Trên Những Tầng Mây - Lâm Quang Hi

Chương 119

Edit: Ji

[Khó khăn nhất cuối cùng cũng qua rồi.]

—–oOo—–

Mấy ngày này lo lắng sợ hãi, những đêm dài trằn trọc mất ngủ đều được xoa dịu vào khoảnh khắc này, tan thành mây khói ngay khi Trần Phi Lân gọi tên anh.

Tình huống anh lo lắng nhất không xảy ra, Trần Phi Lân không giống như anh năm đó, hôn mê rồi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa.

Trần Phi Lân không quên anh, Trần Phi Lân vẫn còn nhớ anh!

Tầm nhìn mờ đi trong chớp mắt, anh lập tức quay mặt đi, hơi ngẩng đầu nhìn về phía lối vào. Nhận ra sự bất thường của anh, Trần Sơ Yến tiến lên một bước hỏi: “Anh Lạc Du anh không sao chứ?”

Anh giơ tay trái lên che lại, Trần Sơ Yến hiểu ý, quay đầu nhìn Trần Phi Lân một cái, rồi nói với anh: “Chủ nhiệm Lâm vừa nãy đến kiểm tra rồi, anh trai em không sao, em ra ngoài trước, hai người nói chuyện một lát đi.”

Trần Lạc Du gật đầu, vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi nhìn Trần Sơ Yến bước ra khỏi cửa tự động rồi, anh mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay người lại.

Trần Phi Lân vẫn luôn nhìn anh, vì vậy khi anh quay mặt lại thì họ lại nhìn nhau.

Tiếng ù tai biến mất lúc nào không hay, Trần Lạc Du nuốt nước bọt, làm cho cổ họng khô khốc bớt rát, dưới ánh mắt của Trần Phi Lân đi đến phía bên phải giường.

Ánh mắt Trần Phi Lân di chuyển theo bóng dáng anh, khi anh đứng bên giường mình, Trần Phi Lân chậm rãi giơ tay phải lên, bàn tay vẫn còn kẹp máy đo độ bão hòa oxy lơ lửng bên cạnh, trông có vẻ muốn chạm vào anh, nhưng vì cơ thể quá yếu nên không thể giơ cao hơn.

Trần Lạc Du lập tức đưa tay phải ra, cẩn thận nắm lấy tay hắn, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ đầu ngón tay, Trần Lạc Du muốn cười, vừa nhếch miệng lên thì mắt lại cay xè, hai hàng nước mắt nóng hổi bất ngờ lăn xuống.

Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu muốn che giấu của anh, Trần Phi Lân động đậy ngón tay, khi anh nhìn sang thì nói: “Đừng khóc lâu quá.”

Chỉ bốn chữ đơn giản, Trần Phi Lân nói rất khó khăn, giọng khàn đặc đến mức suýt chút nữa là nghe không rõ. Trần Lạc Du vội vàng lau mặt, cúi người lại gần hắn nói: “Em không khóc.”

Ánh mắt Trần Phi Lân có chút chậm chạp, ánh mắt nhìn Trần Lạc Du tuy mang theo ý cười, nhưng có thể cảm nhận được không có chút sức lực nào. Trần Lạc Du không muốn làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hắn, liền chọn những điều quan trọng nói trước: “Anh thấy thế nào? Có chóng mặt không? Có buồn nôn không? Sau gáy có đau không? Còn người thì sao? Có chỗ nào đau không?”

Nghe anh hỏi một tràng, Trần Phi Lân lại muốn cười, chậm rãi đáp: “Anh không sao rồi, mấy ngày nữa lại khỏe mạnh như thường thôi.”

Mặc dù khi nói những lời này trông hắn có vẻ yếu ớt, nhưng Trần Lạc Du tin rằng, không bao lâu nữa hắn chắc chắn có thể hồi phục như trước kia. Thể chất của Trần Phi Lân vốn tốt, quanh năm rèn luyện khiến cho thể trạng của hắn tốt hơn người bình thường, chỉ là lần này nằm một tuần, trông hắn gầy hơn trước.

