Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 118

Edit: Ji

[Anh trai em tỉnh rồi! Anh ấy tỉnh rồi!!]

—–oOo—–

Cơn mưa này tí tách tí tách kéo dài suốt năm ngày. Triệu Tuấn Phàm đưa tay ra ngoài hứng vài giọt mưa, quay đầu nói với người đang dựa vào tường hút thuốc: “Tối mai cậu thực sự lại trực đêm nữa à?”

Hôm nay đã là hai mươi chín Tết rồi, Trần Lạc Du nhìn bầu trời xám xịt, lơ đãng “ừ” một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, lúc nhả ra lại ho khan vài tiếng, ngay sau đó một bàn tay vươn tới, lấy đi điếu thuốc của anh, dụi vào gạt tàn bên cạnh.

Anh khó hiểu nhìn Triệu Tuấn Phàm: “Anh làm gì vậy?”

Điếu thuốc này anh mới hút được hai hơi, Triệu Tuấn Phàm bực mình nhìn anh: “Đừng hút nữa, cậu ho đến thế rồi còn không biết kiềm chế à.”

Anh lười tranh cãi, lại lấy bao thuốc từ trong túi áo blouse ra, mở ra nhìn thì khựng lại, Triệu Tuấn Phàm liếc mắt nhìn, cười nói: “Hết rồi, vậy đừng hút nữa nhé, đi mua cốc cà phê cũng có thể nâng cao  tinh thần.”

Anh không muốn động đậy, Triệu Tuấn Phàm không nói hai lời, khoác vai anh đi qua lối đi bên cạnh sang một tòa nhà khác, rất nhanh đã đến nhà hàng. Triệu Tuấn Phàm gọi một ly Americano đá, vẫn như thường lệ gọi cho anh một ly Mocha nóng, lúc xếp hàng không để ý liền không tìm được anh, đợi mua xong cà phê đi ra cửa mới thấy anh đang đứng ở bên cạnh nghe điện thoại.

Triệu Tuấn Phàm đưa ly Mocha cho anh, nghe thấy những lời anh nói với đầu dây bên kia thì tự giác đi xa vài bước, nhưng vừa đứng yên đã nghe thấy anh gọi mình.

Trở lại bên cạnh anh, Triệu Tuấn Phàm hỏi: “Mẹ cậu gọi à? Lại cãi nhau?”

Điện thoại đúng là Lưu Lệ Á gọi đến, bà và Đặng Cung sáng mai sẽ về, hỏi anh tối mai có thể dành ra hai tiếng cùng ăn cơm không.

Đây là lần đầu tiên Lưu Lệ Á chủ động tìm anh sau lần cãi nhau trước, qua ngần ấy ngày, cảm xúc của Trần Lạc Du cũng đã bình tĩnh lại, nhưng anh vẫn không muốn đối mặt với Lưu Lệ Á, đặc biệt là trước khi Trần Phi Lân tỉnh lại, anh hoàn toàn không có tâm trạng đi ứng phó với những người và sự việc khác.

Anh dùng lý do bận rộn để từ chối, Lưu Lệ Á vừa nghe liền hiểu, đoán là có Đặng Cung ở bên cạnh, Lưu Lệ Á không nói gì, chỉ dặn dò anh chú ý sức khỏe rồi cúp máy.

“Không cãi” anh bình tĩnh nói: “Tôi không muốn cãi nhau với bà ấy, vô nghĩa.”

“Vậy tối mai cậu ăn ở nhà ăn bệnh viện à?” Triệu Tuấn Phàm lại hỏi.

“Nhà ăn có gì không tốt đâu, tôi ăn ba năm rồi.” Trần Lạc Du không để ý trả lời.

Triệu Tuấn Phàm hớp một ngụm cà phê đá, cùng anh đi về: “Cũng phải, thay vì ngồi cùng mẹ cậu cãi nhau, còn không bằng ăn ở nhà ăn, nhưng mà Tết nhất đến nơi rồi, hay là tôi vào đây trực cùng cậu nhé.”

