Edit: Ji
[Hai bàn tay đều lạnh buốt, nhưng nắm tay nhau lâu rồi, nhất định sẽ từ từ ấm lên thôi.]
—–oOo—–
Sau ngần ấy năm mới gặp lại Trần Sơ Yến, nếu là người khác có lẽ còn phải ngờ ngợ một chút, nhưng Lưu Lệ Á liếc mắt đã nhận ra ngay, cô gái trước mặt chính là em gái của Trần Phi Lân.
Tuy rằng vẻ ngoài của cô ấy so với năm xưa đã có không ít thay đổi, nhưng chuyện năm đó đối với Lưu Lệ Á mà nói ấn tượng vô cùng sâu sắc, đặc biệt là khi cô ấy gọi mình “bác gái”, Lưu Lệ Á gần như lập tức nhớ lại buổi tối mùa hè năm ấy trong quán cà phê, và cả Trần Phi Lân mà bà gặp sau đó trong trại tạm giam.
Lưu Lệ Á không lên tiếng, bước ra khỏi thang máy với vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trần Lạc Du.
Hai mẹ con nhìn nhau một lúc, ai cũng không nói gì, ngay khi Trần Sơ Yến đang nghĩ hay là mình nên rời đi trước thì Trần Lạc Du quay sang nhìn cô: “Sơ Yến, em đi theo anh một lát.”
Trần Sơ Yến bị nắm lấy cổ tay, còn chưa kịp chào tạm biệt Lưu Lệ Á đã bị Trần Lạc Du kéo đến bàn trực, Trần Lạc Du dặn dò vài câu với một trong số các y tá, y tá kia gật đầu, rồi dẫn Trần Sơ Yến đi xuống bằng lối bên cạnh.
Lưu Lệ Á đứng tại chỗ nhìn theo, đợi đến khi Trần Lạc Du quay trở lại trước mặt mình bà mới nói: “Cô gái vừa nãy…”
Bà còn chưa nói hết câu đã bị Trần Lạc Du cắt ngang: “Đúng vậy, em gái ruột của Trần Phi Lân.”
Nhiệm vụ của Trần Phi Lân đã hoàn thành, Trần Lạc Du không cần phải giấu giếm nữa, huống chi anh cũng không muốn nhẫn nhịn thêm. Hai tay anh đều đút trong túi quần, bệnh viện bật điều hòa ấm áp, dù anh chỉ mặc áo phẫu thuật ngắn tay cũng không thấy lạnh, ngược lại bởi vì cuối cùng cũng có thể đối mặt trực tiếp với Lưu Lệ Á để nói rõ mọi chuyện, tim anh đập rất nhanh.
Lưu Lệ Á không hề nổi giận một cách mất kiểm soát như anh tưởng tượng, có lẽ là vì bà đã dự cảm được ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, hoặc có lẽ là vì bà dè chừng xung quanh. Bà nhắm mắt lại, nhưng động tác siết chặt quai túi xách cho thấy sự dao động trong lòng.
Trần Lạc Du lạnh lùng nhìn bà, rất nhanh bà lại nhìn anh, hỏi: “Tại sao cô ta lại ở đây?”
“Anh trai cô ấy bị thương, được đưa đến bệnh viện bọn con.”
Bị thương?
Lưu Lệ Á nhớ năm đó Trần Phi Lân bị phán bảy năm, bây giờ còn chưa được năm năm, làm sao có thể ra được? Chẳng lẽ là bị thương trong tù nên được tại ngoại điều trị? Vậy cũng không đúng, tại ngoại điều trị thường sẽ được sắp xếp đến bệnh viện trực thuộc tỉnh, sao lại đến đây?!
Lưu Lệ Á cau mày suy nghĩ nhưng không nói gì, Trần Lạc Du không có sức lực để giằng co với bà nữa, dứt khoát nói: “Anh ấy đã ra tù rồi, và con cũng đã tiếp xúc với anh ấy một thời gian dài.”
Nhìn thấy cảm xúc mà Lưu Lệ Á cố gắng duy trì cuối cùng cũng có dấu hiệu sụp đổ, Trần Lạc Du tiếp tục nói: “Mẹ, con đã nhớ lại tất cả rồi.”
“Nhớ lại tại sao con lại mắc bệnh này, tại sao phải ra nước ngoài, tại sao lại quên anh ấy.”