Đưa tay sờ lên gò má hơi hóp của hắn, Trần Lạc Du đỏ mắt nói: “Anh, anh gầy đi nhiều quá.”

“Em cũng gầy đi” Trần Phi Lân đáp lại anh: “Có phải lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên không?”

Trần Lạc Du lắc đầu: “Em không gầy, anh hoa mắt rồi.”

Trần Phi Lân khẽ cười, lại x** n*n ngón tay anh: “Vừa nãy th* d*c như vậy, tay lại lạnh, đi đâu vậy?”

“Em đi phố Giang Hán mua quà năm mới cho anh và Sơ Yến,” Trần Lạc Du nói: “Còn mua mũ cho anh nữa, đợi anh khỏe hơn thì đội thử nhé.”

“Được.” Trần Phi Lân chậm rãi chớp mắt, khóe môi hé ra một khe hở, Trần Lạc Du đợi một lúc mới thấy yết hầu của hắn trượt xuống một cái, nói: “Anh muốn nói chuyện với em thêm, nhưng mà… buồn ngủ quá.”

Vừa dứt lời, mắt Trần Phi Lân liền khép lại, thấy hắn cố gắng muốn mở ra lần nữa, Trần Lạc Du vội vàng nói: “Anh ngủ trước đi, anh hôn mê lâu như vậy mới tỉnh lại, cơ thể chưa theo kịp đâu, đừng cố gắng quá, đợi anh ngủ dậy rồi chúng ta nói chuyện.”

Trần Phi Lân khẽ “ừ” một tiếng từ xoang mũi, hàng mi run rẩy rồi không còn động tĩnh gì nữa. Trần Lạc Du nhìn hắn, thấy hắn hô hấp đều đặn, đã ngủ say rồi, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi hắn.

Cằm Trần Phi Lân râu mới mọc ra một đoạn, đâm vào cằm Trần Lạc Du ram ráp. Trước đây khi họ còn ở bên nhau, Trần Lạc Du ghét nhất những buổi sáng Trần Phi Lân không kịp cạo râu, anh không thích cái cảm giác bị đâm nhói này, nhưng khoảnh khắc này, cảm giác này lại khiến anh yên tâm hơn bao giờ hết.

Di chuyển môi đến khóe mắt Trần Phi Lân, Trần Lạc Du lại nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó anh cố gắng kiềm chế bản thân kéo ra khoảng cách, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Trần Phi Lân, hồi lâu không nỡ rời mắt, mãi đến khi y tá Lý đi vào nhắc anh nên ra ngoài rồi anh mới không nỡ buông tay.

Đầu ngón tay Trần Phi Lân ấm áp, ủ ấm cả bàn tay lạnh buốt vì gió của anh khi đến. Anh vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, y tá Lý đang cúi người bận rộn bên giường Trần Phi Lân, đợi anh bước ra khỏi cửa tự động, Trần Sơ Yến đang dựa vào tường đối diện lập tức tiến lên, hỏi: “Anh Lạc Du, anh trai em thế nào rồi?”

“Anh ấy lại ngủ rồi” Trần Lạc Du giải thích: “Anh ấy hôn mê mấy ngày rồi, lúc vừa tỉnh lại sẽ bị đuối sức, để anh ấy ngủ thêm một lát nữa là được.”

“Vậy thì tốt rồi” Trần Sơ Yến gật đầu, mắt đỏ hoe lại bắt đầu nghẹn ngào: “Thật là trời phù hộ, khó khăn nhất cuối cùng cũng qua rồi.”

Trần Lạc Du giơ tay xoa đầu cô, vừa xoa thì cảm thấy nhói đau, lật bàn tay lại, phát hiện ra bên dưới găng tay đã bị máu nhuộm đỏ một mảng.

Anh buông tay xuống, nói với Trần Sơ Yến: “Bây giờ anh ấy lại ngủ rồi, chúng ta đừng ở đây nữa, em đến nhà ăn ngồi đợi anh đi, anh đi thay quần áo rồi qua đó.”