“Không cần, anh cứ ở nhà cùng cô đi.”

Ngậm ống hút, vẻ mặt Triệu Tuấn Phàm có chút bất đắc dĩ: “Trong nhà thiếu một người, mẹ tôi năm nay không có tâm trạng làm cơm tất niên, ngay cả người thân cũng viện cớ không tiếp đãi luôn.”

Triệu Uẩn Nho vẫn bị giam trong trại tạm giam, hai hôm trước Trần Sơ Yến nhận được tin từ Lão Ngô, Tào Tư vẫn chưa khai, nhưng trong số những thân tín của gã đã có người không chịu nổi mà mở miệng, khai ra địa chỉ nhà máy sản xuất thuốc giả, quả thực là ở gần khu rừng mà Tào Tư lần đầu tiên đưa Trần Phi Lân đến.

Chi tiết cụ thể liên quan đến vụ án, Lão Ngô không nói rõ, chỉ nói với Trần Sơ Yến là nhiệm vụ của Trần Phi Lân coi như đã hoàn thành. Trần Sơ Yến hỏi tình huống này thì làm sao để khôi phục thân phận, Lão Ngô nói đợi Trần Phi Lân tỉnh lại sẽ nói chuyện này kỹ hơn, bảo cô không cần lo lắng.

Đối với vấn đề tiền án mà Trần Sơ Yến quan tâm nhất, Lão Ngô tiếc nuối nói với cô, dù là làm nội gián mấy năm, hồ sơ ngồi tù của Trần Phi Lân cũng không thể xóa bỏ, nhưng ngành tư pháp sẽ có phần thưởng để khen ngợi.

Trần Sơ Yến đem những chuyện này kể lại cho Trần Lạc Du, thực ra những điều này đều nằm trong dự liệu của Trần Lạc Du. Nhưng so với những điều này, anh quan tâm hơn là Trần Phi Lân có thể bình phục hoàn toàn hay không.

Trở lại sảnh cấp cứu, Triệu Tuấn Phàm bị y tá ở bàn phân loại bệnh nhân gọi qua giúp đỡ, Trần Lạc Du thì trở lại văn phòng viết xong bệnh án, đợi đến giờ tan làm thì thay quần áo, đến khu ICU thăm Trần Phi Lân.

Anh đến thì vừa hay gặp chủ nhiệm Lâm, liền nói chuyện vài câu.

Tình hình của Trần Phi Lân rất ổn định, dự kiến trong hai ngày tới sẽ có thể tỉnh lại. Anh đứng từ xa nhìn qua tấm kính lớn, Trần Phi Lân vẫn hôn mê như trước.

Các ngón tay trong túi áo nắm thành quyền, anh tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều, tình hình của Trần Phi Lân thực sự đang tốt lên từng ngày, anh cũng tận mắt chứng kiến. So với ngày phẫu thuật, sắc mặt của Trần Phi Lân bây giờ đã tốt hơn nhiều, các chỉ số sinh tồn cũng ngày càng ổn định. Chỉ cần có thể tỉnh lại càng sớm càng tốt, xác định không có vấn đề gì về chấn động não là không có gì đáng ngại.

Nhất định sẽ không có chuyện gì.

Đứng một lúc, Trần Lạc Du xoay người xuống lầu, bắt taxi đến phố đi bộ Giang Hán gần đó. Sắp đến Tết rồi, anh muốn mua quà năm mới cho Trần Phi Lân và Trần Sơ Yến.

Bước xuống taxi, con phố đi bộ rộng lớn phía trước đâu đâu cũng thấy trang trí rực rỡ, loa phóng thanh của không ít cửa hàng phát ra quảng cáo rầm rộ, những tấm biển giảm giá khuyến mãi đều được treo ở những nơi dễ thấy. Những người dân đã được nghỉ làm tụ tập thành từng nhóm hai ba người, hầu như ai cũng xách theo túi mua hàng.