Anh tiến thêm một bước về phía Lưu Lệ Á, nhìn đôi bông tai ngọc trai không ngừng rung lắc và những mạch máu nổi lên trên cổ bà, trầm giọng nói: “Nhưng có một điều có lẽ mẹ đã không tính đến, đó là bây giờ con vẫn còn yêu anh ấy, anh ấy cũng vẫn còn yêu con, chúng con sẽ quay lại bên nhau.”
Cửa thang máy lại mở ra trong lúc hai người nói chuyện, một bác sĩ dẫn theo hai người nhà bệnh nhân bước ra, nhìn thấy anh ở cửa thang máy, đối phương chủ động chào hỏi.
Sau khi Trần Lạc Du chào hỏi bác sĩ kia xong liền bước vào thang máy, anh không nhìn bóng lưng Lưu Lệ Á, ấn nút 1F, rồi lại ấn nút đóng cửa.
Cánh cửa sắp khép lại thì bị một bàn tay chặn lại, anh không động đậy, nhìn Lưu Lệ Á với vẻ mặt âm trầm bước vào.
Cửa thang máy lại đóng lại, Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào những con số đang chậm rãi hạ xuống, Lưu Lệ Á im lặng đứng bên cạnh. Giữa chừng có vài người lần lượt bước vào, họ bị dồn ra phía sau, đến khi thang máy dừng lại ở tầng một, Trần Lạc Du đi theo những người kia ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu lại mà đi về phía văn phòng bên trái, Lưu Lệ Á đứng tại chỗ một lát, lên tiếng gọi anh: “Mấy giờ con tan làm?”
Bước chân của Trần Lạc Du chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục đi, anh biết Lưu Lệ Á sẽ không bỏ qua, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng cãi nhau. Trần Phi Lân còn chưa tỉnh, anh phải ở lại bệnh viện trông chừng, trông cho đến khi người ấy tỉnh lại, cho đến khi người ấy không sao mới thôi.
Thấy anh không thèm để ý đến mình, Lưu Lệ Á không thể nhịn được nữa mà gọi cả tên anh. Sảnh cấp cứu ồn ào náo nhiệt, tiếng gọi của Lưu Lệ Á không thu hút quá nhiều sự chú ý, ngược lại lại thu hút một người ở bàn phân loại bệnh nhân.
Triệu Tuấn Phàm đi đến bên cạnh Lưu Lệ Á, thấy bà tức giận trừng mắt về phía trước, y nhìn theo, Trần Lạc Du đã đi xa rồi, y hỏi: “Bác gái, bác không phải lên tìm Lạc Du sao? Đây là…”
Nghe thấy Triệu Tuấn Phàm nói chuyện, Lưu Lệ Á lập tức kìm nén cảm xúc, vén tóc mai: “Không có gì, vốn dĩ bác định đón nó cùng về Ân Thi, nó lại nói có việc không về được.”
Triệu Tuấn Phàm không hề biết bệnh nhân vừa được đưa đến cấp cứu chính là Trần Phi Lân, y cũng chỉ là nghe Tiểu Dương nói Trần Lạc Du đã đến trong lúc bận rộn. Gần đây tâm trạng của Trần Lạc Du vẫn luôn không tốt, Triệu Tuấn Phàm muốn giải thích giúp anh vài câu, Lưu Lệ Á không muốn nói nhiều, viện cớ còn có việc nên đi. Triệu Tuấn Phàm nhìn theo bóng lưng bà rời đi, khi trở lại văn phòng thì thấy Trần Lạc Du đang dựa lưng vào ghế, đắp khăn ướt lên mặt.
Y đi tới, lấy khăn ướt ra: “Mẹ cậu đi rồi.”
Trần Lạc Du mở mắt, khó chịu nhìn y: “Có phải anh nói cho bà ấy biết em ở ICU không?”
“Không phải tớôi, là Tiểu Dương.” Triệu Tuấn Phàm giải thích: “Sao thế? Cậu cãi nhau với mẹ à?”
Lời nói của Lưu Lệ Á vừa nãy người sáng suốt đều có thể nghe ra là viện cớ, Trần Lạc Du vẫn chưa thể nói với mọi người Lâm Siêu ở ICU chính là Trần Phi Lân, nên đành nhỏ giọng nói: “Bà ấy phát hiện ra chuyện của tôi và Trần Phi Lân rồi.”
Triệu Tuấn Phàm kinh ngạc hỏi: “Phát hiện ra kiểu gì? Vậy hai cậu cãi nhau vì chuyện này à?”
