Edit: Ji
[Anh Tào, thật sự phải thắt cổ chết à?]
—–oOo—–
“Anh Lạc Du, tối nay anh cũng ở lại đây sao?” Nhìn hai chiếc giường xếp cạnh nhau, Trần Sơ Yến không chắc chắn hỏi.
Trần Lạc Du đứng dậy, hai tay đút vào túi áo khoác: “Ừ, anh không yên tâm để em ở lại đây một mình. Em ngủ chiếc giường cạnh cửa sổ đi, anh nghỉ ở sofa là được.”
Khi thuê phòng Trần Lạc Du đã chọn loại phòng lớn nhất, hai chiếc giường cách nhau một mét, gần cửa còn có một chiếc sofa đôi và bàn trà kính.
“Em không có ý đó” Trần Sơ Yến vội vàng giải thích: “Anh ngủ giường kia đi, em không ngại đâu.”
Đối với Trần Sơ Yến mà nói, sự tồn tại của Trần Lạc Du từ lâu đã gắn liền với Trần Phi Lân. Cô đã từng thấy họ yêu nhau như thế nào, cũng từng thấy Trần Lạc Du từ trên giường Trần Phi Lân bước xuống, cho nên dù bây giờ phải cùng nhau ở lại một đêm, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng cô không ngại, Trần Lạc Du vẫn đi đến bên sofa ngồi xuống, đợi cô vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, Trần Lạc Du lấy điện thoại ra gọi cho Trần Phi Lân.
Phải báo chuyện này cho Trần Phi Lân biết, nhưng giống như mỗi lần gọi trước đây, lại nghe thấy tiếng thông báo quen thuộc, điện thoại của Trần Phi Lân lại tắt máy rồi.
Bực bội vò tóc, Trần Lạc Du nhìn vào màn hình hiển thị chín giờ năm phút, lại lấy từ trong túi ra thuốc lá và bật lửa.
Trong bao thuốc chỉ còn hai điếu, gần đây cơn nghiện thuốc của anh càng ngày càng nặng, bác sĩ Dương đã dặn dò trong thời gian dùng thuốc phải cai thuốc lá rượu bia, đạo lý anh đều hiểu, nhưng cách duy nhất anh có thể dùng để giải tỏa áp lực cũng chỉ còn lại hút thuốc.
Đi đến bên cửa sổ, anh châm một điếu, vừa hút vừa nhìn xuống con phố bên dưới.
Chiếc xe Buick kia vẫn đỗ ở nguyên vị trí, quán trà sữa đối diện vẫn đang tiếp đón khách, Trần Sơ Yến đã xin phép nghỉ với cả chủ quán và cố vấn học tập, nhưng cũng không thể ở mãi trong phòng. Bản thân anh cũng vậy, nếu cứ không về thì Lưu Lệ Á sớm muộn gì cũng phát hiện ra anh đang giấu giếm điều gì, đến lúc đó sẽ ầm ĩ lên mất.
Anh rốt cuộc nên thu xếp Trần Sơ Yến thế nào mới tốt đây?
Còn cả Trần Phi Lân, vừa nãy anh không dám nghĩ đến tình cảnh của Trần Phi Lân, người đó bây giờ thế nào rồi?
Anh không thể chắc chắn hai người ở dưới lầu có phải thật sự đến tìm Trần Sơ Yến hay không, nhưng cũng không dám lơ là, nhất là khi nghĩ đến nếu như suy đoán của mình không sai, vậy thì Trần Phi Lân chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Đã đang thực hiện nhiệm vụ, chắc chắn sẽ có người đến cứu anh ấy thôi, phải không?
Từ từ ngồi xổm xuống, Trần Lạc Du dùng đầu tựa vào bức tường lạnh lẽo, tay phải chống vào tường lại bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
***
Đại Liễu lôi Trần Phi Lân từ trong xe xuống đất, đi đến phía sau xe lấy một đoạn dây thừng nhỏ bằng ngón tay út, quay lại bên cạnh Trần Phi Lân ngồi xổm xuống, quấn dây thừng qua cổ hắn, hai đầu kéo trong tay, định ra tay thì lại ngẩng đầu nhìn Tào Tư.