“Vâng.” Trần Sơ Yến xoay người rời đi, Trần Lạc Du trở lại phòng thay đồ, cởi bộ quần áo cách ly dùng một lần ra, tháo khẩu trang và mũ, lúc tháo găng tay bên phải, anh không khỏi nhíu mày. Vừa nãy vẫn không cảm thấy vết thương đau, giờ phút này có lẽ là đã thả lỏng, vậy mà lại cảm thấy vết thương như bị kim châm, đầu gối cũng đau đến mức hơi khó chịu.

Anh chống đỡ đi ra khỏi khu bệnh ICU, đi thang máy xuống tầng một, về sảnh cấp cứu thì sắc mặt trắng bệch. Y tá trưởng ở bàn phân loại bệnh nhân thấy anh đi đứng xiêu vẹo, bước tới hỏi có chuyện gì, anh nói bị ngã một cái, y tá trưởng liền đỡ anh đến phòng khám trống gần đó để xử lý vết thương.

Sau khi xử lý xong bàn tay phải, y tá trưởng động tay muốn c** q**n Trần Lạc Du. Trần Lạc Du vội ngăn lại, nói mình tự làm là được, y tá trưởng chỉ vào đầu gối anh, vẻ mặt đau lòng nói: “Trần chủ nhiệm cậu đừng cố quá, nhìn quần cậu bị máu nhuộm thế này, ngày mai làm sao mà trực 24 tiếng được?”

Y tá trưởng là người có tuổi có thể làm cô của Trần Lạc Du, Trần Lạc Du lại là kiểu người dễ tính không kiểu cách, bình thường không tránh khỏi việc coi anh như con cháu mà chăm sóc.

Đạo lý Trần Lạc Du đều hiểu, nhưng bảo anh c** q**n một cách thản nhiên trước mặt y tá trưởng thì vẫn có chút khó khăn, giằng co một lát, y tá trưởng bất lực nói: “Được, tôi đi gọi Tiểu Hứa vào, để nó xử lý cho cậu.”

Trần Lạc Du tự mình cũng có thể xử lý được, nhưng còn chưa kịp từ chối, y tá trưởng đã xông xáo đi ra ngoài, còn chưa đóng chặt cửa đã nghe thấy bà lớn tiếng gọi Tiểu Hứa ở bên ngoài.

Trần Lạc Du hiểu y tá trưởng là có ý tốt, đành phải để Tiểu Hứa vào mới nói không cần, đợi Tiểu Hứa đóng cửa lại rồi, anh đi tới khóa trái cửa, trở lại bên giường khám bệnh c** q**n jean ra.

Nói máu me be bét thì hơi quá, nhưng đầu gối bên phải của anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, quần jean cọ xát vào vết thương vốn không nghiêm trọng lắm khiến máu tươi chảy ra, da thịt sưng tấy lộn ra ngoài. Trần Lạc Du liếc mắt một cái rồi dời đi, lấy nước muối sinh lý bên cạnh, cắn răng dội rửa vết thương, thay bằng povidone rồi lau sạch. Quan sát thấy vết thương không cần phải khâu, anh bôi thuốc, cẩn thận băng bó lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên thái dương, mệt mỏi ngã xuống giường.

Mệt quá.

Vừa nãy đã chạy liều mạng như vậy, thể lực gần như đã cạn kiệt rồi. Anh nhắm mắt lại, nghĩ rằng nghỉ ngơi một lát rồi sẽ dậy, kết quả vừa nhắm mắt liền ngủ thiếp đi. Y tá trưởng đợi hơn hai mươi phút cũng không thấy anh ra ngoài, đi tới gõ cửa cũng không thấy ai trả lời, liền lấy chìa khóa mở cửa, phát hiện anh đang nằm ngủ trên giường khám bệnh.

Nhìn thấy hai quầng thâm dưới mắt anh, y tá trưởng thở dài, đi lấy một chiếc chăn dày đắp lên người anh, điều chỉnh nhiệt độ của máy sưởi ấm cao hơn, nhặt chiếc quần jean dính máu rơi trên mặt đất rồi đi ra ngoài.