Trần Lạc Du không nói rõ tại sao bị phát hiện, nhưng ngầm thừa nhận chuyện cãi nhau. Triệu Tuấn Phàm ngồi dựa vào mép bàn anh, khớp ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
“Không định làm gì cả.”
“Cứ giằng co thế này?”
“Nếu không thì sao?” Trần Lạc Du lạnh lùng nói: “Tôi không muốn quan tâm đến việc bà ấy nghĩ gì nữa, bà ấy có thể chấp nhận là tốt nhấ, không thể chấp nhận thì tôi cũng không thể thỏa hiệp nữa.”
“Cũng phải, cậu lớn thế này rồi, bà ấy cũng không thể quản cậu như trước kia được.”
Trần Lạc Du không có tâm trạng nói tiếp, Triệu Tuấn Phàm liền đổi chủ đề: “Sáng nay cậu bị sao thế? Sáng sớm đã chạy vào xem phẫu thuật?”
Trong bệnh viện không có bí mật, huống chi động tĩnh Trần Lạc Du gây ra không hề nhỏ, anh cầm cốc nước đứng dậy: “Một người bạn học cũ bị thương, em gái anh ấy tìm tôi, nên tôi đến xem có thể giúp gì được không.”
Làm công việc của họ gặp những chuyện này là chuyện thường ngày, Triệu Tuấn Phàm lại hỏi: “Vậy chiều nay cậu không về Ân Thi nữa à?”
Lúc này Trần Lạc Du mới nhớ ra chuyện phải xuất phát vào trưa nay, nhưng Trần Phi Lân như thế này, anh chắc chắn không thể rời đi, đợi đến khi Trần Phi Lân khỏe lại, anh sẽ đưa Trần Phi Lân cùng nhau về, Tôn Hồng dưới suối vàng chắc chắn sẽ hiểu cho anh.
“Không về nữa” anh đến bên máy lọc nước rót một cốc nước nóng: “Tôi lát nữa đi trả phép.”
Vỗ vai anh từ phía sau, Triệu Tuấn Phàm vừa định quay người thì nghe thấy anh hỏi: “Mấy ngày nay thầy Triệu và cô thế nào rồi?”
“Vẫn vậy thôi, mẹ tôi tính khí không nóng nảy như mẹ cậu, nhưng mà phiền lên thì cũng gần như muốn mạng người.”
Nhắc đến chuyện nhà mình Triệu Tuấn Phàm lại thấy phiền lòng, Triệu Uẩn Nho đã chủ động khai báo không ít chứng cứ, theo kinh nghiệm của luật sư thì phán đoán có thể tranh thủ được mức án nhẹ nhất. Tâm trạng của Trịnh Như cũng đã tốt hơn so với lúc đầu, nhưng mỗi khi hai mẹ con ngồi vào bàn ăn, nhìn cái chỗ trống kia, Trịnh Như vẫn không khỏi thở dài.
Triệu Tuấn Phàm nghe nhiều rồi, càng không muốn ở nhà. Nhưng nếu không về, để Trịnh Như một mình lại càng suy nghĩ lung tung.
Trần Lạc Du quay người lại, lần này đến lượt anh vỗ vai Triệu Tuấn Phàm.
Đè lại tay anh, Triệu Tuấn Phàm như còn có điều muốn nói, lúc này y tá trưởng đi vào gọi Triệu Tuấn Phàm ra giúp đỡ, Trần Lạc Du liền đi đến nhà ăn tìm Trần Sơ Yến.
Sau khi y tá kia dẫn Trần Sơ Yến đến nhà ăn, Trần Sơ Yến tự mình mua một phần bữa sáng rồi ngồi xuống, khi Trần Lạc Du đi vào thì cô đã đặt đũa xuống, đang chống cằm ngẩn người, bên cạnh cô ngồi một người phụ nữ tóc ngắn trẻ tuổi.
Trần Lạc Du đánh giá đối phương một lúc, ánh mắt đối phương cũng nhạy bén đảo qua. Nhớ đến việc Lão Ngô vừa nói sẽ sắp xếp một nữ cảnh sát cho Trần Sơ Yến, Trần Lạc Du đi tới, chủ động đưa tay bắt tay đối phương: “Chào chị, xin hỏi chị là?”
“Tôi họ Cao” đối phương tự giới thiệu: “Do cảnh sát Ngô sắp xếp đến.”
