Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 115

Edit: Ji

[Yên tâm, anh trai em sẽ nhanh chóng ra thôi.]

—–oOo—–

Trần Lạc Du cầm điện thoại của Trần Sơ Yến gọi lại, cuộc gọi vừa rồi chính là của lão Ngô, nghe thấy giọng lão Ngô sốt ruột hỏi về tình hình vết thương của Trần Phi Lân, lão Ngô chỉ nói hiện tại vẫn đang ở trên xe cứu thương, cụ thể phải đợi bệnh viện kiểm tra xong mới biết được.

Tiếng ù tai lại bắt đầu thay thế tiếng còi xe cứu thương ở đầu dây bên kia, Trần Lạc Du dùng sức lắc lắc đầu, bảo lão Ngô đưa điện thoại cho bác sĩ đi theo xe, do tính chất đặc biệt của nhiệm vụ tối nay, bác sĩ đi theo xe chính là một phó khoa khác của khoa cấp cứu – chủ nhiệm Lý.

Bình thường quan hệ giữa Trần Lạc Du và chủ nhiệm Lý rất bình thường, nhưng về y thuật của chủ nhiệm Lý thì anh rất tin tưởng. Sau khi hỏi tình hình hiện tại của Trần Phi Lân, chủ nhiệm Lý bảo anh đừng quá lo lắng, vừa rồi trên xe đã sơ cứu, hiện tại các chỉ số sinh tồn của Trần Phi Lân vẫn tương đối ổn định.

Trong lúc Trần Lạc Du nói chuyện điện thoại, Trần Sơ Yến đã luống cuống tay chân mặc xong áo khoác và giày, lúc sắp ra cửa Trần Lạc Du chợt nhớ tới người ở dưới lầu, lão Ngô bảo bọn họ ở lại trong phòng, hiện tại sẽ điều đồng nghiệp đến đón bọn họ.

Trần Lạc Du một phút cũng không đợi được, nhưng anh cũng không thể vào lúc này mạo hiểm đưa em gái của Trần Phi Lân ra ngoài. Tuy rằng lão Ngô đã bắt được người đứng sau màn, nhưng không có nghĩa là Trần Sơ Yến đã an toàn.

Hai người bọn họ trong lòng như lửa đốt chờ trong phòng, may mà lão Ngô điều trực tiếp hai đồng nghiệp từ cục thành phố đến, xe của đối phương rất nhanh đã dừng ở trước cửa khách sạn, sau khi xác nhận không có mai phục thì đón bọn họ xuống.

Ngồi ở hàng ghế sau, cả người Trần Lạc Du đều căng thẳng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trong đầu toàn là vết thương của Trần Phi Lân và những tình huống xấu có thể xảy ra hoặc tác dụng phụ của việc điều trị, vân vân. Trần Sơ Yến ở bên cạnh anh cũng không dễ chịu gì, để kiềm chế cảm xúc mà cắn rách cả môi.

Thành phố lúc sáu giờ sáng sau một đêm chìm vào giấc ngủ, trong không khí đều là hơi lạnh. Xe tưới nước gào những giai điệu vui tươi lái ngang qua, cửa sổ xe giống như mưa hắt lên những giọt nước, được tia nắng ban mai từ phương đông chiếu vào, khúc xạ ánh sáng chói mắt và mê người.

Tầm nhìn của Trần Lạc Du lạc lối trong vầng sáng này, xe từ khách sạn một đường lái đến bệnh viện trung tâm, anh nhìn thấy vô số những tòa nhà quen thuộc.

Đó đều là những cảnh vật mà anh đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, phần lớn là anh đã xem cùng gia đình, bạn bè hoặc một mình, cũng có một vài phong cảnh khắc cốt ghi tâm là Trần Phi Lân đã cùng anh xem qua.

Giống như con đường Lạc Dụ này trước mắt, anh từng không ít lần ngồi trên ghi đông xe của Trần Phi Lân, dựa vào bóng đêm che chở được Trần Phi Lân ôm trong lòng đạp xe cả một đoạn đường, ỷ vào việc Trần Phi Lân không nghe ra anh hát lạc điệu, mà tùy ý hát nghêu ngao.