Trần Sơ Yến đợi ở nhà ăn hơn nửa tiếng cũng không thấy Trần Lạc Du xuống, gọi điện thoại cho anh cũng không thấy bắt máy, liền trở lại khoa cấp cứu tìm người. Vừa đi vào thì đụng phải y tá trưởng đang cầm chiếc quần jean của Trần Lạc Du muốn đưa cho hộ lý giặt, hỏi rõ chuyện gì xảy ra, cô nhờ y tá trưởng mở cửa cho mình nhìn một chút.

Đứng ở cửa nhìn bóng dáng trên giường, Trần Sơ Yến im lặng một lát, xoay người nói với y tá trưởng: “Cô đưa quần cho cháu đi, cháu giặt giúp anh ấy.”

Trong tuần này Trần Sơ Yến thường xuyên ra vào khoa cấp cứu tìm Trần Lạc Du, y tá trưởng liền đưa quần của Trần Lạc Du cho cô, Trần Sơ Yến lại mượn cô một ít bột giặt, đến nhà vệ sinh giặt sạch phần dính máu ở đầu gối, rồi dùng máy sấy tay sấy khô.

Gấp quần lại rồi đưa cho y tá trưởng, Trần Sơ Yến rời khỏi tòa nhà cấp cứu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Mấy ngày liền mưa gió đã tạnh, bầu trời đêm rộng lớn quang đãng, không chỉ có ánh trăng sáng tỏ, mà ngay cả những ngôi sao cũng lấp lánh tỏa sáng. Bầu trời đêm như vậy khiến cô nhớ đến quê nhà ở vùng núi, nhớ đến cha mẹ ở nhà.

Cảnh sát Ngô nói, đợi sau khi Trần Phi Lân ghi xong lời khai, vụ án bắt đầu tiến hành các thủ tục tư pháp thì hắn có thể khôi phục thân phận ban đầu, đến lúc đó sẽ có một khoản tiền thưởng kha khá. Hắn có thể dùng số tiền này để bắt đầu lại cuộc đời, dù không thể thực hiện lại giấc mơ năm xưa, nhưng sống một cuộc đời an ổn chắc là không có vấn đề gì.

Cô quay đầu nhìn tòa nhà cấp cứu sáng đèn, nhớ lại hơn một tuần tiếp xúc, cô đã có thể xác định Trần Lạc Du vẫn còn rất yêu anh trai cô, đợi anh trai cô khỏe lại, bọn họ sẽ tiếp tục ở bên nhau thôi nhỉ.

Nếu bên cạnh Trần Phi Lân có Trần Lạc Du bầu bạn, vậy thì cô có thể hoàn toàn yên tâm rồi, đến lúc đó cha mẹ cũng sẽ yên lòng thôi. Mặc dù Trần Lạc Du không phải là con gái, nhưng những ngày đến nhà cô ở năm đó, cha mẹ cô rất thích anh ấy. Bây giờ chỉ cần anh trai cô sống tốt, bố mẹ chắc sẽ không còn để ý đến những điều đó nữa.

Trước khi tan làm, y tá trưởng đã dặn dò y tá Tiểu Kim trực đêm chú ý đến động tĩnh của phòng khám, tuy nhiên cả một đêm trôi qua, cánh cửa kia vẫn không hề mở ra. Tiểu Kim ngược lại có hai lần mở cửa đi vào, Trần Lạc Du đều ngủ rất say, mãi đến khi phía đông lộ ra một vệt trắng, cánh cửa kia cuối cùng được mở ra, Trần Lạc Du quấn một chiếc chăn hoa quanh eo, vẻ mặt xấu hổ đi đến bàn phân loại bệnh nhân, hỏi Tiểu Kim quần của anh đâu rồi.

Tiểu Kim là người vào bệnh viện gần như cùng thời gian với Trần Lạc Du, chưa từng thấy anh chật vật như vậy bao giờ, không khỏi che miệng nhịn cười, cố mãi không được, đợi đến khi Trần Lạc Du ngượng đến đỏ cả mặt rồi mới lấy quần của anh từ góc tủ ra đưa cho anh.

