà máy.”

Đại Liễu ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu được cách suy nghĩ của Tào Tư: “Bây giờ đưa nó đến nhà máy? Như vậy chẳng phải là tự đưa mình đến tận cửa để nó bắt à?!”

Mở cửa xe, Tào Tư cúi người ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Đại Liễu một cái.

Ánh mắt lạnh lùng quét tới qua ánh sáng lờ mờ trong xe, sự lạnh lẽo trong mắt khiến Đại Liễu theo bản năng rùng mình một cái, cũng đột nhiên hiểu ra ý nghĩa chưa nói hết trong lời nói của Tào Tư.

“Anh Tào, vào lúc mấu chốt này ra tay, có sợ—”

“Sợ cái gì?” Tào Tư đóng sầm cửa xe, nửa câu còn lại từ khe cửa truyền ra một cách rầu rĩ. Đại Liễu ngẩn người tại chỗ một lát, dường như có điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tào Tư sau cửa kính thì lại nuốt ngược vào trong, vội vàng chạy lên phía trước đỗ xe của mình cho xong, rồi chạy trở lại ngồi vào ghế phụ.

***

“Anh Siêu, anh thấy cái này thế nào?” Tào Gia đưa điện thoại đến trước mặt Trần Phi Lân, ánh mắt Trần Phi Lân dời từ màn hình TV, liếc nhìn thứ cô chỉ, tùy tiện nói: “Cũng đẹp.”

Tào Gia nhíu mày, thấy hắn nói xong liền tiếp tục xem TV, không khỏi giật lấy cái điều khiển trong tay hắn rồi tắt TV, ngồi thẳng người nói: “Anh có nhìn kỹ không đấy? Cái gì cũng bảo đẹp.”

Trong lòng Trần Phi Lân phiền não vô cùng, nhưng trước mặt Tào Gia lại không thể hiện ra ngoài. Hắn nghiêng người về phía trước, lấy thuốc lá và bật lửa từ trên bàn trà, đứng dậy đi về phía ban công.

Vừa bước một bước tay trái đã bị giữ lại, Tào Gia càng kích động hơn, dùng sức kéo hắn một cái: “Nếu anh thật sự không muốn ở cùng em thì đi đi, dù sao con cũng đâu phải của anh, em biết anh người ở đây mà lòng ở nơi khác!”

Trần Phi Lân quay đầu lại nhìn, Tào Gia trừng mắt nhìn hắn, trong mắt là sự tức giận rất trực tiếp. Nếu là bình thường, Trần Phi Lân sẽ nói mấy lời ngon ngọt an ủi cô, nhưng giờ phút này hắn không thể nói ra được.

Tào Gia biết Tào Tư bảo hắn ở lại đây bầu bạn với mình, nhưng không biết rằng ba ngày nay hắn không ra khỏi nhà có khả năng là thân phận đã bị bại lộ, Tào Tư mới hạn chế hành động của hắn.

Tào Tư dùng cách này để khiến hắn ý thức được nguy hiểm, khiến hắn lo lắng nhưng lại không thể cầu cứu. Chiều nay, hắn thậm chí còn nghe được một chuyện càng khiến hắn lo lắng hơn từ miệng của một đàn em đến đưa cơm.

Đàn em đó là thuộc hạ của Đại Liễu, tên là Cửu Mậu, hôm nay đến ngoài việc mang đồ ăn Tứ Xuyên mà Tào Gia muốn ăn ra thì còn xách theo hai ly chè đậu đỏ sữa tươi và một phần bánh phô mai.

Nhìn logo [Đơn Mỹ] in trên đó, Trần Phi Lân đút tay vào túi áo khoác, bóp méo cả bao thuốc. Đặc biệt là khi nghe Cửu Mậu nói cô em gái giúp đặt hàng trông rất xinh, da dẻ mướt mát, còn là sinh viên trường Đại học Y Đồng Tế, hắn suýt chút nữa không kìm chế được lửa giận dâng lên trong lồng ngực.