Còn có cửa hàng tiện lợi vừa lái xe ngang qua, diện tích bây giờ đã mở rộng gấp đôi, nhưng anh nhớ lần đầu tiên Trần Phi Lân mua sô cô la cho anh là ở cửa hàng này.

Khi đó bọn họ ăn khuya xong đi vào mua nước, anh ăn đồ mặn hơi ngán, ánh mắt chỉ lướt qua chỗ đặt sô cô la trên kệ một lát, người bên cạnh đã nhỏ giọng hỏi anh có muốn ăn không?

Anh đã trả lời thế nào? Đã không nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ ánh mắt Trần Phi Lân nhìn anh rất dịu dàng, như đang cười, lại như đã nhìn thấu hết tâm tư của anh rồi.

Rẽ qua ngã tư cuối cùng, xe cuối cùng cũng dừng lại ở lối vào tòa nhà cấp cứu. Trần Lạc Du mở cửa xe, hai chân chạy như điên, vừa chạy lên bậc thang đã thấy y tá Tiểu Dương phụ trách hướng dẫn bệnh nhân ở cửa, túm lấy cô ấy hỏi Lâm Siêu đang được cấp cứu ở đâu.

Tiểu Dương chưa từng thấy anh hốt hoảng như vậy, may mà vừa rồi khi Trần Phi Lân được đưa đến cấp cứu Tiểu Dương có thấy, thế là chỉ vào bên trong, nói đang ở phòng phẫu thuật. Lời còn chưa dứt anh đã chạy đi rồi, sau đó một cô gái cũng thở hồng hộc đuổi theo, chạy theo Trần Lạc Du vào bên trong.

“Ơ chủ nhiệm Trần, ở phòng số 2!” Tiểu Dương lại bổ sung một câu, cũng không biết Trần Lạc Du có nghe thấy không, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Phòng phẫu thuật số 2 nằm ở cuối hành lang rẽ trái, Trần Lạc Du một hơi chạy đến trước phòng phẫu thuật, cuối cùng cũng gặp được viên cảnh sát đã gọi điện thoại cho anh, kinh ngạc hỏi: “Sao lại là anh?”

Lão Ngô khi điều tra lý lịch của Trần Phi Lân đã xem qua hồ sơ của Trần Lạc Du rồi, sau này Triệu Uẩn Nho đến đồn công an tự thú, lão Ngô lại nói chuyện với Trần Lạc Du. Chỉ là khi đó nhiệm vụ của Trần Phi Lân còn chưa kết thúc, lão Ngô không hé răng nửa lời, bây giờ gặp mặt liền chủ động giải thích: “Thật ra tôi chính là người liên lạc của Lâm Siêu.”

Trần Lạc Du bắt tay với lão Ngô, cũng không kịp nói thêm gì, lo lắng hỏi: “Tình hình anh ấy thế nào?! Ai đang phụ trách cấp cứu ở bên trong?”

“Chính là chủ nhiệm Lý đi cùng chúng tôi, còn có hai bác sĩ khoa ngoại thần kinh nữa.”

“Khoa ngoại thần kinh á?!” Sắc mặt Trần Lạc Du thay đổi đột ngột: “Anh nói trong điện thoại anh ấy bị đập vào đầu, là vết thương rất nghiêm trọng sao?”

“Cụ thể thì chúng tôi cũng không rõ” Lão Ngô lắc đầu: “Nhưng khi đưa đến bệnh viện cậu ấy đã hôn mê rồi.”

Trần Sơ Yến cũng chạy đến bên cạnh Trần Lạc Du, nghe xong lời của lão Ngô, hốc mắt cô lập tức đỏ hoe, đưa tay che miệng, lùi lại hai bước dựa vào tường.

