Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 113

Edit: Ji

[Quê mày ở cái trấn nào đó ở Giang Tây còn người thân không?]

—–oOo—–

Theo sau Tào Tư xuống cầu thang, Trần Phi Lân thấy Tào Tư đi đến một chiếc Jeep màu đen mà hắn chưa từng thấy trước đây.

Ánh mắt hắn không lộ vẻ gì, lướt nhanh một vòng xung quanh, khi Tào Tư mở cửa ghế lái rồi ngồi vào, hắn hỏi: “Anh Tào, sao lại đi xe này?”

“Đường núi khó đi.”

Tào Tư không giải thích nhiều, nói xong liền thúc giục hắn lên xe. Trần Phi Lân đành vòng sang ghế phụ, phát hiện Đại Liễu cũng đang ngồi trong xe. Đại Liễu nhếch mép cười với hắn, ngón tay cái chỉ về phía hàng ghế sau nói: “Ngồi đằng sau đi.”

Mở cửa xe hàng ghế sau, Trần Phi Lân vừa ngồi xuống thì Tào Tư đã đạp ga. Thắt dây an toàn xong, Trần Phi Lân làm ra vẻ thoải mái nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại cảnh giác quan sát môi trường xung quanh, đồng thời mượn động tác chống cằm lên tay để ra ám hiệu.

Sau khi xe rời khỏi khu dân cư, hắn như vô tình hỏi một câu: “Anh Liễu, mấy giờ rồi?”

Vừa nãy ra khỏi nhà điện thoại của hắn đã bị Tào Tư thu mất, Đại Liễu liếc nhìn điện thoại của mình, nói: “Gần mười hai giờ rồi, sao, buồn ngủ à?”

Trần Phi Lân nói không, Đại Liễu mở hộp đựng đồ trước ghế phụ, đưa cho hắn một lon Red Bull: “Uống đi, tối nay chắc phải thức suốt đêm đấy.”

Trần Phi Lân nói không cần, Đại Liễu cứ nhất quyết bảo hắn cầm lấy, hắn đành phải nhận, mượn ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào phần miệng lon, không có dấu vết bị mở ra, đang định sờ vào đáy lon thì phát hiện Tào Tư đang nhìn hắn qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt Tào Tư không mang theo cảm xúc gì, giống như vô tình liếc mắt một cái, rồi lại tiếp tục nhìn con đường phía trước. Trần Phi Lân cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi lon Red Bull sang tay phải, đặt giữa đùi và cửa xe nhẹ nhàng xoay, dùng đầu ngón tay để tìm xem trên thân lon có dấu vết bị dán kín không.

Từ khu dân cư lái xe đến trạm thu phí ra khỏi thành phố, cả quãng đường không ai nói gì, Đại Liễu ngày thường nói nhiều nhất hôm nay cũng đặc biệt im lặng, lần duy nhất quay lại là hỏi hắn sao không uống.

Hắn sờ kỹ lon Red Bull một lượt, xác định không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, nhưng vẫn cẩn thận đề phòng, mở ra uống một ngụm rồi đặt xuống.

Đường huyện vào ban đêm tối đen như mực, Tào Tư bật đèn pha, chiếu sáng rực rỡ mặt đường phía trước. Trần Phi Lân luôn chú ý đến động tĩnh phía sau, nhưng với những đoạn đường không có đèn chiếu sáng như thế này, việc theo dõi sẽ trở nên rất khó khăn, hắn không chắc người của lão Ngô có phát hiện hắn bị Tào Tư đưa đi hay không, cũng không chắc họ có đuổi theo hay không. Nếu không có thì tối nay  hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Anh Tào, dừng lại phía trước một chút, em đi vệ sinh.” Đại Liễu chỉ vào một con mương bên đường, Tào Tư đạp phanh, dừng xe xong quay đầu lại nói với Trần Phi Lân: “A Siêu, mày cũng xuống giải quyết đi, còn một đoạn đường dài nữa.”

Trần Phi Lân gật đầu, mở cửa xe bước xuống nhưng không đi theo Đại Liễu đến con mương kia, mà đi ra phía sau xe vươn vai.

Tào Tư châm một điếu thuốc, đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Mệt lắm à?”