“Vất vả cho chị rồi.” Trần Lạc Du nói, cúi đầu nhìn bát mì nóng còn lại một nửa của Trần Sơ Yến: “Có phải không ngon không? Anh gọi đồ ăn ngoài cho em nhé.”
Trần Sơ Yến không có sức lực mà lắc đầu: “Ngon lắm ạ, tại em không ăn nổi thôi.”
Trần Lạc Du hiểu tâm trạng của cô, Trần Phi Lân đang nằm trên kia, đừng nói là cô, ngay cả anh cũng không có chút khẩu vị nào.
“Anh Lạc Du, anh ăn gì ạ? Em mua giúp anh một phần nhé.” Trần Sơ Yến đứng lên nói, Trần Lạc Du nói không cần, bảo cô ngồi xuống rồi lại hỏi: “Khi nào em về trường?”
“Em và chị Cao bàn bạc rồi, lát nữa sẽ về lấy một ít đồ, rồi xin phép thầy cô cho nghỉ.”
Trần Sơ Yến năm nay sẽ tốt nghiệp, các môn học ở trường đã học xong từ lâu, bây giờ chỉ cần kỳ thực tập kết thúc suôn sẻ là không có vấn đề gì. Nhưng tình trạng của cô bây giờ đừng nói là thực tập, ngay cả bên làm thêm cũng không đi được.
Nghĩ đến việc cô như thế này cũng không thể về trường ở được, Trần Lạc Du suy nghĩ một lát: “Thế này đi, anh thuê cho em một phòng khách sạn, chuyện của anh trai em chưa kết thúc thì em cứ tạm thời ở trong khách sạn, như vậy cũng tiện cho cảnh sát Tiểu Cao.”
“Không cần đâu ạ, em tự lo được.” Trần Sơ Yến lập tức từ chối, Trần Lạc Du biết cô đang khách sáo với mình, liền đổi cách nói: “Không sao, dù sao anh cũng phải ở khách sạn, tiện thể đặt cho em luôn, ở phòng bên cạnh còn yên tâm hơn.”
Trần Sơ Yến ngẩn người: “Anh cũng ở khách sạn ạ?” Nói xong cô nhớ lại chuyện Lưu Lệ Á tìm đến vừa nãy, không chắc chắn hỏi: “Có phải chuyện của anh trai em bị lộ rồi, mẹ anh không vui?”
Bây giờ có người ngoài ở đây, Trần Lạc Du không muốn nhắc nhiều như vậy, liền giải thích: “Không có, anh chỉ là không muốn về nhà nghe bà ấy cằn nhằn thôi.”
“Nhưng mà…” Trần Sơ Yến còn muốn nói thêm, Trần Lạc Du dùng một câu chặn cô lại: “Đừng nhưng nhị gì cả, anh trai em bây giờ như vậy, em cũng không muốn anh ấy phải lo lắng cho em chứ.”
Đợi Trần Sơ Yến và cảnh sát Tiểu Cao cùng nhau rời đi, Trần Lạc Du ra khỏi nhà ăn, đến nhà hàng bên cạnh mua một cốc mocha nóng để tỉnh táo, rồi quay lại văn phòng thay quần áo của mình, đi đến khách sạn gần đó.
Anh đặt một phòng giường lớn, một phòng hai giường ở quầy lễ tân, đặc biệt yêu cầu nhân viên sắp xếp hai phòng cạnh nhau. Nhân viên chọn cho anh hai phòng đối diện nhau, anh nhận chìa khóa phòng rồi gọi điện thoại cho Trần Sơ Yến, bảo Trần Sơ Yến thu dọn đồ đạc xong thì đến bệnh viện lấy chìa khóa phòng.
Sau khi trở lại bệnh viện, Trần Lạc Du đi tìm chủ nhiệm Lý.
Bình thường anh và chủ nhiệm Lý không có nhiều giao tiếp, chủ yếu là vì chủ nhiệm Lý không quen việc anh còn trẻ mà đã thi đỗ phó chủ nhiệm, không thích để ý đến anh. Sau này biết được anh chủ động xin chuyển khoa, thái độ của chủ nhiệm Lý có chút vi diệu, sau đó Triệu Uẩn Nho xin nghỉ dài hạn, lãnh đạo bệnh viện lần lượt tìm hai người nói chuyện. Trần Lạc Du nói rõ mình chỉ muốn làm công tác cấp cứu, không muốn tiếp xúc với các vấn đề hành chính, kết quả là quyết định chủ nhiệm Lý tạm thời đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm hành chính.