Tào Gia chọc một ly chè sữa tươi đậu đỏ, vừa uống vừa trêu Cửu Mậu, hỏi có phải gã để ý người ta rồi không. Cửu Mậu cười hì hì, xoa xoa tay trả lời: “Thì là có để ý thật, em còn nghe thấy người trong quán gọi tên cô ấy, hình như tên gì Yến ấy ạ.”

Cửu Mậu vỗ đầu một cái: “Tên ba chữ, còn hay nữa, chỉ là em trí nhớ này sao cứ quay đi là quên mất thôi.”

Nhớ lại vẻ mặt của Cửu Mậu khi nói chuyện, Trần Phi Lân có thể xác định gã đang dò xét mình. Hơn nữa bọn họ đã tìm được Trần Sơ Yến, chắc chắn cũng đã biết thân phận thật sự của mình. Nhưng tại sao lại là đàn em như Cửu Mậu đến dò xét mình? Tào Tư và Đại Liễu đâu?

Chiều nay khi Cửu Mậu rời đi, Trần Phi Lân viện cớ xuống dưới mua thuốc, Cửu Mậu chỉ vào mấy túi đồ mà gã đã mang đến cho hắn hôm qua, nói Tào Tư đã sớm dặn mua đủ rồi, bảo hắn ở trong phòng bầu bạn với Tào Gia, đợi ngày mai bác sĩ đến khám cho Tào Gia, xác nhận không có vấn đề gì thì hãy ra ngoài.

Trần Phi Lân còn muốn nói gì đó, Cửu Mậu liếc nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng kín, nhỏ giọng nói: “Anh Siêu anh đừng làm khó tụi em, anh Tào nói sao thì anh cứ làm vậy đi, không thì người chịu tội không phải là anh đâu.”

Câu nói cuối cùng kia rõ ràng là có ý ám chỉ, nhưng không đợi Trần Phi Lân hỏi tiếp, Cửu Mậu đã đóng cửa lại.

Nhận ra mình đã nói hơi quá lời, Tào Gia bĩu môi, đứng dậy nói: “Anh Siêu, có phải anh thật sự muốn đi không? Nếu vậy em sẽ nói với anh trai em, để anh tối nay về khách sạn nghỉ ngơi.”

Tối hôm đó Tào Gia đã tận mắt nhìn thấy Chung Hàng gọi hắn, tuy rằng Tào Gia chưa từng nghi ngờ gì, nhưng Trần Phi Lân không thể mạo hiểm. Huống chi Tào Tư có thể yên tâm để Tào Gia ở cùng với hắn, chắc chắn là có phòng bị và chuẩn bị, hắn không thể mất bình tĩnh vào lúc này.

Hắn rút tay về, vỗ vỗ tay Tào Gia: “Không cần, anh ở đây bầu bạn với em là được rồi, đi tắm đi, anh ra ban công hút điếu thuốc.”

Tào Gia gật đầu, trông có vẻ như còn có điều muốn nói, nhưng Trần Phi Lân đã quay người đi ra ban công, cô đành thôi, quay về phòng ngủ lấy áo ngủ.

Bước ra ban công, Trần Phi Lân đóng cửa sau lưng lại, không gian ba bốn mét vuông biến thành một nơi nửa kín. Hắn dựa vào tường, cúi đầu nhìn tình hình bên dưới.

Nơi Tào Gia ở và khu dân cư mà Trần Lạc Du ở rất giống nhau, đều là loại khu nhà cũ có tuổi đời hai ba mươi năm. Có điều Tào Gia ở cao hơn, ban công còn lắp cả song sắt chống trộm, không có cách nào ra ngoài từ đây được.

Khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu dân cư này khá rộng, dải cây xanh hai bên cổng lớn bởi vì nhiều năm không có ban quản lý chăm sóc, từ lâu đã bị người dân dùng để đỗ xe rồi. Trần Phi Lân liếc mắt đã thấy chiếc xe Buick quen thuộc, biển số cũng rất dễ nhận ra. Là của Tào Tư, ba ngày nay ngày nào cũng có người ở trong xe canh chừng trên lầu.