Trần Lạc Du một mình bước vào con phố nhộn nhịp này, trên mỗi khuôn mặt lướt qua đều tràn ngập niềm vui. Anh lấy tai nghe bluetooth từ trong túi ra đeo vào, mở ứng dụng Khốc Cẩu trên điện thoại, bật danh sách bài hát của Châu Kiệt Luân, tuy rằng không thể hoàn toàn cách ly được sự ồn ào xung quanh, nhưng cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Trời tối dần, anh vừa đi vừa nghĩ xem nên mua quà năm mới gì, đi được nửa con phố thì bước chân khựng lại, dừng trước cửa một cửa hàng chuyên bán đồ thời trang.

Năm đó bọn họ lần đầu tiên chính thức hẹn hò cũng đến con phố này, khi đó đi dạo đến đây Trần Phi Lân đã vào mua quần jean cho Trần Sơ Yến, anh cũng vào chọn một chiếc áo khoác lông vũ cho Trần Sơ Yến. Cảnh tượng khi đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng cửa hàng kia đã sớm đổi chủ, cũng vẫn là bán quần áo thời trang nữ.

Trần Lạc Du dừng chân nhìn một lát, nhân viên chào hàng đang cầm loa hô khẩu hiệu khuyến mãi ở cửa thấy anh, liền nhiệt tình chạy ra kéo anh vào, nói trong cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi, mua hai áo khoác giảm ba mươi phần trăm.

Trần Lạc Du bị kéo vào, nhìn những giá treo quần áo và hàng hóa phong phú trong cửa hàng, rồi nhìn những vị khách đang hăng say lựa chọn, nhất thời không động đậy. Nhân viên chào hàng giỏi nhất là ứng phó với kiểu người như anh, trực tiếp lấy ra hai mẫu chủ đạo của cửa hàng, áo khoác lông vũ màu trắng và màu đỏ đưa đến trước mặt anh, hỏi anh thấy hai mẫu này thế nào, nếu thích thì đều có đủ size, nếu hôm nay không chọn, đợi đến ngày mai muốn mua có thể sẽ không còn hàng đâu.

Hai chiếc áo khoác lông vũ mà đối phương đưa lên đúng là rất đẹp, anh nghĩ đến khuôn mặt của Trần Sơ Yến, mặc vào chắc là rất hợp, liền lấy hai chiếc size M. Nhân viên chào hàng lại tích cực giới thiệu áo len cho anh, anh nhìn mấy cái, chọn hai chiếc áo len phù hợp để mặc bên trong.

Trả tiền xong, anh xách bốn túi đi ra, ánh mắt dừng lại ở cửa hàng đối diện.

Những năm gần đây sự thay đổi của phố đi bộ Giang Hán không lớn, có những cửa hàng trải qua vài lần thay đổi, nhưng có những cửa hàng lâu đời mở. Cửa hàng đồ lót thương hiệu mà bọn họ cùng nhau mua q**n l*t năm đó ở bên kia đường, chỉ là thay đổi biển hiệu mới bắt mắt hơn, bên trong cửa hàng đã được trang trí lại, nhưng cách bố trí ở cửa không thay đổi nhiều, vẫn giống như năm đó đặt những con ma nơ canh mặc đồ lót, những chiếc tủ ở giữa được sắp xếp xen kẽ, bên trên đều là những mẫu mới nhất.

Anh đứng ở cửa, nhìn mấy mẫu mới nhất được đặt giữa những chiếc tủ màu trắng, lại nhớ lại cảnh Trần Phi Lân lặng lẽ đi đến sau lưng anh, ghé vào tai nói anh hợp với màu q**n l*t gì.

Khi đó anh thật sự không ngờ một Trần Phi Lân luôn đứng đắn lại có thể nói ra những lời như vậy, tai anh nóng ran rất lâu. Từ đó về sau, dù cho anh quên mất người tên Trần Phi Lân, cũng sẽ vô thức nhớ phải mua q**n l*t màu gì kiểu gì cho mình. Thói quen này anh lầm tưởng là sở thích, nhưng không ngờ lại là một trong những dấu ấn mà Trần Phi Lân khắc vào cuộc đời anh.