Không kịp an ủi Trần Sơ Yến, Trần Lạc Du nhấc chân muốn vào phòng phẫu thuật, lão Ngô và một cảnh sát khác cản anh lại. Trần Lạc Du sức lực không bằng, thấy giãy không ra, anh sốt ruột muốn giải thích thân phận của mình với lão Ngô, cửa phòng phẫu thuật vào lúc này bị đẩy ra, anh thấy y tá đi ra, vội vàng hỏi: “Y tá Khang! Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”

Y tá Khang là y tá của khoa cấp cứu, cô ấy vội vàng ra ngoài là muốn lấy đồ, thấy Trần Lạc Du và người đưa bệnh nhân đến đứng cùng nhau, liền trả lời: “Hiện tại chủ nhiệm Lâm đang phẫu thuật, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.”

“Tôi vào xem một chút!” Trần Lạc Du lại nói. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Anh là phó khoa của khoa cấp cứu, y tá Khang đương nhiên sẽ không nói gì, gật đầu rồi vòng qua anh chạy ra ngoài. Trần Lạc Du giãy khỏi tay lão Ngô: “Tôi là bác sĩ của khoa cấp cứu bệnh viện này, tôi vào xem tình hình của anh ấy!”

Lần này lão Ngô không cản nữa, lúc Trần Lạc Du đẩy cửa ra, Trần Sơ Yến đứng thẳng người, gọi: “Anh Lạc Du!”

Cô chỉ nói ba chữ này rồi không nói gì nữa, Trần Lạc Du quay đầu nhìn cô một cái, vào lúc này không cần ngôn ngữ cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Cố gắng kìm nén sự bất an đang dâng lên trong lòng, Trần Lạc Du nói: “Yên tâm, anh trai em sẽ nhanh chóng ra thôi.”

Trần Sơ Yến cắn chặt môi, cửa phòng phẫu thuật đóng lại sau lưng Trần Lạc Du, anh chạy vào phòng thay đồ, trước tiên thay giày ở bên ngoài, rồi vào trong thay áo phẫu thuật, đội mũ khẩu trang, tháo đồng hồ, sau đó đi đến khu khử trùng bên cạnh. Lúc rửa tay, anh thấy tay phải mình lại bắt đầu run rẩy.

Anh dùng tay trái dùng sức nắm chặt lòng bàn tay phải, rửa dưới dòng nước một hồi lâu. Lúc rửa anh nhắm mắt lại, dùng phương pháp thả lỏng bằng hô hấp để xoa dịu cảm xúc hoảng loạn, đồng thời trong lòng tự nhủ, dù anh không cần cầm dao mổ cũng không được gây thêm gánh nặng cho bất kỳ ai, mỗi người trong phòng phẫu thuật đều có trách nhiệm riêng, nếu anh vì vấn đề cảm xúc mà ảnh hưởng đến người khác, chính là đang hại Trần Phi Lân.

Sau khi tự ám thị mình như vậy ba lần, lúc mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện sự run rẩy của tay phải đã dần dừng lại.

Thở ra một hơi, anh nhìn lại mình trong gương một lát, lau khô tay rồi đi ra ngoài.

Sải bước đi vào phòng phẫu thuật, anh gật đầu với chủ nhiệm Lý đang chờ ở bên cạnh, đứng ở bên kia xem chủ nhiệm Lâm và bác sĩ Lưu khoa ngoại thần kinh phẫu thuật.

Trần Phi Lân nằm nghiêng trên bàn phẫu thuật, tóc đã bị cạo sạch rồi, chỉ có phần sọ mở phía sau đầu lộ ra từ một khu vô trùng nhỏ. Trần Lạc Du không nhìn thấy mặt hắn, cũng không nhìn thấy vết thương trên người hắn, chỉ có thể nhìn vào thiết bị theo dõi các chỉ số sinh tồn bên cạnh.

Bác sĩ gây mê tập trung theo dõi các số liệu, anh nhìn mấy cái rồi lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào người trên bàn phẫu thuật.