Bây giờ càng kéo dài thêm phút nào thì càng nguy hiểm phút ấy, dù sao bọn họ đã tìm được Trần Sơ Yến rồi, chắc chắn cũng sẽ tra được bố mẹ ở quê của hắn, thậm chí có thể ngay cả Trần Lạc Du cũng bị tra ra.

Lồng ngực khó thở đến mức không thở nổi, còn có chút âm ỉ đau. Hắn ấn vào vị trí trái tim, dựa vào bức tường phía sau châm một điếu thuốc, vừa hút vừa suy nghĩ nên làm gì bây giờ.

Tối hôm đó khi gọi điện thoại lão Ngô đã nói sẽ phái người 24/24 bảo vệ sự an toàn của hắn, hắn cũng đã thử liên lạc với người của lão Ngô qua ám hiệu trên ban công. Nhưng hắn không có cách nào xác định được đối phương sẽ trốn ở đâu, có kịp thời nhìn thấy ám hiệu mà hắn đánh ra hay không? Dù sao hắn còn phải đề phòng người của Tào Tư phát hiện ra chuyện hắn ra ám hiệu.

Bây giờ con đường bày ra trước mắt hắn đã đi không nổi rồi, cảm giác lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng, hắn nhìn bầu trời đêm quang đãng không một gợn mây, nhìn vầng trăng lưỡi liềm bạc trắng, nhìn chằm chằm hồi lâu, cái móc cong kia lại biến thành khuôn mặt tươi cười của Trần Lạc Du khi nhìn hắn.

Cúi đầu xuống xoa xoa huyệt thái dương, hắn nhắc nhở mình phải vực dậy tinh thần, Trần Lạc Du còn đang chờ hắn trở về, hắn không thể cứ phí thời gian như vậy được.

Hút xong hơi cuối cùng, Trần Phi Lân dập tắt tàn thuốc, ánh mắt dừng lại trên ban công nhà bên cạnh.

Ba ngày nay quan sát, hắn phát hiện ra người hàng xóm nữ bên cạnh sẽ dậy tập thể dục rất sớm, cho nên hắn có thể chờ đối phương thức dậy đưa tin tức qua, nhờ đối phương bí mật đến cục thành phố giúp hắn báo cho lão Ngô.

Tuy rằng làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng đây đã là biện pháp duy nhất hiện tại rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, Trần Phi Lân lại châm một điếu nữa hút, bắt đầu suy nghĩ phải nói thế nào mới khiến người hàng xóm kia tin. Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra thì đã nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng khách, mở cửa ban công ra nhìn thì thấy Tào Tư đang đứng bên cạnh tủ giày.

Cửa ban công của phòng ngủ phụ đối diện với tủ giày, Tào Tư cũng liếc mắt đã thấy hắn, vẫy tay với hắn: “A Siêu, qua đây.”

Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, Trần Phi Lân dừng lại một chút mới đi đến trước mặt Tào Tư: “Anh Tào, sao khuya thế này rồi anh còn qua đây?”

Tào Tư không có ý định đổi giày, gã liếc nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt: “Gia Gia đang tắm à?”

“Vâng.”

“Vậy được, mày mặc áo khoác rồi đi với tao đi.”

Tào Tư nói xong liền quay người mở cửa, Trần Phi Lân hỏi: “Đi đâu?”

“Không phải mày luôn muốn đi nhà máy sao?” Tào Tư quay đầu nhìn hắn một cái: “Đi thôi, tối nay tao có thời gian, bây giờ đưa mày qua đó.”

————

Lời tác giả:

Vất vả cho sự kiên trì của mọi người mấy ngày nay, đếm ngược đến khi nhiệm vụ kết thúc ~

Bình Luận (0)
Comment