“Chào anh, anh có ưng ý mẫu nào không ạ? Bên trong đều có đủ size, anh có thể vào xem ạ.”

Tiếng chào hàng của nhân viên bán hàng cắt ngang dòng suy nghĩ, anh hỏi có q**n l*t tam giác màu tím nhạt và tím xám không. Nhân viên bán hàng nói có, dẫn anh vào, chọn hai mẫu q**n l*t có viền rộng thể thao. Trần Lạc Du mỗi loại lấy bốn chiếc, mua xong tiếp tục đi về phía trước.

Trong một trung tâm thương mại bán đồ thể thao, anh mua hai bộ mũ len và khăn quàng cổ màu đen và màu trắng, lại chọn mũ lưỡi trai màu xanh navy và xám đen, chọn hai đôi giày thể thao nam giống hệt nhau nhưng khác số, cho Trần Sơ Yến chọn một đôi Air Force phối màu không quân.

Mua xong những thứ này, trên tay anh đã xách đầy rồi, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, anh đi vào nhờ nhân viên cửa hàng lấy giúp một chai nước khoáng, điện thoại lúc này lại vang lên.

Anh vừa nhận chai nước khoáng vừa ấn nút nghe, vừa nói một tiếng “Alo”, liền nghe thấy tiếng Trần Sơ Yến kích động đến lạc cả giọng.

“Anh Lạc Du anh mau về đây đi! Anh trai em tỉnh rồi! Anh ấy tỉnh rồi!!”

Đứng ở ngã tư đường, Trần Lạc Du sốt ruột chờ đợi năm sáu phút cũng không đón được chiếc xe nào, anh bắt đầu hối hận tại sao lại chạy ra ngoài mua đồ vào tối hai mươi chín Tết, trên đường đâu đâu cũng là người, làm sao có xe trống dễ dàng để anh bắt được?

Phía trước hai cô gái đang hưng phấn thảo luận về chuyện bát quái của minh tinh, tiếng cười kích động bị tiếng chuông đột ngột vang lên cắt ngang, rất nhiều người cùng ngẩng đầu lên, Trần Lạc Du cũng quay người lại nhìn tháp đồng hồ phía sau.

Tiếng chuông đã đồng hành cùng anh trưởng thành này đã vang lên ở Giang Hán Quan mấy chục năm rồi, trong rất nhiều ngày lễ quan trọng, tiếng chuông của tháp đồng hồ Giang Hán Quan đều mang một ý nghĩa đặc biệt. Nghe tiếng chuông quen thuộc, anh bỗng không nhịn được nữa.

Anh không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, anh phải lập tức nhìn thấy Trần Phi Lân!

Cũng may nơi này cách bệnh viện trung ương không quá xa, anh vòng chín túi mua hàng lên hai cánh tay, chạy hết tốc lực về phía bệnh viện.

Tiếng gió vù vù lướt qua tai, thổi loạn mái tóc của anh, anh có thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường từ bốn phía, nhưng anh không muốn nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm. Nhưng anh đã rất lâu không thử chạy nhanh như vậy, sau khi chạy được vài trăm mét, tốc độ của anh rõ ràng chậm lại, đôi chân đau nhức bước đi khó khăn, nhịp thở không theo kịp nhịp tim, những túi mua hàng kia cũng trở thành gánh nặng đè lên anh.

Anh nghĩ phải cắn răng chống đỡ một chút, kết quả khi chạy qua ngã tư đường tiếp theo không cẩn thận bị một tảng đá nhô lên vấp ngã, cả người nhào xuống giữa lòng đường, một chiếc xe đang rẽ chậm ở ngã tư bị anh làm giật mình, tài xế đạp mạnh phanh, dừng lại cách anh hai bước chân.

Anh ngây người một lúc mới hoàn hồn, vội vàng nhặt những đồ vật bị văng ra, lại xin lỗi tài xế, tiếp tục chạy về phía trước.