Y tá dụng cụ thuần thục phối hợp với công việc của bác sĩ phẫu thuật, chủ nhiệm Lâm vừa xem kính hiển vi vừa trao đổi với bác sĩ Lưu bên cạnh. Trần Lạc Du căng thẳng nghe một lát, tần suất tim đập bắt đầu chậm rãi giảm xuống.

Theo cách nói của chủ nhiệm Lâm, tuy rằng Trần Phi Lân mất khá nhiều máu, nhưng tình hình không tệ như tưởng tượng.

Khoảng nửa tiếng sau, chủ nhiệm Lâm bên kia thuận lợi kết thúc, lui sang một bên nhường chủ nhiệm Lý tiếp quản.

Trên người Trần Phi Lân phần lớn là các vết thương xuất huyết dưới da, ngoài hai vết thương cần khâu ở thái dương và sau lưng ra, thì còn gãy xương sườn thứ ba và xương chậu bên trái, nội tạng thì không có tổn thương gì.

Y tá kéo tấm vải vô trùng lớn che trên người Trần Phi Lân xuống đến eo, vào khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể Trần Phi Lân, Trần Lạc Du cảm thấy sự chuẩn bị tâm lý mà anh đã làm trước đó trong phút chốc tan thành trăm mảnh. Anh vẫn đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình, cơ thể hơi lay động một chút, lùi về phía sau một bước mới đứng vững.

Tất cả mọi người đều đang tập trung tinh thần, không ai phát hiện ra cảm xúc của anh ẩn giấu dưới mũ và khẩu trang. Dụng cụ khâu được y tá dụng cụ đưa đến tay chủ nhiệm Lý, vốn dĩ việc khâu vá này không cần bác sĩ phẫu thuật chính làm, nhưng chủ nhiệm Lý đã nhận lấy kim tam giác, chăm chú khâu vá.

Trần Lạc Du đã khâu vết thương cho vô số bệnh nhân, sớm miễn nhiễm với loại hình ảnh này, nhưng khi cây kim kia xuyên qua da thịt Trần Phi Lân, anh lại cảm thấy đau đớn. Giống như cây kim kia đang đâm xuyên qua trái tim vốn đã tan nát của anh, khâu vá nó từng chút một cho hoàn chỉnh.

Phần tiếp xúc giữa khẩu trang và khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi, anh bắt đầu cảm thấy khó thở, cũng hiểu rằng vào lúc này phải ra ngoài đổi khẩu trang, uống chút nước tỉnh táo lại. Nhưng anh không có cách nào dời mắt đi, Trần Phi Lân giống như một thỏi nam châm, chỉ cần xuất hiện trước mắt anh là có thể cướp đi toàn bộ sự chú ý.

Động tác của chủ nhiệm Lý rất nhanh, sau khi khâu xong vết thương thì bắt đầu xử lý phần xương gãy. Trần Lạc Du gần như tự ngược đãi bản thân mà kiên trì nhìn đến cuối cùng, cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn Trần Phi Lân được đẩy ra, sợi dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng kia cuối cùng được thả lỏng, vô lực ngã ngồi xuống đất.

Y tá Khang thấy vậy đưa cho anh một chai nước. Anh uống ừng ực hết hơn nửa chai, lúc đứng lên lại loạng choạng một cái, y tá Khang lập tức đỡ lấy anh, thấy trong mắt anh toàn là tia máu, liền hỏi có phải tối qua anh không nghỉ ngơi tốt không?

Tối qua anh đến hơn ba giờ mới mơ mơ màng màng ngủ được, ngủ chưa được một tiếng đã bị ác mộng đánh thức. Nhưng anh không giải thích, cảm ơn y tá Khang rồi đi rửa mặt, cởi áo phẫu thuật và mũ khẩu trang ra, lập tức chạy đến khu nội trú.

Trong tình huống của Trần Phi Lân không thể ở lại EICU được, đợi anh đến khu ICU của khu nội trú, đúng lúc thấy Trần Sơ Yến và lão Ngô ở cửa.

Vừa nhìn thấy anh, Trần Sơ Yến đã không kìm được nước mắt.