“Anh Tào, thật sự phải thắt cổ chết à? Ném thẳng xuống không phải an toàn hơn sao? Như vậy dù có bị tìm thấy xác cũng có thể nói là trượt chân ngã chết.”
Tào Tư đứng bên cạnh một tảng đá lớn bên mép vực, phía sau là thung lũng núi rộng lớn âm u, gió núi thổi loạn mái tóc gã, gã ngậm điếu thuốc, nghiêng mặt nhìn xuống Đại Liễu.
Ánh trăng trốn sâu trong tầng mây, cách một đoạn, Đại Liễu không nhìn rõ vẻ mặt của Tào Tư, nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt đang nhìn qua kia vẫn không có chút cảm xúc nào. Giống như chuyện sắp xảy ra chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, chứ không phải là sự biến mất của một mạng người.
Tào Tư không nói một lời, Đại Liễu chỉ có thể cắn răng làm tiếp. Cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Trần Phi Lân, gã thầm chửi Trần Phi Lân là tên phản bội, không ngờ thật sự là cảnh sát phái đến trà trộn vào bọn họ, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Đi theo Tào Tư hơn mười năm rồi, đây không phải lần đầu tiên gã thấy người chết trước mắt, nhưng lại là lần đầu tiên tự tay g**t ch*t một người. Mu bàn tay đang nắm dây thừng vì căng thẳng mà nổi lên những mảng gân xanh lớn, gã hết lần này đến lần khác nắm chặt dây thừng, nhưng vẫn không thể dùng sức kéo sang hai bên.
Tào Tư không thúc giục, chỉ đi về phía gã sau khi hút xong điếu thuốc này.
Đế giày da cọ xát trên mặt đường thô ráp, âm thanh đó giống như giẫm lên trái tim Đại Liễu, hơi thở của Đại Liễu càng lúc càng nhanh, nghĩ rằng chết thì chết thôi, không đợi Tào Tư đến gần liền đột nhiên dùng sức, hai cánh tay mạnh mẽ kéo sang hai bên.
Vốn dĩ không có cảm giác gì, Trần Phi Lân vì sự kéo mạnh dữ dội trong khoảnh khắc này mà khôi phục lại ý thức, hắn theo bản năng ngẩng cổ lên, trong cơn choáng váng ngạt thở cố gắng mở mắt, há to miệng muốn thở, hai tay thì dùng sức cào vào cổ, muốn giật đứt sợi dây đang khiến hắn nghẹt thở.
Không ngờ hắn lại đột nhiên tỉnh lại, Đại Liễu bị biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt hắn làm cho choáng váng, lực đạo bỗng chốc buông lỏng một chút. Trần Phi Lân nhân cơ hội tóm lấy dây thừng giật mạnh, lập tức lật người, cũng không kịp quan tâm đến cảm giác buồn nôn muốn ói ra, chống tay xuống đất đứng dậy, loạng choạng lùi về phía sau.
Tào Tư đứng cách đó vài bước nhìn, Trần Phi Lân thoát khỏi gã cũng không vội đuổi theo, vẫn đút hai tay vào túi quần tây. Đại Liễu thì chửi một tiếng “Mẹ kiếp”, đứng dậy đuổi theo.
Vừa nãy Trần Phi Lân bị bóp cổ mạnh, khí quản đã bị tổn thương, không ngừng ho khan. Thấy Đại Liễu đuổi theo mình, hắn né người về phía vách núi, vừa vặn tránh được rồi giơ chân đá về phía Đại Liễu.
Đại Liễu còn chưa đứng vững đã bị hắn đá ngã xuống đất, lập tức nổi giận, chống tay bò dậy, lại một lần nữa nhào về phía hắn.
Đường núi ban đêm không có đèn chiếu sáng, Trần Phi Lân dựa vào cảm giác lại né người một chút, tiếc là lần này không được suôn sẻ như vậy, Đại Liễu đang nổi trận lôi đình sẽ không nương tay nữa, lao người đè hắn xuống rồi lại một lần nữa bóp cổ hắn.
Trần Phi Lân còn chưa thoát khỏi cảm giác choáng váng và bất lực do thuốc mê mang lại, giơ tay lên đẩy mặt Đại Liễu, năm ngón tay dùng sức cào mạnh vào mặt Đại Liễu, Đại Liễu đau đớn kêu lên, bị hắn lật nhào xuống đất.
Hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Đại Liễu, bây giờ so với nhiệm vụ thì việc quan trọng nhất của hắn là bảo toàn tính mạng, tuyệt đối không thể bị Tào Tư và bọn họ giết ở cái nơi này.
Tiếc là hắn chạy được hai bước thì cảm thấy chân phải bị vướng phải thứ gì đó, cả người ngã quỵ xuống đất một cách chật vật, lần này còn chưa bò dậy được thì đã bị Đại Liễu ở bên cạnh túm được tóc và cổ áo.
Đại Liễu dùng sức mạnh đè hắn vào vách đá bên cạnh, không nói hai lời liền liên tục đập mạnh hai lần.
Sau gáy truyền đến một trận đau đớn dữ dội, thế giới trước mắt cũng trở nên lung lay và xé toạc, Trần Phi Lân cố gắng nhẫn nhịn cơn đau, chống vào vách đá mượn lực xoay người, giơ chân đá về phía người phía trước.
Không ngờ hắn đã như vậy rồi mà vẫn có thể phản kháng, Đại Liễu bị đá trúng, loạng choạng lùi lại mấy bước, đụng vào người Tào Tư. Tào Tư đỡ một cái, khi Đại Liễu quay đầu nhìn gã thì hỏi: “Trước đây mày đánh nhau đâu có phế như vậy, nếu không được thì cút đi.”
Tào Tư vẫn giữ khuôn mặt không hề tức giận, nói xong liền đưa tay ra phía sau eo. Đại Liễu làm sao chịu được việc bị gã coi thường như vậy, lập tức giận dữ bốc lên tận trời, xông lên đá thẳng vào phía sau đầu gối của Trần Phi Lân. Sau khi đánh ngã người xuống đất, Đại Liễu sờ vào vết sứt ở khóe miệng, nhổ một bãi nước bọt dính máu sang bên cạnh, vẻ mặt hung tợn như một con báo bị kích động, đá liên tục vào lưng Trần Phi Lân: “Cho mày chạy! Mày giỏi thì chạy nữa đi!”
“Chạy đi!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Đệt mẹ mày!”
Vừa nãy Trần Phi Lân cào vào mặt Đại Liễu suýt chút nữa đã chọc vào tròng mắt. Đại Liễu vẫn còn nhớ như in, hối hận vì vừa rồi vẫn co nf một chút không đành lòng, vừa đá vừa chửi bới.
Tào Tư châm một điếu thuốc hút, đợi Trần Phi Lân bị Đại Liễu đá đến mức không thể động đậy được nữa mới đi tới, đẩy Đại Liễu ra rồi ngồi xổm xuống, túm lấy tóc trước trán Trần Phi Lân nhấc đầu hắn lên.
Mắt Trần Phi Lân hơi hé mở, mí mắt đã sưng lên, có thể thấy hắn cố gắng muốn mở to mắt, nhưng có lẽ vết thương trên đầu quá nặng, mí mắt run rẩy rồi lại bất lực nhắm lại.
Tào Tư buông tay, đứng dậy nói với Đại Liễu: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Đại Liễu lại đá Trần Phi Lân một cái, lúc này mới quay trở lại vị trí vừa rồi để lấy dây thừng, khi gã cúi người nhặt lên, một âm thanh “vù vù” không rõ ràng bỗng nhiên lọt vào tai.
Đại Liễu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn theo nguồn phát ra âm thanh kia. Đêm tối mịt mù, ngoài những cành lá rậm rạp ra thì không nhìn thấy gì cả. Gã cho rằng mình nghe nhầm, kết quả đi được hai bước lại nghe thấy âm thanh tương tự.
Gã cảnh giác, nói tình hình với Tào Tư. Tào Tư nhìn theo vị trí gã nói, nhìn chằm chằm một lúc rồi đột nhiên chửi thề. Đại Liễu chưa kịp phản ứng chuyện gì thì đã bị đẩy ra, Tào Tư lấy từ phía sau eo ra một khẩu súng, mở chốt an toàn nhắm vào vị trí vừa phát ra âm thanh, liên tục bắn hai phát.