Việc Trần Lạc Du chủ động rút lui khiến cho chủ nhiệm Lý bớt đi vài phần nhắm vào anh, sáng nay khi phẫu thuật, chủ nhiệm Lý thực ra đã nhìn thấy Trần Lạc Du không ổn, nhưng đối tượng cấp cứu sáng nay là do cảnh sát đưa đến, vì cảnh sát có thể để Trần Lạc Du vào, phía sau cũng không dặn dò phải giữ bí mật với Trần Lạc Du, chủ nhiệm Lý cũng không cần phải phòng bị anh.
Khi Trần Lạc Du đi vào, chủ nhiệm Lý vừa hay đang trao đổi tình hình của Trần Phi Lân với chủ nhiệm Lâm khoa ngoại thần kinh, liền để anh cùng nghe.
Lần này Trần Phi Lân không bị thương đến các bộ phận quan trọng, vết thương ở sau gáy nhìn nguy hiểm, nhưng tình trạng tụ máu đã được kiểm soát nhanh chóng, tiếp theo phải xem hắn có thể tỉnh lại trong vòng một tuần hay không.
Đây cũng là điều Trần Lạc Du lo lắng nhất, Trần Phi Lân đã hôn mê trước khi phẫu thuật, trong tình huống này gây mê toàn thân sẽ có nhiều rủi ro hơn. Nhưng chủ nhiệm Lâm lại trấn an anh, nói theo kinh nghiệm trước đây thì khả năng Trần Phi Lân tỉnh lại trong vòng một tuần là rất lớn.
Mặc dù lời này có tính an ủi, nhưng anh hiểu chủ nhiệm Lâm là người đứng đầu khoa ngoại thần kinh, tuyệt đối sẽ không nói ra những điều ngay cả bản thân mình cũng không chắc chắn.
Anh cảm ơn hai người, rời khỏi văn phòng đi đến khu bệnh ICU.
Sau khi đăng ký ở bàn trực, anh đi thay đồ cách ly, đi ủng, đội mũ khẩu trang, đưa tay xuống dưới máy khử trùng cảm ứng ở cửa, khử trùng từng ngón tay bao gồm cả kẽ móng tay rồi mới đi theo y tá vào.
Giường bệnh trong ICU được bố trí khá rộng rãi, mỗi chiếc giường có người nằm đều đặt các thiết bị theo dõi sinh tồn. Trần Phi Lân nằm ở giường số 7 trong cùng, con số trên đầu giường khiến Trần Lạc Du có chút hoảng hốt, nhớ lại đêm họ trùng phùng, Trần Phi Lân bị tai nạn xe nhập viện, cũng nằm ở giường số 7 khu theo dõi cấp cứu.
Y tá dẫn anh đến bên giường, khẽ dặn dò vài câu rồi rời đi. Anh nhìn y tá ra ngoài, đợi đến khi xung quanh đều yên tĩnh mới đi đến mép giường Trần Phi Lân, cúi đầu nhìn người đang hôn mê.
Mái tóc đen của Trần Phi Lân đã bị cạo trọc, miệng cắm ống, dưới mặt nạ oxy là khuôn mặt tiều tụy và yếu ớt. Ngón tay phải lộ ra ngoài chăn kẹp máy đo độ bão hòa oxy, mu bàn tay trái cắm kim truyền dịch, trên cánh tay trần còn có hai vết bầm tím.
Tầm nhìn trong nháy mắt trở nên mơ hồ, Trần Lạc Du quay mặt đi, hơi ngẩng đầu lên để ép mình bình tĩnh, hồi lâu sau mới quay lại, vén một góc chăn kiểm tra vị trí đặt ống thông tiểu, xác nhận không có vấn đề gì, anh kéo chăn kín lại cho Trần Phi Lân, nhưng mãi vẫn không ngẩng đầu lên.
Từ khi biết Trần Phi Lân gặp chuyện đến giờ, anh vẫn chưa có cơ hội ở riêng với Trần Phi Lân, bây giờ cuối cùng cũng không có người ngoài.
Buông tay đang nắm chặt chăn, anh đưa ngón út tay phải đến bên tay phải của Trần Phi Lân, nhẹ nhàng móc lấy ngón út của người kia. Hai bàn tay đều lạnh buốt, nhưng nắm tay nhau lâu rồi, nhất định sẽ từ từ ấm lên thôi.