Edit: Ji
[Trong mắt người ngoài nhìn vào có phải cũng xứng đôi như vậy không?]
—–oOo—–
Ngồi trong xe rất lâu, Lưu Lệ Á vẫn không thể nguôi giận, bà vỗ mạnh một cái lên vô lăng.
Bà thật sự không ngờ đã qua ngần ấy năm rồi, Trần Lạc Du vẫn còn có thể nhớ đến Trần Phi Lân, nhớ thì cũng thôi đi, hai người lại vẫn còn tình cảm!
Những lời Trần Lạc Du vừa nói rõ ràng là đang uy h**p bà, nếu bà không đồng ý thì sao? Trần Lạc Du sẽ làm gì?
Lưu Lệ Á quá hiểu đứa con trai này. Trước khi mắc bệnh, Trần Lạc Du đã rất có chủ kiến, những việc anh đã quyết định và muốn làm thì không ai có thể ngăn cản, nếu không thì cũng sẽ không cố chấp đến vậy trong chuyện của Trần Phương Văn và Đặng Cung.
Nhưng bỏ qua giới tính, Trần Phi Lân bây giờ là một tội phạm, bất kể hắn bằng cách nào được thả ra sớm, dù sao thì cũng đã từng ngồi tù, có tiền án, một người như vậy trở lại xã hội có thể làm nên trò trống gì?! Đứa con trai của bà vất vả lắm mới ổn định làm bác sĩ được hai năm, nhìn Triệu Uẩn Nho coi anh như người kế nhiệm để bồi dưỡng, sao anh có thể như trẻ con coi thường tương lai của mình như vậy!
Lưu Lệ Á càng nghĩ càng cảm thấy không thể tiếp tục để Trần Lạc Du sai lầm thêm nữa, bà phải ngăn chặn chuyện này.
Nhưng bà phải làm gì?
Năm đó đưa Trần Lạc Du đi điều trị tâm lý, kết quả ngoài ý muốn mà dẫn đến tổn thương não bộ, bà vẫn còn ám ảnh, không thể đi vào vết xe đổ đó được.
Nhìn chằm chằm vào thiết bị giới hạn chiều cao phía trước, bà còn chưa nghĩ ra cách thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Nhìn thấy tên người gọi, bà hít một hơi thật sâu, hắng giọng rồi mới bắt máy.
“Lệ Á, em và Lạc Du xuất phát chưa?”
“Chưa” Lưu Lệ Á bực bội nắm chặt vô lăng: “Em vừa đến bệnh viện đón nó, nó bận quá không đi được, năm nay chắc là không đi được rồi.”
Đặng Cung hỏi: “Trước đó không phải đã nói là xin nghỉ phép sao?”
“Nó làm bác sĩ thì có nhiều tình huống bất ngờ lắm, đâu phải do nó quyết định là được.”
“Thôi được rồi, anh khoảng một tiếng nữa là đến Ân Thi rồi, em đến luôn hay là để anh lái xe về?”
Năm nay con trai của Đặng Cung đi nước ngoài đón lễ cùng gia đình, Đặng Cung liền đặc biệt dành thời gian để cùng Lưu Lệ Á về thăm Tôn Hồng, rồi cùng Trần Lạc Du đón năm mới. Vốn dĩ đây là bất ngờ mà Lưu Lệ Á đã chuẩn bị, bây giờ tình huống đột ngột xảy ra, bất ngờ biến thành kinh hoàng. Lưu Lệ Á không muốn Đặng Cung về rồi phát hiện ra mọi chuyện, vội nói: “Em qua đó đi, đợi sau khi thăm mẹ và gặp gỡ người thân bên đó rồi em sẽ quay lại.”
Đặng Cung nói: “Vậy anh sẽ đợi em ở địa chỉ đã hẹn trước.”
Cúp điện thoại, Lưu Lệ Á ngửa đầu ra sau thở dài, bây giờ Đặng Cung vẫn còn đang đợi ở quê nhà, bà cũng không rảnh bận tâm đến Trần Lạc Du bên này nữa, đợi Đặng Cung về Bắc Kinh rồi tính sau.