Tiếng súng vang lên đột ngột trong rừng núi yên tĩnh, đừng nói là Đại Liễu giật mình, những con vật sinh sống trong rừng núi cũng bị kinh động, vô số loài chim lũ lượt vỗ cánh bay ra, trong chốc lát đã che khuất hơn nửa bầu trời, lọt vào tai đều là âm thanh khi vỗ cánh và tiếng kêu của động vật.
Đại Liễu kinh hãi nhìn cảnh tượng này, Tào Tư thì tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị trí vừa nãy nổ súng, lát sau Tào Tư đột nhiên quay đầu lại, nhắm vào một vách đá ở khúc cua phía trước bắn hai phát.
Sau khi bắn xong Tào Tư lại nhắm súng vào Trần Phi Lân đang nằm trên mặt đất, nhưng lần này còn chưa kịp bóp cò thì một viên đạn đã lặng lẽ bắn trúng tay phải của Tào Tư, khẩu súng rơi xuống đất. Không kịp quan tâm đến cơn đau dữ dội vì trúng đạn, Tào Tư ngồi xổm xuống muốn dùng tay trái nhặt súng, lúc này lại một viên đạn nữa bắn trúng vai phải của gã, khiến gã ngửa người ra sau, mất thăng bằng ngã xuống đất.
Sự thay đổi này xảy ra trong chớp mắt, Đại Liễu cuối cùng cũng hiểu ra là có phục kích. Gã lập tức đỡ Tào Tư dậy, nhặt súng chạy về phía chỗ đỗ xe. Lúc này mấy người mặc thường phục đang ẩn nấp sau vách núi cũng xông ra, có ba người lao về phía Tào Tư và bọn họ, Đại Liễu định giơ súng phản kháng, bị một người mặc thường phục nhanh tay cản lại, ngay sau đó Tào Tư cũng bị khống chế.
Lão Ngô và một cảnh sát khác thì chạy đến bên Trần Phi Lân, quỳ xuống kiểm tra vết thương của hắn.
“Lâm Siêu! Tỉnh lại!”
Lão Ngô vỗ vai Trần Phi Lân, thấy Trần Phi Lân hoàn toàn không phản ứng, liền cẩn thận đỡ người dậy. Cảnh sát bên cạnh nhìn thấy vết máu trên mặt đất, lão Ngô đưa tay ra sau gáy Trần Phi Lân s* s**ng, kêu lên một tiếng không hay, bảo người cảnh sát giúp đỡ cõng Trần Phi Lân lên, đưa lên xe rồi lập tức lái xuống núi, hội ngộ với xe cứu thương đang đậu ở chân núi.
Mở đôi mắt chua xót, Trần Sơ Yến cảm nhận được sự rung động liên tục dưới gối.
Lấy điện thoại ra, cô nhìn vào một dãy số lạ trên đó, lại nhìn vào thời gian hiển thị trên màn hình – vừa qua năm giờ.
“Alo?” Cô nhỏ giọng bắt máy, còn chưa kịp hỏi “Ai vậy” thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng còi xe cứu thương chói tai.
Người ở đầu dây bên kia nói vài câu, cô tái mét mặt ngồi bật dậy từ trên giường, vội vàng nói mình sẽ đến ngay, kết quả mới đi được hai bước thì ngón chân đã đá phải một góc bàn trà.
Cô đau đớn ngồi xổm xuống, tiếng động này đánh thức Trần Lạc Du đang ngủ trên sofa. Trần Lạc Du chống tay ngồi dậy, thấy cô đang ngồi xổm thì cho rằng cô không khỏe, đang định xem thế nào thì thấy cô ngẩng đầu lên, giọng nói đã thay đổi: “Anh Lạc Du! Có cảnh sát gọi điện thoại nói anh trai em bị thương rồi, bây giờ đang được đưa đến Bệnh viện Trung ương!”
————
Lời tác giả:
Vất vả cho sự kiên trì của mọi người rồi, nhiệm vụ của Phi Lân kết thúc.
Ji: Tôi cũng chờ đợi ngày này lâu quá rồi, bao nhiêu đau thương, kìm nén của hai người cuối cùng cũng nói ra được rồi.