Lần này chạy được vài bước anh đã cảm thấy đầu gối bị cọ xát bởi quần jean rất đau, chắc là vừa nãy bị rách da rồi. Nhưng anh không còn bận tâm đến những điều này nữa, đợi đến khi khó khăn lắm mới nhìn thấy cánh cổng bệnh viện trung ương, anh đã mồ hôi nhễ nhại, chân đau đến mức gần như không nhấc nổi. Chống tay lên đùi th* d*c, anh tiếp tục chạy về phía tòa nhà nội trú, mãi đến khi vào thang máy, ấn tầng có ICU rồi mới dựa vào thành thang th* d*c.

Vài bệnh nhân và người nhà cùng đi thang máy đều đang đánh giá anh, một trong số đó là một y tá cũng nhận ra anh, hỏi anh có cần giúp gì không.

Anh xua tay, trong miệng toàn mùi máu tanh, cổ họng khát đến mức nói chuyện cũng khó khăn. Cuối cùng cũng đến tầng của khu bệnh ICU, anh vừa ra khỏi thang máy đã lao thẳng đến bàn trực, nhờ y tá đăng ký, anh muốn vào thăm Trần Phi Lân.

Mấy ngày nay ngày nào anh cũng đến ICU mấy lần, các y tá trực ban đều rất quen với anh, giờ phút này vừa nhìn thấy anh đã biết chuyện gì xảy ra, bảo anh ký tên rồi dẫn anh đi thay quần áo.

Đồ đạc mua được gửi ở bàn trực, y tá dẫn anh đi là y tá Lý, khi đi vào khu thay đồ, y tá Lý phát hiện ra đầu gối bên phải quần của anh có màu đậm hơn, cúi xuống nhìn thì kinh ngạc: “Trần chủ nhiệm anh bị chảy máu rồi!”

Đầu gối bên phải của Trần Lạc Du đã bị lớp vải thô ráp của quần jean cọ xát đến mức không còn cảm giác gì nữa, anh bây giờ chỉ muốn lập tức gặp được Trần Phi Lân, liền từ chối lời đề nghị của y tá Lý là để anh đi kiểm tra trước. Đợi mặc xong bộ quần áo cách ly dùng một lần, lại đeo đôi găng tay dùng một lần màu xanh lam mà y tá Lý đưa cho, anh vội vàng đi vào, ấn dung dịch khử trùng ở lối vào, vừa xoa tay vừa đi vào trong.

Giường của Trần Phi Lân kéo rèm cách ly bên cạnh, anh không nhìn thấy người trên giường bệnh, nhưng có thể thấy Trần Sơ Yến và bác sĩ ICU đang đứng ở cuối giường.

Thấy anh đến, Trần Sơ Yến vội vẫy tay với anh, nhỏ giọng gọi một tiếng “anh Lạc Du”, Trần Lạc Du nhanh bước chân, mang theo một cơn gió đi đến cuối giường, nhìn về phía người trên giường.

Người vẫn luôn nhắm mắt ngủ say những ngày này đang hé mở mắt nhìn anh, ánh sáng trong đồng tử không sáng bằng ngày thường, nhưng có thể thấy ánh mắt dừng lại trên người anh.

Nhịp tim đột nhiên mất kiểm soát, anh không chớp mắt nhìn Trần Phi Lân, tiếng ù ù vang lên trong tai, dần dần thay thế mọi âm thanh xung quanh. Rồi anh nhìn thấy Trần Phi Lân chậm rãi cong khóe miệng, đôi môi khô khốc khẽ động đậy, dường như nói ra hai chữ.

Anh nghe không rõ Trần Phi Lân nói gì, người kia thấy anh vẫn đứng bất động, liền nói lại một lần nữa.

Lần này anh nhìn rõ đôi môi đang mấp máy của người kia.

Trần Phi Lân đang gọi tên anh, gọi anh “Lạc Du”.

Bình Luận (0)
Comment