Bây giờ Trần Sơ Yến hoàn toàn coi anh như chỗ dựa tinh thần để nương tựa rồi, anh vỗ vai Trần Sơ Yến, khẽ nói không sao đâu, rồi nói với lão Ngô bên cạnh: “Tuy rằng ca phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng tiếp theo anh ấy phải ở lại ICU quan sát một tuần.”

“Vừa rồi bác sĩ khoa ngoại thần kinh đã nói với tôi rồi” lão Ngô kẹp cặp công văn dưới nách, thở dài, “Lần này cậu ấy bị thương nặng như vậy, phải để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ sắp xếp lấy lời khai.”

Trần Lạc Du gật đầu, lão Ngô nói sẽ để lại hai cảnh sát canh giữ ở đây, đảm bảo sự an toàn của Trần Phi Lân trong thời gian này. Trần Lạc Du lại hỏi vậy Trần Sơ Yến phải làm sao, lão Ngô nói lát nữa sẽ gọi một nữ cảnh sát tới bầu bạn với Trần Sơ Yến, đợi Tào Tư khai ra thì không có vấn đề gì lớn nữa.

Nhìn theo lão Ngô rời đi, Trần Lạc Du quay đầu lại phát hiện Trần Sơ Yến vẫn còn đang lau nước mắt, liền an ủi: “Vừa rồi phẫu thuật cho anh trai em, bác sĩ phẫu thuật chính khoa ngoại thần kinh nói cơ thể anh trai em tốt, ý chí sinh tồn cũng rất mạnh mẽ, đừng quá lo lắng, anh ấy sẽ khỏe lại thôi.”

Trần Sơ Yến nghẹn ngào “vâng” một tiếng, Trần Lạc Du nói đi vào nhìn xem, hai người liền cùng nhau đi qua.

Trần Phi Lân ở trong phòng bệnh ICU tập trung, hiện tại vừa phẫu thuật xong, không thích hợp vào thăm. Hai người bọn họ quan sát qua tấm kính lớn, nhìn bác sĩ và y tá ICU bận rộn bên giường Trần Phi Lân, rất nhanh đã cắm đủ loại ống và thiết bị theo dõi lên người anh. Trần Sơ Yến nhìn mà nước mắt lại rơi xuống, mắt Trần Lạc Du cũng đỏ hoe, lồng ngực lại bắt đầu âm ỉ đau. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, đợi cảm xúc khó chịu lắng xuống mới lại quay trở lại.

Đứng một lúc, bụng Trần Sơ Yến phát ra tiếng “ọc ọc”. Trần Lạc Du hoàn hồn, tuy rằng không muốn rời khỏi nơi này, nhưng khu ICU không được thăm nom lâu, hơn nữa Trần Phi Lân bây giờ như vậy, anh phải chăm sóc tốt cho Trần Sơ Yến mới được, thế là lấy lại tinh thần, đưa Trần Sơ Yến đến nhà ăn ăn chút gì đó.

Lúc đợi thang máy, Trần Lạc Du lại hỏi về dự định tiếp theo.

“Em cũng không biết” Trần Sơ Yến giọng điệu buồn bã trả lời: “Vừa rồi cảnh sát Ngô nói bên bố mẹ em anh ấy sẽ sắp xếp, bảo em không cần lo lắng.”

“Vậy chỗ em làm thêm thì…” Trần Lạc Du nói được một nửa, cửa thang máy bên trái “ting” một tiếng mở ra, anh vừa quay đầu đã dừng lại tại chỗ, người đứng bên cửa thang máy cũng ngẩn người, ánh mắt trực tiếp rơi vào Trần Sơ Yến bên cạnh anh.

Trần Sơ Yến cũng nhận ra người trong thang máy, cô có chút kinh ngạc nhìn Trần Lạc Du, nhưng thấy Trần Lạc Du hoàn toàn không có phản ứng, đành phải cắn răng gật đầu với người trong thang máy, nói: “Chào bác.”

Bình Luận (0)
Comment