“Cũng tạm,” Trần Phi Lân dựa vào cửa sau xe, cũng lấy thuốc từ trong túi ra hút. Lúc hắn châm lửa, mơ hồ nghe thấy tiếng Đại Liễu đi vệ sinh, ngoài ra thì không còn động tĩnh nào khác.

Tào Tư cùng hắn dựa vào xe, hỏi: “Hai ngày nay Gia Gia thế nào?”

Trần Phi Lân trả lời: “Cũng ổn, ăn uống bình thường rồi.”

Híp mắt rít một hơi thuốc, Tào Tư giữ trong cổ họng rồi nhả ra, nhìn Trần Phi Lân hỏi: “Trước đây bảo mày nhận đứa con của Gia Gia, có hận tao không?”

Trần Phi Lân quay đầu nhìn Tào Tư: “Không đến mức hận, nếu không có anh Tào thì dù em có ra tù cũng không kiếm được tiền.”

Nhếch mép cười, Tào Tư gẩy tàn thuốc: “À phải rồi, quê mày ở cái trấn nào đó ở Giang Tây còn người thân không?”

“Quê cũ Tân Ninh không còn ai rồi, chỉ còn một người chú họ sức khỏe không tốt.”

“Bây giờ mày cũng coi như có chút vốn liếng, không nghĩ đến việc đưa người ta ra ngoài chữa bệnh à?”

“Quan hệ không tốt” Trần Phi Lân thản nhiên nói, như thể nhắc đến chuyện phiền lòng, dùng sức hút mấy hơi: “Ông ấy cũng không ưa gì em, không muốn tự rước phiền phức vào người.”

“Sao lại không ưa? Vì mày từng ngồi tù?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Bố mẹ em mất sớm từ khi em còn nhỏ, người chú họ này là vì cái nhà của em nên mới chăm sóc em”. Trần Phi Lân kéo kéo khóe miệng, lộ ra vẻ khinh bỉ:  “Sau này em học cấp hai, ông ấy và vợ ông ấy chê em vướng víu nên đã tống em đi ở nội trú.”

Tào Tư cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đốm lửa nhỏ bị gió núi thổi bập bùng, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt gã những bóng tối không đồng đều, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt.

Những chuyện này trước đây khi ở trong tù hắn đã từng kể với Tào Tư, sau nhiều năm Tào Tư lại hỏi đến, dụng ý đã quá rõ ràng.

Mặc dù Tào Tư không thể hiện ra ngoài, nhưng Trần Phi Lân biết, Tào Tư đã đoán ra những điều này của hắn đều là giả dối. Dù lão Ngô đã làm một vòng đổi thân phận cho hắn, nhưng vào ngày hắn vô tình gặp Chung Hàng thì mọi thứ đã quay trở lại điểm xuất phát.

Tiếng bước chân của Đại Liễu dần dần đến gần, Tào Tư vứt điếu thuốc xuống đất, nói một câu “Lên xe thôi” rồi quay người trở lại ghế lái. Đại Liễu đi tới khoác vai Trần Phi Lân, hỏi: “Anh Tào nói gì với cậu đấy?”

“Không có gì.” Trần Phi Lân dẫm tắt điếu thuốc, trước khi bị Đại Liễu khoác vai xoay người đi, lại liếc nhìn về phía sau xe.

Ngồi vào xe, hắn vừa định đóng cửa thì thấy Đại Liễu cũng chen vào, cùng hắn ngồi ở hàng ghế sau.

Tào Tư tiếp tục lái xe vào trong núi, trong xe lại trở về im lặng, rất nhanh Đại Liễu đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Trần Phi Lân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ phía mình, luôn nghĩ xem lát nữa nên đối phó thế nào. Lái xe một hồi lâu, hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ đã đi qua chỗ lần trước dừng xe, bắt đầu tập trung tinh thần cao độ, nhưng rất nhanh đã có cảm giác đầu óc choáng váng, cơn buồn ngủ như những sợi tảo biển trôi nổi từng chút một quấn lấy ý thức.

Vừa nãy để không khiến Đại Liễu nghi ngờ, hắn buộc phải uống một ngụm Red Bull kia, vốn nghĩ không sờ thấy gì khác lạ, không ngờ vẫn trúng chiêu.