Trần Sơ Yến trở lại bệnh viện vào lúc một giờ chiều, cô và cảnh sát Tiểu Cao đã ăn trưa ở ngoài, đặc biệt mua cho Trần Lạc Du một phần combo gà rán của McDonald’s. Vốn dĩ Trần Lạc Du không có khẩu vị, nhưng khi nhìn thấy túi giấy của McDonald’s, anh lại nhớ đến lúc Trần Phi Lân mời anh ăn McDonald’s năm xưa.
Cái móc khóa hình đào hoa kia đã sớm không biết đi đâu rồi, nhưng không sao cả, người đưa đào hoa đã trở lại bên cạnh anh, họ còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, một tương lai rất dài để tiếp tục ở bên nhau.
Ăn xong bánh hamburger, Trần Lạc Du đưa Trần Sơ Yến đến khách sạn. Trần Sơ Yến và cảnh sát Tiểu Cao ở phòng hai giường, anh ngủ ở phòng có giường lớn phía đối diện. Thấy Trần Sơ Yến đặt túi hành lý xuống bắt đầu thu dọn, anh nhớ ra mình đã hai ngày chưa tắm rửa thay quần áo, ngay cả thuốc cũng chưa uống.
Thuốc kiểm soát bệnh tâm thần một khi đã bắt đầu uống thì không thể tùy tiện dừng, nhưng anh không muốn về nhà nhìn thấy Lưu Lệ Á, liền đến trung tâm Tinh Vệ tìm bác sĩ Dương kê lại đơn thuốc.
Anh đã một tuần không đến tái khám rồi, thấy anh sắc mặt tiều tụy, bác sĩ Dương rót một cốc nước, cùng anh ngồi trên ghế sofa tiếp khách, hỏi anh có phải gặp chuyện phiền lòng không?
Bác sĩ Dương là bác sĩ điều trị chính của anh, lại biết rất nhiều bí mật của anh. Giờ phút này ngồi trong môi trường quen thuộc, đối diện với câu hỏi quan tâm của bác sĩ Dương, anh bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, những thứ nghẹn ứ trong lòng thôi thúc muốn tìm một lối thoát để trút ra.
Anh dựa vào lưng ghế sofa mềm mại, cúi đầu im lặng một hồi lâu mới nói: “Mẹ tôi phát hiện tôi đã làm lành với người yêu cũ.”
“Là người mà mẹ cậu không cho phép hai người ở bên nhau sao?”
Trần Lạc Du gật đầu, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn bác sĩ Dương: “Chính là người đàn ông mà tôi thích.”
Bác sĩ Dương nói: “Vậy thái độ của mẹ cậu bây giờ thế nào?”
Đặt cốc nước xuống mặt bàn, Trần Lạc Du nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, dùng sức vò tóc. Bác sĩ Dương quan sát bên cạnh, thấy gò má và cổ anh dần dần đỏ lên, liền hiểu Lưu Lệ Á chắc chắn vẫn phản đối.
Mặc dù đã đoán được, nhưng bác sĩ Dương không nói ra giúp anh, vẫn đang đợi anh chủ động bày tỏ.
Trần Lạc Du vò tóc đến rối tung mới dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào một vết bẩn trên mũi giày, đốm tròn vẩn đục giống hệt như màu máu sau khi đông lại, trong mắt anh dần dần lan rộng thành một mặt gương mơ hồ không rõ ràng. Giữa tấm gương là Trần Phi Lân nằm bất động trên bàn mổ, sau đó loáng một cái, lại biến thành một cảnh tượng nguy hiểm mà anh chưa từng thấy.
Lão Ngô nói, vết thương trên đầu Trần Phi Lân là do bị đập vào vách đá mà thành. Đập thành như vậy, có thể thấy được nguy hiểm đến mức nào, đau đớn đến mức nào!
Anh dùng tay phải chống lên trán, co người lại, vai run rẩy khe khẽ: “Tôi sẽ không quan tâm bà ấy nghĩ gì nữa” giọng nói của Trần Lạc Du trở nên khàn đặc, những lời nói như từ kẽ răng mà ép ra: “Người kia của bà ấy bây giờ tôi cũng không thể chấp nhận được, nhưng tôi chưa từng ép họ chia tay.”
“Nếu bà ấy vẫn cảm thấy tôi đang làm bà ấy mất mặt, bà ấy có thể coi như không có đứa con trai này.”
Khi bước ra khỏi cổng trung tâm Tinh Vệ, bầu trời đang đổ mưa.