Trần Lạc Du như được đại xá, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhón chân đi về, chưa đi được hai bước lại quay trở lại, dặn dò Tiểu Kim giúp anh lấy mấy viên thuốc giảm đau, rồi trở lại phòng khám mặc quần vào, lấy điện thoại ra xem Trần Sơ Yến có gửi tin nhắn không, trên WeChat quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.

Trần Sơ Yến đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi, bảo anh cũng nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai gặp nhau ở bệnh viện rồi nói chuyện tiếp.

Trần Lạc Du yên tâm, lại quay lại xem tin nhắn của những người khác.

Triệu Tuấn Phàm hỏi anh sáng nay có muốn ăn phở canh hồ và quẩy của Khải Minh Ký không, nếu muốn thì y sẽ mua cho anh một phần. Chung Hàng chúc anh năm mới vui vẻ, hỏi anh mấy ngày Tết này có thời gian ra ngoài tụ tập không. Ngay cả Chu Nham cũng gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho anh, hỏi gần đây sức khỏe anh thế nào.

Trả lời từng người xong, những tin nhắn còn lại là của các nhóm trong bệnh viện và đồng nghiệp. Anh xem qua những nội dung quan trọng, đứng dậy trở lại văn phòng, lấy cốc đánh răng và khăn mặt đi vệ sinh cá nhân, lại lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ đi tắm, tắm xong mới cảm thấy cả người như sống lại, đến khu nội trú thăm Trần Phi Lân.

Làm xong thủ tục đăng ký thăm bệnh, anh thay xong đồ cách ly đi vào phòng bệnh. Trần Phi Lân vẫn còn ngủ, trông sắc mặt tốt hơn so với hôm qua, y tá nói Trần Phi Lân nửa đêm tỉnh lại một lần, còn hỏi mấy giờ rồi. Anh hỏi tình hình bệnh tình của Trần Phi Lân tiến triển thế nào, y tá nói mọi thứ đều bình thường, bảo anh không cần quá lo lắng.

Không có gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn khi nghe được những tin tức như vậy vào sáng sớm, Trần Lạc Du ngồi xuống bên giường Trần Phi Lân, đưa tay sờ tay phải của Trần Phi Lân. Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp, anh không nhịn được đan những ngón tay của mình vào giữa các ngón tay Trần Phi Lân, nhân lúc có rèm che khuất, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Trần Phi Lân, lắng nghe nhịp tim của người kia rồi nhắm mắt lại.

Anh muốn tranh thủ khoảng thời gian yên tĩnh vào buổi sáng để ở riêng với Trần Phi Lân một lát, dù người này chưa tỉnh lại cũng không sao cả, ai ngờ anh mới tựa vào chưa được một phút, đã có một bàn tay đặt lên đầu anh, rồi trượt xuống sờ sờ sau gáy anh.

Anh lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn người trên giường.

“Chào buổi sáng.” Trần Phi Lân cười với anh, giọng nói vẫn khàn đặc, nhưng so với hôm qua, ánh mắt đã sáng hơn rất nhiều.

Trần Lạc Du ngây ngốc nhìn Trần Phi Lân, nhìn đến mức đầu óc nóng bừng, cúi xuống hôn lên đôi môi kia.

Chỉ là một cái chạm môi thoáng qua, hôn xong Trần Lạc Du liền kéo ra khoảng cách, cũng cười nói: “Chào buổi sáng.”

Nhéo nhéo những ngón tay đang đan vào nhau của mình, Trần Phi Lân gọi anh: “Lạc Du.”

“Hửm?” Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, thấy người kia chỉ nhìn mình không nói gì, tưởng là nói khó khăn, liền ghé tai lại nghe, không ngờ Trần Phi Lân hôn một cái lên thái dương anh, nói: “Dựa thêm một lát nữa đi.”

“Dựa vào ngực anh như vừa nãy ấy.”

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Từ nay về sau, cứ như vậy mà dựa vào nhau nhé.

(Vươn tay xin các bạn cho mình sao biển nhé ~)

Bình Luận (0)
Comment