Hắn dùng ngón tay cái bên tay trái dùng sức ấn vào lòng bàn tay phải, mạnh đến mức cả hai cánh tay đều run rẩy, muốn mượn cảm giác đau đớn để duy trì sự tỉnh táo, nhưng không biết Tào Tư đã bỏ thuốc gì vào đồ uống, hắn rõ ràng chỉ uống một ngụm nhỏ, lúc này lại càng lúc càng choáng váng, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện những bóng chồng ảo giác.

Lực ấn vào lòng bàn tay dần dần buông lỏng, hắn cố gắng mở to mắt để chống lại cơn buồn ngủ, cố đến mức mặt mày dữ tợn vẫn vô ích, cho đến khi ý thức cuối cùng chìm vào bóng tối, Đại Liễu bên cạnh mở mắt, đỡ lấy hắn đang ngã vào cánh tay mình.

Đỡ lấy vai hắn, Đại Liễu đưa tay vỗ nhẹ vào má hắn, nhìn về phía trước nói: “Anh Tào, nó ngủ rồi.”

Tào Tư nhìn qua gương chiếu hậu, buông chân ga một chút, giảm tốc độ xe rồi tiếp tục lái. Đại Liễu thì đẩy Trần Phi Lân dựa vào cửa sổ, đưa tay s* s**ng kỹ lưỡng trong quần áo hắn, ngay cả bên trong giày cũng không bỏ qua.

Trên người Trần Phi Lân không có đồ gì thừa, ngoài chiếc điện thoại và ví tiền đã giao cho Tào Tư trước đó, chỉ còn đồng hồ và một sợi dây chuyền.

Đại Liễu tháo đồng hồ và dây chuyền xuống, ấn nút hạ cửa sổ xe phía Trần Phi Lân, ném đồ đạc về phía vách đá bên cạnh.

Làm xong việc này, Đại Liễu thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế hỏi: “Anh Tào, anh định thủ tiêu nó ở đâu?”

Tào Tư không nói gì, ánh mắt tập trung nhìn vào khu rừng núi âm u phía trước. Dưới màn đêm, ngọn núi sâu giống như một con thú hoang đang phủ phục, thung lũng sâu không thấy đáy bên trái thì giống như cái miệng há rộng của con thú dữ, đang chờ đợi con mồi rơi xuống. Lái xe thêm hơn chục cây số nữa, chiếc xe rẽ hướng ở một con đường rẽ nhánh, sau đó lại vòng qua vài ngã rẽ.

Mỗi lần rẽ, Tào Tư đều nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu. Lái xe lâu như vậy, trên đường núi chỉ có một mình chiếc xe của họ, Đại Liễu biết tính toán của Tào Tư, thỉnh thoảng cũng thò đầu ra nhìn về phía sau, cho đến khi kim đồng hồ chỉ đến ba giờ, Đại Liễu nhắc nhở: “Anh Tào, sắp được chưa, lái nữa là ra khỏi núi đấy.”

Đây là một dãy núi liên tiếp, đường núi quanh co dốc đứng, Tào Tư lái xe chậm, nhưng lái xe lâu như vậy cũng đủ rồi. Gã tìm một khúc cua thích hợp để ẩn nấp rồi dừng lại, xuống xe xem xét thung lũng bên cạnh.

Thủ tiêu Trần Phi Lân rồi ném xuống, trong núi ẩm ướt, không bao lâu sẽ thối rữa đến mức biến dạng, hơn nữa phạm vi lại lớn như vậy, cảnh sát muốn tìm cũng rất khó khăn. Thật sự không có nơi nào thích hợp hơn nơi này để phi tang xác chết.

Quay người nhìn Đại Liễu đang đứng bên cửa xe, Tào Tư trầm giọng nói: “Ra tay đi.”

————

Lời tác giả:

Chương sau nhiệm vụ kết thúc, ngày mai còn cập nhật nữa nhé. Mấy ngày nay tôi cố gắng viết không nghỉ, chìa tay xin mọi người vài ngôi sao biển nha ~

Bình Luận (0)
Comment