Trần Lạc Du đứng ở cổng một lúc, thấy cơn mưa này không có xu hướng nhỏ đi, liền đội mũ áo khoác lên đầu, đi đến trước quầy hàng bán bánh tiêu muối ớt ở bên kia đường, vừa nói muốn ba phần bánh tiêu, chủ cửa hàng đã cười hì hì với anh: “Cậu thanh niên lại đến à.”
Trần Lạc Du hơi sững người, ông chủ tiếp tục cười nói: “Lần trước cậu mua của tôi hai phần bánh tiêu, cũng trùng hợp là ngày mưa, không nhớ à?”
Anh đương nhiên nhớ, chủ cửa hàng này chính là người mà anh đã gặp khi lần đầu tiên đến tìm bác sĩ Dương, khoảng bốn năm mươi tuổi, trên đầu quấn một chiếc khăn hoa, cười lên rất chất phác, trên mặt còn có hai vệt rám nắng đỏ ửng.
“Hôm nay không mang ô à?” Chủ cửa hang gói cho anh ba phần, sợ bị ướt còn dùng hai lớp túi nilon bọc lại. Trần Lạc Du lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, nhận lấy nói: “Ra ngoài vội vàng, không để ý thời tiết.”
Bà nhìn kỹ mặt anh, hỏi: “Sắc mặt cậu không tốt lắm, là đến khám bệnh à?”
Trần Lạc Du không muốn nói nhiều, nhưng chủ cửa hàng này luôn khiến anh nhớ đến mẹ của Trần Phi Lân. Anh cầm những chiếc bánh tiêu muối ớt còn ấm nóng, bỗng cảm thấy rất đói, liền mở túi nilon ra, bẻ một miếng nhét vào miệng.
Thấy anh ăn ngấu nghiến, bà vòng ra bên cạnh anh, kéo tay áo anh: “Cậu đứng vào trong này một chút, đừng để bị ướt.”
Trên xe đẩy có dựng một chiếc ô lớn màu xanh xám, Trần Lạc Du đứng vào trong một chút, gật đầu nói: “Cảm ơn cô.”
Anh nói không rõ ràng, cộng thêm vẻ ngoài ngoan ngoãn, khiến bà lại bật cười, xé một đoạn giấy vệ sinh từ túi nilon treo bên cạnh xe đẩy đưa cho anh: “Mau lau miệng đi, dính hết lên mũi rồi kìa.”
Loại giấy vệ sinh này chất liệu thô ráp, màu sắc xám trắng, các khớp ngón tay của bà sưng to, mấy đốt đều biến dạng. Trần Lạc Du đã từng thấy bàn tay như vậy ở quê của Trần Phi Lân, các khớp ngón tay của mẹ Trần Phi Lân cũng có chút biến dạng, so với đôi tay trắng nõn thon dài, còn được chăm sóc móng tay tỉ mỉ của Lưu Lệ Á thì quả là một trời một vực.
Anh nhìn chằm chằm một lát, đưa tay nhận lấy, lại nói một câu cảm ơn, rồi đưa giấy lên mũi và môi lau lau, gấp lại rồi bỏ vào túi.
Lúc này có một đôi học sinh cấp ba đến, bà gói ghém cẩn thận cho họ, vừa đưa xong lại có hai sinh viên đại học nam đến, cùng che chung một chiếc ô, hai người tay chạm tay.
Khi mua, người cao to nói mua hai phần, người đeo kính tròn ấn vào má trái nói đau răng không ăn được nhiều như vậy, người cao to liền nói đau răng mà còn muốn ăn, người đeo kính tròn u oán nhìn y một cái, người cao to không nói gì nữa, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán. Người đeo kính tròn nhận lấy túi, bẻ miếng đầu tiên đưa qua, người cao to bảo cậu tự ăn đi, người đeo kính tròn không chịu buông tay, người cao to đành phải nhận lấy, hai người vừa đi vừa ăn.
Nhìn bóng lưng của hai người dưới chiếc ô kia, Trần Lạc Du có chút hoảng hốt, anh nghĩ đến anh và Trần Phi Lân khi còn chưa ở bên nhau năm đó, trong mắt người ngoài nhìn vào có phải cũng xứng đôi như vậy không?
——
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau Phi Lân sẽ tỉnh lại nha.